Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 150: Chương 150




“Cô định làm gì?”

Cảm nhận được bàn tay dơ bẩn của Sở Tố từ khi nào đã mon men lên ngực mình, từng ngón tay như đang thách thức sức chịu đựng của Sở Minh Thành. Chỉ đáng tiếc với hành động này của cô ta anh lại không có hứng thú. Dù một chút cũng không.

Sở Tố giật nảy mình ngước lên, toàn thân có chút run rẩy. Cô đã chủ động đến vậy rồi, Sở Minh Thành còn chưa chịu hiểu sao? Hay là không muốn làm...chuyện đó?

“E...em.” Sở Tố dụi dụi đầu vào ngực Sở Minh Thành, từng ngón tay từ ngực anh đi xuống, lướt qua cơ bụng anh, sau đó dừng lại rồi lướt lên một lần nữa. “Sở Minh Thành, chúng ta có thể...làm cái đó lần nữa không?” Quả thật Sở Tố không thể nhớ nổi đêm hôm đó cô ta đã có cảm giác gì nữa rồi. Thật ngu ngốc khi uống rượu cùng anh để rồi chính mình lại say trước từ lúc nào, ít ra cũng là lần đầu của đời người con gái, nên ghi gắm lại một chút kỷ niệm gì đó chứ. Cô ta thì lại… đúng là óc heo mà!

Sở Minh Thành nhếch nhếch mép, anh không nhìn Sở Tố, đôi đồng tử u ám hòa mình trong bóng tối, nhìn lên trần nhà trầm ngâm, Sở Minh Thành trả lời dứt khoát. “Không.”

Tại sao lại không thể chứ, hai người đã là vợ chồng, ngủ cũng đã ngủ cùng rồi, có thai cũng đã có rồi. Còn gì mà không thể? Đây chỉ là sinh hoạt bình thường của những cặp đôi mới cưới thôi mà. Ít ra Sở Minh Thành và Sở Tố cũng là vợ chồng son. Không chấp nhận được câu trả lời này, Sở Tố bĩu bĩu môi. “Anh là đang chê em sao?”

Chê? Nực cười thật. Sở Minh Thành dùng bàn tay vòng sau đầu Sở Tố, bóp chặt bả vai cô ta khiến Sở Tố đau điếng người. “Tố Tố, cô nên nhớ bản thân mình đang mang thai đứa bé của ai.”

Thì ra là lo cho đứa bé ư… Sở Tố gật nhẹ đầu ngoan ngoãn, cô ta lại tiếp tục ngẩng đầu lên, dường như câu trả lời của Sở Minh Thành đối với cô ta còn chưa thỏa đáng. “Nhẹ nhàng thôi, con của chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Con của chúng ta?” Sở Minh Thành nhắc lại lời này của Sở Tố bằng một gương mặt lạnh lùng, bàn tay tức khắc cũng như hóa thành băng bao bọc lấy cô ta.

Không phải con của hai người thì con của ai đây. Sở Tố cô nói vậy là sai ư? Dẫu biết Sở Minh Thành là một người thích độc quyền chiếm hữu mọi thứ mà anh muốn, nhưng con của anh không nhờ cô ta mà có thể trọn vẹn chào đời sao, huống hồ không có một phần công sức ‘đêm đó’ của cô ta, đứa bé chắc gì đã tồn tại trên cõi đời này. Không lẽ đối với Sở Minh Thành, đứa bé là con của một mình anh?

“Anh nói gì vậy. Em là mẹ của nó, anh là bố, vậy không phải con của chúng ta thì là gì?” Sở Tố nhíu mày nhìn người đàn ông bên trên mình, không hiểu sao mỗi lần ở gần anh, cô ta lập tức thấy nóng trong người không rõ nguyên do, trong khi phòng có bật điều hòa mát lạnh. Nhất định là bản thân đã có vấn đề phức tạp rồi, và vấn đề này chỉ có Sở Minh Thành mới có khả năng chữa trị.

Ha… Đúng đúng, Cô ta là mẹ của con anh. “Ha ha!” Sở Minh Thành bật cười nhạo báng, mắt hơi nhắm lại cảm nhận bình yên về đêm. Mắt nhắm môi lại mấp máy rành mạch. “Cho đến khi sinh đứa trẻ bình an vô sự ra, đừng nghĩ đến mấy chuyện tôi động vào cô.”

C...chín tháng mười ngày, cần những chín tháng mười ngày để sinh một đứa trẻ. Và Sở Minh Thành bắt cô ta 'ăn chay' những ngần ấy thời gian sao? Là do Sở Minh Thành quan tâm đến đứa bé, hay là anh đến chạm vào người cô ta còn không muốn? Thật đáng ghét, lấy phải một người không có hứng lên giường với mình, đây là một sự thất bại.

“Tôi cho cô ba giây để nhắm mắt.” Sở Minh Thành tiếp tục bóp chặt bả vai của Sở Tố, tay còn lại liền đưa xuống giữ lấy những ngón tay hư hỏng của cô ta. Vừa nghe thấy chất giọng lãnh khốc của anh thì Sở Tố đã thở gấp gáp sợ hãi. “Một…” Hồi đếm đầu vang lên. “Hai…”

“Cho em ôm anh được không!” Sở Tố bất giác cao giọng rồi nhắm mắt, chờ đợi câu trả lời từ Sở Minh Thành, thà liều một lần còn hơn mãi không có tiến triển. “Em cá là con chúng ta cũng muốn mẹ nó được ôm bố của mình mà.”

“Thật sao?” Sở Minh Thành mở mắt. Sẽ là không tin nếu cô ta lấy một lý do khác, nhưng anh đã đọc được đâu đó rằng ‘mong muốn của thai phụ cũng chính là thứ đứa trẻ trong bụng thích thú’, Sở Tố cần thoải mái để con anh phát triển tư duy tốt nhất có thể.

Không thể ngờ Sở Minh Thành lại tin lời cô ta nói, Sở Tố chỉ biết cười thầm gật đầu, chẳng đợi đến khi nhận được sự cho phép từ Sở Minh Thành, cô ta lập tức vòng tay qua bụng Sở Minh Thành, ôm một cách nhẹ nhàng và áp mặt vào lồng ngực anh, hít lấy từng hương thơm riêng biệt mà chỉ anh mới có. Đôi mắt dần nhắm nghiền và đi sâu vào giấc ngủ.

Đợi đến khi Sở Tố hoàn toàn vô thức trong cơn mơ, Sở Minh Thành từ đầu đến giờ không nhắm mắt một lần nào, anh từ từ hạ đầu cô ta xuống gối, gỡ tay Sở Tố ra khỏi cơ thể mình, bóng hình cao lớn chậm rãi tiến ra ngoài ban công móc ra một điếu thuốc. Tiếng bật lửa lách cách cùng mùi hương thuốc lá quen thuộc lại phảng phất giữa không trung.

Số lượng thuốc lá gần đây mà anh hút hình như tăng đáo để. Đôi mắt chứa sầu tư thi thoảng nhìn lên bầu trời tối đen như mực, làn khói trắng mỏng manh chướng mắt bay qua đôi đồng tử của anh mà đi. Hút thuốc là để tỉnh táo, hút thuốc để giải tỏa stress. Vậy mà gần đây hình bóng Triệu Đình Đình lại rất thường xuyên xuất hiện trong đầu mỗi khi anh nhắm mắt. Lẽ nào anh bị điên rồi? Tại sao lại rất hay nhớ nhung nha đầu đó, một nha đầu miệng còn hôi mùi sữa, một nha đầu phiền phức và thích nhõng nhẽo.

“Phù…” Một làn khói tiếp tục được anh nhả ra từ miệng, Sở Minh Thành đưa tay lên vuốt tóc, chiếc mũi cao lộ ra, gương mặt không một góc chết.

Triệu Đình Đình này có thể tiêu diệt triệt để không nhỉ? Sở Minh Thành tự cười một mình, khóe môi vô tình cùng đồng tử sắc bén.

- ------------

“Dậy đi.”

Sở Tố đang nằm ngủ trên giường, chăn đắp quá ngực, mắt hơi nheo lại không muốn dậy chút nào. Trời đã sáng rồi? Nhanh vậy sao, cô ta muốn ngủ thêm chút nữa.

“Ưm…” Sở Tố nằm xoay lưng lại một phía khác, bỏ lời Sở Minh Thành ngoài tai.

Đứng trước gương lớn thiết kế độc quyền hoàng gia, Sở Minh Thành mặc chiếc quần âu đen, anh đóng nút áo sơ mi từng cái một, tóc đã được vuốt lên. Ở bên Sở Tố mãi cũng không phải là cách, nên đến trụ sở chính một chút phòng trừ đám người kia làm loạn.

Nhận thấy lời nói của mình không có tác dụng, Sở Minh Thành quay lại nhìn Sở Tố bằng ánh mắt miệt thị. “Tôi không nhắc lại lần hai.”

Bỗng ngộ ra khi nghe thấy lời cảnh cáo không mấy hữu hảo của đối phương, Sở Tố ẻo lả ngồi dậy như một con rắn không nỡ rời hang ổ ấm áp của mình. Mắt cố căng ra nhưng không quên chào hỏi Sở Minh Thành. “Buổi sáng tốt lành… Chồng!”

Thật khó nghe làm sao. Sở Minh Thành xắn ống tay áo, mắt nhìn vào gương có thể thấy gương mặt đang cố tỉnh táo của Sở Tố, hai tay vẫn đang vuốt tóc và dụi mắt, cố làm cho mình xinh đẹp nhất lúc thức dậy vào buổi sáng. “Tinh thần tốt nhỉ?” Sở Minh Thành quay lại, giọng nói lạnh lùng không có bất cứ cảm xúc nào vang bên tai Sở Tố, nghe kỹ thấy mùi nguy hiểm trong đó.

Sở Tố giật bắn mình ngồi thẳng lưng, cô ta cười tươi đưa tay lên vén tóc. “Có anh bên cạnh, tinh thần em rất tốt.”

“Thu lại nụ cười đáng ghét của cô.” Sở Minh Thành cất giọng vô cảm khiến gương mặt ai đó trở nên tái nhợt cả đi. Anh đang tỏa ra sự uy hiếp rõ ràng.

Ngưng cười, Sở Tố biết điều bước ra khỏi giường đứng ngay ngắn. Nhìn Sở Minh Thành như vậy lập tức dò hỏi. “Anh đi đâu?”

“Tôi đi đâu còn phải có nghĩa vụ báo cáo cho cô?” Anh hừ lạnh, ánh mắt lộ vẻ chán ghét. Người phụ nữ này tuy đáng thương nhưng cũng không thể khiến anh đồng cảm. Thứ khiến anh thấy cảm tạ nhất chính là sự hy sinh của Sở Tố. Sẽ ra sao nếu cô ta biết đứa trẻ trong bụng mình vốn không phải con của cô ta?

Sở Tố á khẩu không hỏi gì thêm. Với trang phục đó có lẽ Sở Minh Thành đi làm rồi. Anh sẽ không ở nhà với cô ta nữa. Nhìn Sở Minh Thành khoác áo vest bên ngoài lập tức biến thành người đàn ông thành đạt, bên ngực là chiếc ghim cài áo màu bạc, nạm bên trên là ngọc lục bảo Alexandrite, viên ngọc quý hiếm với mức giá trên trời!

Làm vợ của một người giàu nhất thì có gì hay? Chính là dùng những món đồ không phải ai cũng có chứ sao. Sở Tố long lanh mắt nhìn chiếc cài áo của Sở Minh Thành, nếu là đàn ông thì cô ta cũng muốn có một chiếc, đáng tiếc cô ta chỉ có thể đeo trang sức của phụ nữ.

“Đừng để con tôi đói. Chuẩn bị xong thì xuống ăn sáng đi.”

Nhìn Sở Minh Thành chuẩn bị ra khỏi phòng, Sở Tố có chút không nỡ, cô ta chạy về phía trước rồi giả vờ đâm vào lưng anh, tức khắc Sở Minh Thành quay lại đỡ lấy Sở Tố.

“Cô làm cái gì vậy?” Hoạt động mạnh đứa bé mà xảy ra chuyện gì, cô ta cũng đừng hòng được tha thứ.

Sở Tố rưng rưng. “Em trượt chân thôi mà. Sở Minh Thành, em không muốn anh đi đâu, Sở Minh Thành, em muốn đi chơi.”

“Đi chơi?” Anh nhẫn nhịn nhìn gương mặt giả tạo của ả đàn bà đang nằm trong vòng tay của mình. Chỉ cần trong bụng cô ta không là con của anh, thì anh đã buông tay từ lâu rồi!

Gật đầu lia lịa, Sở Tố từ từ đứng dậy, hơi kiễng chân vòng tay qua cổ người đàn ông cao lớn trước mặt, Sở Minh Thành sao có thể cao như vậy chứ. “Em muốn đi du thuyền. Đêm qua em đã mơ thấy anh, em, con chúng ta cùng đi du thuyền, con chúng ta rất vui đó.”

Con của anh vậy mà thích đi du thuyền đến vậy sao? Sở Minh Thành cong cong khóe miệng, chỉ cần là điều con trai anh muốn, thì cái gì anh cũng có thể đáp ứng. “Cô nên nhớ, là tôi chiều lòng con tôi, chiều lòng cái bụng cô, Tố Tố. Tốt nhất đừng si tâm vọng tưởng quá nhiều, ảnh hưởng đến con tôi, tôi tuyệt đối không tha.” Đặt tay xuống bụng Sở Tố, Sở Minh Thành hạ giọng, giọng nói còn cay nghiệt hơn cả ớt đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.