Âm thanh này…
Triệu Đình Đình vội đẩy Sở Minh Thành ra, cô quay lại đã thấy Lưu Luân đứng đó, nước mưa ngấm ướt cả mái tóc anh. Vài giọt nước còn đọng lại rơi xuống khuôn mặt chảy thành từng vệt dài. Không nhìn kỹ lưỡng có cảm giác anh đang khóc vậy...sự thống khổ và phẫn nộ anh đang mang khiến Triệu Đình Đình không biết phải làm gì.
Sở Minh Thành tắt đi sự hứng thú ban đầu khi nghe thấy âm thanh của đàn ông khác trong nhà, lại còn gọi cả họ tên của Triệu Đình Đình. Là ai mà khiến nha đầu hoảng hốt đến thế?
Đối mắt với Lưu Luân, Sở Minh Thành điềm tĩnh lại như cười nhạo, sự lạnh lùng toát ra từ anh khiến đối phương cũng phải chau mày.
Cả hai cùng đặt ra một câu hỏi. Tên này là ai?
Triệu Đình Đình đưa một tay lên túm vạt áo trước ngực, tình cảnh này sao khiến cô khó xử quá… Lưu Luân nhìn thấy những gì rồi, anh đang nghĩ gì, cô có thể đoán ra được hết. Làm sao để giải thích được đây, Lưu Luân có vẻ...đang buồn.
“Lưu Luân, anh về khi nào sao không nói với em.” Triệu Đình Đình chậm rãi đi về phía Lưu Luân. Một câu hỏi quan tâm nhưng biểu cảm lại không lo lắng đến vấn đề đó, thứ cô đang bận tâm là tình cảnh bây giờ.
Lưu Luân buông tay khỏi va-li kéo, anh trực tiếp đi cả giày vào trong nhà. Triệu Đình Đình cứ ngỡ anh đi về bên cô, nhưng không ngờ Lưu Luân còn đi qua cả cô.
Nhanh chân đi tới chỗ người đàn ông vừa ôm lấy Triệu Đình Đình, Lưu Luân trừng mắt, có vẻ đây là lần đầu tiên anh ghen tị với một người đàn ông. Vì sao à? Vì năm năm bên nhau, Lưu Luân từng chứng kiến Triệu Đình Đình tiếp xúc với nhiều người khác giới, nhưng tất cả đều là những hành động xã giao, cô luôn giữ bản thân mình đúng đắn không làm điều gì quá đà. Nhưng hoàn cảnh vừa rồi cho Lưu Luân thấy rõ ràng...rằng Triệu Đình Đình không có ý chống cự, tay của cô thậm chí còn định ôm lấy người đàn ông đó rồi. Đây là người đàn ông mà Triệu Đình Đình đã yêu trong lúc anh về Phần Lan sao? Có thể nhanh vậy ư? Triệu Đình Đình thậm chí ở bên anh rất lâu mà không nảy sinh tình cảm, người kia là ai chứ, chỉ vài tháng có thể khiến cô gái của anh rung động.
Sắp bị đánh đến nơi mà sao hắn vẫn thản nhiên nhếch mép? Lưu Luân chằm chằm vào khuôn mặt mưu mô của Sở Minh Thành, tay đưa lên chuẩn bị vung cú đấm của mình.
“Lưu Luân, đừng!” Triệu Đình Đình hét lên, cô mở to mắt nhưng lại không muốn thấy sự việc tiến triển thành ra phức tạp thế này.
Bốp!
Cú đấm vung vào má trái của người đàn ông, ngay lập tức toàn thân bổ nhào xuống đất, cú đấm mạnh đến nỗi máu từ miệng đã len lỏi chảy ra từ khóe. Lưu Luân như hóa đá, anh tê cứng mặt mày đưa tay lên sờ miệng mình, là máu!. ngôn tình hài
Sở Minh Thành hạ tay xuống, mới chỉ một cái đấm nhẹ đã lăn ra ăn vạ? Yếu đuối như vậy mà đòi đánh anh sao. Cậu ta thấp hơn anh một cái đầu, nói về sức mạnh một nửa cũng không bằng. Lẽ nào đây là tên luôn đi theo giúp đỡ Triệu Đình Đình suốt khoảng thời gian anh ở Mỹ?
“Lưu Luân, anh không sao chứ!” Triệu Đình Đình chạy đến đỡ Lưu Luân ngồi dậy, cô không ngừng xoa xoa mặt của Lưu Luân, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Sở Minh Thành với điệu bộ hung dữ. “Sở Minh Thành, anh điên rồi!” Làm sao đây, Lưu Luân là một nghệ sĩ, còn phải ra ngoài đường nữa, gương mặt rất quan trọng.
Loay hoay không biết phải làm sao thì Triệu Đình Đình bị Sở Minh Thành kéo đứng dậy, ép cô vào lòng mình rồi nhìn Lưu Luân bên dưới trong bộ dạng toàn quyền chiếm hữu. “Em nên quan tâm tôi, cậu ta đã định đánh tôi đấy.”
“Anh…” Triệu Đình Đình vùng vẫy rồi nhìn Lưu Luân, anh ấy đang thất vọng nhìn cô, Lưu Luân chưa bao giờ tỏ vẻ tuyệt vọng đến vậy… “Lưu Luân, nghe em giải thích.”
Lưu Luân bị đấm đến điếng cả đi, anh từ từ đứng dậy đối mặt với Sở Minh Thành. “Anh là ai mà vào nhà của Đình Đình. Anh định lừa dối cô ấy?”
Sở Minh Thành nghe vậy nhướng mày cười cợt, đôi mày đen như kiếm bất ngờ giãn ra. “Nhà của vợ tôi thì cũng như nhà của tôi. Nói xem, tôi không thể đến thăm vợ mình?”
Cái gì? Triệu Đình Đình vội ngẩng mặt nhìn sự hiếu thắng của Sở Minh Thành. Ai là vợ của anh chứ, anh đang nói cái gì vậy?
“Sở Minh Thành, anh đừng ngậm máu…ưm, buông…” Cô nhăn mặt bất mãn, chưa kịp nói hết Sở Minh Thành đã dùng tay chặn miệng cô lại.
Lưu Luân nghe như sét đánh ngang tai, anh lùi chân dựa vào tường. Triệu Đình Đình không thể nào làm vậy với anh đâu. Tình cảm bao năm anh dành cho cô...Triệu Đình Đình còn chưa từ chối anh, vẫn cho anh cơ hội theo đuổi cô, tại sao người tên Sở Minh Thành này lại trắng trợn như vậy, hai người họ là vợ chồng?
“Anh Sở, bệnh của anh tôi nghĩ ngay cả bệnh viện cũng không chữa được.” Lưu Luân cười khẩy, anh đưa một tay lên che nửa mặt rồi cười nhạo báng. “Biết điều thì buông cô ấy ra, tôi không nhân nhượng anh lần nữa đâu, tôi có thể gọi cảnh sát báo có người quấy rối bất cứ lúc nào.”
Hạ tay xuống, vừa chạm vào má trái Lưu Luân đã thấy đau nhức, tay của Sở Minh Thành làm bằng thép ư, hắn đấm một cái khiến anh sắp mất tỉnh táo. Bất chợt Lưu Luân nhớ ra, anh nhíu mày chỉ tay vào Sở Minh Thành. “Anh không phải chồng của Đình Đình, cô ấy đã từng nói với tôi chồng cô ấy qua đời rồi!”
“Ồ?” Sở Minh Thành ồ nhẹ, anh khép mi nhìn xuống khuôn mặt Triệu Đình Đình. Cho đến giờ anh mới nhớ ra, nha đầu này vẫn cứ tưởng cô và Lục Niên là vợ chồng hợp pháp!
“Tôi cho anh ba giây để buông cô ấy, tôi sẽ báo cảnh sát ngay bây giờ.” Lưu Luân rút điện thoại ra cảnh cáo Sở Minh Thành, anh bất an nhìn Triệu Đình Đình vẫn đang trong vòng tay người đó.
“Cảnh sát sao? Cậu thật ngây thơ.” Sở Minh Thành lắc lắc đầu, ánh mắt lạnh băng của anh như có thể giết người ngay tức khắc.
Được thả tay khỏi miệng, Triệu Đình Đình cao giọng ngăn Lưu Luân lại. “Đừng gọi, cảnh sát không giúp được đâu. Lưu Luân nghe em, anh phải bình tĩnh lại.” Cảnh sát nào mà dám bắt Sở Minh Thành chứ, anh chưa bắt cảnh sát thì thôi, cảnh sát mà động đến Sở Minh Thành chỉ có tìm đường chết.
Lưu Luân ngờ vực nhìn Triệu Đình Đình. “Em …”
“Lưu Luân, đây là Sở Minh Thành, là chủ tịch của Sở thị, cũng chính là…” Cô ngập ngừng. “Người đứng đầu gia tộc họ Sở danh tiếng.”
“Cái gì?” Lưu Luân kinh ngạc rơi chiếc điện thoại xuống sàn nhà. Đây chính là người đàn ông nổi tiếng đó? Anh đã từng nghe qua rất nhiều về gia tộc họ Sở, nhưng lại không nhớ tới chuyện tên này trùng tên với người đứng đầu Sở gia là Sở Minh Thành. Nghe nói Sở Minh Thành đã đánh bại hầu hết những tên xã hội đen ngầm, hiện tại là đứng số một trong hắc bang. Lượng chi nhánh và công ty của Sở Minh Thành trải rộng toàn cầu, quyền lực là vô hạn. “Đình Đình, em vậy mà quen Sở Minh Thành?”
Sở Minh Thành hài lòng nhếch mép, anh ôm chặt eo Triệu Đình Đình. “Cậu bé, tôi và nha đầu đã có khoảng thời gian ‘khó quên’ bên nhau, trước khi cậu xuất hiện đấy. Đình Đình, nhỉ?”
Triệu Đình Đình không lên tiếng...cô không phủ nhận những gì Sở Minh Thành nói. Một người nhỏ bé như Lưu Luân có thể làm gì Sở Minh Thành đây, một người như anh...có thể giữ lấy cô sao? Lưu Luân hoàn toàn bất lực, đột nhiên anh rơi nước mắt, anh đau khổ nhìn người con gái mình yêu. “Đình Đình, em đã nói chồng em mất rồi. Đình Đình, em đã nói cho tôi cơ hội. Đình Đình, em luôn đối xử với tôi rất tốt. Sau đó những thứ tôi nhận được từ em, là đây, phải không?”
“Lưu Luân…” Cô ngấn lệ nhìn Lưu Luân, muốn đến bên Lưu Luân xong cũng không thể, cô hoàn toàn bị kìm hãm trong vòng tay Sở Minh Thành, một vòng tay rộng lớn và hơi thở ấm áp.
Sở Minh Thành thản nhiên nhìn Triệu Đình Đình. Anh không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn cô. Anh biết ánh mắt của nha đầu này khi trao cho tên ẻo lả phía trước không hề dừng lại ở yêu đương, thậm chí khuôn mặt cô bây giờ chỉ là sự có lỗi nặng nề. Tức là nha đầu yêu anh!
“Một tháng không liên lạc, anh thực sự nhớ em, Đình Đình...anh nhớ em vô cùng...anh nhớ em, không quản mưa lớn để về gặp em.” Lưu Luân dần trượt lưng mình trên bức tường, cả người cứ thế khụy dần xuống, đôi mắt của anh vô hồn, một đôi mắt xanh u ám.
Càng nói càng khiến Triệu Đình Đình đau thắt trái tim. Cô không muốn thấy Lưu Luân vì cô mà khóc, cô không muốn anh đau khổ vì cô, nhưng biết làm sao đây? Có vẻ như Lưu Luân nhận ra được quyền lực mà Sở Minh Thành đang có, anh đang bất lực sao? Cô chỉ biết khóc theo anh, khóc như muốn cạn nước mắt.
“Anh không tin lời nói của Sở Minh Thành, Đình Đình, chỉ cần em trả lời một câu hỏi của tôi thôi. Một câu hỏi thôi sẽ khiến anh hiểu ra mình ở vị trí nào.” Lưu Luân vẫn nói nhẹ nhàng, anh ôn nhu nhìn cô nhưng không còn ấm áp tựa bình minh nữa, giờ đây Lưu Luân yếu đuối...một bộ dạng mà Triệu Đình Đình chưa được thấy bao giờ.
Sở Minh Thành im lặng, chỉ là anh ôm Triệu Đình Đình chặt hơn. Triệu Đình Đình có thể cảm nhận được, cái ôm của Sở Minh Thành dường như có sức mạnh làm cô bớt trống vắng và cô đơn.
“Em...có phải đã yêu Sở Minh Thành rồi không? Có phải bao năm qua...người mà em luôn nhắc tới khi gặp ác mộng, người khiến em không thể mở lòng yêu anh. Là anh ta đúng không?”
“Lưu Luân…” Cô mím môi, đừng hỏi cô như vậy mà...ít nhất đừng hỏi cô trước mặt Sở Minh Thành. Anh biết như vậy chỉ khiến anh thêm tổn thương, vậy tại sao anh lại hỏi em chứ đồ ngốc. Lưu Luân, anh xứng đáng có một hạnh phúc, anh không nên bên em suốt mấy năm qua, anh nên để em một mình, là em sai...em sai rồi.
“Trả lời đi.” Lưu Luân siết chặt nắm tay nhìn Sở Minh Thành vẫn đang ôm Triệu Đình Đình, dáng người to lớn đó đang bao bọc cả người con gái anh thương một cách dễ dàng. Đau thật, lần đầu tiên anh thấy trái tim mình rỉ máu, lần đầu tiên anh thấy tấm lòng của anh bị đổ vỡ.
“Đúng vậy…”Cô nuốt một ngụm nước bọt, lần này Sở Minh Thành đã buông tay khi cô muốn thoát ra, cô đứng giữa hai người đàn ông, nhưng mắt lại nhìn người đàn ông quyền vũ nhất. “Em yêu Sở Minh Thành...đã gần sáu năm rồi.”