Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 116: Chương 116: Bóc mẽ sự thật (5)




Lần này không ổn nữa rồi. Cô không thể đứng vững được nữa. Cô sẽ ngã mất…

“Cẩn thận một chút.” Lục Niên đỡ Triệu Đình Đình từ phía sau, tay nắm chắc hai bả vai của Triệu Đình Đình, chỉ sợ nhẹ buông lỏng cô sẽ ngã xuống đất.

Cả người Triệu Đình Đình run lên bần bật, nước mắt vẫn không ngừng rơi. “Cô ấy...sao lại giống tôi đến vậy?” Cô quay đầu nhìn Hựu Hựu phía sau, có điều chỉ bắt gặp ánh mắt u tối của cậu ta, không thể nói lên điều gì.

Cô là người Sở Minh Thành chọn, cô đáng lẽ là con dâu của anh, nhưng Hựu Hựu không phải con của anh cơ mà...thậm chí Giai Nghi cũng không có khả năng làm mẹ của Hựu Hựu. Vậy hai người trong bức ảnh cô đã nhìn thấy ở tòa lâu đài lúc bị bắt thực sự là bố mẹ của Hựu Hựu ư? Chẳng trách lại giống nhau đến vậy.

Đây là Giai Nghi, người đã chết cách đây ba năm vì tự tử chưa rõ nguyên do, người giống cô một cách khó hiểu. Và rồi cô lại rơi vào tay Sở Minh Thành...anh không coi cô là con dâu như bao ông bố khác, anh giam giữ cô của riêng mình, ức hiếp cô, đánh đập cô mỗi khi tức giận dù lỗi đó nhỏ đến nỗi không đáng trách...là vì, là vì cô giống người phụ nữ này sao?

Vậy thì tất cả mọi chuyện. Tất cả những lần cô nhầm tưởng anh ít nhất cũng có chút cảm tình với mình là tự an ủi chính mình ư. Sở Minh Thành từng nói coi cô là một đứa trẻ không biết điều, một nha đầu không biết nghe lời, vô dụng, phế vật…

“Không...tôi không tin. Tôi không tin đâu.” Mồ hôi từ trên trán túa ra, mặt tái đi ba phần, toàn thân lạnh đi. Mắt Triệu Đình Đình dần trở nên mờ đục, tay không tự chủ buông thõng xuống.

Lục Niên nhìn vậy không giấu nổi mà đau lòng. Ít ra Triệu Đình Đình là người mà cậu ta rất thích. “Hãy nhìn nhận vào sự thật. Đình Đình, nếu hắn ta yêu Đình Đình sẽ không giấu chuyện này. Thậm chí căn phòng từ khi xảy ra sự việc vẫn không được dọn dẹp mà chỉ bị Sở Minh Thành niêm phong, hắn thậm chí không cho Đình Đình đến gần nơi này nửa bước.”

Đúng vậy, cô không được đến gần nơi này, anh từ trước đến nay đều là không yêu cô. Anh thậm chí còn đe dọa cô nếu nảy sinh tình cảm thì cô sẽ phải cút khỏi mắt anh. Vậy ra đây là lý do sao, Giai Nghi chính là lý do, anh vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều, nhiều đến nỗi ép cô làm người thay thế cho một cô gái đã chết, nhiều đến nỗi cấm đoán cô không được yêu anh nhưng vẫn bắt ép cô quan hệ xác thịt như vợ chồng…

“Ha… ha ha! Nực cười, thật nực cười!” Triệu Đình Đình vung tay thoát khỏi Lục Niên, nước mắt đầm đìa không tin nổi vào sự thật, cô không dám tin. Cô không dám tin sự thật cay đắng này.

Cô chỉ mới hai mươi hai tuổi. Độ tuổi của một thiếu nữ vẫn được vui chơi hoặc kiếm cho mình những công việc yêu thích, hẹn hò với những người mình thấy an toàn. Sinh nhật lần thứ hai mươi hai...hóa ra cô bị đem về đây làm dụng cụ ấm giường cho một tên uy vũ điều hành cả một tập đoàn lớn mạnh và gia tộc có sức ảnh hưởng nhất. Cô thay thế người đã chết!

Dẫm chân lên vết máu trong vô thức, Triệu Đình Đình lê bước về phía trước, cả người xiêu vẹo như sắp đổ xuống. Căn phòng lớn này còn rất nhiều nơi bị bức màn bao phủ bên ngoài, cô muốn nhìn chúng.

Trầm mặc đứng tại chỗ, Lục Niên tiếp tục đưa tay lên nhìn kim đồng hồ, ánh mắt như sắp chấp nhận một cơn đau gấp vạn lần hoàn cảnh bây giờ.

Triệu Đình Đình chạm tay vào tấm màn, cô chần chừ xong vẫn kéo nó xuống dứt khoát. Tấm màn rơi xuống đất. Lại là khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp đó. Cô ấy đang đứng bên khung cửa sổ có rèm màu trắng. Nhìn kỹ một chút...đây chẳng phải khung cửa sổ ở biệt thự riêng bên Luân Đôn chủ ở Minh Thành ư? Chiếc váy mà cô ấy đang mặc giống hệt chiếc váy cô tìm được ở biệt thự đó và mặc lên nhưng đã bị Sở Minh Thành xé thành mấy mảnh vụn.

Thì ra là vậy...thì ra lý do Sở Minh Thành phẫn nộ bởi chiếc váy là đây. Cho đến khi biết được sự thật này cô mới cảm thấy mình ngu ngốc vô cùng. Thật ngu ngốc khi cố làm thân với anh, ngu ngốc khi đem tình cảm dư thừa này bày tỏ với anh.

Những tấm màn tiếp theo đều được Triệu Đình Đình kéo xuống, vừa kéo cô vừa khóc nấc lên thảm hại, mắt xong cũng vì vậy mà mờ hơn.

Lần này những bức ảnh tiếp theo không phải chỉ chụp riêng mình Giai Nghi nữa...có cả Sở Minh Thành! Anh ôm cô ấy, anh cười, anh cười một nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc mà đối với cô anh chưa từng một lần thể hiện. Anh hôn cô ấy, tay thắt chặt eo cô ấy dưới ánh tím hoàng hôn trên biển, anh ấy cùng cô ấy cưỡi ngựa...là hai con ngựa màu trắng và đen. Giai Nghi giống như một thiên thần niềm nở trên cương ngựa trắng, anh lịch lãm đàn ông trên cương ngựa đen. Anh đứng phía sau cô ấy, miệng ghé sát tai cô ấy, tay cầm khẩu súng lục giúp cô ấy cùng nhau bắn hồng tâm...Anh cùng ăn cơm với cô ấy giữa bầu trời đầy sao, bên ly rượu nồng và ngàn ánh nến trải khắp xung quanh. Anh cùng cô ấy mặc đồ ngủ, lãng mạn bên khung cửa sổ có ánh trăng mềm mại thả xuống nhẹ nhàng.

Tất cả...tất cả như tóm tắt lại câu chuyện tình yêu của hai người họ trong mắt Triệu Đình Đình. Bọn họ yêu nhau say đắm, bọn họ yêu nhau như không thể yêu hơn được nữa. Những nơi họ đi, những nơi họ đến, những nơi họ qua cô đều được Sở Minh Thành đưa đến. Vậy ra...Sở Minh Thành đang cố biến cô trở thành Giai Nghi thứ hai sao?

“Chết tiệt...mình đúng là con ngốc, một con ngốc không hơn không kém! Hức...đừng đối xử với tôi như vậy chứ...các người thật quá đáng…” Triệu Đình Đình mất thăng bằng vịn tay vào một thứ gì đó, tấm màn cuối cùng được kéo ra. Một bức ảnh lớn được xếp ở cuối cùng trong căn phòng

Lồng ngực nhói lên như bị kim châm, Triệu Đình Đình ngẩng đầu lên từ từ. Trước mắt cô là bức ảnh gồm có bốn người. Một cặp nam nữ lớn tuổi, bên cạnh là Giai Nghi, một cô gái có thân hình mềm mại dễ nhìn, kế đó… “Lâm Bác?” Cô thốt lên.

Cậu ta chính là Lâm Bác mà cô đã gặp ở Luân Đôn đây mà, cậu ta đã phục kích Sở Minh Thành, nói là trả thù cho em gái. Cậu ta chính là anh trai của Giai Nghi thật sao? Vậy đây là gia đình cô ấy? Vậy...trước đó cô nghe cậu ta gọi mình là Giai Nghi, vốn dĩ không phải nhầm lẫn. Mà thực sự trông cô giống Giai Nghi như hai giọt nước. Cô cứ ngỡ là hiểu nhầm...xong hóa ra tất cả biết hết sự thật còn cô thì không, cô bị lừa dối mù quáng...cô tin tất cả những cái bẫy Sở Minh Thành tạo ra. Thật điên rồ.

Quỳ rạp chân xuống lớp bụi mỏng, Triệu Đình Đình ôm mặt khóc. Cô ước gì đây chỉ là cơn mơ. Làm ơn ai đó hãy đánh thức cô dậy, cơn ác mộng này quá chân thực rồi...cô không chịu nổi.

“Hức, hức...hu hu...Sở Minh...Thành, anh lừa dối tôi, anh làm tổn thương tôi anh vui lắm sao…” Từng cơn nấc nghẹn trào đến cổ họng khiến Triệu Đình Đình chỉ muốn ngất đi. Sở Minh Thành, bây giờ thì cô đã tin anh là một ác ma rồi. Hại một gia tộc, giết chết bố mẹ Hựu Hựu. Hành hạ cô, hành hạ cậu ta, xem cô là con ngốc không hơn không kém, xem cô là thứ làm ấm thân mình. Còn dám biến cô thành người mình muốn. Vậy mà cô lại yêu anh, cô tỏ lòng với anh để nhận được câu chối từ dứt khoát đầy phũ phàng. Sao cô lại không nhận ra Sở Minh Thành chỉ yêu một người phụ nữ duy nhất mà người đó không phải là mình chứ.

Cạch.

Lục Niên khóa trái cửa phòng trong lúc Triệu Đình Đình nức nở. Cậu ta chầm chậm đi tới đặt cánh tay lên vai Triệu Đình Đình. “Đừng khóc, Đình Đình khóc rất xấu đấy.” Vừa nói vừa nhoẻn miệng cười. Nhìn bức tường cận kề bên cạnh có một nút đỏ công tắc. Đoán không nhầm đây chính là thiết bị báo động hắn làm riêng cho Giai Nghi lúc còn sống, chính là nhờ công tắc này mà cô ta mới được Sở Minh Thành phát hiện chết trong phòng sau khi tự dùng dao cắt hết động mạch của mình, lấy máu viết lên tường, lấy máu quét qua khắp căn phòng, chỉ khi hài lòng với cái chết đau đớn mà mình tạo ra cô ta mới bấm nút báo động, tự tay đâm con dao xuyên cổ họng kết liễu đời mình.

Một cái chết còn kinh khủng hơn phim kinh dị mà Lục Niên đã vô tình chứng kiến qua camera thu lại mà Sở Minh Thành bật trong phòng. Thật may sao lúc đó hắn lại đi tắm!

Công tắc được Lục Niên ấn trúng, nhanh lập tức âm thanh báo động được truyền đến điện thoại của Sở Minh Thành.

Anh có chút giật mình bởi tiếng báo động mà trong biệt thự chỉ có một nơi có nhưng đã ba năm không còn nghe thấy. Rút điện thoại ra ngay lập tức, Sở Minh Thành trừng lớn mắt nhìn hai người một nam một nữ trong căn phòng chết chóc của Giai Nghi.

“Mẹ kiếp! Người đâu, chuẩn bị xe về Sở gia!” Sở Minh Thành đứng bật dậy, tay siết chặt nhìn thấy cả mạch máu và gân xanh, đôi mắt rực đỏ phẫn nộ.

Lục Niên đó...cậu ta đang nhìn vào camera anh gắn trên tường, tay vỗ về an ủi Triệu Đình Đình đang khóc bên dưới, miệng cười thâm hiểm như thách thức người đang nhìn qua màn hình điện thoại, Sở Minh Thành.

“Đi nhanh lên!” Anh không ngừng lớn tiếng thúc giục trợ lý Hàn Lâm. Lục Niên có thể thoát ra khỏi căn hầm nhất định là nhờ có bác cậu ta. Vào được căn phòng này nhất định đã có người làm giả chìa khóa. Triệu Đình Đình...cô ta khóc? Cô ta đã biết được gì rồi?

Lục Niên thu tay lại khỏi vai Triệu Đình Đình. Tay chạm vào sau tai, miệng nhả hơi. “Phóng hỏa.”

Triệu Đình Đình vẫn chưa hẳn là một đi ý thức, cô bất ngờ quay lại nhìn khuôn mặt quấn băng của Lục Niên. “Cậu vừa nói gì vậy?”

“Không có gì đâu Đình Đình à. Chúng ta sớm thôi sẽ giải quyết được nỗi đau khổ mình đang gánh chịu.” Lục Niên đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới bằng ánh mắt tuyệt vọng.

Phía xa một dòng xe đã gần đến biệt thự, đoán ra ngay là Sở Minh Thành đã nhận tín hiệu và trở về, bên dưới lửa đỏ đã ngập tràn cả căn biệt phủ rộng lớn. Khắp nơi như chìm vào chảo dầu nóng và bức tường nóng không ai có thể vụt qua.

Đánh hơi thấy mùi cháy khét. Triệu Đình Đình dụi dụi tay lau nước mắt. Cô từ từ đứng dậy chạy đến nơi Lục Niên đang đứng nhìn xuống, bỗng cả người chết lặng đi, cô quay ngoắt sang đối diện Lục Niên. “Cậu làm gì vậy hả? Cậu điên rồi sao?” Thế rồi cô quay lưng đi, định chạy ra khỏi nơi này xong phải ngừng lại.

“Tôi đã khóa trái cửa rồi.” Chìa khóa ngay lập tức được Lục Niên thả xuống đám lửa cháy rực bên dưới. Trời càng nổi gió lửa càng cháy lớn hơn.

Bên dưới trước khi phóng hỏa người của Sở Minh Thành đều đã bị kiểm soát trói chặt chung một nơi trong bếp, số còn lại vệ sĩ đều đã bị dụ đi không ai ở lại. Cả cái biệt phủ lớn hơn cung điện này sẽ bị thiêu rụi. Sở Minh Thành...hãy trả giá đi! Lục Niên cười khổ.

Xe của Sở Minh Thành đã được dừng lại bên dưới, trước mắt là ngọn lửa khổng lồ đang thiêu rụi chính căn nhà của mình. Sở Minh Thành vội vàng xuống xe. Cả thân thể cao lớn này cũng không còn đem so sánh được với ngọn lửa kia nữa, anh quá nhỏ bé.

Lối vào, lối ra của biệt phủ lửa đã lên cao hơn hai mét, chẳng mấy chốc căn biệt phủ sẽ bị thành tro bụi, lụi tàn.

Triệu Đình Đình hoảng loạn liên tục đánh vào ngực Lục Niên, cô gào lên đến khản cổ. “Mau thả tôi ra, mau thả ra. tôi chưa muốn chết, tôi không muốn chết với cậu!” Không biết vì sao lại chọn cách này để giải thoát cho chính mình. Nhưng tại sao lại lôi cô vào chết cùng chứ. Cô còn nhiều điều chưa làm, cô chưa được gặp những người yêu thương. Cô chưa được sống hết mình ở tuổi thanh xuân!

Lục Niên nhăn mặt, cậu ta nhìn xuống bên dưới, thấy Sở Minh Thành đang thất thần nhìn lên đây. Rồi lại nhìn Triệu Đình Đình đang vì sợ mà biến bản thân thành một con người yếu đuối, cô giống như một con thỏ nhỏ sắp bị dồn đẩy xuống vực thẳm đen tối.

Không thấy Lục Niên phản ứng, Triệu Đình Đình nhìn xuống cửa sổ hy vọng hô cứu được với ai đó, không ngờ cô lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Sở Minh Thành, anh đang nhìn cô, nhìn không chớp mắt…

Tiếng khóc ngừng bặt, cô không nói gì mà đứng im nhìn anh. Anh đang nhìn cô, anh nhìn cô vướng vào nguy hiểm nhưng không làm gì cả…

Lục Niên siết chặt bàn tay, cậu ta chăm chăm vào Sở Minh Thành đứng trong đám người đang loạn lên tìm cách dập lửa. Triệu Đình Đình đúng là không có lỗi...cô không đáng chết, người đáng chết phải là Sở Minh Thành mới đúng. Nhưng không được rồi, cậu ta phải đến nơi có bố mẹ mình, cậu ta vốn không còn gì cả, không còn gì…

“Đình Đình, xin lỗi đã để Đình Đình chịu thiệt. Dám mong sau này...hãy nhớ tên tôi, Lục Niên.” Lục Niên mở xoạch cửa sổ lớn, dùng hết sức lực đẩy cô từ trên cao xuống, ngọn lửa bùng lên hơi nóng đang bao trùm lấy cô.

“Aaaaaaaaa!” Vô vọng rơi xuống dưới, Triệu Đình Đình thét lên, nước mắt chảy dài nhìn lên khung cửa sổ. Cậu thanh niên quấn khăn trắng mặt, chỉ lộ ánh mắt long lanh như ngày nào...cậu đang khóc...tại sao, tại sao lại đẩy cô xuống, tại sao…

Lục Niên vô thức đưa tay xuống như muốn với lấy cô trong vô vọng, nước mắt rơi xuống, giọt nước mắt nhỏ nhoi hòa với lửa đỏ lớn như biển, cậu rụt tay lại. “Đình Đình...tôi yêu em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.