Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 347: Chương 347: Hổ phụ sinh hổ tử




Săm soi

săm soi

Ánh mắt của một cậu bé tên là Lee Euncheol, người vừa mới nhập học vào trường trung học phổ thông, bắt đầu dò tìm và quét xung quanh lớp học.

Một ngôi trường hoàn toàn mới, một lớp học mới và những người bạn cùng lớp mới.

Đôi mắt của Lee Euncheol, từ phía dưới lớp học, bắt đầu quan sát bầu không khí nơi này một cách chăm chú. Chỉ bằng một cái liếc mắt, cậu ta nhanh chóng phán xét ai sẽ dưới quyền mình và ai đủ điều kiện làm bạn mình.

“Luật rừng tối cao” sẽ xuất hiện ngay tại nơi được gọi là lớp học.

Ngay cả khi còn học trung học cơ sở, Lee Euncheol đã dùng thực lực của mình để trở thành đại ca của trường.

Trước mắt cậu ta, phần lớn các bạn cùng lớp trông giống như một con mồi dễ xơi. Hầu như không có ngoại lệ, những người bắt gặp ánh mắt hăm dọa và sắc bén của cậu ta đều đảo mắt đi chỗ khác.

‘…Thật là nhàm chán.‘

Tuy nhiên, thay vào đó, có một anh chàng bước lại gần cậu ta với nụ cười toe toét.

‘Đó là Jo Sungho.‘

Cậu ta là một trong những “đồng nghiệp” của Lee Euncheol, đã làm đại ca ở quận lân cận. Cả hai từng chạm trán vài lần và ẩu đả quyết liệt.

“Mày cũng ở đây à?”

“Ừ.”

Cả hai chào nhau và chia sẻ tin tức trong khi ngấm ngầm quan sát nhau, nhưng điều đó chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn.

Jo Sungho đã nghe thấy sự bỉ ổi của Lee Euncheol rất nhiều lần trước đó, vì vậy cậu ta gật đầu chào và đi xuống hàng ghế sau.

“Cùng hợp tác nhé?”

Lee Euncheol nhếch mép cười và nắm lấy bàn tay mở rộng của Jo Sungho. Cả hai có thể đang phân cao thấp tại thời điểm này, nhưng vì họ giống nhau, nên có thể coi là “đồng loại”.

Trong khi thiết lập mối quan hệ cao thấp với phần còn lại của lớp, có một anh chàng khác khiến Lee Euncheol lo lắng hơn.

Cậu ta không phải là một học sinh mẫu mực ngồi ở hàng ghế đầu, cậu ta cũng không phải là một kẻ phá bĩnh thích thể hiện trong khi ngồi hàng ghế sau.

Đó là một học sinh kỳ lạ ngồi ở giữa, thậm chí không thèm đảo mắt đi khi bắt gặp ánh mắt của Lee Euncheol.

Hmmmm

Ừ thì, lớp học nào cũng có một vài kẻ như thế – có mắt mà không thấy Thái sơn. Cần một “sự cố” để tìm ra ai là đại ca ở đây.

Chàng trai đó đang nhìn lại phía sau mình, nhìn thẳng vào Lee Euncheol, trước khi thở dài, như thể cậu ta thấy toàn bộ điều này thật lố bịch, và đưa ánh mắt trở lại phía trước.

Rõ ràng, Lee Euncheol không thể chịu đựng được việc bị coi thường như vậy nữa và đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

Kéttttttttttt…

Tiếng ghế kéo lê trên mặt đất vang khắp phòng học. Tất nhiên, ánh mắt của cả lớp ngay lập tức tập trung vào Lee Euncheol.

Lee Euncheol rất thích mọi sự chú ý hướng về mình. Với vẻ hăng hái, cậu ta sải bước tới chỗ kẻ “không biết trời cao đất dày”.

“Ê.”

Ngay khi Lee Euncheol vươn tay nắm lấy vai của chàng trai đó và xoay người lại.

“Chờ đã.”

Sau khi xác nhận rằng chính Jo Sungho đã nắm lấy cổ tay mình, Lee Euncheol mở miệng.

“Cái đ gì thế?”

Giọng Lee Euncheol đầy vẻ khó chịu, và điều đó khiến Jo Sungho lo lắng nuốt nước bọt.

“Bọn tao đã học cùng trường cấp hai. Nếu có thể, thì mày không nên làm cậu ta.”

“….. Cùng trường?”

Chỉ vì cả hai học cùng trường, Jo Sungho đang cố bảo vệ chàng trai đó sao?

Có hai lý do tiềm năng cho điều đó.

Hoặc là, tên kia rất đáng sợ.

Hoặc là cả hai đang coi thường Lee Euncheol.

Biểu cảm của Lee Euncheol trở nên căng thẳng và cậu ta bắt đầu đá nhẹ vào cái ghế của ‘chàng trai đó’.

Thật lạ lùng, kẻ đó thậm chí không thèm quay đầu lại giữa cuộc hỗn loạn này.

“Này, này? Mày là ai vậy? Tại sao mày không nói gì? Mày bị câm à?”

Sắc mặt Jo Sungho nhợt nhạt rất nhanh và cố gắng nhảy về phía trước để ngăn chặn điều này. Thế nhưng, sự kiên nhẫn của Lee Euncheol đã hết và cậu ta gạt tay Jo Sungho ra. Kèm theo đó là một ánh nhìn dữ dội.

“Mày, đi với tao.”

Khi Lee Euncheol rời khỏi lớp học, hai đàn em cũ của cậu ta cũng theo sau. Cậu ta dừng lại ngay ở ngưỡng cửa và nhìn lại. Jo Sungho đang đổ mồ hôi, trong khi ‘tên mọt sách đó’ dường như không hề quan tâm.

“Chó chết.”

Đôi mắt Lee Euncheol tràn đầy sát khí.

●●●●

“Hộc hộc!”

Khuôn mặt của Jo Sungho bầm tím, còn đôi chân đang đứng không vững trên vì bị đánh tơi bời. Có lẽ điều đó chưa làm Lee Euncheol thỏa mãn, ánh mắt cậu ta vẫn lạnh lùng và đằng đằng sát khí.

Cậu ta đẩy Jo Sungho vào tường trước khi đặt câu hỏi.

“Thằng khốn đó là ai vậy? Hắn ta là ai mà mày đang cố bảo vệ vậy?!”

Sungho thở hổn hển và đau đớn trước khi phun nước bọt trộn lẫn với máu xuống đất. Rồi cậu ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt mệt mỏi.

“Cậu ta là người mạnh nhất ở trường cấp hai bọn tao.”

“…??”

Đầu của Lee Euncheol nghiêng sang một bên.

Jo Sungho, có phải cậu ta đã mất trí sau không? Cái tên trông như mọt sách đó…

Tuy nhiên, Sungho lắc đầu và nhấn mạnh:

“Bọn tao thậm chí không thể đặt tay lên chàng trai đó. Tao ngăn cản mày, vì tao sợ rằng thảm kịch có thể xảy ra…”

Ban đầu, Lee Euncheol tự hỏi thằng này đang lảm nhảm cái gì thế, nhưng đôi mắt của Jo Sungho hoàn toàn nghiêm túc.

‘Thằng chó này … Nó đang nói nghiêm túc à?‘

Nhưng, điều đó là không thể.

Nếu có một tên khốn đáng sợ như thế, thì tin đồn đã sớm xuất hiện rồi, phải không?

Tên của nam sinh đó là Sung Soohoh.

Lee Euncheol trở thành một tên côn đồ từ những ngày còn học tiểu học, nhưng cậu ta chưa bao giờ nghe đến cái tên đó trước đây. Bên cạnh đó, một tên mọt sách như vậy có thể làm gì được chứ?

Cơn thịnh nộ của Lee Euncheol dồn tới đỉnh đầu.

“Mày dám làm tao xấu hổ trước mặt nhiều người chỉ vì một tên hạ cấp như thế…”

Khốn kiếp!

Cú đấm khủng bố của Lee Euncheol khiến đầu Jo Sungho quay sang một bên. Đôi má phúng phính sưng lên đỏ thẩm.

Tên côn đồ trung học phổ thông rõ ràng đã học đấm bốc từ khi còn nhỏ, thế nên cú đấm ấy không thể coi là một trò đùa được.

Tuy nhiên, điều mà Jo Sungho thực sự lo sợ là thứ khác.

Trong lúc cậu ta âm thầm chịu đựng trước hàng loạt các đòn tấn công bạo lực từ Lee Euncheol, ‘thứ đó’ đã tới.

‘…!!!’

Tên côn đồ ngừng nắm đấm chỉ sau khi phát hiện ra rằng đôi mắt của Jo Sungho đang nhìn về hướng khác.

Tên côn đồ quay lại nhìn phía sau.

Từ xa, gã mọt sách đó đang thong thả tản bộ về đây.

Jo Sungho cúi thấp đầu xuống như thể cậu ta không muốn gặp ánh mắt của người đang đi lại gần đây và thì thầm.

“Hãy… xin lỗi cậu ta. Đó là lời khuyên nghiêm túc tao dành cho mày.”

“Thằng chó này…!”

Lee Euncheol túm tóc Jo Sungho và lắc đầu cậu ta, nhưng sau đó liền ngậm miệng lại. Ngay khi Lee Euncheol chuẩn bị thốt ra một vài lời lăng mạ khác …

Nguồn gốc của vấn đề, Soohoh, cuối cùng đã đứng trước họ.

Là do cảnh báo của Jo Sungho chăng?

Ngay cả Lee Euncheol, người dự định sẽ tấn công trước và đặt câu hỏi cũng nhanh chóng lùi lại vài bước và trừng mắt nhìn Soohoh.

So sánh với Lee Euncheol hoặc Jo Sungho, mọt sách này không cao lắm. Vóc dáng của cậu ta cũng có vẻ cực kỳ bình thường.

Cổ và cổ tay Soohoh lộ ra bên ngoài đồng phục của trường trông cứng cáp, nhưng không giống một tay đấm chuyên nghiệp hay gì đó.

Càng nhìn, Lee Eun Cheol càng không thể tin lời Jo Sungho.

Hoàn toàn phớt lờ những kẻ bắt nạt, Soohoh bước lại gần Jo Sungho và nhìn khuôn mặt tơi tả của cậu ta.

“Chậc chậc.”

Những âm thanh phát ra từ miệng Soohoh như thể cậu ta cảm thấy khá thất vọng về vấn đề này. Soohoh sau đó nói chuyện với Sungho.

“Này, Sungho.”

“…..Ừ.”

“Cậu định làm gì thì làm đi. Nhịn thế đủ rồi, có thể tự vệ được rồi đấy.”

Jo Sungho không ngần ngại gật đầu.

“Hiểu rồi.”

‘Chúng nó đang nói gì?’

Lee Euncheol lắng nghe cuộc trao đổi này với vẻ khó hiểu khắc trên khuôn mặt, nhưng điều đó sớm biến thành một vẻ cau có giận dữ.

“Ôi.”

Khi cậu ta đưa tay nắm lấy vai của Soohoh để xoay gã mọt sách lại, một tia sáng đột ngột chớp lên ngay trước mắt Lee Euncheol.

Bộp!

Lee Euncheol bất tỉnh ngã xuống đất. Gần như cùng lúc, hai tên đàn em đằng sau Lee Euncheol cũng lăn quay ra.

Bộp, bộp!!

‘Thật là một tên đáng sợ ….‘

Jo Sungho chỉ có thể trố mắt nhìn. Nếu không nhờ chuỗi ngày tập Judo, có lẽ cậu ta cũng không thể nhìn thấy những chuyển động tuyệt đẹp đó.

Một phát vào mặt Lee Euncheol, và một phát vào bụng của hai gã đàn em – những đòn tấn công đó chính xác và hoàn hảo như máy, nhưng bản chất rất man rợ, giống như một kẻ săn mồi hoang dã.

Nhớ lại khoảnh khắc Sung Soohoh nổi giận, cuối cùng Shungo tự hỏi, liệu sức mạnh đó có thực sự thuộc về con người hay không.

Nhưng sau đó, cuộc sống trung học cơ sở của cậu ta trở nên khá căng thẳng, trái với mong muốn ban đầu của cậu ta.

Trong khi nhìn vào Lee Euncheol gục ngã, nằm bất động cùng đồng bọn, Jo Sungho gãi gãi đầu.

‘…’

Mũi tên côn đồ bị gãy, trong khi hai gã đàn em bị gãy xương.

Không lâu nữa, cả trường sẽ đồn rằng Lee Euncheol cùng đàn em bị duy nhất một người là Jo Sungho đánh bại.

Ngay cả bản thân tên côn đồ cũng sẽ im lặng trước vấn đề này. Còn hơn là bị chế diễu rằng, chúng bị một học sinh bình thường vô danh đánh đến bất tỉnh.

‘Chà, vậy thì ….‘

Một lần nữa, một chiến công khác đã được thêm vào hồ sơ chiến tích của Jo Sungho.

Jo Sungho cảm thấy khá xấu hổ về toàn bộ điều này. Khi cậu ta lẩn quẩn trong một vài suy nghĩ phức tạp, Soohoh bước lại gần và đưa tay ra.

“Bây giờ mọi thứ đã đến mức này rồi… Chà, hãy hợp tác với nhau nhé?”

Jo Sungho ngượng ngùng gãi má trước khi im lặng bắt tay Soohoh.

‘Chà … Đó không phải là một giao dịch tệ, phải không?’

●●●●

“Wow, Jo Sungho đã dần ba người đó một trận sao?”

“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, tớ đã biết là cậu ấy rất mạnh, vì vậy không có gì bất ngờ cả.”

“Tớ nghe nói rằng cậu ấy học Judo từ khi còn nhỏ và khá nổi tiếng trong khu phố của mình.”

Thông tin về việc Lee Euncheol và đồng bọn bị đưa đến bệnh viện, khiến bầu không khí toàn bộ lớp học trở nên xôn xao.

Hơn thế nữa, Jo Sungho thậm chí còn được đối xử như một anh hùng, sau khi mọi người đồn rằng cậu ta đang cố gắng bảo vệ một người bạn học từ thời cấp hai.

Mặc dù đó là sự khởi đầu của một năm học mới và tất cả bọn trẻ đều cảm thấy xa lạ về nhau, nhưng chủ đề này đã làm nên điều kỳ diệu và phá vỡ lớp băng lạnh lẽo. Ngay cả sau đó, Soohoh vẫn thản nhiên nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Buổi học sắp kết thúc, và bầu trời xanh bên trên đang dần nhuộm màu hổ phách.

Vì lý do nào đó, Soohoh cảm thấy buồn ngủ và câu ta cứ ngáp liên tục.

‘…Chán quá~.‘

Thật vậy, cậu ta cảm thấy buồn chán và bồn chồn.

Gần đây, cậu ta thường ngáp dài và cảm thấy buồn chán thường xuyên hơn bao giờ hết.

Có một cảm giác mơ hồ, rằng cậu đã lãng quên thứ gì đó. Thứ khiến cậu hào hứng và phấn khích.

Mỗi lần chìm vào những cảm giác như vậy, cậu lại thấy thế giới này thật nhàm chán.

Xôn xao

Ồn ào

Cánh cửa lớp học mở ra. Ánh mắt của những đứa trẻ đều chuyển sang cánh cửa đó. Jo Sungho lặng lẽ trở về chỗ ngồi được chỉ định của mình.

Wowww!

Những đứa trẻ đang nhìn vào khuôn mặt đầy vết thương của cậu ta với ánh mắt ghen tị và kính trọng. Không nghi ngờ gì nữa, vị trí đại ca của lớp học này, đã thay đổi từ Lee Euncheol thành Jo Sungho.

“Này, này.”

Soohoh vẫn không quan tâm cho lắm và tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Thế rồi ai đó chọc vào lưng cậu ta. Cậu ta nhìn phía sau mình và nhìn thấy một nữ sinh có vẻ ngoài xinh xắn đang cố gắng nói chuyện với cậu ta.

“Đại ca đã cứu bạn và bị đánh đến nông nỗi đó, vậy ít nhất bạn nên đến cảm ơn người ta một chút chứ?”

“…..Tôi đã làm rồi.”

“À, vậy sao.”

Cô gái nghe thấy câu trả lời cộc lốc của cậu ta và cảm thấy xấu hổ vì cuộc trao đổi này, vội vàng mở sách giáo khoa để giấu mặt. Trong khi đó, cậu ta quay lại nhìn bầu trời bên ngoài.

‘Chán quá….‘

Mặt trời đang từ từ chìm xuống đường chân trời.

●●●●

Buổi học dài cuối cùng cũng kết thúc.

Trong khi mọi người đang vội vã ra về, chỉ có Soohoh vẫn đứng bên cửa sổ để nhìn ra sân điền kinh bên ngoài.

Các học sinh khác đã lần lượt ra về. Cậu ta không thích những nơi đông người như thế này. Mẹ cậu ta luôn cười và nói rằng cậu ta giống hệt cha về chuyện đó.

Sooho buông cuốn sách mượn từ thư viện, nghĩ rằng có lẽ nên bắt đầu trở về nhà ngay bây giờ. Chỉ còn mình cậu ta trong lớp học.

Soohoh uể oải đóng chiếc cặp của mình và đeo nó qua vai.

Thật thoải mái khi được thư giãn và ngả lưng, nhưng nếu cứ lãng phí thời gian như thế này, cậu ta chắc chắn sẽ về nhà muộn để ăn tối, và điều đó có nghĩa là cậu ta phải đối mặt với cơn thịnh nộ của mẹ mình.

Nếu mọi thứ kết thúc ở đó thì tốt. Nhưng nếu tin tức về việc mẹ cậu ta tức giận đến tai cha…

‘Owww. Mình không thể tưởng tượng được những gì sẽ xảy ra.‘

Soohoh vội vàng lắc đầu để thoát khỏi suy nghĩ đó. Đến khi nào cha cậu mới bớt đáng sợ nhỉ??

Nghiêm túc mà nói, cậu ta nghi ngờ rằng, ngay cả khi cha cuối cùng trở thành một ông già, Soohoh vẫn sẽ không bao giờ giành chiến thắng trước ông.

Cậu ta rùng mình một lần nữa và nhanh chóng đi đến cửa sau của lớp học. Nhưng, khi cậu ta cố mở nó.

‘Cánh cửa …. không mở được?‘

Nếu nó bị khóa, thì không có cách nào thứ này không nhúc nhích như thế này, vì nó không phải bị ai đó khóa từ bên ngoài. Cánh cửa không có dấu hiệu di chuyển, như thể đó là một bức tường.

‘Chuyện gì đang xảy ra vậy?‘

Đôi mắt của Soohoh tròn xoe và lần này, cậu ta chạy ra cửa trước. Nhưng vẫn vậy, cánh cửa này cũng không lay chuyển.

Bây giờ Sooho hoàn toàn bị sốc sốc, cậu ta nhanh chóng chạy ra cửa sổ và nhìn bên ngoài. Đó là khi một cảnh tượng thực sự không thể tin được xuất hiện trước mắt cậu ta.

Mỗi học sinh rời khỏi cổng trường; học sinh tập thể dục trên sân, ô tô đi trên đường, người đi bộ trên vỉa hè và thậm chí cả quả bóng đá bay trong không trung …..

… Mọi thứ dường như dừng lại.

‘Sao có thể ….?!‘

Soohoh siết chặt cả hai nắm tay và đập mạnh vào cửa sổ với tất cả sức lực.

Ầm ầm ầm!

Tuy nhiên, cửa sổ không những không bị vỡ do va chạm, mà nắm đấm của cậu ta cũng bật ra như thể cậu ta đấm vào một bức tường cao su.

‘…!!!’

Chuyện gì đã xảy ra?

Soohoh lùi lạiổ và trong khi bước những bước vội vã về phía sau, cậu ta cố gắng tìm hiểu xem những gì đang diễn ra.

Và đó là khi “nó” xuất hiện.

Soohoh quay đầu hướng về phía ‘lỗ hổng’ hình tròn màu đen xuất hiện từ hư không ở phía sau lớp học. Ban đầu nó chỉ bằng kích thước của một quả bóng chuyền, nhưng nó nhanh chóng lớn dần, lớn dần cho đến khi nó đủ lớn để một người đi qua.

Đó giống như một ô cửa của bóng tối, tối đến nỗi cảm giác như mình bị hút vào.

Những đứa trẻ bình thường có thể đã sợ hãi trước sự việc này, nhưng … Thay vì khóc hay la hét, Soohoh lại đặt tay lên ngực mình.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Trái tim kích động của cậu ta đang đập thình thịch.

Lẽ nào…

Lẽ nào cậu ta đã chờ đợi thứ như thế này trong một thời gian dài.

‘Mẹ nói rằng mình giống cha, phải không?‘

Nếu đó là cha cậu ta, thì … ông sẽ làm gì?

Soohoh chưa biết câu trả lời là gì, tuy nhiên…

Thình thịch,

thình thịch,

thình thịch….

Cùng với trái tim đang đập thình thịch, đôi chân cậu ta cũng cử động theo.

Soohoh đứng trước ‘Cổng’ và chạm vào bề mặt của nó.

Xẹt

Xẹt

Mặc dù có một số tia lửa điện, cậu không cảm thấy đau. Không, thậm chí cậu ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Như thể cậu ta đang trở về một vùng đất quen thuộc, nơi cậu ta đã quên mất từ lâu.

Có cảm giác mơ hồ, kỳ lạ như thể cậu ta đã bước vào một nơi như thế này trước đây.

Soohoh chậm rãi nhưng cẩn thận điều hòa nhịp thở. Trái tim đang đập dữ dội của cậu ta cuối cùng cũng lấy lại được sự bình tĩnh, và tâm trí của cậu cũng trở nên sáng tỏ.

‘Ok.‘

Một nụ cười thoáng qua hình thành trên khuôn mặt cậu ta.

Và rồi, cậu ta nhảy vào ‘Cổng’ không chút do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.