Sớm Yêu Trễ Cưới

Chương 19: Chương 19




“Bảo bối, buổi tối chúng ta dùng cái nào trước?”

Thích Giai cấu véo trên cánh tay anh một cái, hung dữ nói, “Mơ tưởng, buổi tối em phải về nhà đó.”

Lâm Tiêu Mặc bắt được tay cô, lý lẽ vững vàng, “Nhà của anh không phải nhà của em sao?”

Thích Giai quay mặt mắt trợn to, không muốn cùng anh tranh luận, tự đẩy xe một đường đến thang máy.

Khi đến lầu trên, nhìn thấy chiếu đang được khuyến mãi. Hiện tại Thích Giai đang ngủ là chiếc chiếu khi mua lúc chuyển nhà bằng hàng mây tre lá, vừa ra mồ hôi vừa dính ướt rất khó chịu, cô sớm muốn thay bằng trúc, xem phía trước đang sôi nổi liền dừng lại nhìn một chút.

Nhân viên thấy thế, nhiệt tình chào đón, mở ra một cái chiếu da, “Loại này là rất dẻo dai, khi nằm thông khí, thấm mồ hôi, tốt hơn so với hàng tre trúc.”

Thích Giai đưa tay cầm lên săm soi, tầm mắt nhân cơ hội mà coi giá bán, giảm giá rồi mà còn gần một ngàn, quá mắc a.

“Tôi không thích loại này.” Cô buông cái đó ra, cầm lên một cái hàng tre trúc, 158 tệ, có lợi ích kinh tế hơn.

Nhân viên bán hàng đang muốn khuyên nữa, Lâm Tiêu Mặc đứng ở một bên bỗng nhiên sáp lại nói, “Hàng tre trúc có phải rất cứng không, đến lúc đó đầu gối rất đau.”

Thích Giai ngẩn ra, lập tức hiểu được, trên mặt bay ra mấy rặng mây đỏ. Cô cho người nào đó hồ ngôn loạn ngữ một cái nhìn xem thường, nói, “Em tự dùng, liên quan gì anh.”

Nói xong lại cảm thấy lời này không đúng, lời của anh vừa rồi cũng không nói là cô sẽ đau đầu gối đúng không?

Xem mặt cô ngày càng hồng, Lâm Tiêu Mặc cũng không đùa nữa, chọn một chiếc chiếu tre trúc bỏ vào trong xe. Lúc đi ngang qua khu chăn màn gối đệm, anh lại dừng lại, nghiên cứu tứ phía.

“Muốn mua khăn trải giường?” Thích Giai tò mò.

“Em rất ưa sạch sẽ, anh phải chuẩn bị mấy cái dự phòng.” Anh đưa tay hỏi khéo, “Cái kia trông đươc không?”

Thích Giai chỉ chỉ về bên phải anh, “Màu xám đi, lâu bẩn.”

“Anh cũng thích màu xám, bất quá chỉ sợ em nằm lên lại cảm thấy sắc điệu rất lạnh.”

“Em thỉnh thoảng mới ngủ, không cần lo lắng cho em.” Cô nói.

“Cũng không chắc đâu.” Lâm Tiêu Mặc cười ý vị thâm sâu.

Ra khỏi siêu thị, Thích Giai lo lắng quá nhiều đồ, Lâm Tiêu Mặc xách không nổi, trước tiên theo anh về nhà. Trước khi lên lầu, cô còn lo lắng Lâm Tiêu Mặc sẽ mạnh mẽ giữ lại, nên chuẩn bị một đống lý do từ chối, nhưng để đồ xuống xong, Lâm Tiêu Mặc lại chủ động tiễn cô về, rốt cuộc làm cho cô có chút mất mát mơ hồ.

Xe dừng lại trước nhà trọ cô ở, Thích Giai thấy anh cũng tắt máy xe cùng bước ra, vội nói, “Anh trở về đi, em tự đi lên được.”

“Anh muốn tham quan nhà em.” Anh cười khanh khách mà khóa cửa xe.

Tham quan? Thích Giai ngạc nhiên, không rõ trong bụng anh đang tính làm gì.

Sau khi vào trong nhà, Thích Giai đổi giày, liền đi vào trong bếp định lấy cho anh một lon nước ướp lạnh, ai ngờ mới vừa mở tủ lạnh ra, tủ lạnh cùng phòng bếp đèn đều tắt.

Cô đóng cửa tủ lạnh, hướng tới phía phòng khách gọi, “Tiêu Mặc, anh xem giúp em, có phải bị đứt cầu dao hay không.”

“Không có a! Công tắc điện vẫn tốt!”

Thích Giai lại đi ra ngoài xem xét, phát hiện mấy căn hộ khác đều có điện, hẳn là không phải bị cúp điện, chẳng lẻ đường dây nhà mình có vấn đề.

“Bảo bối, em đứng yên ở đó, anh lập tức qua ngay.” Lâm Tiêu Mặc nói xong, mở đèn pin trong điện thoại di động ra, đi tới phòng bếp.

“Có thể đường dây có vấn đề, em gọi điện cho công ty điện.”

“Đừng gọi, bây giờ là mấy giờ? Công ty điện còn có người sao? Nói sau đi, bây giờ nhà em đang không có điện, hư chỗ nào cũng không biết đâu, đoán là có cũng kiểm tra không được.” Lâm Tiêu Mặc nói.

Thích Giai nghĩ cũng thấy có lý. Nơi cô ở cũng lâu rồi, quản lý cũng không tốt lắm, nếu biết nhà cô có vấn đề, phỏng chừng cũng sẽ không đặc biệt đến đây sửa. Bất quá, không nhìn thấy gì cũng không sao, ngủ có đèn hay không cũng được, nhưng máy nước nóng, dù sao cũng phải tắm rửa a!

Thấy vẻ bối rối khó xử của cô, Lâm Tiêu Mặc đề nghị, “Buổi tối đến chỗ anh ở tạm một đêm đi, ngày mai gọi người tới sửa sau.”

Tới nhà anh? Thích Giai ngẩn ra, nghiêng đầu suy nghĩ đến thần sắc bình tĩnh của Lâm Tiêu Mặc, cô sao cảm thấy việc này có gì đó hơi kỳ lạ?

Lâm Tiêu Mặc bị nhìn như vậy, đề cao giọng, mất hứng nói, “Anh không phải lo anh không có phương tiên để tắm rửa sao? Ánh mắt của em có ý gì đây, giống như là anh có mưu đồ gì không bằng.”

Thích Giai cười đến ý vị thâm sâu, “Anh dám nói không có?”

“Em…” Lâm Tiêu Mặc thở phì trừng mắt, hừ lạnh nói, “Hừ, tùy em muốn làm sao thì làm. Em muốn sống trong bóng tối thì anh đi đây.”

Thấy anh nói đi là đi, Thích Giai vội đưa tay kéo áo anh, lấy lòng, “Được rồi, buổi tối qua chỗ anh. Em vào lấy quần áo đã.”

Lâm Tiêu Mặc không quay người lại, chỉ lầm bầm một tiếng tỏ vẻ nghe rồi.

Thích Giai liếc mắt nhìn cái bóng dáng đẹp đẽ ngạo mạn kia, oán thầm, ai nói phụ nữ nhỏ mọn, đàn ông rõ ràng so với phụ nữ lòng dạ còn hẹp hòi hơn.

Thu dọn quần áo xong, Thích Giai lại cho đồ trang điểm vào túi, mới đi theo Lâm Tiêu Mặc ra khỏi phòng. Khi khóa cửa, cô đột nhiên nhớ tới điện trong phòng bếp còn chưa tắt, liền đem túi xách giao vào tay anh, “Anh tới thang máy trước đi, em đi tắt điện.”

Tắt điện xong, Thích Giai đứng ở chỗ đổi giày, cũng không biết là trong đầu đang nghĩ gì, cô đột nhiên ma xui quỷ khiến mở nắp cầu dao điện, khi hình ảnh chốt cầu dao điện bị ngắt xuống tiến vào mắt, Thích Giai bất giác mỉm cười.

Lâm Tiêu Mặc đang đứng giữ cửa thang máy, thấy Thích Giai đã lâu mà chưa ra, liền quay trở lại, không ngờ thấy cả gian phòng sáng ngời.

Anh hơi giật mình, rồi sau đó ha hả cười gượng, “Nha, sao đột nhiên có điện rồi?”

“Cũng không phải, cầu dao bị kéo xuống, đẩy lên thì có điện thôi.” Thích Giai cười như không cười nhìn anh.

Quỷ kế bị vạch trần, Lâm Tiêu Mặc không xấu hổ, ngược lại còn cợt nhả đến gần Thích Giai, giữ chặt tay cô nói, “Bảo bối, không phải vì anh chỉ muốn em theo anh về nhà sao?”

“Vậy là có thể gạt em?” Cô nâng mi nhìn anh.

“Anh sai rồi. Nhưng anh chỉ sợ em cự tuyệt thôi.” Anh lắc lắc tay cô, tỏ vẻ đáng thương nói. “Không có em, anh ngủ không được.”

Thích Giai sa sầm mặt, “Vậy anh trước đây đều mở mắt đến sáng sao?”

“Đúng rồi.” Anh da mặt dày mà nắm tay cô, “Theo anh về được không?”

“Chỉ một đêm, đêm nay thôi, có được không?” Anh cầu xin nói.

Thích Giai trừng mắt nhìn anh, biết rõ nam nhân này đang tỏ ra đáng thương cần được đồng cảm, cũng biết điều anh cam đoan là không thể tin được, bất qua chỉ là nhìn anh với vẻ mặt như trẻ con, Thích Giai không thể nói lời từ chối. Vì thế, cô lại bị kéo lên xe.

Khi xuống xe, quỷ kế được thực hiện làm cho Lâm Tiêu Mặc cười như tiểu hồ ly, chết sống cũng phải ôm chặt thắt lưng của cô mà đi.

“Không thấy nóng a?” Thích Giai vỗ vào tay anh.

“Không nóng, trên người em so với anh rất mát.” Lâm Tiêu Mặc càng quá đáng mà kề sát hơn.

“Đừng nháo. Như thế này coi chừng bị người ta thấy.”

“Thấy thì sao?” Lâm Tiêu Mặc nhún nhún vai, trả lời như dĩ nhiên, “Anh cùng bà xã mình thân thiết, ai quản được anh?”

Phốc. Thích Giai đẩy anh một hồi, tức giận hỏi, “Trên mặt em có viết ba chữ “bà xã anh” sao?”

Lâm Tiêu Mặc nghe vậy, nâng cằm cô lên, còn nghiêm túc quan sát, sau một lúc lâu mới nói, “À, chính xác thì không có.”

Ngu ngốc, có mới là lạ a.

Cô đang định chế nhạo anh, chợt nghe thấy Lâm Tiêu Mặc nói, “Anh đây sẽ làm dấu.” Nói xong liền cúi đầu xuống, làm bộ muốn hôn cô.

Thích Giai bị dọa nhảy dựng, vội lấy tay che miệng anh lại, hai người đang ồn ào, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ ngập ngừng, “Merlin?”

Thích Giai phút chốc dừng lại động tác, vỗ vỗ cánh tay trên lưng, “Có người gọi anh.”

Tay Lâm Tiêu Mặc không rời khỏi lưng cô, chỉ là nghiêng người sang bên, nhìn theo hướng âm thanh phát ra.

“Hi, Lạc Hú.” Anh bình tĩnh chào hỏi.

Nhìn một bên cũng làm cho Lạc Hú thấy rõ người phụ nữ trong lòng anh, thần sắc rõ ràng thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ vẻ tái nhợt.

Là cô, Thích Giai.

Cô thở sâu, buông nắm tay đang nắm chặt ra, đến gần vài bước, đứng bình tĩnh trước mặt hai người. Khi mở miệng đã là khuôn mặt tươi cười, “Tiêu Mặc, vị này chính là?”

Thích Giai nâng mi, nghiền ngẫm đánh giá Lạc Hú đang cười tươi nhưng hời hợt kia. Gọi Tiêu Mặc, là muốn chứng tỏ quan hệ giữa bọn họ không đơn giản, mà làm bộ như không biết cô, không thể nghi ngờ hai hàm ý, một là ngầm châm biếm cô quá tầm thường, không thể làm cho người ta khắc sâu trong trí nhớ, hai là muốn từ miệng Lâm Tiêu Mặc chứng thực mối quan hệ giữa hai người.

Nghĩ tới hai ý này, Thích Giai ngẩng mặt nhìn dung nhan trước mặt được trang điểm đẹp đẽ, cười cho sự dối trá của nữ nhân trước mặt mà không có lấy nửa điểm hảo cảm.

Không đợi Lâm Tiêu Mặc trả lời, Thích Giai đã chủ động tiến lên từng bước, tự giới thiệu, “Lạc tiểu thư, tôi là Thích Giai của GS, chúng ta có đi ăn chung vài lần. Chẳng qua…” Cô cố ý dừng một chút, nở nụ cười bất đắc dĩ, “do cô là người hay quên thôi.”

Lạc Hú không ngờ tới Thích Giai lại không lưu tình chút nào mà nói ra tính “dễ quên” của cô, có chút áy náy xấu hổ, “Ngại quá, tôi trí nhớ không tốt lắm.”

Thích Giai nhún vai, tỏ vẻ không sao cả nói, “Không sao.” Nói xong nghiêng đầu nhìn lướt qua Lâm Tiêu Mặc, hờn dỗi, “Bí đỏ vẫn hay nói tôi mơ hồ.”

Bí đỏ? Lạc Hú nâng mắt, cũng thấy được Thích Giai có ý thể hiện rõ địa vị đặc thù của mình, không khỏi có chút địch ý, “Phải không? Trước đây hai người đã sớm quen nhau?”

Thích Giai mỉm cười, không nói nữa, chỉ là nắm chặt tay Lâm Tiêu Mặc.

Mười ngón tay đan xen nhau trong mắt Lạc Hú đặc biệt chướng mắt. Cô lấy lại bình tĩnh, ngăn chặn lửa giận đang cuồn cuộn, nhỏ giọng nói, “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

Lâm Tiêu Mặc cũng nghe thấy được mùi thuốc súng, vội vã cáo biệt cùng Lạc Hú, nắm tay Thích Giai đi vào nhà.

Thang máy dọc một đường đi lên, Thích Giai bởi vì chuyện vừa rồi mà trong lòng còn bực mình, nhìn chằm chằm vào con số không nói lời nào. Lâm Tiêu Mặc cũng phát hiện mặt cô đang ấm ức, sợ cô suy nghĩ lung tung, liền kéo tay cô, giải thích, “Anh và cô ấy không có gì.”

“Giấu đầu lòi đuôi.” Thích Giai liếc anh.

“Thật không có gì.” Lâm Tiêu Mặc giậm chân, hai tay đỡ vai cô, “Bọn anh chỉ là quan hệ nam nữ đơn thuần thôi.”

Nhìn thái độ vừa rồi của Lạc Hú mà xem, Thích Giai đương nhiên biết Lâm Tiêu Mặc không có tình cảm với cô ấy, chẳng qua nhìn bộ dáng mặt đỏ giậm chân của anh, Thích Giai nảy sinh ý định muốn trêu anh. Cô lắc đầu, giả vờ ủy khuất, “Đều là quan hệ nam nữ, còn đơn thuần gì?”

“Không phải ý này…” Lâm Tiêu Mặc sốt ruột, nói chuyện có chút nói lắp, “Anh cùng cô ấy, chỉ là… Chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường.”

“Nhưng cô ấy thích anh, đừng nói là anh không biết chứ?” Thích Giai nhướng mày, nói ra vấn đề mấu chốt.

“Việc này anh không có cách nào kiểm soát được.” Anh cãi lại, nhấn mạnh, “Anh và cô ấy thật sự không có gì.”

Thích Giai đương nhiên tin anh, chỉ là miệng vẫn cứng, nhịn không được hỏi, “Thật sự một chút gì cũng không có sao?”

Lâm Tiêu Mặc ngẩn ra, trên mặt lộ ra ánh hồng khả nghi.

“Có sao?” Thích Giai khẩn trương hỏi.

Lâm Tiêu Mặc gục đầu xuống, dừng chút mới nói, “Có một chút…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.