Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 343: Chương 343: Viên cảnh sát cừ khôi - Phần 2




Cái bóng một thiếu nữ mạnh mẽ trỗi dậy từ khối máu đông đặc trên sàn nhà.

Vúttttt!!

Những giọt máu tí tách rơi xuống từ mái tóc cô gái. Cô lặng lẽ nhìn xung quanh, vẻ mặt ngơ ngác vì chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng sau đó, cô thốt ra những tiếng rên rỉ đau đớn.

Ah….!

Thật vậy, đó là một cảm giác không hề dễ chịu. Bởi cô vẫn giữ lại những ký ức về giây phút hấp hối của mình. Jinwoo đã sử dụng quyền năng của Hoàng đế bóng tối để trấn an cái bóng.

“Đừng sợ. Cô bây giờ đã trở thành một sự tồn tại vượt ra khỏi ranh giới của sống chết và đau đớn.”

Giọng nói trầm ấm của Hoàng đế đã giúp người phụ nữ trẻ lấy lại bình tĩnh. Jinwoo sau đó tạo ra một bộ quần áo và quấn chúng quanh hình hài cô, do cô chết trong trạng thái trần trụi.

‘Ah…’

Cô thận trọng khoác lấy bộ trang phục.

Tên cô từng là Sun Jinyi. Anh đặt tên cho người lính bóng tối mang hình hài phụ nữ này giống như tên của cô khi cô còn sống và bắt đầu đặt câu hỏi.

“Cô…đã tự sát sao?”

Người lính bóng tối mang hình hài phụ nữ, không, Sun Jinyi, gật đầu.

Jinwoo khụy một chân xuống đất, ngang với tầm mắt của cô. Anh chăm chú xem xét biểu hiện của cô và lặng lẽ hỏi.

“Vì sao cô lại tự sát?”

Và khi anh làm vậy, đôi môi cô đang cắn chặt của cô gái bắt đầu mấp máy.

‘Tôi…’

—-

Ding Doong

.Tiếng chuông cửa vang lên vào đêm khuya; một người đàn ông trung niên đặt khung ảnh có chứa hình con gái xuống vị trí ban đầu và nhìn ra ngoài.

‘Kẻ nào lại quấy rầy vào giờ muộn như thế này?’

Ông ta nghiêng đầu sang một bên và đứng lên bước tới hệ thống liên lạc.

Màn hình trên thiết bị hiển thị cảnh bên ngoài cửa, cho thấy một người đàn ông mặc bộ đồ kinh doanh trông khá trí thức đang đứng đó. Người đàn ông trung niên không nghĩ quá nhiều về điều đó và nhấn nút ‘Speak’.

Tiếng kêu bíp.

Người đàn ông ngoài cửa rút thẻ nhân viên của mình ra và đưa nó trước camera.

“Tôi là thanh tra Sung Jinwoo từ Phòng Cảnh sát hình sự khu vực Trung tâm. Tôi có câu hỏi muốn hỏi về cái chết của con gái ngài, vì vậy chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?”

Ảnh trong thẻ nhân viên khớp với khuôn mặt trên màn hình.

Nghe thấy từ “Cảnh sát”, người đàn ông trung niên quên cả chuyện trời đã khuya và vội vã mở cửa.

“Kết quả của cuộc điều tra như thế nào? Làm sao mà con tôi lại chết?!”

Jinwoo lặng lẽ săm soi khuôn mặt cha của Sun Jinyi, Sun Gyunam, trước khi lắc đầu.

“Mọi chuyện chưa rõ ràng, thưa ngài. Tuy nhiên, tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi về con gái ngài.”

Cha của người quá cố hé lộ một biểu hiện hơi thất vọng khi nghe tin này. Jinwoo đưa ra một yêu cầu đối với người đàn ông.

“Ngài có thể đi đến chỗ này với tôi một chút không?”

Sun Gyunam dường như rơi vào tình huống khó xử, nhưng chẳng bao lâu, khuôn mặt ông ta tỏ ra kiên quyết.

“Tất nhiên. Nếu có thể góp phần khám phá ra sự thật về cái chết của con gái tôi, tôi sẽ toàn lực hợp tác.”



Ông ta ra ngoài và khóa cửa, trước khi quay lại đối mặt với Jinwoo.

“Đi thôi, cậu thanh tra.”

Jinwoo gật đầu và quay về một hướng nhất định.

“Hướng này.”

Sun Gyunam ban đầu nghĩ rằng cả hai sẽ đến đồn cảnh sát, nhưng thay vào đó, cả hai lại đến một quán cà phê gần nơi ông ở. Ông ta hỏi vị thám tử tại sao lại đến đây và chỉ nhận được một câu trả lời mơ hồ rằng “Chúng ta cần một nơi yên tĩnh để trò chuyện”.

Và thế là, Jinwoo và Sun Gyunam ngồi đối diện nhau trên bàn quán cà phê nào đó. Jinwoo bắt đầu chất vấn ông ta.

“Sun Jinyi, con ngài hành động như thế nào khi đi học?”

“Hả?”

“Phải chăng cô bé bị bắt nạt ở trường…”

Sun Gyunam muộn màng nhận ra hàm ý đằng sau câu hỏi và vội vàng ngắt lời Jinwoo.

“Không, không. Không bao giờ. Con tôi chắc chắn không phải là một đứa trẻ ngỗ ngược. Con bé thực sự rất tốt bụng và thuần khiết,…”

Sun Gyunam trả lời đến đó trước khi đầu ông chùn xuống và âm thanh nức nở thoát ra từ đôi môi ông.

“Dù gì con ông cũng đã chết rồi?”

Người đàn ông khóc nức nở cuối cùng cũng ngừng run rẩy và ông ta từ từ ngẩng đầu lên.

“Tôi, tôi xin lỗi, cậu Thanh tra. Tôi vẫn không thể tin rằng con bé đã bỏ rơi tôi như thế….”

“Ngài rất yêu thương con gái mình.”

“Tất nhiên. Tôi chắc chắn cậu đã biết điều này rồi, nhưng Jinyi không phải là con ruột của tôi. Đó là lý do tôi trân trọng và yêu thương con bé nhiều như tôi đã có với đứa con thật của mình, không, thậm chí còn hơn thế nữa.”

Ánh mắt ông hạ xuống khi ông cố nuốt lại nỗi buồn. Ông tiếp tục.

“Giá như con bé nói với tôi khi nó cảm thấy đau, khi đó quả thật quá nhiều áp lực cho con bé….”

Mặc dù Sun Gyunam xúc động mãnh liệt, nhưng Jinwoo vẫn giữ thái độ lạnh như băng trong mắt anh từ đầu đến cuối. Sau đó, anh rút điện thoại thông minh của mình từ túi bên trong ra.

“Trong khi chúng tôi điều tra về cái chết của con gái ngài, chúng tôi đã phát hiện ra một tệp âm thanh lạ.”

“….Hả?”

“Chà, hãy nghe nó trước đã.”

Jinwoo gõ nhẹ vào biểu tượng ‘Play’ và để giọng nói của cái bóng phát ra.

“Tôi…”

Đó là lời khai từ chính miệng cô, kể về sự lạm dụng kinh hoàng mà cô phải gánh chịu. Thủ phạm không phải ai khác, chính là người cha nuôi, kể từ khi cô còn nhỏ.

Và khi lời khai tiếp tục …

Sun Gyunam cuối cùng đã ngừng tỏ ra là một người cha đau khổ. Đôi mắtông ta không ngừng run rẩy.

Cô gái cố tình chọn đến một trường đại học xa nhà, tin rằng cuối cùng cô cũng được giải thoát khỏi sự lạm dụng của người cha nuôi, nhưng sau đó, khi người cha nuôi khốn nạn này cố gắng tiếp cận cô một lần nữa, bắt đầu nhắn những tin nhắn nói rằng ‘Cha muốn gặp lại con’, thay vào đó, cô đã chọn kết thúc cuộc đời mình.

Cô đã tự kết liễu đời mình, nhưng thủ phạm đưa cô đến quyết định đó là một người khác.

Xẹt xẹt.

Khi tập tin âm thanh kết thúc, Sun Gyunam ngẩng đầu lên, khuôn mặt ông ta cứng đờ.

“Tại sao … tại sao cậu phát đoạn âm thanh này trước mặt tôi?”

Người đàn ông trung niên này nhanh trí hơn hầu hết những người khác.

Nếu mục tiêu thực sự của cuộc gặp mặt này là bắt giữ ông ta, thì thanh tra này sẽ xuất hiện cùng với một vài sĩ quan khác, và gô cổ ông ta lại.

Tuy nhiên, người thám tử này đã không đưa ông ta đến đồn cảnh sát, mà đến một quán cà phê địa phương, nói rằng cần một cuộc trò chuyện yên tĩnh.

Đó là lý do tại sao Sun Gyunam có linh cảm rằng người đàn ông trước mắt có mục đích hơi khác khi đến gặp ông. Như đáp lại linh cảm đó, vị thám tử vô cảm cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

“Bây giờ ngài có hai tùy chọn.”

Sun Gyunam siết chặt nắm đấm của mình sau khi nghe những lời đó, giống như một tình huống nguy hiểm bấp bênh sắp xảy ra với ông ta.

“Vâng!!”

Trong khi đó, Jinwoo tiếp tục.

“Đầu tiên. Ngài hãy thừa nhận hành vi sai trái của mình, về đồn với tôi và thú nhận tất cả mọi thứ.”

“Và … lựa chọn khác là…?”

“Thay vì thừa nhận tội ác của ngài, ngài phải trả một mức giá phù hợp.”

Sun Gyunam phải nghiến răng để kìm nén niềm vui đang tuôn ra từ đâu đó sâu trong lồng ngực.

‘Ôi trời ơi.‘

Người xưa bảo rằng, ngay cả khi thiên đàng sụp đổ, sẽ luôn có một lối thoát, phải không? Ai có thể nghĩ rằng viên cảnh sát đã phát hiện ra những tội lỗi đáng xấu hổ của ông ta, lại cho phép ông ta dùng tiền để “trả giá”?

Sun Gyunam là một bác sĩ y khoa khá nổi tiếng. Vì vậy, bất kể người cảnh sát thảm hại này muốn bao nhiêu, ông ta biết rằng ông ta có tài chính để đáp ứng nhu cầu đó.

Sun Gyunam cố gắng che giấu niềm vui và hỏi lại.

“Cậu muốn bao nhiêu?”

“Thế là đủ rồi.”

Jinwoo tạo thành một tiếng cười khúc khích và bỏ điện thoại vào trong túi.

Anh biết rõ rằng, có rất ít người biết hối hận với những hành vi của mình. Người đàn ông trung niên này đang cố gắng hết sức để che giấu tiếng cười kinh tởm và lố bịch của mình.

Và giờ đây, biểu hiện của Jinwoo đã thay đổi.

“Bây giờ, hãy nghe đây.”

Thay vào đó, với nụ cười hiện trên khuôn mặt, một hào quang rất đáng sợ toát ra từ anh.

“Trên thực tế, nơi này không phải là thế giới ngài đang sống. Không, đây là một thế giới khác mà tôi chỉ đơn giản là tạo ra để giống với khung cảnh bên ngoài.”

Vùng đất người chết không một linh hồn sống nào có thể vào mà không có sự cho phép rõ ràng của chủ nhân – lãnh thổ còn lại của sự vĩnh hằng. Jinwoo bình tĩnh nói thêm rằng đó là tên của nhà tù sắp giam giữ Sun Gyunam.

Tất nhiên, người đàn ông trung niên trở nên bối rối trước thái độ thay đổi đột ngột của Jinwoo cũng như lời giải thích kỳ lạ, khó hiểu này.

“Xin lỗi, cậu Thanh tra. Tôi, tôi không…”

“Nghĩ kỹ xem.”

Sun Gyunam cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại vì ánh nhìn sắc bens của Jinwoo.

“Ngài có nhớ được cách ngài đến đây không?”

Bây giờ ông ta nghĩ về điều đó.

Khi cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Sun Gyunam cuối cùng cũng nhận ra sự kỳ lạ trong tình huống này.

‘N-nhưng, làm thế nào ….?‘

Trong quán cà phê sáng rực này, dường như không có si khác ngoài ông ta và vị thám tử bí ẩn này?

Ngay cả khi ông ta lờ đi những khách hàng quen thuộc khác, không, thậm chí là chủ sở hữu thực sự của quán cà phê, thì cũng không có một người phục vụ hay nhân viên bán hàng ở đâu đó quanh đây??

Tuy nhiên, cho dù đó là bên trong tòa nhà hay bên ngoài bức tường kín, không có dấu vết nào của người khác cả.

“Ah…”

Ngay khi cuối cùng ông ta nhận ra rằng một điều gì đó không thể giải thích được đã xảy ra, mọi thứ biến mất, giống như vậy, chỉ còn lại bóng tối.

Vật phẩm duy nhất còn lại trong bóng tối này là cái bàn, cộng với hai cái ghế. Và tất nhiên, chính ông ta và vị thám tử ngồi trên hai chiếc ghế đó.

“U-uwaaaaahhk?!”

Sun Gyunam bật dậy khỏi ghế và vội vã lùi lại khi sắc mặt của ông tái lại ngay lập tức.

“Cậu là ai?! Đây có phải là một giấc mơ không? Đây là một cơn ác mộng, phải không??”

Người đàn ông trung niên chỉ vào Jinwoo trong sự pha trộn lẫn lộn giữa giận dữ và tuyệt vọng. Thật không may, ông ta lùi lại không được xa cho lắm.

Cốp.

Bởi vì ông ta đâm sầm vào một cái gì đó cứng như bức tường. Một cơn ớn lạnh ập tới và đầu ông ta từ từ quay ra phía sau.

Đó là khi ‘bức tường’ bắt đầu di chuyển.

Không, đó không phải là một bức tường thực sự, chỉ là một “con kiến” khổng lồ đang ở đó, và nó đang di chuyển.

Sinh vật này đẩy đầu nó lại gần khuôn mặt Sun Gyunam và lặng lẽ đặt ngón trỏ đang giơ lên trên ‘đôi môi’ của nó.

Suỵt ….

Trong khoảnh khắc đó…

“Euh! Eu-euh …!!!”

Hàng chục cánh tay kiến vươn ra từ bóng tối và chộp lấy ông ta, trước khi kéo ông ta vào sâu hơn.

Bây giờ ông ta sẽ phải chịu sự tra tấn khủng khiếp, đến mức ông ta sẽ cảm thấy thà chết còn hơn. Nhưng, ông ta không thể chết dễ dàng như vậy.

Ber bây giờ được giao nhiệm vụ trừng phạt những kẻ phạm tội, đồng thời, cũng là ‘Người trị liệu’ vĩ đại nhất chưa từng có.

Kiiehk!

Ber cúi đầu chào vị vua của mình, trước khi chìm vào bóng tối.



Jinwoo lặng lẽ nhìn chằm chằm về hướng Sun Gyunam biến mất và từ từ đứng dậy khỏi ghế. Lần này, không phải từ phía trước mà từ phía sau, một nhân vật khác bước ra khỏi bóng tối.

Đó là Jinyi.

Jinwoo nhận thức rõ rằng, dù tội lỗi có nặng đến đâu, nỗi đau của nạn nhân sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn.

Tuy nhiên, nếu một thứ như vậy có thể làm dịu trái tim của người quá cố dù chỉ một chút thì…

Anh bước tới chỗ cô và đặt ngón tay lên trán để xóa đi mọi ký ức về người cha nuôi của cô.

‘Cảm ơn ngài. Cảm ơn ngài rất nhiều, Hoàng đế bóng tối.”

Cái bóng cúi đầu nhiều lần trước Jinwoo sau đó.

Bây giờ cô được tái sinh thành một Người lính, theo bản năng cô đã hiểu anh là một sự tồn tại đặc biệt, nhưng, Jinwoo chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ chuyển đổi cô thành Người lính bóng tối của anh.

Vì vậy, bây giờ là thời gian để đưa cô ấy trở lại khoảng không vô định.

Ngay trước khi tạm biệt, Jinwoo hỏi cô bằng một giọng dịu dàng.

“Cô có ước nguyện gì khác không?”

Cái bóng khẽ lắc đầu, nhưng sau đó, “Ah!”

“Có lẽ không còn cơ hội nào khác nữa…. Nếu nó không quá rắc rối, ngài có thể giúp kẻ hèn này một việc nhỏ không?”



Ngày hôm sau.

Bạn của Jinyi đã đến văn phòng cảnh sát hình sự vào sáng sớm để tìm hiểu xem có bất kỳ sự phát triển mới nào khác trong vụ án mạng của bạn mình hay không. Jinwoo nhìn thấy cô và đưa cô ra hành lang bên ngoài văn phòng.

“Về vụ án này, gần như không thể là một vụ giết người. Cuộc điều tra cũng sẽ kết thúc sớm thôi.”

Người bạn của người quá cố nhìn Jinwoo với vẻ khó tin, và lên tiếng hỏi anh một câu.

“T-thật vậy sao? Không có khả năng nào khác sao??”

Thay vì trả lời, Jinwoo lặng lẽ gật đầu lên xuống. Cô gái dường như rất thất vọng.

Cô ấy dường như có hàng triệu điều muốn nói trong đầu, nhưng không thể nói ra bất kỳ câu nào trong số đó – vẻ mặt buồn bã nhưng không muốn, cô ngập ngừng nói.

“Điều đó có nghĩa là…Jinyi, cô ấy ….”

Jinwoo đã quan sát biểu hiện của cô gái trong một hoặc hai phút, trước khi đưa cô ấy một hộp quà nhỏ được bọc trong một cái bọc dễ thương.

“Đây là…?”

“Tên được viết trên món quà là tên của cô phải không?”

“….Đây là…”

Đó không gì khác hơn là một món quà mà người quá cố cẩn thận lựa chọn và chuẩn bị cho ngày sinh nhật của người bạn. Món quà chưa được đưa đến tay chủ sở hữu giờ đây đã được trao tận nơi.

“Jinyi đã chuẩn bị cái này ….?”

“Đúng vậy. Tôi nghĩ rằng cô Jinyi muốn món quà này đến tay chủ nhân của nó.”

“Ah…cảm ơn ngài….”

Cô gái hết lòng cảm ơn Jinwoo, đôi mắt cô không kìm được dòng lệ rơi.

Nếu không có tin nhắn mà người cha nuôi đã gửi đến điện thoại của nạn nhân một giờ trước khi nạn nhân tự cắt cổ tay mình, có lẽ hai người bạn này đã có thể thưởng thức bữa tiệc sinh nhật như dự định.

Jinwoo cảm thấy xót xa khi một vài suy nghĩ giao thoa trong tâm trí và ánh mắt anh trôi về phía xa, chỉ để cảm nhận được sự rung động quen thuộc phát ra từ trong túi.

“Xin lỗi, tôi có điện thoại.”

Anh xin phép người bạn của người quá cố vì hơi đường đột một chút, sau đó quay lại và trả lời điện thoại.

“Đại ca!!”

Một giọng quen thuộc phát ra từ loa điện thoại.

“Là em, Yoo Jinho đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.