Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh

Chương 57: Chương 57: Chỉ cần thấy em là không mệt mỏi nữa




“Thư tình gì?”

Tùy Hi ngơ ngác, không hiểu ý của anh.

Quý Cảnh Thâm nhìn vẻ mặt cô: “Quên rồi sao?”

Cố nhớ lại, cô thật sự không moi ra được chuyện này từ trong trí nhớ bé tí tẹo, Tùy Hi biên lắc đầu, duỗi tay muốn lấy lại đọc nội dung bên trong.

“Cho em xem……”

Thư tình hồng nhạt, đã gửi từ lâu về trước làm cho góc thư ố vàng, chữ viết phía trên chưa nói là đẹp, miễn cưỡng xem như nghiêm túc chỉnh tề.

“Tùy Hi, chào cậu, tớ là Chương Lỗi lớp hai bên cạnh đây, tuy tớ biết tớ đường đột khi viết bức thư này cho cậu, chỉ là tớ muốn nói cho cậu, tớ thích cậu,” Anh không hề báo trước mà bắt đầu đọc, “Trong lòng tớ, cậu tựa như ánh trăng sau lưng núi, cũng giống như bầu trời đầy sao lộng lẫy……”

Những chữ còn lại đều bị che lại, Tùy Hi vừa thẹn vừa xấu hổ trừng anh, Quý Cảnh Thâm không thèm để ý chút nào, dắt lấy tay cô, chậm rãi cười cười: “Còn muốn xem nữa không?”

Cô lí nhí: “Anh đọc làm gì thế……”

Vừa thấy liền biết là thư thời học sinh, khi đó mọi người đều chưa trưởng thành, những từ ngữ viết ra…… Bây giờ xem quả thực là quá xấu hổ.

Anh tự động xuyên tạc ý cô: “Không đọc anh ném nhá.”

Bức thư lẫn bì thư chuẩn xác không lầm bay vào thùng rác, Quý Cảnh Thâm có cuộc gọi đến, đến phòng khách bắt máy, trước khi đi không quên mang túi rác không đầy đi……

Tùy Hi ngơ ngác một hồi lâu, sau đó mới suy nghĩ về phản ứng của anh, chợt hiểu ra.

Che lại lỗ tai và gương mặt đang nóng lên, cách cánh cửa đang mở một nửa, Tùy Hi thấy bóng lưng thon dài đứng thẳng tắp của anh, thật nhẹ thật chậm rãi, cô giương môi lên, cúi đầu cười.

Thuận lợi chuyển nhà đến nhà anh, Tùy Hi dọn đồ đạc, anh thì đi siêu thị bên ngoài tiểu khu mua đồ dùng rửa mặt mới cho cô.

Tủ quần áo rất lớn, cố ý để trống hơn phân nửa cho cô, Tùy Hi một bên xếp quần áo vào trong, một bên khóe mắt đảo qua quần áo xếp ngăn nắp của anh, lại nhìn những đồ vật dần dần tới gần nhau của hai người, đáy lòng có một dòng nước ấm chảy qua.

Sau này sẽ thật sự…… Ở chung rồi!

Ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, đánh gãy Tùy Hi xuất thần, cô nhanh chóng bỏ hết mấy bộ còn lại vào, khép cửa tủ lại, ra ngoài nghênh đón anh.

Nhận lấy chiếc túi được đưa đến tay mình, Tùy Hi nhìn lướt qua, anh mua rất đầy đủ, lớn thì khăn lông, nhỏ thì bông tắm, cái gì cần có đều có.

“Anh tắm ở phòng khách nhé.” Anh nhìn cô, quay đầu tiến vào phòng ngủ lấy áo ngủ.

Áo ngủ của Tùy Hi xõa tung trên giường, cô chờ anh vào phòng tắm ngoài phòng khách, cũng cầm đồ dùng rửa mặt và áo ngủ, tiến vào buồng vệ sinh trong phòng ngủ.

Nước rất nhanh liền ấm, cọ rửa đi một ngày mỏi mệt. Tùy Hi bọc tóc lại, kéo cửa mở ra, bị bóng người yên lặng đứng ngoài cửa dọa cho hoảng sợ.

“C?”

Quý Cảnh Thâm duỗi tay ôm lấy cô, để cô dựa lưng vào mình ngồi lên ghế, rút chiếc khăn bọc tóc cô xuống, cẩn thận mềm nhẹ mà lau.

Tóc cô dài, còn đang nhỏ nước, thấm ướt hông cô, loáng thoáng lộ ra vòng eo xinh đẹp, ánh mắt Quý Cảnh Thâm dừng ở chỗ kia một chút, bình tĩnh dời đi, cúi người lấy máy sấy.

Tiếng gió “Vù vù” dừng lại, tiếng rung nhảy vào trong tai, Tùy Hi lấy di động qua, thấy trên màn hình ghi là Tạ San, đi đến ban công phòng khách bắt máy.

“Cuối cùng cũng bắt máy rồi, vừa rồi nhắn tin cho cậu, một tin cậu cũng chẳng nhắn lại gì cả.”

Tùy Hi xin lỗi: “Lúc nãy tớ đang tắm rửa.”

“Ra ăn bữa khuya không? Bạn trai tớ mời, chúng ta cùng nhau cạy hết ví anh ấy nhá.”

Bữa khuya? Tùy Hi không do dự, từ chối.

Tạ San nháy mắt làm mặt khóc tang: “Sao thế? Còn muốn cùng cậu chúc mừng những ngày làm thực tập sinh đau đớn đã kết thúc rồi nữa!”

“Bởi vì, ừm, về nhà rồi, không muốn đi ra ngoài nữa.”

Đây là lời nói thật.

“Đó không thể trở thành lý do ngăn cản chúng ta gặp mặt!” Tạ San hắc hắc cười xấu xa, bỗng dưng nói câu “Ai, quẹo trái quẹo trái nhà cậu ấy ở bên kia”, lại không phải nói với cô.

Trong lòng Tùy Hi lộp bộp một tiếng: “Cậu đang lái xe à?”

“Không phải, bạn trai tớ lái, gần đến nhà cậu rồi, dọn dẹp một chút xuống dưới ha, chúng ta đi ăn bữa khuya.”

“Tớ không muốn đi……”

“Vì sao…… Tớ rất muốn đi với cậu.”

“Bởi vì……” Cô ấp úng một lúc lâu, nghĩ tới nghĩ lui dứt khoát không che giấu, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nói: “Tớ chuyển nhà, không ở đó nữa.”

“Chuyển nhà?” Tạ San hú hồn, “Cậu dọn đi khi nào vậy? Cậu chưa từng nói cậu muốn dọn đi mà, nhà mình không lại……” Muốn dọn đi làm gì.

Giọng nói vội vàng đã dừng lại, Tạ San đột nhiên nhanh trí, đôi mắt trừng thật to: “Tùy Hi, là tớ nghĩ đúng rồi à? Cậu và bác sĩ Quý sống chung rồi?”

“Ừ.”

“Sống chung luôn?”

“…… Ừ.”

“Vậy tớ không thể quấy rầy hai người nữa, sẽ bị sấm sét đánh xuống,” Tạ San chỉ huy bạn trai quay xe, hì hì cười, “Chúc hai người sớm ngày động phòng, tạm biệt ha.”

“…… Tạm biệt.”

Đêm tháng tư gió lạnh phơ phất, Tùy Hi mới đứng một lát đã lạnh đến mức xương cốt đều phát run, cô xoa xoa cánh tay trở về, thình lình nhìn thấy người đàn ông nửa dựa vào, nửa bắt chéo chân trên giường, tim run lên, câu “Chúc hai ngày sớm ngày động phòng” ấy của Tạ San, giống như thước phim quay chậm, từng chữ từng chữ hiện ra trước mắt cô.

Mặt thoáng chốc đỏ bừng.

Quý Cảnh Thâm chú ý tới cô trở về, đương nhiên cũng chú ý tới sắc mặt cô từ trắng nõn đến đỏ lên như thế nào, đại khái hiểu ra trong lòng, anh vỗ vỗ mép giường, ý bảo cô đi lên.

Tùy Hi nhích bước chân từng tí từng tí.

Cô bước chậm, anh cũng có kiên nhẫn chờ, lấy tư thế không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô mà chờ cô dịch đến mép giường, kéo lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.

Rất mềm mại, rất thơm, anh nhắm mắt thỏa mãn.

Không biết vì sao, Tùy Hi vốn đang nghĩ lung tung, còn đang khẩn trương, vào trong lòng anh thì bình tĩnh lại, cô cũng ôm lấy eo anh, theo thói quen dụi vào ngực anh.

“Hi Hi.”

“Vâng.”

“Anh rất vui.”

Cô khựng lại.

“Rất vui,” Anh cúi đầu, bờ môi khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, “Rất vui rất vui.”

Chờ quá lâu, càng mong đợi quá lâu, cuối cùng cũng thành hiện thực.

Hai người yên lặng ôm nhau, Quý Cảnh Thâm hỏi: “Khi nào về trường? Ngày mấy?”

Cô tính tính: “Chắc khoảng cuối tháng sáu, ngày cụ thể em không rõ ràng lắm, chắc là ngày hai mươi ba.”

Quý Cảnh Thâm suy tư, trầm ngâm nói: “Khi nào trường xác định ngày rồi thì nói anh, anh xin nghỉ cùng em trở về.” Coi như cho mình một cơ hội nghỉ ngơi.

“Được ạ.” Tùy Hi đồng ý.

Kể từ bây giờ, Tùy Hi yên ổn sinh hoạt trong nhà anh, chưa tới ngày về trường, lại không muốn ra ngoài du lịch, cả ngày ở nhà nhàm chán đến sắp mốc meo.

“Thắt kỹ đai an toàn, chúng ta đi thôi!”

Trước mắt là tám giờ tối, Tạ San tự mình lái xe tới đón Tùy Hi đi ra ngoài ca hát, nói là bạn trai cô tổ chức, những người tới dự hai người đều biết. Tùy Hi đương nhiên tin tưởng cô, nhưng trước khi đi vẫn nhắn tin báo cho Quý Cảnh Thâm.

“Đang nhắn tin cho bác sĩ Quý đấy à?” Khóe mắt Tạ San tranh thủ liếc qua, “Bác sĩ Quý nhà cậu gần đây rất bận nhỉ, thần long không thấy đuôi.”

“Đúng vậy, gần đây nhân thủ bệnh viện không đủ, anh ấy một mình tiếp một hơi hai mươi mấy giường bệnh trong một ngày.” Vốn dĩ đã bận rộn, giờ càng thêm vội không có giờ thở dốc.

Ngắm cảnh trong thang máy từ tầng tám, Tùy Hi đột nhiên muốn đi buồng vệ sinh, Tạ San giúp cô cầm ba lô.

Trong ba lô có gì đó rung lên, Tạ San đợi một lát không thấy người nọ tắt máy, mà là kết thúc rồi lại gọi tiếp, cô đơn giản lấy ra, nhìn thấy tên, cúp máy.

“Đi thôi.” Tùy Hi lấy ba lô về.

Tạ San đi theo phía bên phải cô: “Vừa rồi bác sĩ Quý mới gọi điện thoại cho cậu, tớ giúp cậu tiếp rồi.”

Bước chân Tùy Hi dừng lại, nghiêng đầu.

“Tớ nói địa chỉ ở đây cho anh ta, cũng bảo đảm sẽ để ý cậu thật kỹ rồi.”

Tùy Hi dở khóc dở cười: “Tớ có phải con nít đâu, không cần chăm sóc.”

“Chắc anh ta chỉ việc uống rượu linh tinh đó, yên tâm, tớ khẳng định một giọt cũng không cho cậu chạm vào.”

Phòng ăn rất nhiều người, đại khái mười mấy người, ngoại trừ bạn trai của Tạ San, nam nữ đều có. Tùy Hi ngồi gần Tạ San, cũng không chọn bài hát, chỉ yên lặng ngồi nghe một đám rống lên.

Tạ San vốn dĩ muốn kéo cô chơi xúc xắc, nhưng cô thật sự không học được, chỉ đành bỏ cuộc.

“Tớ đi chọn bài đây.” Tạ San lướt qua Tùy Hi đi ra ngoài.

Màn hình di động vẫn luôn tối sầm, không có tin nhắn nào từ anh, Tùy Hi biết anh đang bận, đang cúi đầu nhìn phía trước, bên cạnh có người tới gần, hơi thở xa lạ, không phải Tạ San.

“Chào em.”

Tùy Hi lễ phép đáp: “Xin chào.”

“Em là bạn của Tạ San nhỉ?” Nam sinh gãi đầu, có chút ngượng ngùng, “Cái đó, anh có thể thêm WeChat em không?”

Tùy Hi giật mình, chưa kịp trả lời, Tạ San bỗng nhiên trở về, đặt mông ngồi xuống bên trái cô, quàng lấy vai cô.

“Anh Càng, muốn thêm WeChat của Hi Hi chúng ta sao? Không được nha, cậu ấy là hoa đã có chủ, anh hết hy vọng đi!”

Nam sinh sửng sốt, không ngờ không hề nói gì, sờ sờ mũi đi mất.

“Cậu làm gì thế hả?” Tùy Hi xấu hổ, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đẩy Tạ San.

“Đầu năm nay muốn làm quen đều trực tiếp như vậy sao? Vừa gặp liền thêm WeChat?” Tạ San bĩu môi, lại cười hì hì: “Tớ đã đồng ý với bác sĩ Quý sẽ coi chừng cậu rồi, nhất định không thể để cậu bị người khác bắt cóc.”

“……”

Cô có bị bắt cóc gì đâu!

……

Chơi một hồi, liền chơi tới rạng sáng hơn một giờ, mọi người lục tục đứng dậy đi ra ngoài, Tùy Hi và Tạ San đi ở cuối cùng, vừa định đi ra ngoài đón xe, anh lền gọi tới.

“Chưa kết thúc sao?” Quý Cảnh Thâm nghe thấy âm nhạc ồn ào trong KTV, nhíu mày.

“Xong rồi ạ.”

Anh thở phào nhẹ nhõm: “Anh tới đón em, sắp tới rồi này.”

“A…… Vâng, em ở dưới lầu chờ anh.”

“Bác sĩ Quý tới?” Tạ San hỏi.

Cô hắng giọng.

“Được rồi, tớ không tiễn cậu về nhá.”

“Ừ, cậu và anh ấy đi đường cũng chú ý an toàn, về nhà nhắn tin cho tớ.”

Thang máy đã đến, thong thả mở ra, hai người sóng vai đi ra ngoài, Tùy Hi liếc mắt một cái liền thấy chiếc xe màu đen quen thuộc kia, còn có người đàn ông thon dài cao lớn đang rũ mắt đứng dựa vào cửa xe.

Cô vẫy tay, đến gần bên cạnh xe: “Tớ đi đây, tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Tạ San rời đi.

Trên xe mở điều hòa, xua tan đi sự lạnh lẽo của bóng đêm, Tùy Hi ôm ba lô, nghĩ nghĩ, hỏi anh: “Đêm nay không phải anh trực đêm sao?”

“Ừ, lúc mười giờ có một ca gấp.”

“Đã trễ thế này, anh còn mệt mỏi một ngày……” Trước kia nếu qua mười hai giờ, anh luôn trực tiếp ngủ trong phòng trực.

Quý Cảnh Thâm nhìn tình hình giao thông phía trước, thuần thục giảm tốc độ quẹo phải, giữa mày quả thật có rõ ràng mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại sáng.

Phía trước có đèn đỏ, anh dẫm phanh lại, quay đầu duỗi tay cầm lấy tay cô, từng ngón từng ngón nắm chặt.

Anh nhàn nhạt nhìn cô, cười cười, trong đôi mắt chuyên chú chỉ có cô.

“Nghĩ đến việc chút nữa về nhà là có thể thấy em, dù trễ dù mệt thế nào cũng muốn trở về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.