Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh

Chương 42: Chương 42: Hi Hi, tôi ở ngoài cửa




Editor: Vô Ngôn Team

Mới giúp người bệnh truyền dịch xong, có đồng nghiệp chạy đến kêu cô đi nhận bệnh nhân, Tùy Hi vừa gật đầu, vừa dặn người bệnh có chuyện cần thì nhớ rung chuông.

Theo kết quả kiểm tra, là một bệnh nhân tăng huyết áp, Tùy Hi im lặng đến phòng bệnh, từng bước hướng dẫn bệnh nhân, bao gồm người bác sĩ đảm nhiệm, trách nhiệm hộ sĩ - y tá như thế nào, và các liên hệ.

“Chuông ở đây, rất gần tay và thuận tiện, có chuyện cần cứ bấm chuông gọi, sẽ có người đến.”

Tùy Hi nói rất cẩn thận, những thứ người nằm viện phải biết, hoàn cảnh phòng bệnh, ga trải giường ở đâu và chế độ nghỉ ngơi đều nói thật cặn kẽ, cuối cùng là nhắc đến việc thăm viếng, cô chậm giọng lại, hiểu rõ người nhà bệnh nhân đều quan tâm đến chuyện này.

“Cảm ơn cô, tôi nhớ rồi” cô gái người nhà bệnh nhân nhấp môi, gian nan cười: “Nhưng mà, sẽ không ai đến thăm đâu.”

Tùy Hi ngạc nhiên giương miệng, nhưng lại không hỏi nhiều, cô dặn dò xong, liền đi ra ngoài.

Đến giờ nghỉ trưa, Tùy Hi cùng một cô y tá thực tập ngồi ăn cơm đối diện nhau.

“Hai ngày nay người bệnh rất nhiều, giường bệnh cũng dần không đủ nữa.”

Cô gái đó nói.

Tùy Hi nói tiếp: “Đúng là nhiều.”

Trừ mấy ngày công tác này, thời gian nghỉ cũng chuyển thành việc tiếp nhận bệnh nhân. Nhưng vấn đề không ở đây, quan trọng là phải viết hồ sơ cho người nhập viện, cũng mất đến ba phần tư công sức!

Phải một lúc mới viết xong. Từ đầu cô đã không kịp làm, quen dần cũng phải chịu.

“Tôi thấy cô nhận bệnh nhân mới kia, có gì đó lạ lạ nha.”

“Bệnh nhân nào?”

“Tên gì nhỉ……” Cô gái vội nghĩ lại: “A nhớ rồi, là Diệp Oánh.”

Thì ra là nữ bệnh nhân kia, Tùy Hi thuận miệng hỏi: “Là cô ấy, nhưng có gì mà lạ?”

“Những bệnh nhân đều nằm viện ở đây, 80% đều có người nhà đến, cô ấy thì không có, thủ tục nhập viện đều là do cô ấy tự làm, tôi đến kiểm tra phòng hai lần còn nhìn thấy cô ấy âm thầm khóc.”

Bệnh không phải là nan y, huyết áp mà thôi, chỉ cần chú ý ăn uống điều độ, đúng giờ uống thuốc, hai tuần cũng sẽ xuất viện được. Cho nên cô gái không nghĩ vì sao bệnh nhân đó lại khóc……

“Có lẽ vì bản thân có chuyện.”

Tùy Hi nhớ đến câu nói cô đơn của nữ bệnh nhân kia: “Không ai đến thăm tôi đâu”, trong lòng có chút hụt hẫng, không muốn nói thêm nữa liền chuyển chủ đề.

Cứ cách hai giờ nữ bệnh nhân ấy lại tăng huyết áp, tắc nghẽn mạch máu, Tùy Hi kiểm tra xong một vòng, cuối cùng là nhìn nữ bệnh nhân kia.

“Huyết áp vẫn cao” Tùy Hi nhìn số trên kim đo huyết áp: “Huyết áp 180, độ co bóp cơ bắp 120, cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn, không có chuyện gì thì đừng đứng lên, cô hiểu không?”

Nữ bệnh nhân gật đầu, khóe miệng mang theo tia xin lỗi, cười nói: “Tôi là dân quê, làm việc cũng đã quen, chán quá không thể không xuống giường được.”

Tùy Hi bỏ kim đo huyết áp xuống.

“Không phải việc này, mọi chuyện đều phải lấy cơ thể làm trọng, đặc biệt huyết áp của cô rất cao, chỉ có thể nằm yên, cần cái gì thì bấm chuông gọi tôi nhé.”

Nữ bệnh nhân đáp ứng: “Được.”

Kết quả Tùy Hi đến kiểm tra huyết áp lần thứ tư, nữ bệnh nhân đó lại chạy lên ban công, đứng im đó, cô hoảng sợ, vội chạy đến đỡ.

“Vì sao không nằm trên giường tĩnh dưỡng, sao lại xuống giường?”

Nữ bệnh nhân nằm nhói trên giường, quệt lấy nước mắt ở khóe mắt đã lạnh: “Thật xin lỗi, vì có chút buồn, muốn đi hít thở chút không khí.”

Giọng cô ấy nghẹn ngào, nghe ra như đã từng khóc, Tùy Hi mềm lòng, đem khăn giấy đặt lên bàn tay nữ bệnh nhân, ôn nhu nói: “Vì sao lại khóc, tâm cũng phải vui vẻ mới được.”

Nữ bệnh nhân nhìn về phía cô, sau một lúc lâu nhẹ hỏi, trong giọng nói như cầu xin: “Cô y tá, bây giờ cô có rảnh không? Tôi muốn tâm sự với cô được không?”

“…… Được chứ, cô nói đi.”

“Tôi từ quê lên, trong nhà là con trưởng, dưới còn hai em trai” nữ bệnh nhân nói: “Chúng còn đi học, nhà lại nghèo, học phí không chịu nổi, tôi cố gắng kiếm tiền, mới có chút học phí cho chúng nó.”

Vì thế áp lực nên huyết áp đột nhiên tăng lên, thân thể liền quỵ xuống, việc này cũng làm tâm cô lạnh đi, khổ nhất trong hoàn cảnh này, cha mẹ cô không biết đau lòng, ngược lại còn trách cứ sao tiền mỗi tháng gửi thiếu, dùng cũng không đủ.

“Có lẽ trong miệng tuổi trẻ nói tôi là nữ hoàng, trên lưng tôi gánh một nhà, kinh tế đều do tôi trụ cột, không thể nghỉ ngơi một chút nào.”

Ý bảo ở đây chính là đang lãng phí thời gian.

Nữ bệnh nhân lau lau nước mắt, hơi hơi mỉm cười: “Không còn cách nào khác, cứ như vậy, tôi không thể chối từ huyết thống của mình.” Cô nhìn phía Tùy Hi: “Cảm ơn cô y tá đã nghe tôi tâm sự, cô rất tốt với tôi……” Nếu là người nhà của cô thì thật tốt quá.

“Được rồi nghỉ ngơi đi, cơ thể của cô là quan trọng nhất,” tâm tình phức tạp, Tùy Hi không biết an ủi thế nào, gia đình của người khác cô không nói được, chỉ có thể khuyên bảo: “Không thể cứ xuống giường nữa hiểu không? Hiện tại huyết áp của cô không giảm đi một chút nào, cần nằm nghỉ nhiều hơn, nếu thấy khó chịu cứ gọi tôi.”

Nữ bệnh nhân chân thành nói lời cảm ơn: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.” Dọn xong đồ, Tùy Hi giúp nữ bệnh nhân chỉnh lại góc chăn, lại dặn dò cô ấy đừng đi loạn, sau đó mới rời đi.

*** ***

Vẫn bắt đầu từ 9 giờ sáng, vẫn luôn đứng ở đây, Quý Cảnh Thâm ra khỏi phòng phẫu thuật, rửa sạch tay, nhận chai nước y tá đưa rồi một ngụm uống cạn.

“Nhớ thường xuyên kiểm tra tình trạng sau phẫu thuật của cô ấy đó.”

Y tá trả lời một tiếng.

Bóp nát vỏ chai, Quý Cảnh Thâm về phòng, lại sau một giờ nữa, nhìn đồng hồ trên tường chỉ 11 giờ, anh ấn nhẹ mi tâm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Có tiếng mở cửa, và có người đi vào.

“Ngủ rồi sao?” Lê Tấn nhướng mày nói thầm, tay chân nhẹ nhàng tới gần.

Quý Cảnh Thâm mở mắt ra, hạ giọng:

“Chuyện gì?”

“Làm tôi sợ muốn chết, đột nhiên phát ra tiếng vậy,” Lê Tấn ngồi xuống, “Mới vừa xong ca phẫu thuật à?”

“Ừ.”

“Ca phẫu thuật này lâu đấy, khoảng 14 tiếng rồi.”

“Ừ,” Anh lại nhắm mắt, “Tìm tôi có việc?”

“Có việc đấy” Lê Tấn nói tiếp, “Tôi nghe bác sĩ Lý bên khoa ngoại nói, nữ y tá lần trước cùng cậu ăn cơm, là một thực tập sinh, là ai vậy?”

Quý Cảnh Thâm liếc nhìn anh: “Anh biết sao?”

“Tôi biết gì? Ai vậy?” Lê Tấn thấy kì lạ, bỗng chốc, ánh mắt chợt sáng, “Đừng nói là cháu gái của cậu à? Hả, đúng chứ, không phải cháu gái của cậu, là bạn của cháu trai cậu, đúng không? Tùy Hi, đấy, Tùy Hi, là cô bé hả?”

“Ừ.”

Lê Tấn cảm thán: “Thật là cô bé sao, các cậu cũng lâu rồi không liên lạc, sao cô ấy lại đột nhiên làm y tá vậy?”

“Cậu sai rồi, tôi với cô ấy luôn liên lạc,” trừ việc đã xa nhau mấy năm “Cô ấy học bên đại học chuyên ngành y tá, không phải đột nhiên.”

“…… À.”

Lê Tấn nghĩ, lời Quý Cảnh Thâm vừa nói, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

“Hai người không phải là……”

Quý Cảnh Thâm cười cười, không phủ nhận: “Tôi đang theo đuổi cô ấy.”

“……”

Mẹ nó, tin hot đấy!

“Cách nhau mười tuổi, tôi thấy Quý Cảnh Thâm cậu sẽ không có cơ hội đâu?”

“Có vấn đề gì?”

Lê Tấn bị nghẹn, cẩn thận suy xét, đúng là không có vấn đề gì, trừ việc cách tuổi.

“Tôi không nghĩ ra……”

Không nghĩ ra được thật sự, năm đó cô bé quật cường như vậy, trưởng thành không ngờ lại……

“Nhưng mà sao cô bé lại muốn làm y tá, có liên quan đến gia đình cô bé không?”Chuyện năm đó, anh cũng từng nghe qua, tuy chưa rõ đầu đuôi thế nào.

“Chắc vậy.” Quý Cảnh Thâm khó chịu ra giọng.

Hai người im miệng không bao lâu.

Lê Tấn vò tóc mình: “Tôi vẫn thấy điểm quái lạ, mười mấy tuổi aizzz……” Đặc biệt cậu cũng có ấn tượng với Tùy Hi, còn ở tại mấy năm trước.

Quý Cảnh Thâm: “Cô ấy đã trưởng thành.”

“…… Được rồi, vậy người anh em chúc cậu sớm ngày thành công.”

“Cảm ơn.”

“…… Tôi đi đây.” Nên kiểm tra phòng bệnh rồi.

Nhìn theo hướng Lê Tấn rời đi, Quý Cảnh Thâm đưa mắt nhìn hướng đồng hồ, 11 giờ 25.

Không nói đến thì không sao, nhắc tới rồi liền phá lệ muốn gặp cô. Thật lâu rồi không gặp nhau.

Anh nhớ rõ hôm nay cô không trực ca đêm, cái thời điểm này có lẽ đã ngủ, vậy anh không quấy rầy cô nữa, liền ở cửa nhìn xem cũng được.

Nói đi là đi, Quý Cảnh Thâm tắt đi máy tính, lấy ra từ trong ngăn kéo chìa khóa xe, nhanh chóng cởi ra áo blouse trắng.

……

Tùy Hi ở bệnh viện lưu lại một giờ, trước khi tan tầm còn cố ý cùng y tá tiếp tân nói chú ý đến nữ bệnh nhân giường số 6 nhiều một chút, y tá kia đáp ứng thì cô mới an tâm rời đi.

Tùy tiện thả chén nước sủi cảo, đột nhiên lại muốn ăn trứng tráng bao, Tùy Hi đảo mắt, một chút thất thần không chú ý thôi đã, bị nước bắn vào tay.

“Tê……” Cô nhíu mày, vội vàng rửa tay bằng nước lạnh, cũng may kịp thời, rửa một chút liền không có cảm giác đau rát nữa.

Tắm rửa xong đọc sách một lát, bất tri bất giác liền tới 12 giờ, cô mở ra di động vào giao diện tin nhắn cùng Quý Cảnh Thâm đối, còn dừng lại ở mấy ngày trước.

Hình như đã gần một tuần không gặp mặt……

Thẳng đến lúc này, Tùy Hi mới chân chính hiểu rõ ý nghĩa câu nói kia của Quý Cảnh Thâm, đừng nói gặp mặt cùng nhau ăn một bữa cơm, tin tức cũng chưa có thời gian gửi.

Không biết hiện tại anh đang làm cái gì, tan tầm chưa, hay là đã về đến nhà... Đầu ngón tay dừng lại ở trên bàn phím, Tùy Hi chần chừ vài cái, vẫn là không nhịn được, đã gửi đi một tin nhắn.

“Chú tan tầm chưa?”

Tin nhắn báo đã gửi đi thành công, Tùy Hi gắt gao nhìn chằm chằm, màn hình đen cũng chưa hồi âm, mi tâm căng chặt một chút hai chút buông ra, cô hạ mắt xuống……

Đột nhiên ——

Di động vang lên, là anh gọi đến.

Đáy mắt ngay lập tức ánh lên tia vui sướng, cô bắt máy.

“Hi Hi,” có âm thanh dồn dập thở dốc, “Tôi ở ngoài cửa, mở cửa đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.