Sớm Tối Say Cùng Rượu Với Thơ

Chương 7: Chương 7: Đồng giường cộng chẩm




Ông trời không lương tâm, không để ý Mặc Trần sớm cùng người thiếu niên kia nghênh ngang rời đi, Đông Phương Thần Khê chỉ phải ngượng ngùng ngồi ở bên cạnh bàn, mặc khác chờ vị này ăn xong.

Lúc này, thiếu niên đang ăn đồ ăn bỗng nhiên mở miệng nói câu được câu mất,,“Ngươi tên là gì?”

Nhìn thấy tên kia trương bộ mặt lạnh lùng, Thần Khê nhất thời không phản ứng nổi,“Ta…… Ta gọi là, ân, Phương Thần.” Vốn là muốn nói Thần Khê, chính là người trong thiên hạ cũng biết Đông Hải đại đế có đứa con mười tuổi tên là Thần Khê, như vậy rất thấy không được.

Thiếu niên kia gật gật đầu, liền đứng lên,“Đi thôi, trở về phòng.”

Thần Khê cũng đứng lên, theo thiếu niên hướng trên lầu mà đi.

Rất nhanh liền đi vào trong gian phòng, không biết tại sao, Thần Khê lại cảm giác có chút khẩn trương, từ trước đến nay, hắn cũng rất ít cùng người lạ chung sống, càng khỏi nói là đồng giường cộng chẩm, hôm nay, lại có thể cùng với một người lần đầu tiên thấy mặt mà cộng ngủ nhất giường, hắn lại khẩn trương tới tay chân đều toát mồ hôi, trời ạ! Cảm giác này làm cho hắn nhớ tới cảm giác của cô dâu khi động phòng hoa chúc! Thẹn thùng vô cùng, rồi lại lòng tràn đầy chờ đợi??

Người nọ đem giường sửa sang lại một chút, liền xoay người đối Thần Khê nói,“Bên kia có thủy, tẩy một chút.”

Thần Khê nhu thuận gật đầu, đi đến phía chậu nước đặt trên giá thượng, bất đắc dĩ tuổi quá nhỏ, vì thế mà chiều cao không tới, mặc hắn liều mạng nhón chân lên cũng không với tới mép chậu, đang lúc hắn đầu đầy mồ hôi, người thiếu niên kia đã đi tới, cầm lấy khăn mặt, thấm nước, khéo léo lau đều, nhắm tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương Thần Khê mà xoa xoa.

Thần Khê trừng lớn ánh mắt nhìn người đang giúp hắn lau mặt, vẫn là khuôn mặt không mang bất kỳ diễn cảm nào, giống như người đang giúp hắn lau mặt không phải hắn mà là một người khác.

“Tốt lắm, đi ngủ.”

“Nga.” Thần Khê đi đến bên giường, chuẩn bị cởi quần áo ngủ, thời điễm hắn đang cởi đai lưng, người thiếu niên kia đã muốn cởi ngoại bào ra, không thể nghi ngờ, dáng người thon dài bắt đầu lộ ra, đang lúc Thần Khê đang mãi ngốc, người nọ bỗng nhiên xoay người, thản nhiên nhìn hắn liếc một cái, Thần Khê mặt “Ửng” đỏ.

Người nọ đi đến bên giường, đối với Thần Khê đang ngồi trên giường không biết làm gì nói,“Ngủ bên trong.”

Nghe câu này, Thần Khê liền tiến vào ổ chăn, dựa vào tường, che dấu hồng nhan hắn vô thức mỉm cười. Bỗng nhiên cảm giác một bên mền bị xốc lên, một thân thể ấm áp tiến vào, càng thêm đáng sợ chính là, tim Thần Khê lại đập gia tốc, không thể nào! Thần Khê ở trong lòng khóc thét.

Ngay tại thời điểm Thần Khê đang đấu tranh tâm lý dữ dội, đã có tiếng thở điều đặn của người bên cạnh, Thần Khê đã nhịn thở thật lâu nay thả lỏng, hắn lặng lẽ xoay người, thở phào nhẹ nhỏm.

Bỗng nhiên nghĩ đến kiếp trước, khi mười tuổi, Liên Thần vẫn cực kỳ cưng chiều hắn, thân thể của hắn không tốt, buổi tối có đôi khi phát bệnh, Liên Thần liền cả đêm canh giữ ở bên giường, thậm chí cùng hắn ngủ. Khi đó hắn cũng phi thường thích lão cha, cả ngày kêu ba ba, đến khi hắn mười tuổi thái độ Liên Thần bỗng nhiên biến đổi, trước mắt hắn không hề lộ ra khuôn mặt tươi cười, không hề mang vẻ mặt ôn nhu khi nói chuyện, thậm chí rất ít khi về nhà, nhi đồng mong chờ phụ thân về mà không chịu ngủ nay đã ngã lòng, cho đến khi hắn đối với thế giới này cũng ngã lòng.

Lúc này, thiếu niên bên cạnh bỗng nhiên trở thân, đối diện Thần Khê. Hơi thở ấm áp phả trên mặt Thần Khê, ánh trăng chiếu vào, sợi tóc rối xõa trên mặt, mang thêm vài tia hiền lành dịu dàng. Thần Khê lại nhất thời xem ngây người. ( dại trai)

Thiếu niên bỗng nhiên mở to mắt, Thần Khê hoảng sợ, trong bóng tối, con ngươi thiếu niên bình tĩnh như nước, nhìn thoáng qua Thần Khê, lúc sau, liền nhắm mắt lại.

Bị hoảng sợ, Thần Khê thật lâu mới định thần lại, thật sự là hù chết hắn, không biết có bị gọi là mê gái. (trai chứ)

Mắt trợn tròn nhìn lướt qua gian phòng, Thần Khê rốt cục nhắm hai mắt lại, ngủ.

“Ba ba! Ôm một cái ” Một tiểu oa nhi bi bô tập nói hướng nam nhân anh tuấn mở hai tay.

Nam tử khẽ cười cười, đưa tay ôm lấy bảo bối, tiểu hài tử phấn nộn cao hứng hôn ba một cái, nam tử thần tình sủng ái nhìn nhi đồng trong lòng.

“Khê nhi, ngủ bên trong!” Nam tử giả bộ sinh khí.

“Không cần, mỗi lần đều là ta ngủ bên trong, lần này ba ba ngủ bên trong!” Nhi đồng đáng yêu cố lấy miệng thở phì phì nói.

“Chỉ có ngươi ngủ bên trong, ta ở bên ngoài chống đỡ, ngươi mới sẽ không rơi xuống, mới sẽ không vì đá mền mà cảm lạnh.”

“Như vậy a…… Được rồi.” Tiểu oa nhi vui vẻ tiến vào lòng nam tử.

Cái giường hoa lệ một bên dựa vào tường, mà bên kia, có thân thể ba ba chống đỡ, hắn liền an tâm ở trong lòng ba mà ngủ, trước khi mười tuổi diễn cảnh này hàng đêm đều có.

“Ta muốn ba ba! Vì cái gì hắn vẫn chưa trở lại?” Nhi đồng mười tuổi đối với quản gia phát cáu.

“Thiếu gia, tiên sinh thật sự bề bộn nhiều việc, sẽ nhanh trở về thôi.” Quản gia hảo ngôn khuyên bảo.

“Chính là, hắn đã muốn một tuần không trở lại!” Ánh mắt nhi đồng đã muốn nhiễm thượng nước mắt.

Quản gia lắc đầu, thật sự không nghĩ ra tiên sinh vốn rất yêu thương thiếu gia, nay lại có thái độ khác hẳn.

Búp bê oa nhi đã trưởng thành thiếu niên mười bảy tuổi xinh đẹp, trên bàn cơm thật dài đã cách trở khoảng cách hai người, cho dù cùng nhau ăn cơm, cũng đã muốn không nói gì.

Ác mộng tra tấn Thần Khê, thời điểm mở to mắt, mới phát hiện khuôn mặt đẫm lệ,

Đưa tay lung tung lau nước mắt, lúc này mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, hắn không biết khi nào chui vào trong lòng người thiếu niên kia, chính nhiệt độ cơ thể ấm áp này đã khiến Thần KHê trong vô thức mà dựa vào.

Mà người thiếu niên kia cũng đang dùng con ngươi bình tĩnh nhìn chằm chằm vào thần tình đang khóc của nhi đồng.

“Oa…… Oa…… Không dậy nổi.” Một bên giải thích một bên từ trong lòng thiếu niên chui ra, bên ngoài sắc trời hơi hơi ửng sáng, đại kê đã cất tiếng gáy đầu tiên.

“Ta…… Ta đi lên.” Thần Khê từ trên giường đi lên, bất đắc dĩ thiếu niên ngủ ở bên ngoài, căn bản không thể đi ra ngoài.

Thần Khê thần tình quẫn bách, thiếu niên rốt cục từ trên giường đứng dậy, tao nhã cầm lấy ngoại bào mặc vào, mà Thần Khê rốt cục có thể rời giường.

“Cám ơn ngươi.” Thần Khê chuẩn bị rời đi đối với thiếu niên nói.

Thiếu niên vẫn chưa quay đầu lại, vẫn đang cầm cái chén sấu khẩu ( súc miệng), Thần Khê cũng không sinh khí, nói tạ lúc sau, liền mở cửa đi ra ngoài

Đi xuống lầu, Thần Khê thấy Mặc Trần đang ăn điểm tâm.

Hắn đi về phía bàn, chuẩn bị nghênh đón sự trêu đùa của kẻ này, bất ngờ chính là, Mặc Trần nhìn hắn một cái, liền tiếp tục cắn bánh bao.

Thần Khê rốt cục có thể ăn thoải mái, có lẽ đây là buổi sáng an tĩnh đầu tiền kể từ khi đi với tên này.

Lúc sau tính tiền, hai người ra cửa, làm cho Thần Khê cảm thấy được sự kỳ quái chính là tư thế Mặc Trần đi đường, khập khiễng, dường như giống bị cái gì đả thương.

“Uy! Ngươi làm sao vậy?” Thần Khê hỏi hắn.

“Mông đau.”

“A? Làm sao vậy? Ngày hôm qua không phải hoàn hảo sao? Tối hôm qua chuyện gì xảy ra sao?”

Vừa nói đến tối hôm qua, Mặc Trần liền nghiến răng nghiến lợi đứng lên,“Cái tên kia suốt một đêm đem ta đá xuống dưới sáu lần! Sáu lần!! Mông của ta đều nhanh nở hoa!”

Nghe xong, Đông Phương Thần Khê ôm bụng cười to, rốt cục tìm được một người thể làm cho Mặc Trần thảm bại, chuyến đi này không tệ a!

“Hừ! Thiếu gia vui sướng khi người gặp họa, tối hôm qua cùng mỹ nhân núi băng kia thế nào?”

Nghĩ đến tối hôm qua, Đông Phương Thần Khê mặt không thể ức chế đỏ lên, chứng kiến Thần Khê đỏ mặt, Mặc Trần cười càng âm hiểm,“Thiếu gia, thật sự có phát sinh cái gì nga?”

“Làm gì có chuyện gì.”

“Được rồi, không liên quan đến ta, thiếu gia tự mình chậm rãi trở về chỗ cũ đi.”

“Ngươi……” Thần Khê chán nản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.