Sớm Yêu Trễ Cưới

Chương 16: Chương 16




Thích Giai có bệnh thích sạch sẽ, còn có tật xấu quen giường lúc ngủ. Cô vốn nghĩ rằng thay đổi ngủ trên giường của Lâm Tiêu Mặc chắc chắn sẽ mất ngủ, không ngờ hơi thở quen thuộc trong gối đầu và chăn lại làm cho cô yên ổn, giấc ngủ rất nhanh kéo tới.

Trong lúc mông lung, Thích Giai bỗng cảm giác có một đôi tay bò lên thắt lưng cô. Sợ tới mức phút chốc mở to mắt, giật mình muốn ngồi dậy, liền được một cái ôm ấm áp tiến tới, hơi thở quen thuộc bao quanh, “Đừng sợ, là anh.”

Ba, thần kinh căng thẳng thoáng chốc biến mất, sau khi xác định không có nguy hiểm, Thích Giai mới vừa tức lại vừa sợ đấm mạnh lên bả vai anh, “Anh hù chết em rồi!”

“Hư…” Lâm Tiêu Mặc bắt được tay cô, kề sát môi, giọng nói vang lên nhẹ nhàng, “Anh ở đây, không sợ, không sợ”.

Chìm trong giọng nói ôn nhu của anh, lòng Thích Giai chậm rãi ổn định trở lại, lúc này mới nhớ tới việc hỏi anh, “Anh vào đây bằng cách nào?” Cô nhớ rõ chính mình đã khóa trái cửa a!

“Đi vào thôi.” Lâm Tiêu Mặc cười ha ha.

“Em hỏi anh vào cửa bằng cách nào?” Thích Giai trừng anh, không rõ đã qua nhiều năm mà người đàn ông này vẫn giống như trước, thích chơi xấu cô.

“Thì dùng chìa khóa a!” Lâm Tiêu Mặc chớp chớp cặp mắt vô tội, giả vờ như bỗng dưng tỉnh ngộ, “Ai da, lúc nãy quên nói em biết, cửa này khóa trái, có cái chìa khóa thì vẫn vào được nha.”

Quên? Thích Giai khinh bỉ liếc anh một cái, trên mặt viết rành rành là không tin. Anh tám tuổi đã thuộc số Pi, anh mà quên, có quỷ mới tin.

Bất quá Thích Giai lười cùng anh tranh cãi tiếp, chỉ hỏi, “Vậy anh vào đây làm gì, không phải đã nói ngủ trên sôpha sao?”

“Sôpha hơi ngắn”, thanh âm của anh trong bóng đêm nghe đáng thương như vậy, “Hơn nữa, tưởng tượng em đang ngủ trong phòng, anh liền ngủ không được.”

“Vì sao?” Cô chụp lại tay anh đang luồn vào trong vạt áo mình.

“Anh sợ đây là mơ, khi tỉnh lại không thấy em nữa.” Lâm Tiêu Mặc thấp giọng lẩm bẩm, “Lúc chúng ta mới vừa chia tay, anh luôn nằm mơ, mơ thấy em ở trước mặt anh nói, “Qủa dưa, em rốt cuộc tìm được anh rồi.” Anh nói em biết, ở đâu anh cũng không đi, chỉ luôn ở đây thôi. Em nói, “Nói lung tung, em mới ở chỗ này, một mực chờ anh”…”

“Mỗi lần tỉnh giấc, anh lại lục lọi điện thoại, nhìn xem em có đi tìm anh không, kết quả lúc nào cũng thất vọng, cũng hận em một chút.”

“Anh nói với chính mình, đừng đợi, em đã sớm không cần anh rồi. Sau đó mỗi ngày đều tự làm chính mình mệt mỏi hết mực, mệt đến nỗi không đủ khí lực để nằm mơ, nhưng khi có thể chờ được tới lúc không mơ thấy em, anh lại thật sự sợ sẽ quên em.”

Lâm Tiêu Mặc nói rất chậm, giọng trầm thấp mà kéo dài làm rung động tiếng lòng Thích Giai, làm cô không khỏi lộ vẻ xúc động, nước mắt hội tụ nơi hốc mắt.

“Thực xin lỗi.” Cô ngơ ngẩn nhìn chăm chú Lâm Tiêu Mặc. Giờ phút này, ngoại trừ nói xin lỗi, cô không biết còn có thể nói gì.

“Ngốc, đừng khóc.” Lâm Tiêu Mặc ngồi xuống, đem cô ôm vào trong lòng, ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt của cô, “Tất cả đã là quá khứ, chúng ta phải quý trọng hiện tại, có được không?”

“Ừ” May mắn thay, đi dạo một vòng, ông trời vẫn để cho bọn họ gặp lại. May mắn thay, khi xa cách nhiều năm, họ vẫn còn yêu đối phương.

“Vậy chúng ta ngủ đi, được không?” Lâm Tiêu Mặc nhân cơ hội yêu cầu trọng điểm.

“À” Cô gật đầu, nằm xuống chuẩn bị ngủ. Chỉ có điều bên gáy có hơi thở truyền đến làm cho cô đột nhiên tỉnh ngủ, quay đầu kinh ngạc hỏi, “Anh không đi ra hả?”

Người nào đó không thực hiện được gian kế “A” lên một tiếng, oán hận nói, “Còn muốn đuổi anh ra ngoài a?”

“Đương nhiên.” Thích Giai biết ý đồ của anh, nhưng dù sao xa nhau cũng nhiều năm, cô cần thời gian để thích ứng.

Tỏ ra hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, Lâm Tiêu Mặc thở dài, “Thôi được, buổi tối mệt rồi, em nghỉ ngơi sớm chút, anh đi ra ngoài ngủ.”

“Để em ra ngoài ngủ đi, sô pha ngắn, anh nằm không thoải mái.” Cô nói xong liền rời giường, lại bị tay anh một phen kéo trở về. Lực va chạm quá lớn, hai người song song ngã quay về giường, tạo thành tư thế mờ ám. Thân hình to lớn của anh cứ như vậy dán vào, làm cho mỗi tấc da thịt trên người cô đều bị hâm nóng, tuy rằng còn cách mấy lớp quần áo, cũng đã vô cùng thân mật đủ khiến tim đập loạn nhịp.

Thích Giai chỉ cảm thấy không biết làm sao, giãy giụa muốn đứng lên, lại bị Lâm Tiêu Mặc khóa trụ.

‘Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát.” Anh nâng tay lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt non mềm, ngón tay đi dọc gò má đến đôi môi đỏ mọng, trong đôi mắt đã sẫm lại toát ra mấy ngọn lửa.

Thích Giai vội vàng xoay mặt qua, tránh đi tiếp xúc cọ sát của người kia, chỗ bị anh chạm qua vẫn nóng bỏng như bị thiêu cháy.

Cô ngoan ngoãn không dám cử động, mà người nam nhân kia cũng không an phận, bàn tay to lại theo vạt áo tiến vào, trượt trên lưng trơn bóng của cô.

“Đừng!” Cô để tay ra sau bắt được tay anh, lớn tiếng uy hiếp, “Làm nữa, em giận đó!”

“Được rồi.” Lâm Tiêu Mặc không tình nguyện thu tay lại, oán trách nói, “Quỷ hẹp hòi, chạm một chút cũng không cho.”

“Xin lỗi, quá nhanh, em không chuẩn bị kịp, cho em thêm thời gian được không?”

Nghe ra trong giọng nói là do dự cùng xin lỗi, Lâm Tiêu Mặc trấn an vỗ vỗ lưng nàng, “Được, không vội.”

“Vậy cho anh một cái hôn ngủ ngon, anh sẽ ra ngoài ngủ.” Ngón tay thô ráp của anh vuốt ve qua môi cô, mang theo khát vọng trong ánh mắt, làm cô không tự chủ mà run rẩy.

Thích Giai ngừng thở, ở cái nhìn chăm chú như lửa kia nhẹ nhàng phấn chấn, chữ “Không” kia còn nằm trong cổ họng, thủy chung không thể nói ra được.

“Một cái hôn cũng không được sao?” Thanh âm anh cực nhẹ trong đêm tối cũng đủ khiến cho người mê hoặc, Thích Giai kìm lòng không được, trong đầu hiện lên đủ loại hình ảnh.

Cái hôn nóng ẩm bao phủ lên, khác với hai lần mạnh mẽ bá đạo trước, dịu dàng làm cho cô không thể phản kháng.

Lâm Tiêu Mặc liếm mút đôi môi đỏ mọng non mềm kia, tinh tế hôn lên khóe miệng cô, cho đến khi cô phát ra tiếng thở dài nhẹ nhàng, mới đưa lưỡi vào trong miệng cô, thi hành kích tình dụ hoặc.

Đồng thời, trong lúc hôn, đôi bàn tay to thon dài của anh cũng lặng lẽ bơi vào trong áo sơ mi của cô, khi toàn thân cô mềm đi, lại dọc theo thắt lưng một đường hướng lên trên, cầm lấy nơi nhô ra trước ngực kia của cô, vân vê làm non hồng mà cao ngất.

Cảm giác từ cái hôn của anh, giữa cái va chạm thăm dò của anh, cuộn trào mãnh liệt kéo tới, khiến cô run rẩy nhẹ, toàn thân tê dại mà yếu đuối.

Chút lý trí còn sót lại kêu gọi Thích Giai phải thoát ra, mà Lâm Tiêu Mặc lại như nhìn thấu ý nghĩ, bàn tay to áp chế đầu cô, hôn sâu hơn.

Anh hôn ngày càng ôn nhu, cũng phát ra bá đạo mạnh mẽ, mà đôi tay nóng bỏng kia, lại càng làm càn hơn, vân vê, kĩ thuật, sức lực kia giống như đã thấm vào sâu trong máu anh.

Nhận thấy được tay anh đã muốn tháo bỏ nội y của mình, Thích Giai kinh hoảng nghĩ muốn xoay người xuống dưới, “Chờ một chút, anh nói là hôn ngủ ngon thôi…”

“Bảo bối, anh nói dối.” Lâm Tiêu Mặc thì thầm chầm chậm, ngón tay bỗng nhiên tiến vào ôn nhuận.

“Anh muốn em!” Anh thấp giọng tuyên bố. Động tác trên tay tốc độ nhanh hơn, khi quần áo đã cởi ra hết, Thích Giai đã sớm không còn sức phản kháng, chỉ có thể yếu đuối nằm úp sấp mà khẽ Y.

Ngón tay truyền đến cảm giác trơn ướt làm cho Lâm Tiêu Mặc nhẹ nâng thắt lưng cô lên, lại nhắm ngay vị trí, chậm rãi đi vào.

Chờ cô thích ứng lại, Lâm Tiêu Mặc mới bắt đầu hung hăng xông lên, tư thế vuông góc làm cho cô rơi vào càng sâu, mà đôi môi cô lại lộ ra thanh âm càng làm cho anh dốc sức ra trận, không bao lâu liền đem cô lên đến cao điểm.

Thích Giai rên hừ hừ rồi ngã xuống, ghé vào trên ngực tinh tráng của anh há mồm thở dốc.

“Xem đi, anh đã nói em sẽ rất thích!” Lâm Tiêu Mặc vuốt mái tóc đen mềm của cô, ác ý trêu chọc, “Thế nào? Anh có làm em thỏa mãn không?”

Thích Giai bực bội anh nói hươu nói vượn, rồi lại mệt đến không muốn tranh cãi, vừa thay đổi ý, liền há mồm cắn lên hồng mai trước ngực anh, trong lòng nói, xem anh còn khi dễ em không!

Trong lòng mặc dù muốn cắn chết anh, nhưng khi cắn thật thì lại không đủ quyết tâm. Một ngụm không nặng không nhẹ này, Lâm Tiêu Mặc lại xem là tán tỉnh. Vậy nếu nữ nhân đã chủ động, anh đương nhiên phải cúc cung tận tụy mới được.

Suy nghĩ điều đó xong, Lâm Tiêu Mặc ôm lấy thân thể nữ nhân của anh, xoay người một cái liền đem cô đặt dưới thân, nơi dính vào nhau đó lại chưa chịu rời đi, ma sát quay cuồng khiến Thích Giai kêu đi ra, cũng không nói ra được, hờn dỗi lại bị anh nhét toàn bộ vào miệng.

Lâm Tiêu Mặc chuyển động càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng mạnh mẽ, bỗng hạ ở chỗ sâu nhất, vừa đau lại vừa trướng, không thể nói rõ là thoải mái hay khó chịu, cố tình ngăn chặn miệng của cô lại, muốn la cũng la không được, chỉ có thể nũng nịu cầu xin trong kích thích vô chừng mực đó.

“Gọi anh.” Lâm Tiêu Mặc buông tha cho miệng cô, chuyển qua gặm nhắm cái gáy trắng nõn kia.

“Lâm Tiêu Mặc.”

“Không đúng!” Anh hạ thắt lưng, đi vào sâu hơn.

“Tiêu Mặc?” Cô thử.

“Không đúng!” Lực đạo anh lớn đến nỗi cơ hồ muốn đem cô đính lên đầu giường.

Thích Giai chịu không nổi tra tấn như vậy, dùng tay quấy nhiễu lưng anh, lại bị bắt lại, mười ngón tay giao nhau, “Em trước kia đều gọi anh là gì? Tiểu trư?”

Tiểu trư? A, cô nghĩ, anh trước kia vẫn nói cô ngốc, sủng nịnh mà gọi cô Tiểu trư, nhưng cô không phục, oán giận, “Anh thông minh như vậy sao lại coi trọng đầu heo ngốc em đây?”

Lâm Tiêu Mặc cười, dán lên môi cô nói, “Bởi vì anh là dưa a, heo ăn dưa, em ăn anh!”

“Sao rồi? Nghĩ không ra ư? Trí nhớ thật kém!” Lâm Tiêu Mặc híp mắt lại, tần suất bên dưới càng mạnh.

“A!” Thích Giai thét chói tai nắm chặt tay anh, lời từ cổ họng tuôn ra, “Qủa… dưa… em nhớ rõ, em nhớ rõ!”

Cô cũng nhớ, nhớ rõ lần đầu tiên anh hôn mình thì mặt ửng đỏ, nhớ rõ anh đứng trong sân nhà cô nói, “Anh nhớ em rồi”, nhớ rõ anh vượt qua thiên sơn vạn thủy chạy tới quê nhà chỉ vì sinh nhật cô, nhớ rõ hai người hợp lại làm một khi ánh mắt sáng ngời của anh hứa hẹn một đời một kiếp…

Anh trao cho cô tình yêu sâu sắc, cô đều nhớ rõ, cũng chưa bao giờ quên. Lại một lần nữa, cô rất cảm kích trời xanh đã cho họ gặp lại nhau.

“Tiểu trư, nhớ rõ, phải nhớ cả đời.” Anh giữ chặt thắt lưng cô, tốc độ thay đổi rất nhanh, sau đó phóng thích nỗi nhớ nhiều năm của mình trong tiếng thét chói tai của cô.

Họ gắt gao ôm nhau, cảm thụ dư vị sau G triều. Ngón tay Lâm Tiêu Mặc xẹt qua lau đi mồ hôi trên lưng cô, “Mệt không?”

“Ừ” Cô mệt đến không thở nổi.

“Anh đi lấy khăn mặt để lau cho em.”

“Được.” Cô mệt mỏi không thể nhúc nhích, chỉ là rất muốn lau đi chất nhầy nhầy giữa hai chân kia thôi.

Lâm Tiêu Mặc đứng dậy đến buồng vệ sinh vắt khăn mặt, giống như lau chùi trân bảo mà lau đi vết bám trên người cô.

Thích Giai ngay từ đầu còn ngoan ngoãn để mặc anh chà xát, khi phát hiện anh muốn tách chân mình ra, cô kinh hoảng la lên một câu, “Không cần a.”

Anh đè nặng tay cô, dụ dỗ nói, “Ngoan, đừng che, lau sạch để cho e dễ ngủ.”

“…” Thích Giai ngượng ngùng mà tách chân ra.

Tất nhiên, vào lúc Lâm Tiêu Mặc lần thứ hai ở trên thân thể cô, Thích Giai mới phát hiện mình lại bị lừa, lời nói của người đàn ông này quả nhiên không thể tin.

Hậu quả của việc lăn qua lăn lại quá mức chính là buổi sáng hôm sau hai người đều thiếu chút nữa không dậy nổi, khi Lâm Tiêu Mặc đưa cô đến công ty, Thích Giai đẩy cửa muốn xuống xe, lại bị anh một phen giữ chặt.

“Em bị muộn rồi.” Cô sốt ruột nói.

“Cứ như vậy mà đi sao?” Lâm Tiêu Mặc túm lấy tay cô, chỉ chỉ mặt mình.

Thích Giai vội vàng quét mắt nhìn người đi đường xung quanh, như chuồn chuồn lướt nước trên mặt anh mổ một cái, vừa định rút lui, đã bị anh cúi đầu ngậm lấy cánh môi rồi.

Rất lâu sau, Lâm Tiêu Mặc mới buông tha cô, “Đi thôi, tan tầm cùng nhau ăn cơm, anh tới đón em.”

Thích Giai đỏ mặt đi vào công ty, ai ngờ vừa mới vào cửa liền chạm mắt đến bó hoa trên tay Amy.

“Hôm nay lại là 19 đóa a!” Amy cười khanh khách đưa cho cô.

Thích Giai nhíu mày, không muốn tiếp nhận. Thật kì quái, hoa đã tặng được gần một tháng, mà người tặng hoa lại chậm chạp không chịu hiện thân, thậm chí ngay cả chút thông tin liên lạc cũng không để lại.

Không phải Giang Thừa Vũ, cũng có thể không phải Lâm Tiêu Mặc? Vậy rốt cuộc là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.