Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh

Chương 59: Chương 59: Kết thúc




Editor: Vô Ngôn Team

Lặng lẽ sửa lại nội y bị kéo ra, Tùy Hi hoảng hốt ngẩn người một lát, ôm chăn ngồi dậy, cả người đỏ như con tôm luộc……

Tiếng nước tí tách tí tách trong phòng tắm dừng lại, Quý Cảnh Thâm mặc áo ngủ đi ra.

Mới vừa tắm xong, anh tới gần, ập vào trước mặt là một mảnh lạnh lẽo. Trên TV đang chiếu chương trình không biết tên, một đống người hi hi ha ha cười thành một đoàn, Tùy Hi không có tâm tư để xem, trong cả mắt và lòng đều chỉ có người bên cạnh.

“Sợ không?” Anh đột nhiên đặt câu hỏi.

Tùy Hi hơi giật mình, lắc đầu, chăn che nửa khuôn mặt, ý đồ không để gương mặt đỏ rực bị phát hiện.

Quý Cảnh Thâm nhìn chăm chú vào cô thật sâu, thấy thế, trong mắt chợt lóe lên ý cười rồi biến mất, hầu kết nhẹ chuyển động, anh một lần nữa ôm lấy cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc phía sau tai cô, lưu luyến lại triền miên.

Điều cuối cùng kéo về lý trí của anh, là không chuẩn bị bao cao su, hơn nữa, lần đầu tiên của bọn họ, cũng không nên ở một nơi thế này.

Không nên ở khách sạn xa lạ, thậm chí không tính là sạch sẽ.

Tất cả xúc động và dục vọng bị nước lạnh dập tắt, Quý Cảnh Thâm hoàn toàn bình tĩnh lại.

Không biết ôm bao lâu, cảm giác ngượng ngùng và khẩn trương trong cơ thể cuối cùng rời đi như thuỷ triều xuống, kéo theo đó, là cảm giác buồn ngủ tận trời.

Đặc biệt lồng ngực anh ấm áp như vậy, làm cô muốn nhắm mắt lại ngủ nướng.

Thấy vậy, Quý Cảnh Thâm tắt TV và đèn đi, ôm lấy cô nằm xuống.

Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc trở lại Nam Lâm, Tùy Hi chuẩn bị sẵn sàng, đến bệnh viện trung tâm tham gia buổi phỏng vấn y tá chính thức, quá trình thuận lợi ngoài ý muốn, cô như mong muốn tiến vào nội khoa.

Tra xong tất cả phòng bệnh nằm trong phạm vi phụ trách của mình, Tùy Hi đi ra, vừa nhấc mắt, vừa vặn mặt đối mặt với một người.

“Y tá Tùy, đã lâu không gặp.” Người nọ cười nói.

Tùy Hi tập trung nhìn vào, nhờ phước trí nhớ còn xem như khá tốt, rất nhanh nhớ ra đây là người bệnh nhập viện trước đó không lâu, sau rồi yêu cầu trị bệnh bằng giải phẫu, liền từ nội khoa thay đổi phòng đi ngoại khoa.

“Chào chị.” Cô nhẹ cười.

“Chị hôm nay lại đây cắt chỉ, liền muốn thuận đường đến thăm em.” Người phụ nữ vui vẻ nói. Cô lần đầu tiên nhập viện, quá thấp thỏm khẩn trương, sợ kết quả kiểm tra không tốt, mà sau khi biết được có khả năng phải giải phẫu thì càng sợ hãi hơn nữa, tâm trạng hậm hực nuốt không trôi.

Nếu không có vị y tá Tùy này tri kỷ kiên nhẫn nói rõ ràng, chỉ sợ cô không thể bình yên tiến vào phòng giải phẫu, càng đừng nói đến chuyện bây giờ giải phẫu thành công, khôi phục tình trạng khỏe mạnh.

“Không có gì, đây là điều em nên làm.”

Trò chuyện với người phụ nữ một lát, hai người dừng lại vì có người bệnh rung chuông, Tùy Hi xác nhận với phòng y tá là giường số mấy ấn, cầm bình truyền dịch tương ứng đi vào, nhanh nhẹn đổi cái mới.

Bận rộn một hồi xong rốt cuộc có mấy phút rảnh rỗi, Tùy Hi về phòng trực ban uống nước, cánh cửa sau lưng bị mở ra rồi đóng lại, cô nghe tiếng xoay người.

“Sao cậu còn mặc đồng phục thế?”

Tùy Hi ngẩn người, ánh mắt dừng lại trên thường phục của Tạ San một lát, bỗng dưng nhớ ra.

“A, tớ quên mất hôm nay phòng liên hoan.”

Tạ San ghét bỏ lè lưỡi: “Biết ngay cậu sẽ quên mà, tớ cố ý tới nhắc nhở cậu, mau thay quần áo, bên này có người ở lại trực ban, đừng lo.”

“Được, cậu chờ tớ chút.”

Địa điểm liên hoan được định ra ở một quán ăn khuya cách xa bệnh viện một chút, lúc Tùy Hi và Tạ San đến, mọi người đã chọn đồ ăn, y tá trưởng chuyển thực đơn qua trước mặt hai người, bảo hai người tùy ý chọn món mình muốn ăn.

Tùy Hi từ trước đến nay không quá kén ăn, liền đưa thực đơn cho Tạ San.

Buổi liên hoan chính thức bắt đầu bằng lời chào mừng hai người mới đến không lâu của y tá trưởng.

Ly rượu pha lê trong suốt đựng đầy chất lỏng màu vàng nhạt nổi bọt, Tùy Hi một hơi uống lên một nửa, đắng mà cả đôi mắt lông mày đều nhăn thành một cục.

Cứ như vậy uống lên hai cái ly lớn, Tùy Hi choáng váng, nói cái gì cũng không muốn đụng vào nữa, ly bia được đổi thành đồ uống như mong muốn.

Phần lớn những người trong phòng đều đã kết hôn, đề tài từ công tác, chậm rãi chuyển qua sinh hoạt sau khi kết hôn, Tùy Hi và Tạ San chen miệng không được, liền ở bên cạnh yên lặng làm người nghe.

Mãi đến khi có người nói ——

“Tùy Hi, em và bác sĩ Quý cũng đã hẹn hò hơn một năm rồi, sao còn chưa có tin kết hôn nữa? Các em định khi nào làm thế?”

“Đúng vậy, chúng ta khi nào có thể ăn được kẹo mừng hai người đây?”

Tùy Hi không biết sao bỗng dưng lực chú của mọi người đều chạy lên người mình hết, nghĩ nghĩ, trả lời: “Không vội mà.”

Mọi người cười phá lên, Tạ San nhân cơ hội cười xấu xa: “Không vội chỉ có cậu thôi, bác sĩ Quý nhà cậu nhất định là vội muốn chết, cá không?”

“…… Không cá đâu.”

Hai người ở bên này nhỏ giọng nói qua nói lại, trên bàn cơm lại có đồng nghiệp nói: “Uầy Tùy Hi, bác sĩ Quý bây giờ có rảnh không? Bảo anh ta lại đây cùng nhau ăn một bữa cơm đi!”

“Đúng vậy, bảo anh ta đến đây đi, thêm một đôi đũa nữa.”

Tùy Hi nhấp môi: “Em hỏi trước đã……”

Xung quanh quá ồn ào, Tùy Hi đẩy ghế ta, đứng dậy ra ngoài quán ăn khuya.

Tiếng “Tút tút” vang lên nửa phút mới có người bắt máy, lại không phải là giọng nói quen thuộc kia.

Tiếng “Alo” của trợ thủ Tứ Bình vang lên, đương nhiên không nhìn tên người gọi đến: “Xin chào, tôi là trợ thủ của bác sĩ Quý, bác sĩ Quý mới vừa xong ca mổ, xin hỏi bạn có chuyện gì không?”

“Chào anh, em là Tùy Hi, bây giờ anh ấy không tiện tiếp điện thoại sao ạ?”

Trợ thủ vừa nghe, vội vàng nói: “Được chứ, chờ một lát nhé.”

Bên kia đầu dây có động tĩnh sột soạt sột soạt, có tiếng bước chân, còn có tiếng người đang thấp giọng nói chuyện, Tùy Hi nghe không rõ, cô cúi đầu, mũi chân nhẹ nhàng đá đá hòn sỏi nhỏ bên cạnh.

“Hi Hi?”

Cô nói vâng, đơn giản nói tình huống trước mắt, hỏi anh: “Anh muốn tới không? Nếu không rảnh thì cũng không sao đâu.”

Quý Cảnh Thâm đang đi tới văn phòng, ca giải phẫu cuối cùng của hôm nay đã kết thúc, chút nữa anh chỉ cần viết lời dặn của bác sĩ, lại đi tuần phòng bệnh liền có thể tan tầm.

“Có rảnh,” Giọng của anh ôn hòa, “Những phải chờ một lát, có thể chứ? Liên hoan xong chúng ta trực tiếp về nhà.”

Mắt Tùy Hi sáng ngời, nói vâng.

“Em gửi anh địa chỉ đi.”

“Vâng ạ.”

Cúp điện thoại, Tùy Hi đứng ở ngoài một lúc lâu, đợi khi gió lạnh thổi bay cảm giác say choáng váng tỉnh táo hơn một ít, mới trở về.

……

Lái xe đến địa chỉ đã hẹn trước, Quý Cảnh Thâm vòng xe mấy vòng mới tìm được bãi đỗ xe, dừng xe tiến vào.

Tùy Hi đang ngồi dựa vào cửa, Quý Cảnh Thâm vừa tiến đến liền thấy, cô cũng chú ý thấy anh tới, lại không nhúc nhích, mặt đỏ hồng ôm cái chai, ánh mắt mơ màng, hiển nhiên là có chút say.

Chào hỏi với mọi người, Quý Cảnh Thâm bất động thanh sắc lấy đi chai bia cô ôm trong tay, ôm vai cô để cô dựa vào lòng ngực mình.

Mùi rượu phất qua, tửu lượng cô không tốt, cũng không biết đã uống bao nhiêu.

Chậm nửa nhịp mà vặn vẹo, Tùy Hi tự động tìm tư thế thoải mái, lẩm bẩm: “Anh đến rồi à……”

“Ừ, sao em uống rượu thế?”

Cô kì quái nhìn anh một cái: “Đâu có, em uống đồ uống thường mà.” Lại nhìn cái ly trước mặt một cái, híp mắt ngây người vài giây, ảo não: “A…… Lấy sai rồi, không cẩn thận uống của Tạ San, em nói sao vị đồ uống này kỳ quái quá……”

Anh cười nhẹ vài tiếng, lồng ngực hơi rung lên, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười sung sướng.

Tùy Hi không vui, bĩu môi, mới vừa nói thầm cười cái gì, bỗng chốc sắc mặt khẽ đổi, cô che miệng lại, áp xuống mùi rượu nồng nặc vọt lên trong cổ họng.

“Sao thế?” Lòng anh căng thẳng, “Không thoải mái sao?”

Cô không nói gì, chờ hoãn qua một trận, nhíu mày nấc rượu một cái, sau đó còn lẩm bẩm: “Rượu quá đáng ghét, lần sau không bao giờ uống nữa……”

Nháy mắt trái tim đang nhấc lên lại thả xuống, Quý Cảnh Thâm muốn cho cô về nhà nghỉ ngơi, liền thử hỏi cô: “Chúng ta về nhà nhé?”

Uống rượu xong đầu óc trống không như tờ giấy trắng, phải một lúc lâu sau cô mới nói về. Giải thích tình huống và tạm biệt mọi người xong, Quý Cảnh Thâm nửa đỡ nửa ôm cô đến bên cạnh xe, vừa định mở khóa, cô đột nhiên nghĩ ra một ý: “Chú út, em muốn chạy về nhà.” Chỉ hơn mười phút lộ trình.

Quý Cảnh Thâm đoán có thể là cô ngại xe kín dễ khó chịu, liền đồng ý.

Tùy Hi vui vẻ đứng thẳng đi về phía trước, thân thể hơi loạng choạng, xem mà trong lòng Quý Cảnh Thâm run sợ sợ cô té ngã, vội vàng đuổi theo. Đi qua một cây đèn xanh đèn đỏ, Tùy Hi chợt dừng lại, ăn vạ trong lòng ngực anh không chịu nhúc nhích, lặng yên thả bong bóng hồng.

“Đi không nổi rồi chú út……”

Quý Cảnh Thâm bất đắc dĩ bật cười, không thể ôm ở bên đường, liền ngồi xổm xuống trước người cô, cõng cô lên không nhanh không chậm tiếp tục đi.

Bóng đêm dày đặc, ngựa xe như nước lui tới không thôi, đèn đường màu da cam, chiếu vào mọi nhà, như một dòng sông đèn chảy dài ấm áp.

Anh đi vững vàng, Tùy Hi ở trên lưng anh vẫn như giẫm trên đất bằng, cô nhắm hai mắt lại, thật nhẹ thật nhẹ mà gọi tên anh.

Anh không dừng bước, ừ một tiếng để cho thấy mình đang nghe.

“Em đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy anh,” Cô mới năm tuổi, ký ức gần như mơ hồ, duy chỉ có cái ôm ấm áp này cô đã nhớ nhiều năm như vậy, “Thật ra khi còn nhỏ em rất hướng nội, sợ người lạ, nhưng anh lại làm em có cảm giác an toàn.”

Đặc biệt lúc ấy ở phòng múa lạ lẫm như vậy, xung quanh đều là những người không quen biết, càng làm cô sợ hãi.

Quý Cảnh Thâm cười cười: “Anh chưa bao giờ ôm một cô bé nhỏ xíu như vậy, lúc ấy cảm thấy rất thơm rất mềm, sợ quăng ngã con bé mất, học theo chị dâu ôm chặt em chút.”

Tùy Hi cũng cười, dụi dụi bên cổ anh, không đáp lời.

Một đường về đến nhà, trước khi mở cửa, tay Quý Cảnh Thâm dừng lại: “Hi Hi.”

“Ừm?”

“Chúng ta ngày mai đi lấy giấy kết hôn đi.”

Rõ ràng là một đại sự trong cuộc đời, lại được anh nói đơn giản nhẹ nhàng phảng phất như đang thảo luận thời tiết, hốc mắt Tùy Hi nóng lên, có chút muốn khóc, cô sụt sịt mũi, nghiêng đầu để sát vào, hôn lên gò má anh.

“Vâng.”

“Sáng mai đi nhé, anh xin nghỉ buổi sáng.”

“Em cũng xin nghỉ.”

Thân thể kín kẽ dán vào nhau, nhận lại được, là nhiệt độ cơ thể làm người ta an tâm trên người anh, ấm áp dào dạt, như rất nhiều năm về trước.

“Chú út.”

“Ừ.”

“Thật tốt quá, anh ở bên em khi em lớn lên, sau này em ở bên anh đến lúc già.”

Cả đời dài lâu như vậy, anh chiếm tuyệt đại đa số.

Quý Cảnh Thâm nghe vậy, thả cô xuống đặt trên cửa, hiếm khi ấu trĩ mà dắt tay cô, ngoéo tay thấp giọng: “Vậy hứa nhé, không thể đổi đâu.”

Tùy Hi nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Đổi thì em chính là con cún.”

“Em vốn dĩ là cún con mà.” Anh nhìn cô, cười như không cười.

Tùy Hi nhíu nhíu cái mũi, rất nhanh lại vui vẻ lên: “Kệ đi, dù sao sẽ không thay đổi.”

Quý Cảnh Thâm cười, gõ lên chóp mũi cô: “Ừ, sẽ không thay đổi.”

Không có ai nói tiếp……

Hai người nhìn nhau cười……

Trước khi nụ hôn của anh hạ xuống, Tùy Hi duỗi tay ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng mềm mại nói bên tai anh.

“Chú út, em yêu anh.”

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh, từ đây sớm sớm chiều chiều đều là anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.