Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 44: Chương 44: Chăm sóc tên ngốc thích ảo tưởng




Tiếng gọi ngơ ngác mang chút hoảng loạn, khuôn mặt sáng sủa, cơ thể nhỏ bé này…

“Hựu Hựu?” Triệu Đình Đình không thể tin nổi vào mắt mình, cô đặt tay lên vai cậu ta rồi đi một vòng xung quanh xem xét toàn diện. “Có sao không?” Đánh giá sơ bộ về cả cơ thể thì có thấy Hựu Hựu không bị hề hấn gì cả, có điều nhìn cậu ta hơi khác thường ngày cái thái độ. Nếu là Hựu Hựu lúc không có Sở Minh Thành ở nhà thì phải hoạt bát và vui vẻ, còn bây giờ điều cô thấy ngược lại hoàn toàn.

“Đình Đình…” Những tiếng gọi nức nở cứ thốt ra từ chiếc miệng ấy, Hựu Hựu rưng rưng nước mắt nhìn cô.

“Sao vậy? Nhìn cậu khác quá, có phải cậu bị bố cậu làm gì không, mau nói!” Cô nhíu khuôn mày ngang, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây nổi cáu đến nỗi Hựu Hựu nhìn thấy lại càng thêm sợ hãi.

Cậu ta lùi lùi lại vài bước, đôi mắt mở to nhìn cô,cả mặt nặng trĩu đi.

“Cậu...cách xa tôi là ý gì?” Rõ ràng Hựu Hựu không muốn thân thiết với cô như trước, điều này khiến cô thắc mắc nguyên do. Một người luôn lén lút theo sau cô, miệng gọi một câu vợ hai câu Đình Đình như cậu ta mà chỉ cần qua một đêm cậu ta xem cô như quái vật vậy. Cô không phục!

Triệu Đình Đình đưa tay về phía trước như cổ vũ tinh thần cho cậu ta bám lấy mình, miệng cố gắng cười gượng gạo thân thiện hơn. “Đến với tôi nào, đừng sợ.”

Hựu Hựu ngốc thấy cô đưa tay ra, cậu ta nhìn vào tay rồi lại ngước lên nhìn cô, cuối cùng cậu ta vẫn lùi lại, đầu lắc lắc mấy cái rồi ngã ngửa ra đằng sau một cách vô tình. Vừa ngã xuống cũng là lúc Hựu Hựu khóc to. “Đ...đáng sợ quá, Đình Đình!

“Cái gì đáng sợ? Tôi ư?”

Hựu Hựu ngã xuống, cả thân dựa vào cái chân bàn bằng đồng, bên trên là bình hoa trưng bày như ngọc thạch. Triệu Đình Đình ngồi sụp xuống theo, cố gắng hỏi han kĩ càng nhất có thể nhưng không thấy cậu ta trả lời, một mực khóc lớn khiến cô thêm bực mình.

“Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Lẽ nào hôm qua cậu đã bị hắn hành hạ? Hay là quản gia đó đã làm gì?”

Nhìn Hựu Hựu khóc, nước mắt nước mũi lấm lem trên mặt, mồ hôi trên trán ngày một nhiều, cảm thấy không ổn cô liền đưa tay mình lên áp vào trán Hựu Hựu và chợt nhận ra rằng…

“Nóng quá, cậu bị sốt bỏng như thế này sao không nói chứ, tên ngốc!”

Trán cậu ta nóng như chảo dầu, vừa đặt tay lên cô liền giật mình hạ tay xuống ngay lập tức, thần sắc phẫn nộ ban đầu cũng thay vào đó là sự quan tâm, lo lắng, thể lực cậu ta yếu ớt như vậy lại bị ốm, không đưa cậu ta đến bệnh viện liệu có ảnh hưởng đến dây thần kinh nào của cậu ta nữa không?

“Hức...hức.” Tiếng sụt sịt tiếp tục thông qua chiếc mũi cậu ta phát ra đều đều, tiếng khóc hòa lẫn, khuôn mặt bị nghẹt mũi đến đỏ ửng.

“Chúng ta đi viện nhé?” Triệu Đình Đình miệng nói, tay hành động, cô đưa tay ra kéo cánh tay Hựu Hựu dứt khoát.

“Không! Buông ra…”

Hai từ bệnh viện dường như làm Hựu Hựu mất bình tĩnh, cậu ta tức giận hất tay cô thật mạnh, đôi mắt ngây thơ thường ngày nay hóa dữ dằn bao trùm bởi vài mạch máu nhỏ li ti. Trước nay Triệu Đình Đình chưa từng thấy dáng vẻ này của cậu ta, cô có chút kinh ngạc.

“Đừng đưa tôi đến trại điên mà...không...không được, tôi không đến đó, cút đi, cút đi!”

Tay ôm đầu, miệng gào lên, cơ thể rúm ró này...Hựu Hựu lẽ nào phát điên rồi? Cậu ta nhắc đến trại điên là sao chứ? Cậu ta từng ở đó ư…

Choang.

Giữa không gian rộng lớn của cả cái biệt phủ vắng bóng người, Tiếng sứ rơi xuống khiến cả hai con người cùng tỉnh ngộ, đợi khi nhận ra chiếc bình sứ của Sở Minh Thành đã vỡ ra thành từng mảnh sắc nhọn trên mặt đất thì mọi chuyện đã quá muộn, một cảm giác lạnh buốt khi nghĩ tới Sở Minh Thành toát ra bao quanh hai người, Triệu Đình Đình căng tròn mắt nhìn vật dưới đất vỡ tan mà tóc gáy dựng lên thẳng đứng.

Cậu ta đã làm gì mà chiếc bình rơi được xuống đất chứ...nhìn qua là biết nó giá trị cỡ nào rồi, Sở Minh Thành mà biết được sẽ xơi tái cả hai người một lúc mất...chuyện này phải làm sao đây!

“A…” Hựu Hựu đưa tay lên che miệng, cậu ta cúi xuống vơ vét toàn bộ mảnh vỡ trên sàn nhà, chân tay lẩy bẩy như người mất hồn, đến mức tay bị mảnh vỡ cắm vào đẫm máu vẫn không hề hay biết.

“Cậu điên à, tránh ra, tay cậu bị thương rồi!”

“Nó đã vỡ...là của bố...hu hu.”

Triệu Đình Đình giựt mạnh đôi tay bị cứa đứt đoạn thịt của cậu ta ra khỏi đống vỡ nát, nhìn vào tay cậu ta khiến cô không vui vẻ chút nào, chúng bị thương tứ tung cả, cậu ta không hề biết thương yêu bản thân mình ư?

Tuy lo lắng về chiếc bình bị vỡ nhưng hiện giờ đôi tay của Hựu Hựu quan trọng hơn, cậu ta là con trai của Sở Minh Thành, còn chiếc bình trong mắt hắn ta chỉ là thứ rẻ mạt không giá trị, chắc hẳn sẽ không quá giận dữ đâu nhỉ?

Sau khi đưa tên ngốc đó ra phòng khách xử lý qua vết thương, cô liền băng bó lại lòng bàn tay một cách cẩn thận, thi thoảng Hựu Hựu lại rít lên vì xót, tay rụt rụt lại đáng thương.

“Xem tôi làm ảo thuật không?”

“Hửm…?” Hựu Hựu nhìn cô ngơ ngác.

Cô cười xinh xắn, đôi mắt to tròn hiền hậu như khích lệ tinh thần cậu ta. Triệu Đình Đình cầm lên đôi tay bị thương của Hựu Hựu, áp miệng gần lòng bàn tay rồi thổi lấy vài cái. “Phù...phù, úm ba la! Hết đau!” Miệng cô không ngừng lẩm bẩm, khuôn mặt nghiêm trọng như hóa vai nhân vật phim ảnh. Cô nhìn lên khuôn mặt người đối diện. “Hết đau rồi đúng không? Đừng khóc nữa.”

Hả? Không có hiệu quả ư?

Tại sao cậu ta không có phản ứng nào hết?

Giữa hai người không ai nói gì càng dễ nhận biết hơn một tiếng động dù có nhỏ đi chăng nữa. Triệu Đình Đình vô tình nghe thấy tiếng ọt ọt phát ra từ bụng tên ngốc Hựu Hựu, mặt cậu ta nghệt ra vẻ ngại ngùng.

“Cậu đã ăn gì chưa?”

Cái lắc đầu của Hựu Hựu khiến cô không nghĩ gì thêm mà đứng bật dậy. “Tôi đi lấy chút điểm tâm. Ngồi im và cấm quậy phá!”

“Tay Hựu Hựu đau...Đình Đình bón cho Hựu Hựu được không…”

Triệu Đình Đình nhăn mặt nhìn tên ngốc đó, khóe miệng cong lên hạ xuống bất lực, tên ngốc này không phải định tranh thủ để cô hầu hạ chứ?

“Không bao giờ.” Nghĩ một hồi cô nhếch mép cười tùy ý, Hắn dù có què cả chân cô cũng không giúp hắn đâu!

“Nhưng Đình Đình là vợ của Hựu Hựu mà…” Cậu ta mếu máo đưa tay mình ra trước mặt rồi nhìn chăm chú, miếng băng gạc vài chỗ thấm máu đỏ au, nhìn có vẻ đau đớn. “Bố nói vợ phải có nghĩa vụ nghe theo chồng. Bằng không tất cả đều là giả dối, tráo trợn. Phải giết…”

“Hả?” Triệu Đình Đình tái mặt lại không nói lên lời. Sở Minh Thành sao có thể dạy con trai mình những thứ vô bổ vậy chứ! Định tái bản một Sở Minh Thành đời hai qua tên ngốc này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.