Trừ khi đó là một sự cố bất thường, Jinwoo thường không quan tâm khi mọi người nhìn chằm chằm vào anh ta. Miễn là không ai làm phiền anh, mọi người có thể nhìn thoải mái. Thậm chí Jinwoo còn không để ý đến chuyện khuôn mặt của mình đã bị tiết lộ trong tất cả các bản tin gần đây.
Thật vậy, nếu đây là bất cứ nơi nào khác, anh sẽ không quan tâm đến chuyện mọi người ngang nhiên nhìn chằm chằm vào anh và bàn tán xôn xao.
Nhưng mà, đấy là “ở một nơi nào khác”.
Jinwoo nghĩ rằng đám đông đã quên mất rằng họ đang ở đâu, và hành xử có đúng mực hay không.
‘Dù mấy người thích bàn tán về tôi, nhưng cũng đừng quên rằng mình đang ở đâu chứ?’
Đây là nơi để tưởng nhớ Thợ săn Min Byunggu cơ mà? Anh ấy đã dành cả cuộc đời mình để cống hiến cho từng người trong số họ. Tất cả những lời thì thầm và bàn tán này, là hành động thiếu tôn trọng sự hy sinh của Thợ săn Min Byunggu.
Cảm thấy kinh tởm, Jinwoo giải phóng một phần nhỏ ma lực của mình. Không, chỉ là một tia ma lực – nó nhỏ đến mức không đủ để được coi là một phần.
‘…!
Thế là quá đủ.
Bầu không khí của căn phòng trở nên nặng nề và sự im lặng ập xuống đám đông. Ngay cả những người bình thường cũng cảm thấy áp lực, khi họ thở hổn hển và cố gắn hợp không khí.
” …”
” …”
Cuối cùng, đám đông hỗn loạn cũng đã dừng lại.
‘Tốt.’
Jinwoo tiếp tục bước đi, nhưng rồi một người phụ nữ bước ra và đối mặt với Jinwoo, chặn đường anh ta. Cô ấy còn quá trẻ để được gọi là một bà lão, nhưng lại quá già để được gọi là một quý cô.
Đó là mẹ của Thợ săn Min Byunggu.
Nhìn thấy cảnh tượng trông giống như một cuộc đối đầu, những quan khách trở nên lo lắng.
‘Huh Huh?’
‘Có phải anh ta sẽ bị mắng và đuổi ra ngoài không?’
Nhưng trong phút chốc, họ nhận ra những lo lắng của họ là vô căn cứ. Lý do rất đơn giản,
“Cậu đã đến”.
“Vâng thưa bà.”
Đó là bởi vì người đã mời Jinwoo tới đây, không ai khác, chính là mẹ của Min Byunggu.
“Tôi gọi cho cậu vì tôi muốn nói chuyện với cậu. Hy vọng tôi không gây phiền hà cho cậu”.
“Không có gì, thưa bà.”
“Tôi nghe nói, nhờ cậu Thợ săn đây đã tiêu diệt toàn bộ lũ ma thú, nên Hiệp hội mới có thể đưa con trai tôi trở về”.
Như muốn tự mình xác nhận sự thật, người mẹ dừng lại và ngước nhìn Jinwoo.
Có nhiều lý do thôi thúc Jinwoo tiêu diệt toàn bộ lũ kiến còn lại trên đảo Jeju. Nhưng, không còn nghi ngờ gì nữa, anh chắc chắn sẽ không để cho xác chết của thợ săn Min Byunggu bị thối rữa trong tận cùng của tổ kiến.
Và vì vậy, Jinwoo gật đầu trước những lời của bà ấy,
“Tôi đã làm những gì có thể”.
“Cảm ơn cậu. Vì không để con trai tôi nhắm mắt một mình ở nơi tối tăm, lạnh lẽo đó”.
Nước mắt nóng hổi tuôn rơi trên mặt bà.
“Nhờ cậu, tôi đã có thể gặp lại con trai mình. Thực sự, từ tận đáy lòng, cảm ơn cậu, thợ săn Sung Jinwoo…”
Người ta nên nói gì để an ủi một người mẹ đã mất con trai? Khi Jinwoo vẫn im lặng với khuôn mặt cay đăng, một người họ hàng đã đến gần và nhẹ nhàng hộ tống mẹ Min Byunggu đi. Ngay cả khi bà ấy được người họ hàng đưa đi, người phụ nữ này vẫn tiếp tục quay lại và cúi đầu cảm ơn Jinwoo.
Jinwoo nhìn thấy khuôn mặt của chính mẹ mình hiện trên khuôn mặt mẹ của Min Byunggu. Khuôn mặt đó, giống hệt mẹ anh khi bà nhận được tin cha anh đã chết trong Hầm ngục mười năm trước. Trái tim anh thắt lại.
‘Vẫn là khuôn mặt đó…’
Giống như cha anh đã hy sinh để cứu được mạng sống của nhiều đồng đội, cái chết của thợ săn Min Byunggu cũng không phải là vô ích. Nếu không nhờ nỗ lực trị liệu của anh ta, có lẽ tất cả các Thợ săn kia sẽ bị giết trước khi Jinwoo kịp đến. Thậm chí ngay cả sau khi chết, Min Byunggu vẫn có thể sử dụng sức mạnh của mình để cứu một Thợ săn khác.
Jinwoo nhớ lại cái bóng của Min Byunggu – dù chỉ là một cái bóng, nhưng trông nó rất thư thái khi nhìn thấy thần sắc trở lại trên khuôn mặt Cha Haein. Vào lúc đó, Jinwoo thực sự hiểu rằng người đàn ông ấy quan tâm đến đồng đội của mình đến mức nào.
***
Trên đường đi đặt vòng hoa cho người quá cố, Jinwoo thoáng thấy gương mặt Cha Haeinine ở đằng xa. Người phụ nữ bắt gặp ánh mắt anh và nao núng, như thể cô đang hoảng loạn.
‘Thế là mọi người đều đến đây’ – Jinwoo nhận ra.
Xung quanh Cha Haein, các thành viên khác của đội Hàn Quốc đã chào đón Jinwoo bằng những cái gật đầu nhẹ. Tuy nhiên, người phụ nữ trông có vẻ không biết phải làm gì.
‘Huh, cô ấy có thể mang một khuôn mặt như thế sao?’
Nói về Cha Hae-in, anh chỉ nhớ tới khuôn mặt vô cảm của cô trong quá khứ. Nhìn thấy khuôn mặt của cô bây giờ, Jinwoo hiểu rằng anh nên tìm hiểu thêm về cô trong một khoảng thời gian dài. Hiện tại, anh hầu như không biết cô là người như thế nào. Tương lai sẽ nói lên tất cả.
Quay đi, Jinwoo cuối cùng cũng đứng trước bức ảnh chân dung của Min Byunggu. Khuôn mặt của người Trị liệu sư trong bức ảnh đang mỉm cười tươi tắn, không cần biết chuyện gì đang xảy ra.
Jinwoo đặt bó hoa trước bức ảnh và nhắm mắt lại,
‘Tôi hy vọng anh có thể yên nghỉ’.
Sau một lúc bày tỏ lòng biết ơn và cầu nguyện cho Min Byunggu được thanh thản, Jinwoo quay đầu bước đi. Ngay lập tức, anh được chào đón bởi một khuôn mặt quen thuộc,
“Thợ săn Sung Sung Jinwoo”.
Giọng nói trầm lắng đó là của Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee.
“Ngài Chủ tịch…”
“Tôi thực sự muốn hỏi cậu một chuyện. Thật may mắn khi gặp cậu ở đây”.
“Hỏi tôi?”
Không có nhiều lý do khi Hiệp hội tìm kiếm một Thợ săn.
Khi ánh mắt Jinwoo lóe một tia dự đoán, Go Gunhee cười khúc khích và lắc đầu,
“Không phải điều cậu đang nghĩ đâu”.
“Ah, vậy sao”
Jinwoo che giấu sự thất vọng của mình.
“Tôi muốn nói vài chuyện riêng tư, cậu có thể cho tôi một chút thời gian không?”
Trên thực tế, Jinwoo cũng muốn nói chuyện với chủ tịch hiệp hội về vấn đề giấy phép Chủ Hội, vì vậy anh dễ dàng đồng ý với yêu cầu của vị tiền bối.
Hai người đàn ông chuyển đến một khu vực dễ nói chuyện hơn.
“Tôi có một vấn đề cần giải quyết tại Hiệp hội. Tại sao chúng ta không nói chuyện ở đó?”
“Một vấn đề tại Hiệp hội? Đó là gì?”
“Tôi cần một giấy phép Chủ Hội”.
“Oh?”
Một dấu hỏi xuất hiện trên khuôn mặt Go Gunhee,
“Tại sao một người đã có giấy phép thợ săn hạng S, lại cần giấy phép khác để trở thành Chủ Hội?”
“Huh? Những thợ săn hạng S có thể lập bang hội mà không cần giấy phép sao?”
“Tất nhiên.”
Go Gunhee mỉm cười ấm áp và nói tiếp,
“Nếu cậu muốn lập một Bang hội, tất cả những gì cậu phải làm là gọi đến Hiệp hội. Chúng tôi sẽ chăm sóc phần còn lại”.
“… ”
Jinwoo không nói nên lời.
Chưa đầy nửa năm trước, tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ xa vời. Thậm chí anh chưa bao giờ mơ tới chuyện đạt tới hạng S, nên anh đã đánh giá rất thấp các đặc quyền và lợi ích của danh hiệu này.
Anh ta ngạc nhiên trước thông tin mới này.
“Thành công ngoài dự đoán nhỉ. Có lẽ mình nên dành chút thời gian để tìm hiểu về những đặc quyền đặc lợi của Thợ săn hạng S”.
Trên hết, anh ta có quyền gọi trực tiếp cho Chủ tịch hiệp hội. Miễn là tất cả các điều kiện được đáp ứng, có vẻ như anh ta có thể lập Hội của mình ngay lập tức.
Họ nói may mắn và cơ hội là hai mặt của một đồng tiền. Có quan hệ chặt chẽ với Chủ tịch Hiệp hội – người mà những kẻ khác muốn gặp cũng khó, chuyện này đã đem lại lợi ích lớn cho Jinwoo.
Vị Chủ tịch lại lên tiếng.
“Ngoài ra, chúng ta không cần phải đi đâu cả”.
Jinwoo gật đầu.
Sau đó, khuôn mặt của Go Gunhee trở nên nghiêm túc,
“Cậu có để lại kết giới nào đó trên đảo Jeju không?”
‘Sao ngài ấy lại nói về ma thuật kết giới?’ – Jinwoo thầm nghĩ
“Ý ngài là gì?”
‘Có chuyện gì xảy ra trên đảo Jeju sau khi mình rời đi sao?’
Go Gunhee giải thích,
“Có một sự cố. Tất cả các Thợ săn và binh sĩ trong quân đội đã bị bất tỉnh khi đi tìm xác của Thợ săn Min Byunggu. Chính xác hơn, giống như bị ru ngủ chứ không phải bị đánh gục”.
“Tất cả đều ngủ cùng một lúc?”
Jinwoo nghiêng đầu,
‘Nghe có vẻ giống như một ma thuật khống chế trên diện rộng…’
Giống như đòn gây choáng của Quỷ vương Baran khiến các chiến binh Bóng tối bị choáng váng. Vấn đề ở chỗ, các Thợ săn ở đó đều là người ưu tú.
“Không phải Hội Hiệp sĩ phụ trách hoạt động đó sao?”
Go Gunhee gật đầu,
“Phải. Tất cả những thợ săn hạng A của họ đều ở đỉnh cao của cấp bậc đó, và ngay cả những Thợ săn hạng B của họ cũng mạnh xấp xỉ những người hạng A”.
Khó có thể tin rằng toàn bộ những Thợ săn mạnh mẽ đó đều bị ru ngủ cùng lúc. Một Pháp sư hạng S bình thường không thể tự mình làm được.
“Đó là lý do tại sao tôi đoán rằng Thợ săn Sung Jinwoo đã làm gì đó… Có lẽ là Pháp sư mạnh nhất nước ta đã bỏ quên một kết giới nào đó chăng?”
Giả thuyết này là một minh chứng cho thấy, Go Gunhee và Hiệp hội Thợ săn đánh giá cao Jinwoo như thế nào.
Tuy nhiên, kết giới hiệu ứng không phải là lĩnh vực chuyên môn của Jinwoo;
Ngoài ra, hiếm có chuyện Jinwoo bỏ quên một phép thuật đáng sợ như vậy.
Jinwoo lắc đầu,
“Không, thưa ngài. Tôi không bao giờ làm thứ gì kiểu như thế”.
“Đúng như tôi nghĩ…”
Một cái nhíu mày lo lắng xuất hiện trên khuôn mặt của Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee. Đó là vì giả thuyết ông hy vọng nhất đã bị bác bỏ.
“Những người thợ săn đó đã nói gì?”
“…”
Go Gunhee có vẻ khó khăn khi giải thích. Sau một hồi suy nghĩ, ông lên tiếng,
“Các binh sĩ quân đội và Thợ săn đều nói rằng, họ không thể nhớ gì trước khi họ bất tỉnh”.
Với một giọng nghiêm trọng, ông nói thêm,
“Thật ra, chúng tôi thậm chí không chắc đó là ma thuật hay thứ gì khác…”
Jinwoo bối rối. Những người lính bình thường có thể đã rơi vào trang thái ru ngủ vì một vài phép thuật đơn giản, nhưng các thợ săn hạng A không thể gục ngã chỉ vì những thứ thông thường như vậy.
“Những con kiến chết tiệt có để lại một cái bẫy hay cái gì đó không?”
Jinwoo nghĩ đến chuyện gọi Ber lên để hỏi, nhưng anh dừng lại khi nhận ra đám tang này có thểsẽ biến thành một cuộc đột kích đẫm máu. Chỉ liếc qua cũng thấy, số thợ săn cấp cao trong phòng lên tới hàng chục người.
Tất nhiên, anh không lo cho Ber…
Đột nhiên, một chàng trai trẻ, trông giống như một nhân viên của Hiệp hội, đã đi đến bên Chủ tịch Go Gunhee và thì thầm điều gì đó vào tai ông.
Vị tiền bối quay sang Jinwoo với khuôn mặt thất vọng,
“Một vị khách đã đến sớm hơn dự kiến và tôi phải đi. Cảm ơn cậu đã dành thời gian.”
“Không có gì, thưa ngài”.
Với một lời tạm biệt ngắn gọn, Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee và người nhân viên rời khỏi khu vực tang lễ.
Sau khi hoàn thành công việc với Hiệp hội, Jinwoo quyết định về nhà và đi đến nơi anh đỗ xe.
Tuy nhiên, một sự hiện diện không rõ đã theo dõi anh ta một thời gian.
Jinwoo nghiêng đầu,
‘Nếu muốn bám đuôi ta, ngươi nên che giấu bản thân một chút chứ?’
Chà, bất kỳ một người nào biết suy nghĩ trước sau, cũng không tính đến chuyện bí mật theo dõi một Thợ săn hạng S.
Mỗi lần Jinwoo bước đi, anh lại nghe thấy một tiếng chân khác dõi theo. Vì không có tiếng máy ảnh, nên có lẽ đó không phải là phóng viên.
Người lạ mặt đã không nỗ lực để che giấu sự hiện diện của mình. Tò mò vì không biết người này sẽ theo anh bao lâu và họ muốn gì,, Jinwoo thản nhiên bước ra xe mà không nói một lời nào. Đúng như dự đoán, người lạ mặt vẫn theo sau anh ta.
‘Haizz…’
Jinwoo đã thất vọng. Nếu người đó chỉ ở mức độ này, anh không cần phải nghiêm túc xử lý. Anh nắm lấy tay nắm để mở cửa xe, và một giọng nói vang lên từ phía sau anh.
“Xin lỗi. Cậu có phải là Sung Jinwoo?”
‘Cuối cùng cũng lên tiếng rồi sao?’
Jinwoo giấu nụ cười và quay lại,
“Phải, tôi đây”.
Nhìn khuôn mặt của người lạ, Jinwoo hơi giật mình.
‘Người nước ngoài?’
Bởi vì người đàn ông đó nói tiếng Hàn Quốc rất hoàn hảo, Jinwoo không ngờ đó lại là một người nước ngoài. Anh ta là một người phương Tây trẻ, tóc vàng, mặc một bộ đồ lịch thiệp và nở một nụ cười.
“Đây.”
Người đàn ông lấy ra một tấm danh thiếp và đưa nó cho Jinwoo.
Jinwoo cầm lấy và đọc thông tin trên thẻ,
[Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, Cục săn bắn liên bang, chuyên viên cấp cao Adam White]
‘FBH?’
Chuyên viên cấp cao của tổ chức có ảnh hưởng nhất nước Mỹ đến với anh ấy để làm gì? Trên thực tế, Jinwoo chỉ có thể nghĩ ra một lý do tại sao FBH của Hoa Kỳ sẽ tìm kiếm anh ta.
Anh ngẩng đầu lên và nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Adam White giới thiệu bản thân với một giọng nói tràn đầy sức sống,
“Hãy gọi tôi là Adam, thưa Thợ săn Sung Jinwoo”.
Trans: Moon
Edit: Linye