Sớm Yêu Trễ Cưới

Chương 26: Chương 26




Lâm Tiêu Mặc nhìn thời gian gửi tin nhắn, là nửa giờ trước. Anh nghĩ nghĩ, nên trả lời một câu, “Có việc?”

Lí Mộng Dao nhắn lại rất nhanh, “Muốn hẹn anh ngày mai dùng cơm.”

Anh còn chưa kịp trả lời, màn hình lại nhảy ra một hàng chữ, “Anh đừng mang theo người nhà!”

Lâm Tiêu Mặc thoáng chần chừ. Anh đã đáp ứng với Thích Giai sẽ không liên lạc riêng với Lí Mộng Dao, bây giờ cô ấy lại mời một mình mình dùng cơm, trực giác anh muốn chối từ, nhưng Lí Mộng Dao như đoán được anh sẽ cự tuyệt, ngay sau đó lại gửi đi một câu, “Mấy bạn học ở thủ đô muốn họp mặt, Thạch Đầu cũng đến, nói ai cũng không mang theo người nhà.”

Nói đến đây, Lâm Tiêu Mặc cũng không tiện từ chối, hỏi rõ ràng thời gian địa điểm, liền nói có việc gấp, rời khỏi MSN.

Lí Mộng Dao bên kia máy tính nhìn chằm chằm vào biểu tượng đã xám ngắt, đáy mắt hiện lên một tia nham hiểm. Cô hít mạnh, lấy di động gọi điện cho mấy người bạn học chung…

Thích Giai vốn tưởng rằng Lục Tranh nói mời cô dẫn đường là thuận miệng nói, không ngờ buổi chiều đã nhận được điện thoại của anh, “Thích Giai, tôi muốn quay về thăm trường đại học T, cô có thể theo giúp tôi được không?”

Thích Giai hơi cân nhắc rồi đồng ý.

Tô Hà nghe nói Thích Giai phải cùng Lục Tranh đi ra ngoài, ánh mắt chợt lóe lên, ném ra một câu, “Vậy Lục Tranh đã kết hôn chưa?”

Vấn đề không hiểu ra sao cả làm Thích Giai giật mình, nhưng vẫn báo cáo theo tư liệu đã điều tra được, “Bên ngoài không công bố, tình hình cụ thể không rõ lắm.”

Tô Hà đăm chiêu mím môi, “Anh ta là mẫu người nào? Có… cách cư xử không tốt ư?”

“Không có a!” Thích Giai nhớ lại tỉ mỉ cuộc gặp mặt Lục Tranh ngày đó, nho nhã lễ độ, lịch sự, đừng nói cử chỉ, ngay cả sự không thỏa đáng trong lời nói cũng không có được một câu.

Nghe lời của Thích Giai, Tô Hà gật đầu yên tâm, nhưng vẫn dặn dò, “Chú ý đúng mực, bảo vệ mình cho tốt.”

Thích Giai cười khúc khích, ngắm Tô Hà, tự giễu, “Please, người phụ nào mà anh ta chưa thấy qua, sao lại có thể coi trọng em?”

Tô Hà phóng cho cô một cái nhìn xem thường, “Bớt tự coi nhẹ mình đi, em nếu không tốt, có thể khiến cho Lâm Tiêu Mặc và vị sư huynh kia có tình ý với em sao?” Nói xong lại nghĩ tới cái gì đó, “Đúng rồi, em và Lâm Tiêu Mặc đã tốt hơn chưa?”

“Ừ.” Thích Giai lên tiếng trả lời.

“Khó trách trước đó vài ngày lại nhìn thấy xe của anh ta ở dưới lầu.” Cô ngừng một lúc rồi bỗng nhiên nói, “Yêu nhau lại yêu nhau, nhưng đừng học theo người khác không chí khí, vội vàng sống chết kết hôn, lập gia đình liền từ chức.”

“Chắc không đâu.” Thích Giai nói, “Em còn chưa nghĩ đến kết hôn.”

Tô Hà liếc ngang cô, tấm tắc vài tiếng, than thở, “Chị cũng rất thông cảm với Lâm Tiêu Mặc.”

Trở lại văn phòng, Thích Giai ngồi trên ghế nghĩ đến lời nói của Tô Hà, “Xa nhau lâu như vậy vẫn có thể gặp lại, ngoài duyên phận là rất quan trọng thì chính là hai người đã nhận định đối phương là duy nhất, dù về sau xuất hiện người tốt hơn cũng sẽ không để tâm đến.”

Thích Giai chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của họ trong lúc này, chỉ là kết hôn không phải chỉ cần yêu nhau là đủ, còn có gia đình hai bên, nhân tố cha mẹ và tập quán là không thể thiếu. Mà cô và Lâm Tiêu Mặc, không từ mà biệt, mẹ của anh chính là cản trở lớn nhất. Thích Giai không dám suy nghĩ nữa, thở dài, bộ dạng chán nản.

Lục Tranh đúng giờ tới đón cô, trước tiên dùng cơm chiều ở một cửa hàng gần đây, sau đó vào trong trường học đi dạo. Nói là mời cô làm dẫn đường, nhưng dù sao Lục Tranh cũng học ở đại học T sáu bảy năm, còn hơn cả cô, đương nhiên quen thuộc không ít, hai người đi cùng nhau theo trí nhớ, tán gẫu mấy chuyện thú vị khi đi học, khi mệt rồi, họ mới ngồi trên ghế đá nghỉ ngơi, Thích Giai theo thói quen lấy di động, nhắn cho Lâm Tiêu Mặc một tin, “Thân ái, ăn ngon không?”

“Cũng tốt lắm, bất quá có thể linh hoạt chút, anh sẽ cố gắng về sớm một chút.”

“Đừng uống nhiều rượu.” Cô dặn dò.

“Được.” Lâm Tiêu Mặc bấm xong chữ, ngẫm lại rồi bổ sung thêm, “Ngoan nha, chờ anh về cùng nhau tắm.”

Nhìn tin trả lời trên màn hình, “Mặc kệ anh.”, Lâm Tiêu Mặc khóe miệng không nhịn được giương lên, không cần thấy cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng đang đỏ mặt của cô nàng.

Anh đang cười ngắm nghía di động, bỗng trên đầu liền chụp xuống một đoàn bóng ma, chưa kịp phản ứng lại, điện thoại trên tay đã bị giật đi.

“Tốt lắm, đem chúng tớ một đám người ném qua một bên, chạy đến đây anh anh em em?” Thạch Lỗi vừa nén giận, vừa mở xem tin nhắn gửi tới còn chưa kịp tắt đó, nghĩ điệu không như bình thường đọc lại đoạn tin, “Ngoan nha, chờ anh về cùng nhau tắm…Huýt, tắm uyên ương a? Tiêu Mặc, tớ nói cậu như vậy có thấy buồn nôn ghê tởm không a?”

Lâm Tiêu Mặc cười, tập kích bất ngờ, đoạt lại di động trở về cất vào túi. Anh vỗ vai Thạch Lỗi, lấy thân phận người từng trải nói, “Chờ khi cậu có bạn gái, so với tớ còn ghê tởm gấp trăm lần.”

Thạch Lỗi khinh thường bĩu môi, “Không thể nào, tớ nói cậu biết. Nếu tớ tìm phụ nữ, tìm cái loại làm ồn ào tới tớ, tớ mẹ nó không có thời gian rảnh rỗi chơi với họ…”

Lâm Tiêu Mặc không để ý tới lời càn dở của anh ta, một tay túm lấy kéo trở lại gian phòng. Khi đẩy cửa nghe được tiếng cười của mọi người. Thạch Lỗi vội rút khỏi tay Lâm Tiêu Mặc, tò mò hỏi, “Có gì hay mà cười vậy?”

“Chúng tớ đang nói đến mấy chuyện lúc đi học.” Một nam sinh trả lời, “Nói đến khoa văn chúng ta Mộng Dao là tình nhân trong mộng của toàn thể nam sinh…”

Thạch Lỗi nhất thời hăng hái, lớn giọng tham gia, “Đừng nói khoa văn các người, ban khoa học tự nhiên chúng tớ cũng rất nhiều người thầm mến cô ấy.”

Lí Mộng Dao che miệng cười, “Có khoa trương như vậy không?”

“Sao lại không, đừng quên, anh còn giúp người ta đưa em rất nhiều thư tình.” Thạch Lỗi phản bác.

Lí Mộng Dao hờn dỗi trừng anh, làm bộ giận, “Làm như toàn bộ nam sinh trong trường đều theo đuổi không bằng.”

“Không khác lắm đâu. Không phải cấp ba có nhiều người thổ lộ với em lắm sao?” Thạch Lỗi tiếp tục tranh cãi về tình sử của Lí Mộng Dao.

Lí Mộng Dao không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói, “Nếu thật sự nhiều người thích em như vậy, sao em lại cảm thấy chỉ có một mình chứ?”

Thạch Lỗi lúc này không nói tiếp, nhưng một người nữ bên cạnh đã mở miệng, “Đó còn không phải do tất cả mọi người cảm thấy cậu và Lâm Tiêu Mặc là xứng đôi, cho nên họ mới thấy khó mà lui thôi.”

Bị nhắc đến tên, Lâm Tiêu Mặc giật mình, ngẩng đầu lên cười ha ha, “Đừng kéo tớ vào, tớ chỉ là mây mù, giống như Thạch Lỗi, giúp cô ấy chắn ong bướm.”

“Ai, vậy cậu làm mây mù làm hại chúng tớ rồi.” Một nam sinh cảm khái nói, “Lúc ấy, chúng tớ đều nghĩ đến hai người là một đôi, còn là thanh mai trúc mã, ai mà dám không biết tự lượng sức mình mà đào góc tường.”

“Cũng không hẳn vậy, mọi người còn bầu chọn hai người là cặp tình nhân xứng đôi nhất XJ, đều nghĩ sau khi nhóm tốt nghiệp sẽ công khai quan hệ, ai ngờ… Thì ra cậu chỉ là người che chắn cho Lí Mộng Dao thôi.” Người nam sinh cũng phụ họa nói.

Xem bọn họ lộ ra bộ dáng biết vậy chẳng làm, Lâm Tiêu Mặc cười nói, “Trách tớ a, tới bây giờ tớ chưa từng nói qua cùng cô ấy yêu nhau, là các người tự mình đoán mò…”

Anh ung dung nói, Lí Mộng Dao nghe thấy lại nghiến chặt răng, mặt nhợt nhạt mà cười, ngón tay nắm khăn ăn trên bàn đã trắng bệch.

Đúng vậy, cô và Lâm Tiêu Mặc trong mắt người ngoài rất xứng đôi. Từ nhỏ đến lớn, hai người đều ở bên nhau, khi học nhà trẻ, anh nếu sắm vai hoàng thượng thì cô là hoàng hậu; anh được bầu làm lớp trưởng, vậy cô nhất đinh là đại đội trưởng; anh được bầu chọn làm học sinh giỏi nhất thì cô nhất định sẽ được chọn là cán bộ ưu tú… Họ tựa như trời sinh nhất định cùng người kia dính dáng đến nhau, ngay cả nếu như không có gì thay đổi, cô vẫn luôn là nhân vật chính.

Cho dù Lâm Tiêu Mặc chưa bao giờ ám chỉ điều gì với cô, nhưng Lí Mộng Dao lại vững tin bên anh cũng chỉ có thể là mình. Cho nên, khi các nữ sinh khác hỏi, “Cậu cùng Lâm Tiêu Mặc có phải đang yêu nhau không”, cô tỏ ra thẹn thùng oán giận, “Không được nói lung tung.” Khi có người theo đuổi hỏi cô, “Cậu không phải thích Lâm Tiêu Mặc chứ”, cô lại cúi đầu nói, “Thật xin lỗi, cậu rất tốt để được con gái thích.”

Cô chưa bao giờ thừa nhận quan hệ giữa họ, nhưng khắp nơi đều đồn đại cô và Lâm Tiêu Mặc đang lén lút quen nhau. Cô lại hay làm trò trước mặt người khác, thản nhiên chỉnh lại cổ áo đồng phục cho anh, khi biết được có người thầm mến anh, thì khinh thường cười, “Không có việc gì, có người thích chứng minh anh quá tốt thôi, nói lên mắt chọn của mình rất chính xác!”

Đối với thái độ Lâm Tiêu Mặc, Lí Mộng Dao chỉ nghĩ là anh không để ý, chuyên tâm lo học tập thôi, phương diện tình cảm còn chưa thông suốt, cô nguyện ý chờ đến khi hai người suy nghĩ trưởng thành hơn mới làm rõ tâm ý, chỉ là…

Cho đến khi anh bắt đầu từ chối lời mời của cô, đến khi anh trong điện thoại ngây ngô cười “Không được a, cuối tuần anh có hẹn rồi.”… Cô mới hiểu được, vốn dĩ, khi cô không chú ý, Lâm Tiêu Mặc đã thông suốt.

Lí Mộng Dao bèn tò mò, rốt cuộc là dạng con gái nào có thể khiến cho Lâm Tiêu Mặc luôn lãnh đạm động tâm, nhưng điều làm cô thất vọng là, cô gái kia cái gì cũng không có, kiểu tóc như mỳ sợi suông, ăn mặc đơn giản, diện mạo dáng người mặc dù không tồi, nhưng không thể nói là xuất sắc, lại càng không muốn nhắc đến khí chất. Cô không thể chấp nhận chính là cô gái này không tính là xuất sắc, thậm chí là không có tiếng tăm gì. Cô không rõ, Lâm Tiêu Mặc sao lại coi trọng người như vậy, người này căn bản không có tư cách đứng sóng vai cùng Lâm Tiêu Mặc.

Chẳng qua có thể nhìn thấy được, Lâm Tiêu Mặc rất thích cô ấy, nếu không sẽ không làm cho người nhà oán trách, ngay cả chưa qua tết nguyên tiêu, đã đuổi đến Tứ Xuyên, chỉ vì quà sinh nhật cho cô.

Khi Lâm mẹ và mẹ mình khích lệ, Lí Mộng Dao một lần nữa nghĩ đến họ sẽ có kết quả, cũng không nghĩ đến họ lại chia tay.

Ngày đó, khi cậu nói cho cô biết đã gặp Lâm Tiêu Mặc và bạn gái, cô cũng không cảm thấy gì nhiều. Bởi vì sau khi Lâm Tiêu Mặc ra nước ngoài, cô liền cắt đứt ý muốn cùng anh một chỗ. Anh tốt như vậy, bên cạnh luôn có đủ người theo đuổi, cô không dám nghĩ cũng không muốn đem thanh xuân giao phó cho một canh bạc không hy vọng nhiều. Mà khi cô gặp cô gái tên Thích Giai kia, cảm giác lại quay về, người con gái như vậy có tư cách gì ở cùng anh, cô không cam lòng thất bại trước loại người này.

Lí Mộng Dao liếc mắt nhìn Lâm Tiêu Mặc đang đùa giỡn với Thạch Lỗi, bên người anh có thể không phải cô, nhưng tuyệt đối không thể lại là Thích Giai.

Dùng xong cơm tối, Lâm Tiêu Mặc khó chống lại thuyết phục của mọi người, đi theo đến KTV, vốn định uống hai chén rồi đi, cũng không dự liệu được Lí Mộng Dao lại phát động mọi người chuốc rượu anh, đến lời khuyên can phía sau của Thạch Lỗi cũng bị loại bỏ, đem hai người họ song song uống rượu.

Lâm Tiêu Mặc ngả người trên sôpha, điện thoại trong túi rung lên từng hồi, làm cho Thạch Lỗi kế bên ồn ào, “Điện thoại, điện thoại của cậu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.