Lưu Luân vẫn còn đội mũ lưỡi trai, cả người mặc đồ đen, khuôn mặt có phần hốc hác, bọng mắt vẫn còn hơi thâm đen lại. Vừa nhìn thấy Triệu Đình Đình, lóe lên trong mắt Lưu Luân là cảm giác vui mừng, nhưng chẳng được bao lâu lại chuyển sang giận dữ, anh đen mặt lại ngồi xuống ghế, không nói không rằng, không trả lời Triệu Đình Đình.
“Ừm...hai người có chuyện gì cứ nói đi nhé, em về phòng của mình ngủ đây, không làm phiền anh chị nữa.” Liên Liên nhận thấy tình hình bất ổn liền cười gượng gạo xin cáo lui về phòng mình trước. Nhìn Lưu Luân như kia nhất định phải đang phẫn nộ lắm, cô bé không muốn bị liên lụy.
Triệu Đình Đình vốn đang không biết phải làm thế nào ở tình huống khó xử này, Liên Liên lại đúng lúc muốn rời đi, cô chỉ muốn níu giữ Liên Liên lại cho đỡ sợ, Lưu Luân nhất định chuẩn bị trách mách cô rồi, cô không muốn điều đó xảy ra!
“Khoan đã Liên Liên…” Triệu Đình Đình nhanh tay túm lấy vạt áo của Liên Liên như van xin.
Vậy mà còn chưa mở lời để Liên Liên ở lại thì Lưu Luân đã lên tiếng trước Triệu Đình Đình. “Cô vất vả rồi, về ngủ đi.”
Liên Liên giật giật khóe môi, lần này chị Đình Đình không xong rồi!
Con bé gạt tay Triệu Đình Đình xuống, trước khi gạt đi không quên vỗ về bàn tay Triệu Đình Đình như chia buồn bằng khuôn mặt cực kỳ thông cảm. Liên Liên vừa nói vừa đi lùi. “Em về đây, anh chị ngủ ngon! Áuu!” Bất ngờ đầu phía sau đập phải bờ tường, Liên Liên ôm đầu xuýt xoa.
Triệu Đình Đình đi tới xem xét phía sau đầu của Liên Liên. “Có sao không?”
Liên Liên lắc đầu tức khắc. “Em không sao, không hề hấn gì. Em về đây, bye bye.” Nói xong Liên Liên chạy mất dạng ra khỏi cửa chính, cửa đóng lại cũng chính là lúc Triệu Đình Đình nhận ra nơi này chỉ còn cô và Lưu Luân.
Đối mặt với Lưu Luân cô không khỏi thấy hổ thẹn, anh rất yêu cô, lo cho cô và chăm sóc cô suốt mấy năm nay, những mong chỉ cần cô đồng ý làm người phụ nữ của anh. Vậy mà hôm nay chính cô lại gần gũi người đàn ông khác, người mà cô cho là mình rất hận. Càng nghĩ cô càng thấy Lưu Luân xứng đáng có những gì tốt đẹp nhất. Còn chuyện Lưu Luân xuất hiện ở đây ngày hôm nay một cách bất ngờ như này, không phải là vì cô đã rút đi năm triệu USD đấy chứ?
Triệu Đình Đình toàn thân ê ẩm, cô vẫn tự giác đi vào phía trong rót cho Lưu Luân một cốc nước lạnh, nhìn Lưu Luân vẫn ngồi trên ghế, cô từ từ đi tới đặt ly nước xuống dưới bàn. “Anh uống nước đi, đi đường xa có mệt không?”
Lưu Luân trầm mặc không trả lời, dường như mũ lưỡi trai của anh đang che phân nửa khuôn mặt, Triệu Đình Đình không thể thấy bộ dạng phẫn nộ của anh. Càng không muốn thấy, Lưu Luân rất ít khi tức giận với cô, nhưng một khi tức giận có nghĩa cô đã phải làm điều gì rất không đúng mực.
“Em còn dám hỏi đường xa mệt không? Em thừa biết câu trả lời rồi nhưng em hỏi anh là đi đường xa mệt không? Em nghĩ anh là siêu nhân biết bay sao?” Lưu Luân bất ngờ bỏ mũ ra, anh chau mày nhìn cô, đôi mắt xanh về đêm như đục hẳn đi, anh đang lớn tiếng với cô.
Triệu Đình Đình không có sự chuẩn bị từ trước nên đã giật mình, cô mím môi không dám nhìn Lưu Luân nữa, quay về vị trí của mình và nhìn xuống đất đợi chờ thịnh nộ của Lưu Luân quét qua.
Nhìn Triệu Đình Đình im lặng, lại giống như đang chống cự bão táp khiến Lưu Luân còn phẫn nộ hơn, anh đứng dậy nhìn cô, bộ dạng ôn nhu phút chốc biến mất. “Em biết em sang Mỹ đã hơn một tuần rồi không? Không có một tin nhắn hay cuộc điện thoại nào từ em thông báo về máy anh cả. Em coi anh là trò đùa à, em có biết anh đã lo cho em như thế nào không?”
Cô ngẩng đầu. “Vì anh đã nói chúng ta sẽ không liên lạc cho đến khi anh xong việc.” Đối với Triệu Đình Đình, đây hoàn toàn là câu trả lời chính đáng.
Lưu Luân cười một các vô vọng, cười ngặt nghẽo. “Vì anh nói vậy nên em không liên lạc cho anh? Hay từ trước đến nay mỗi lần chúng ta xa nhau đều là anh chủ động gọi điện, nhắn tin cho em, quan tâm em? Còn em thì lại chưa từng làm như vậy.”
“Lưu Luân…” Cô thắt tim mình nhìn nụ cười gắng gượng của Lưu Luân, điều này làm anh không vui sao. “Em xin lỗi, lần sau em sẽ chủ động liên lạc cho anh.”
“Lần sau?” Lưu Luân nâng hạ yết hầu. “Em không liên lạc được với anh thì thôi, anh liên lạc với em. Nhưng anh đã cố gọi và nhắn tin cho em hàng trăm cuộc, hàng trăm tin nhắn suốt một tuần qua. Rốt cuộc em làm gì mà không trả lời anh?”
Triệu Đình Đình rùng mình. Lưu Luân đã làm vậy thật sao. Cô đứng dậy đi về phía giường mình tìm lấy chiếc điện thoại mình để dưới gối, cố gắng bật nó nhưng không thấy màn hình sáng lên, lúc này cô mới nhớ ra đã hơn một tuần mình không sử dụng điện thoại, đương nhiên là sạc điện thoại cô cũng không. Chẳng trách Lưu Luân gọi cho cô lại không được…
“Em xin lỗi, điện thoại em bị hết pin.” Thường điện thoại của Triệu Đình Đình chỉ dùng để gọi cho Lưu Luân, Hy Nhi và gia đình, vài người bạn thân thiết. Nếu không có chuyện gì gấp thì điện thoại cô cũng không sử dụng đến bao giờ. Công việc bận rộn đến nỗi làm xong cô chỉ muốn đi ngủ, cần đến điện thoại làm gì nữa?
“Ha…” Lưu Luân đưa tay lên xoa trán mình, cuối cùng Triệu Đình Đình luôn có lý do cho cái sai của mình mà thôi. “Anh còn nghĩ em đã bị bắt cóc tống tiền, năm triệu USD em chưa dùng đến bao giờ, anh gọi điện cho em cũng không được. Đành phải đích thân mua vé máy bay sang tận đây, và khi đến nơi anh nhận được câu trả lời điện thoại hết pin?”
Cô cảm động nhìn Lưu Luân, là cô nghĩ sai Lưu Luân...anh chưa từng nghĩ cô ăn cắp tiền của anh, trái lại anh lo lắng cô bị bắt cóc sao? Triệu Đình Đình đứng dậy, cô siết chặt hai tay với nhau ra vẻ có lỗi nhìn anh. “Xin lỗi đã làm anh lo lắng, em vẫn ổn cả, còn số tiền em đã lấy của anh, sau khi về nước em sẽ trả đầy đủ, có được không?”
Lưu Luân nhíu mày, anh đưa hai tay lên bóp chặt hai bả vai Triệu Đình Đình, là Triệu Đình Đình có ý hiểu sai ý anh, hay là cô không biết thật. “Triệu Đình Đình, anh không hề quan trọng tiền với em. Cái anh lo lắng là sự an toàn của em. Em coi anh là người ngoài bao nhiêu năm rồi? Em muốn coi anh là người ngoài đến hết đời có phải không?”
“A…” Triệu Đình Đình nhăn mặt, Lưu Luân chưa từng làm cô đau.
Lưu Luân giật mình thu tay lại, anh quay đi trở về ghế của mình để ngồi. “Xin lỗi.”
Cô đưa tay lên xoa xoa bả vai của mình, nhìn Lưu Luân rồi tiến đến ngồi đối diện anh. “Câu này phải để em nói mới đúng. Lần này sẽ là lần cuối cùng anh phải lo cho em, em hứa đấy.”
Anh tự giễu mình trong lòng, ngẩng đầu lên anh thấy Triệu Đình Đình tóc tai vẫn còn rũ rượu, mặc bộ trang phục kỳ quái, anh hơi nghiêng đầu xem xét. “Sao em lại ăn mặc như này?”
Triệu Đình Đình giật thót túm chặt vạt váy. “K, không có gì, em thấy đẹp nên mặc thử, trên đường về có chút chuyện nên…”
“Anh sẽ không truy cứu chuyện này, em nói đúng thì là đúng, em nói sai thì là sai. Anh luôn tin tưởng em. Còn giờ hãy giải thích, em sử dụng tiền vào mục đích gì.”
Không ngờ rằng Lưu Luân sẽ hỏi đến vấn đề này, Triệu Đình Đình bối rối, nói rằng cô dùng tiền để mua bom trả thù sao? Không được, tuyệt đối không để Lưu Luân biết chuyện này. “Em có thể không nói không?”
Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Triệu Đình Đình, rõ ràng là có nét buồn rầu có thể thể nào diễn tả bằng lời, Triệu Đình Đình không muốn nói, anh cũng không ép nữa…
“Không sao, anh tôn trọng quyết định của em.”
Hai người cứ thế ngồi đối diện nhau hơn mười phút, không ai bắt chuyện với ai. Không khí ngày càng khó thở hơn, Triệu Đình Đình lén nhìn anh rồi hỏi. “Còn công việc của anh?”
Lưu Luân trả lời dứt khoát. “Mai anh sẽ tìm vé cứu hồi để về Phần Lan, còn em?”
Cô cảm thấy câu trả lời của Lưu Luân có vẻ không vui, cũng gật đầu đáp trả. “Việc chụp hình của em đã đâu vào đấy rồi, mai em về nước trước. Anh làm nhớ bảo trọng sức khỏe, cẩn thận lại ốm ra đấy, em không bên cạnh, không thể chăm sóc cho anh.”
Lưu Luân nhìn cô thật lâu. Trước kia dù công việc bận rộn thế nào, Triệu Đình Đình đi công tác mà bị ốm, anh luôn bỏ mặc những việc dang dở để đến chăm sóc cô. Còn khi anh bị ốm, cô đơn giản chỉ là nhắc nhở vài câu. Triệu Đình Đình trước nay vẫn chưa hề thích anh...dù một chút cũng không.
“Được. Anh sang phòng bên cạnh, có chuyện gì gọi anh.” Lưu Luân đứng dậy, rảo chân ra khỏi cửa không một lần nhìn mặt Triệu Đình Đình.
Đợi khi định hồn lại và xác định Lưu Luân đã đi, Triệu Đình Đình mở vali ra lấy một bộ quần áo mới, cô thay quần áo nhanh chóng rồi mở cửa chạy ra khỏi khách sạn cao cấp, mặt có mũ và khẩu trang.
Quay lại đám cháy, Triệu Đình Đình nhìn kỹ xung quanh để tìm xác của Lục Viên và Lâm Bác. Bọn họ cũng là những người đáng thương, cô không muốn họ chết khô ở nơi đất khách quê người. Chi bằng nhận xác của bọn họ rồi đem về chôn cất đàng hoàng.
“Sao, có người đem đi rồi ư?” Cô kinh ngạc nhìn người cảnh sát cao to đối diện.
Tòa nhà đã được chữa cháy thành công, không còn lửa nữa, nhưng tất cả cũng thành màu đen rồi. Những cái xác khác đã được di chuyển đi, nhưng hai người kia sao lại có người nhận chứ, bọn họ không có người thân bên Mỹ!
“Là ai vậy?” Cô lạnh lùng hỏi.
“Là boss lớn đứng đầu gia tộc họ Sở uy quyền nhất nước Mỹ, cô biết không?”
“Sở Minh Thành?” Triệu Đình Đình há hốc mồm, chuyện này rốt cuộc là sao đây, Sở Minh Thành đem xác hai người họ đi đâu...đừng nói vì bọn họ gắn bom ở cung điện Sở gia nên anh...dù có chết cũng không để họ toàn thây?
Máy bay hạ cánh xuống sân bay nội địa, Triệu Đình Đình đặt chân xuống khỏi máy bay từ hạng thương gia, cô tháo kính nhìn cảnh vật xung quanh. Sau cùng nơi thích hợp với cô nhất cũng chỉ có thể là quê hương này…
Chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô sẽ ghi nhớ mãi trong lòng. Cô không còn muốn đối mặt với Sở Minh Thành thêm lần nào nữa, vấn đề hận thù của Lâm Bác và Lục Viên, e rằng sau này cô chỉ có thể làm rõ chứ không thể thay mặt tuyên chiến...
“