Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 122: Chương 122: Nâng như nâng trứng




Tố Tố nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Lưu Luân. Thì ra trong nhà còn có một phòng làm việc riêng dành cho Lưu Luân. Bên trong hầu như đều là dàn thu âm đắt tiền, có rất nhiều dụng cụ âm nhạc, căn phòng này lớn hơn so với tưởng tượng của cô khi mà ở phía xa xa còn có cả đàn dương cầm.

“Em…” Tố Tố ngượng ngập quay lại nhìn Lưu Luân, mắt lộ vẻ lo lắng. Cô có tài cán gì với những dụng cụ này chứ. Trong tiềm thức của Tố Tố, cô chưa bao giờ chơi những dụng cụ âm nhạc này.

Lưu Luân nhìn xuống vẻ mặt bối rối của Tố Tố, tiện tay tắt đi công tắc đèn. Căn phòng mới đây đầy đủ ánh sáng liền trở về tình trạng tối âm u. Anh đặt nhẹ tay lên vai Tố Tố. “Nếu không thích tôi không ép em.”

Biết Lưu Luân hiểu sai ý của mình, Tố Tố lắc lắc đầu, cô bám víu vào tay anh. “Em không có nói là không thích. Nhưng em...chưa sẵn sàng cho sự bất ngờ này.” Đột nhiên nói dạy cô học nhạc rồi đưa đến nơi này, cô đúng là không kịp thích ứng...vả lại cô không tự tin về khả năng học nhạc của mình.

“Được, không ép em.” Lưu Luân gật đầu rồi quay người trở đi.

Ngỡ tưởng Lưu Luân giận mình,Tố Tố ỉu xìu mặt mày đi theo phía sau, hai tay cứ nắm chặt lấy nhau không buông. Không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ quá, Lưu Luân không nói chuyện với cô nữa. Có phải vừa rồi cô đã làm anh phật ý điều gì không…

“Chồng giận em hả?” Không nhịn được Tố Tố liền lên tiếng, mắt chớp chớp đáng thương, toan chạy lên phía trước mới phát hiện ra chân mình đau. “A…”

Tố Tố ngã xuống sàn nhà bất ngờ, cô nhăn mặt sờ lấy chân của mình mà vuốt ve. Cô bị thương ở chân từ khi nào vậy kìa, chẳng trách từ lúc thức dậy đến giờ đi lại cô cũng thấy khó khăn.

“Không sao chứ?” Nghe thấy tiếng động, Lưu Luân quay lại, anh ân cần đi đến đỡ lấy Tố Tố.

Trong lòng Lưu Luân đột nhiên Tố Tố thấy có chút gì đó quen thuộc, vòng tay anh thật lớn, dựa vào ngực anh lập tức cô thấy mình vui hẳn. Hóa ra Lưu Luân vẫn còn rất quan tâm cô chứ không vì giận mà bỏ mặc cô.

“Chân em bị thương, hạn chế chạy có nghe chưa?” Anh nhíu nhíu mi tâm, giọng nói nhẹ nhàng, vừa có ý trách vừa có ý thương cô. Hôm đó đưa Tố Tố về, người thay đồ và băng vết thương cho cô ấy là bác sĩ, có điều chắc bác sĩ đã quên mất bàn chân dính máu của cô rồi. Nó vẫn chưa được băng lại.

“Ưm…” Tố Tố đỏ mặt, cô vùi đầu vào ngực Lưu Luân hít một hơi thật sâu.

Hành động này của Tố Tố khiến ai kia phải bất ngờ, cô làm vậy khiến máu nóng trong người Lưu Luân từ đâu dồn lên, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc. Đang trong hoàn cảnh gì vậy chứ, không có một tiếng ồn nào có thể khiến hai người bị phân tâm, không gian tĩnh lặng cũng hơi thở đan xen nhau, một nam...một nữ. Anh sợ rằng bản thân mình không kiềm chế được mất.

“Người anh…” Tố Tố ngồi thẳng dậy, dứt khoát hạ tay của Lưu Luân xuống và thoát khỏi lòng anh. Cô vẫn khịt khịt mũi, mắt long lanh.

Lưu Luân giật mình, anh đưa tay mình lên hít vài lần, Lẽ nào cơ thể anh có mùi khó chịu mà anh không biết, đã bị Tố Tố ngửi ra rồi? Nhưng ngửi cả hai tay áo của anh thì anh cảm thấy mùi hương vẫn dịu nhẹ như thường mà, không có mùi gì quá đặc biệt. “Người tôi làm sao?” Anh hơi nghiêng đầu khó hiểu.

“Th...thơm, người anh có mùi gì đó thơm lắm.” Tố Tố đưa hai tay lên che mặt, giọng nói vì xấu hổ cũng khác hẳn đi. Không hiểu sao khi được Lưu Luân bao bọc trong lòng cô lại thấy mùi hương này rất đỗi quen thuộc, giống như đã từng ngửi qua ở đâu đấy.

Anh nhìn cô không chớp mắt, bất giác cười gian. Không ngờ tiểu yêu tinh này lại thích mùi hương trên cơ thể anh, một mùi hương anh ngỡ là chỉ mình anh mới có. “Mùi hoa anh túc.” Anh trả lời, tay đưa lên vuốt nhẹ mái tóc Tố Tố.

Hoa anh túc…? Tố Tố ngưng cười, cô hạ tay xuống nhìn Lưu Luân, mạnh bạo kéo cổ áo Lưu Luân đến gần mình hơn rồi hít thêm một hơi nữa từ cơ thể anh. Ra là hoa anh túc mùi hương này khiến cô cảm thấy dễ chịu. Lưu Luân là xịt nước hoa ư. “Chồng có nước hoa?” Cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt xanh biếc.

Lưu Luân lắc đầu phủ nhận, anh đỡ cô dậy đi về phía trước. “Không phải là nước hoa, là nước xả.” Hoa anh túc là loài hoa cấm, trên thế giới này làm gì sản xuất ra nước hoa chứ. Có một lần Lưu Luân đi lưu diễn đã được một bạn fan tặng cho bó hoa anh túc. Ban đầu anh cũng không hiểu ý nghĩa của bó hoa này là gì, vì người ta đã gắn mác cho nó là loài hoa ‘thuốc phiện’, nhưng đúng như cái tên của nó, anh thích hương hoa này từ lúc nào không hay. Cho đến bây giờ quần áo của anh đều mang theo mùi hương dịu nhẹ của hoa anh túc. Nước xả mà anh đích thân tạo ra.

Tố Tố hứng khởi tươi cười trả lời Lưu Luân. “Em thích mùi này, em cũng muốn dùng nước xả của chồng nữa.”

Xem điệu bộ hưng phấn của Tố Tố khiến Lưu Luân bất giác gật đầu thỏa mãn cô. Cũng chỉ là nước xả vải, từ giờ Tố Tố đã sống chung với anh, việc giặt chung đồ là điều dĩ nhiên. Hơn nữa có vẻ cô đã thích mùi hương này từ trước, bởi hoa anh túc mùi hương của nó rất khó để nhận biết...hơn nữa hiếm có người nào dám mang mùi hương này, nếu có chắc hẳn là người vô cùng thần bí và không sợ bất cứ điều gì.

Đỡ Tố Tố vào đến trong phòng ngủ, Lưu Luân để cô ngồi xuống giường. Chợt thấy cô cứ nhìn ngó xung quanh căn phòng như đang tìm kiếm thứ gì đó. “Em muốn gì sao?”

Cô vẫn cười rạng rỡ, môi hồng chúm lại. “Em chính là đang tìm hình cưới của chúng ta.”

Hình cưới? Lưu Luân nhíu mày, ở đây làm gì có hình cưới của hai người chứ, anh và Tố Tố thậm chí chưa cưới nhau nữa, khoảng thời gian quen biết cũng chưa đến một tuần, nói về tiếp xúc thì hôm nay mới được nói chuyện với Tố Tố, tính cách của cô ấy còn chưa hiểu nổi một phần. Có điều đã nói mình là chồng của Tố Tố, vì đang mất trí nhớ nên thắc mắc vấn đề này cũng là đương nhiên.

“Chúng ta...mới chuyển đến đây, hình cưới ở Phần Lan.” Lưu Luân ậm ừ sau đó biện ra một lý do hợp lý. Nếu nói vậy chắc hẳn Tố Tố không định đòi sang tận Phần Lan để xem hình cưới đấy chứ.

Tố Tố trợn tròn mắt, hai má hơi phùng. “Thật tiếc, em không còn nhớ gì về đám cưới của chúng ta, muốn xem hình cưới để ôn lại kỷ niệm mà…” Nói đến đây Tố Tố dừng lại, khóe môi nâng cao một đường cong đẹp mắt. “Chúng ta kết hôn ở Phần Lan ư?” Nếu hình cưới ở Phần Lan thì nhất định cô và Lưu Luân trước kia cũng ở Phần Lan rồi.

“Đúng.” Lưu Luân gật đầu, anh ngồi xuống bên cạnh cô. “Em mau đi ngủ đi, mai tôi còn phải đi làm, không thể thức khuya với em.”

Nhìn đồng hồ treo tường cũng đã là mười một giờ tối, Tố Tố vươn vai một cái rồi quay sang nhìn anh, vì ngáp ngủ mà nước mắt rơm rớm. “Chồng không ngủ hả?” Cũng đã muộn rồi, tại sao Lưu Luân chỉ nhắc cô đi ngủ chứ.

Lưu Luân cắn răng nhìn Tố Tố ngái ngủ mà vẫn không quên nhắc mình. Anh có thể ngủ ở đâu đây, căn chung cư này chỉ có duy nhất một phòng ngủ, giờ anh nhường cho cô rồi, chỉ có thể ra phòng khách.

Đặt nhẹ nụ hôn lên tay Tố Tố, Lưu Luân đứng dậy. “Tôi còn việc phải làm, em mau ngủ trước.”

Biết công việc của Lưu Luân cũng không phải đơn giản, Tố Tố không dám làm phiền. Cô ngoan ngoãn nằm xuống đắp chăn rồi gật đầu. Đợi đèn trong phòng tắt đi, Lưu Luân đã ra ngoài, cô mới an tâm nhắm mắt.

- -----------------

“Tố Tố...Tố Tố!”

Tiếng gọi thôi thúc của Lưu Luân mãi vang bên tai, Tố Tố từ từ mở mắt, phía trước cô thấy Lưu Luân đã thay trang phục, anh mặc quần jean đen phong cách, áo phông dài tay, cổ đeo chiếc vòng bạc hình thánh giá, phụ kiện trên người đều khiến người khác phải mê mẩn. Tố Tố ngồi bật dậy, đầu tóc rũ rượi, mắt vẫn còn mơ màng. “C...chồng.”

Anh cười. “Dậy thay quần áo, tôi không an tâm để em ở nhà, đến phim trường cùng tôi.”

Phim trường sao? Ý của chồng cô là nơi để đóng phim ư.

Nhờ vào đôi mắt thẩm mỹ của Lưu Luân, bước ra từ nhà tắm, Tố Tố mặc chiếc váy đen có dây thắt eo, ba vòng của cô được tôn lên bởi chiếc váy, đôi giày đế bằng màu đen mà Lưu Luân chuẩn bị cho cô cũng thật thuận mắt.

Mải nhìn sắc đẹp mê người của Tố Tố, Lưu Luân thậm chí không nghe thấy tiếng gọi từ cô. “Em mặc vậy đẹp không?”

“Đẹp, rất đẹp.” Lưu Luân cong môi đứng dậy, tự giác đưa tay cho Tố Tố khoác lấy.

Ngồi trong xe của Lưu Luân đi hơn nửa tiếng mới đến phim trường. Đang định mở cửa xe cô lại thấy Lưu Luân đã vòng sang mở cửa xe cho mình từ bao giờ, anh đưa tay ra để cô cẩn thận bước xuống, miệng không ngừng nói hai từ ‘cẩn thận’.

Phim trường đông đúc, ai nhìn thấy bóng dáng Tố Tố cũng ngạc nhiên. Cô gái này là ai mà lại đi cùng Lưu Luân đến phim trường thế này? Nhìn cũng thật quá xinh đẹp đi! Hai người họ đi với nhau đúng là trai tài gái sắc.

Tố Tố môi đỏ, mi cong. Cô nhìn xung quanh bằng đôi mắt tò mò mà không hề hay biết mình đang là tâm điểm chú ý của cả cái phim trường. Bọn họ cũng không quên nhìn vết thương trán đang được dán lại của Tố Tố. ngôn tình hoàn

“Lưu Luân, ai vậy?” Một người đàn ông lịch lãm từ đâu đi đến vỗ vai Lưu Luân, mắt hướng về Tố Tố.

Mới nhìn có thể đoán được người này cũng là diễn viên hoặc người mẫu, dáng người anh ta cũng rất chuẩn. Tố Tố liếc lại đôi mắt gian xảo đó, cô hung hăng bám lấy cánh tay của Lưu Luân giành lời. “Tôi là vợ của anh ấy.”

Lưu Luân mắt tròn mắt dẹt không biết nên nói gì, Tố Tố vậy mà dám nói thế với người lạ. Lần này chắc tin đồn lan ra khắp truyền thông mất. Chu Nam là diễn viên đóng cùng bộ phim này với anh, cậu ta cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.

Lóe trong mắt Chu Nam là sự kinh ngạc, rất nhanh sau đó nở nụ cười châm biếm. “Ồ, lần đầu tôi gặp người dám tự nhận mình là vợ của Lưu Luân, cô cũng thú vị thật.”

Đáp trả lại lời nói của Chu Nam, Tố Tố bĩu môi hất mặt. “Vậy thì sao, tôi là vợ danh chính ngôn thuận, anh đừng hòng để ý tôi. Tôi có Lưu Luân rồi.” Vừa rồi hắn ta nhìn cô, đôi mắt thật không trong sạch, giống như sắp ăn thịt người vậy. Không biết cô lấy đâu ra cái bản lĩnh này nhưng cô không nhịn được mà đỏng đảnh công khai.

Một lần nữa hắn bị cô làm cho á khẩu. Hắn chuyển đối tượng sang Lưu Luân rồi đưa tay ra. “Giấu tình nhân ghê quá, tôi phục cậu lần này.” Có thể thu phục được từ đâu tiểu hồ ly này, quả nhiên là Lưu Luân, cô ta cũng quá đẹp rồi?

Lưu Luân cười lạnh, không những không trả lời Chu Nam mà anh còn trực tiếp kéo tay Tố Tố đi về phía trước, vượt mặt Chu Nam. Khi đi qua hắn ta, Tố Tố không quên lè lưỡi trêu ngươi hắn, cái tội ngạo mạn, cho đáng đời nhà anh!

Giúp cô ngồi xuống ghế gần đó, Lưu Luân mở nắp chai nước khoáng đưa cho cô. “Tôi đi quay phim một chút, ngồi đây, đừng chạy lung tung. Tôi sợ không tìm được em.”

Cô mỉm cười gật đầu. Thật là, cô đã lớn ngần này rồi mà vẫn bị chồng cho là giống trẻ con hay sao. “Em biết rồi.”

Đám người xung quanh đó ai cũng nhìn hai người không chớp mắt, người ngưỡng mộ họ, người ghen tị với Tố Tố. Vài ba người túm tụm lại xì xầm, bàn tán, Tố Tố dù biết nhưng cô vẫn không bận tâm, cứ ngồi mãi một chỗ chỉ để nhìn Lưu Luân đóng phim từ xa, nhìn anh ấy đóng như thật vậy, không hổ danh là người có nhiều bằng chứng nhận trong tủ kính!

Cứ mỗi lần được nghỉ, Lưu Luân đều đi về phía cô đầu tiên, giúp cô vén tóc, giúp cô vui vẻ, đối với cô anh luôn cười ôn nhu, từng hành động của anh cưng chiều tột cùng. Anh dường như không thấy mệt sau những lần quay phân cảnh hành động.

Lần này sau khi Lưu Luân đi đám người phụ nữ đứng gần đó không kìm được lòng mà thốt lên.

“Ai da, không biết ở đây có ai đó mặt dày bám theo Lưu Luân đến tận đây làm vật cản đường. Đúng là phiền phức.”

“Tôi nghĩ cô nên đem mặt người đó so sánh với cái thớt chặt xương nhà tôi đó.”

Tố Tố phóng tầm nghe lên đến max 100, nghe xong cô không những không khó chịu mà còn hất mặt vắt chéo chân nhìn về phía Lưu Luân. “Chó ở đâu cứ sủa mãi, chồng mình đi đóng phim như này cũng quá mệt đi!”

Bọn họ tức đến tái mặt, ai cũng nhìn nhau rồi dậm chân bước đi, chỉ duy nhất Lưu Luân từ phía xa dù đang đóng phim vẫn không quên chiếu mắt về phía cô, đôi mắt của sự hài lòng.

Tố Tố, giờ thì tôi đã biết điểm gì của em thu hút sự chú ý của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.