Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 47: Chương 47: Thảm họa hai người lười




“Đúng đúng, lắc mạnh lên, một hai một hai một hai! Tốt, xoay người lại, ok. Hai hai ba bốn…”

Trong căn phòng bây giờ chỉ tràn ngập tiếng cười cùng tiếng chỉ huy nhảm nhí của Triệu Đình Đình, cô đi theo tên ngốc Hựu Hựu, hai tay không ngừng vỗ bồm bộp vào nhau như huấn luyện viên đào tạo người mẫu chuyên nghiệp vậy. Còn Hựu Hựu lại một mực làm theo lời cô nói, dường như cậu ta cũng đang cảm thấy rất vui vẻ, miệng cười liên hồi, có cảm giác nỗi sợ hãi của cậu ta đã bị không khí mà Triệu Đình Đình tạo nên làm cho lu mờ. Hơn nữa cậu ta rất có hứng thú với bộ dạng hiện tại thì phải!

“Ha...mệt...mệt quá...Đình Đình à…” Đi được vài vòng cậu ta liền mất kiên nhẫn ngồi xuống ghế sofa gần đó, một tay đưa lên ve vẩy khuôn mặt cho đỡ nóng, miệng thở dốc không ngừng.

“Cậu có tiềm năng lắm, nói nghe này, muốn thành con gái không?” Triệu Đình Đình tinh nghịch nháy mắt với Hựu Hựu. Nếu dụ dỗ cậu ta được cậu ta thì cô sẽ không còn gì vướng mắc ở biệt phủ rộng lớn này rồi, mọi mối liên hệ giữa cô và Sở gia đều bị cắt đứt. Huống hồ tên ngốc này khi mặc váy không ngờ xinh xắn đến vậy, biểu cảm dịu dàng và thần thái nữ tính này nếu không làm con gái thì đúng là phí phạm cuộc đời.

“Không...con gái sao?” Hựu Hựu cắn môi.

“Cậu là thiếu gia dòng dõi quý tộc, là con trai duy nhất của boss Sở nổi tiếng khắp nơi thì có gì là không thể? Cậu có thể đi phẫu thuật chuyển giới là có thể được sống với tâm tính của mình rồi, cậu thật sự rất thích mặc váy đúng không?” Vừa nói cô vừa chỉ tay vào chiếc váy mà Hựu Hựu đang mặc, lồng ngực trái đập thình thịch chỉ mong kế hoạch dụ cậu ta chuyển giới thành công, cô đương nhiên là không có tội, cô cũng chỉ là muốn cậu ta sống với con người thật của mình, làm trai mà như gái đúng là rất khổ.

Hựu Hựu đột nhiên im lặng không biểu lộ chút cảm xúc nào, cậu ta điềm tĩnh nhìn cô, nhìn sâu thẳng vào ánh mắt mong đợi của cô, sau đó đột nhiên phì cười trả lời thành thật. “Ai nói với Đình Đình là Hựu Hựu muốn chuyển giới?”

“Hả?” Một cơn gió lạnh như tạt thẳng vào mặt Triệu Đình Đình khiến cô tê lưỡi chỉ biết ngắn mặt lại chớp mắt nhìn cậu ta, cả người đông cứng không biết trả lời ra sao. Vậy tên ngốc này không bị bê-đê ư? Cô nhìn nhầm sao? Cậu ta rất hứng thú với váy vóc mà, nhưng cách trả lời của cậu ta...tại sao dứt khoát vậy? Không giống với Hựu Hựu bình thường.

“Hựu Hựu đói quá hức…” Nghiêm túc chưa nổi ba giây tên ngốc này đã ăn vạ cô rồi, tay xoa xoa bụng, đôi mắt ngấn nước long lanh. Mỗi lần nhìn vào biểu cảm này Triệu Đình Đình lại không kiềm chế được lòng, đáng thương quá!

“Tại sao giờ này người hầu vẫn chưa đến đây?” Không nhắc đến đói là cô không nhớ luôn, bình thường giờ này sẽ có người xuất hiện dọn dẹp và chuẩn bị bữa rồi, nhưng hiện tại thì vẫn không thấy một bóng người.

Khoan đã…

Lẽ nào Sở Minh Thành thật sự thực hiện nguyện vọng của cô ư? Rằng sẽ không cho người đến đây nữa, sẽ không có ai canh chừng bên ngoài? Chỉ có cô và Hựu Hựu ở đây?

Triệu Đình Đình đứng bật dậy chạy ra khỏi phòng thật nhanh, cô xuống tầng đứng ở trước sảnh ra vào của căn nhà. Một nơi rực rỡ ánh đèn và cổ vật sang trọng như này lại không có ai xuất hiện, đúng là không có ai đến đây thật sao? Vậy là cô được tự do rồi! Phải mau thoát khỏi đây thật nhanh.

Chân toan bước ra khỏi cửa đột nhiên cô bị giọng nói phía sau làm cho đứng khựng lại.

“Đình Đình…”

Chết tiệt, cô quên mất còn tên ngốc này ở nhà, sẽ ra sao khi để cậu ta ở lại nơi này trong khi không có một bóng người canh chừng chứ. Sau khi Sở Minh Thành trở về không thấy cậu ta đâu, hoặc cậu ta ngớ ngẩn tự làm hại bản thân thì cô xác định người đầu tiên bị Sở Minh Thành truy nã bắt về chính là cô chứ không ngoài ai khác. Số phận một lần nữa trở lại tay hắn thì cô sẽ mãi mãi không bao giờ thoát khỏi nơi này được mất.

Cậu ta nhìn cô tò mò, đôi chân dần bước tới có ý định đi theo cô không muốn để lạc mất. “Đình Đình đi đâu?”

Cô thở dài ngán ngẩm, tay đưa lên vỗ vào đầu một cái bất lực, sau đó lại quay lưng đi vào trong nhà, tay đưa lên lắc lắc tứ phía. “Đi nấu ăn cho cậu chứ đi đâu. Vào đây đi, tôi sẽ cho cậu thử tay nghề của đầu bếp cực đỉnh Triệu Đình Đình.”

Nhà bếp rộng lớn hiện ra trước mặt cô, có hai chiếc tủ lạnh lớn đặt hai góc tường, ở giữa là bàn đồng trải dài dùng để chế biến thức ăn và nguyên liệu, sâu thêm chút nữa ở chân tường còn lại chính là ba khoang bếp lớn, hai khoang bếp nhỏ rộng rãi, một khu lưu trữ hàng hóa, thực phẩm, một khu bồn rửa và làm sạch thực phẩm, nơi cuối cùng là dành cho nhân viên, đầu bếp.

Trời ạ! Mang tiếng là cái bếp thôi mà có nhìn thấy nó như lâu đài bằng kẹo ngọt của phù thủy trong truyện cổ tích ấy. Nó thật rộng lớn, rộng hơn phòng ngủ của cô trên lầu hai, mới đặt chân vào đã ngửi thấy mùi thơm rồi.

Cơ mà...hai mươi mốt năm qua cô chưa từng đặt chân vào bếp...cuộc sống sinh viên ở ký túc xá của cô là hàng ngày ăn đồ ăn nhanh hoặc mì ăn liền. Trường đại học xa nhà nên mấy khi lắm cô được ăn bữa cơm gia đình, cũng không có thời gian học hỏi mẹ nấu các món ăn ngon. Bây giờ đứng trước đống đồ ăn và khu nấu ăn lý tưởng như này mà không thử tài thì đúng là phí quá, cô nên trổ tài nấu món gì đây?

“Đình Đình, Đình Đình biết nấu ăn hả?”

Thấy cô xắn tay áo lên cao để chuẩn bị công cuộc nấu ăn lần đầu trong đời mà Hựu Hựu ngốc không khỏi run lên nghi ngờ, có thể tin vào tay nghề của cô sao?

Triệu Đình Đình cắn răng bỏ ngoài tai lời cậu ta nói, cô đi vào bên trong bật thêm công tắc đèn khiến cả căn bếp rộng lớn như tỏa sáng trong phút chốc. Cô đảo chân qua tủ lạnh, miệng huýt sáo yêu đời rồi trả lời. “Có gì là không biết? Tưởng gì chứ nấu ăn thật đơn giản, tôi món gì cũng có thể làm, cậu yên tâm đi.”

Hai tiếng sau....

Xì xèo xì xèo...xẹt!

Đúng vậy! Đúng như những gì cô nghĩ, những món mà cô nấu đều...hỏng rồi.

Căn bếp mới khi nào sáng sủa bóng loáng thì giờ bị một màn khói đen dày đặc bao phủ, chiếc chảo rán đậu hũ của cô từ màu trắng hóa màu đen, đậu hũ bên trong đều khét lẹt, dầu mỡ bắn tứ tung khắp nơi. Đầu tóc cô rối bù, tay cầm đôi đũa mà như người mất hồn, khuôn mặt thực sự tuyệt vọng khi nhìn vào thành quả mình đã gây ra.

Cô đã nghĩ nấu ăn rất dễ cơ đấy! Hóa ra nó lại khó như này, không nấu được gì cả suốt hai tiếng đồng hồ, bất lực! Nhìn vào sọt rác dưới chân chất đầy rau củ quả và cá cháy đen, cô thật không dám tin vào mắt mình, đây là những thứ cô đã làm hỏng ư?

Lạy chúa...con thật sự sai lầm khi bước chân vào bếp!

“Đình Đình...thực sự có thể ăn sao?” Hựu Hựu từ khi nào bước đến bên cạnh cổ, tay bịt kín miệng rồi kiễng chân nhìn vào cái chảo cô đang cầm, mọi thứ bên trong đều đen cháy.

“Sao lại không. Đây là món ‘đậu hũ bóng đêm’ rất nổi tiếng đấy.” Cô đưa tay lên vuốt tóc cố tỏ ra bản thân phong độ ngời ngời, đập vào mặt cô là sự khó tin của cậu ta, nhìn mà tức ứa gan.

“Vậy Đình Đình ăn đi.” Cậu ta rụt rè nói, chân lùi lại muốn trốn tránh.

“Hừ, tôi ăn!” Chê ư? Cô ăn được hết!

- -------

“Ngon không Đình Đình?”

Ngoài phòng khách lớn hai người cô nam quả nữ đối diện nhau, hai tay mỗi người cầm một hộp mì ăn liền nóng hổi.

Triệu Đình Đình từ từ đưa mì vào miệng nhai nhai, thật may trong bếp có mì ăn liền, món cô làm ra thật kinh khủng, vừa cho vào miệng đã muốn theo dạ dày tuôn hết ra ngoài rồi, nếu không phải vì còn giữ lại chút tự tôn còn lâu cô mới chịu ăn mì cùng cậu ta.

Giờ thì cô đã hối hận rồi, sao cô lại đề nghị Sở Minh Thành không cho ai đến đây chứ, thậm chí hắn còn không nói đi công tác bao lâu, vậy có nghĩa là trong thời gian sắp tới cô và tên ngốc này phải tự sinh tự diệt với nhau ư? Bằng mì ăn liền?

Ôi thật thảm họa, tại sao khi xưa cô lười không chịu học nấu ăn chứ, và cả tên ngốc Hựu Hựu hai mươi tuổi đầu cũng không biết làm gì. Thật ăn hại, thật mất mặt đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.