Sớm Yêu Trễ Cưới

Chương 4: Chương 4




Đêm dài yên tĩnh, nhớ lại những chuyện đã xảy ra, Thích Giai gần như là thức thẳng đến hừng đông.

Buổi sáng ngày hôm sau, cô mang đôi mắt gấu mèo đến công ty, vừa ngồi xuống liền nhận được điện thoại từ Tô Hà: “Em đến văn phòng làm việc của chị một chút.”

“Vâng” Thích Giai buông điện thoại, cầm lấy giấy trả phép, gõ cửa phòng Tô Hà.

Tô Hà đang gọi điện, thấy cô đẩy cửa đi vào liền hất cằm về phía chiếc ghế ý bảo cô ngồi xuống, rồi nhanh chóng chấm dứt cuộc điện thoại.

“Thế nào? Ngày nghỉ vui vẻ chứ?” Tô Hà tiếp nhận giấy trả phép, tùy tiện đặt ở trên bàn.

“Rất tốt.” Thích Giai ở trong lòng bổ sung thêm câu, nếu như không gặp lại Lâm Tiêu Mặc thì tất cả đều tốt.

Trên mặt cô chợt lóe lên sự phiền muộn nhưng không qua mắt nổi cấp trên.Tô Hà lắc đầu than thầm, kéo ngăn bàn đưa ra phần tư liệu đặt ở trước mặt cô: “Cái này chị nghĩ là em sẽ có hứng thú.”

“Cái gì vậy?” Thích Giai kinh ngạc cầm lấy, tầm mắt chạm vào tấm ảnh ở góc bên trái thì động tác lật giở ra xem đột ngột dừng lại: “Làm sao chị lại có được tư liệu của anh ấy?”

“Biết người biết ta. Chị đoán là toàn bộ Bắc Kinh này, phàm là cùng MH có nghiệp vụ qua lại đều có thể có tư liệu này, chẳng qua là so với bọn họ thì chị có đượcj trọn vẹn tư liệu hơn một chút.”

“Vì cái gì?” Cô thốt nên hỏi lại.

Tô Hà khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, lộ ra nụ cười đắc ý: “Bời vì có em đó, ít nhất hơn một đoạn chuyện tình.”

Lúc này Thích Giai mới kịp phản ứng lại, đây là Tô Hà đang trêu chọc cô, nhưng lại không có lòng dạ nào để phản bác, chỉ là hơi hơi cắn môi, yên lặng lật xem những thông tin đã điều tra được.

Thì ra là ở Nhật Bản làm nghiên cứu sinh sau đó lấy được học bổng toàn phần đến California, còn thuận lợi đạt được hai bằng thạc sĩ về toán học ứng dụng và tài chính. Thấy anh chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã được MH mời làm việc, Thích Giai không nhịn được bật ra nụ cười, loại cảm giác này so với cô khẳng định càng làm người vui vẻ.

“Lau nước miếng đi…”Tô Hà khoa trương nói, đưa khăn tay tới cho cô, lại liếc liếc mắt đến những từ trong tư liệu, tự đáy lòng mà cảm khái: “Trong và ngoài ngành đều đánh giá anh ta rất cao, em có biết, làm ngành của chúng ta, người nhảy dù từ ngoài vào có biết bao khó khăn, nhưng mà anh ta thực sự có bản lĩnh, chưa đến một tháng liền thuận lợi hàng phục được đám bản địa trong công ty MH.”

“Anh ấy làm lĩnh vực gì? Thích Giai quan tâm hỏi.

“IBD.” Tô Hà nhìn nhìn sắc mặt ngưng trọng của cô, nói tiếp, “Đừng quá lo lắng, theo tin tức đáng tin cậy, anh ta lập tức sẽ tiếp quản nghiệp vụ khu FID của MH Trung Quốc.”

“Như vậy sẽ không va chạm với chúng ta?” Cô như trút được gánh nặng.

“Em là vì chúng ta không đối đầu với họ mà thoải mái, hay là vì may mắn không phải đối diện với anh ta?” Tô Hà cười chế nhạo.

Thích Giai mấp máy môi, ảm đạm cúi đầu, “Đều có cả…”

“Theo chị được biết, không có điều lệ nào quy định nhân viên GS không được cùng nhân viên cùng ngành yêu đương.” Tô Hà thản nhiên nói.

Thích Giai đương nhiên biết Tô Hà thấy thái độ của mình, chẳng qua là giữa bọn họ đâu chỉ có một điều lệ này của công ty để giải quyết.

Nhìn vẻ mặt cô đơn của cô, Tô Hà tức giận dùng tư liệu gõ lên đầu của cô, “Nhìn bộ dạng của em xem, đã biết rồi còn không bỏ xuống được.”

“Không bỏ xuống được thì sao?” Thích Giai chua xót than thở, “Mọi việc đều đã qua lâu như vậy, không biết anh ấy nghĩ như thế nào…?”

Hơn bảy năm, thời gian đó đủ để hai người bọn họ thay đổi thành con người khác, bây giờ bọn họ không chỉ kiêng kị vì là đồng nghiệp cùng ngành mà còn có quãng thời gian bảy năm xa cách cùng hồng trần tang thương.

“Em nha, luôn lo lắng nhiều quá. Chỉ cần em mạnh mẽ và kiên quyết hơn một chút thì người đàn ông nào mà không nắm được tới tay?” Tô Hà trừng mặt với cô, thuận tay viết ra một dãy các con số: “Đây là số điện thoại cá nhân của anh ta, cứ ở trong này mà đoán tâm tư anh ta thì không bằng tự mình trực tiếp hỏi anh ta!”

Từ văn phòng Tô Hà đi ra, Thích Giai ngơ ngác đi về ghế dựa, trong đầu lặp lại tiếng nói của Tô Hà.

“Ngày đó lúc em vừa đi, anh ta cố ý tới hỏi chị, Giang Thừa Vũ có phải là bạn trai của em không? Chị nói rằng chưa đến mức độ đó, anh ta rất cao hứng… Có lẽ, không buông xuống được không chỉ có mình em.”

Anh ấy thật sự cũng như cô, còn nhớ tới cô sao? Nhưng mà, ngày đó là anh lãnh đạm rành rành như thế, ngay cả những lời thăm hỏi khách sao cũng keo kiệt với cô.

Mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay là mảnh giấy viết số điện thoại đã bị cô gắt gao nắm lấy thành một đoàn, móng tay không dài tiến vào trong da thịt, tạo thành một vết màu hồng thật sâu.

Suy nghĩ hồi lâu cô quyết tâm nhấn dãy số đó, chỉ là trong di động lại truyền ra giọng nói: “Xin lỗi, thuê bao quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được…” Thích Giai thực sự là không nói nổi cảm giác hiện giờ của mình là mất mát hay thoải mái.

Đây coi như cũng là kết quả đi, cô rốt cục lấy hết can đảm nhấn dãy số của anh, ông trời lại dùng một phương thức khác khuyên cô nên dừng lại.

Cô dứt khoát nhấn phím tắt, cầm điện thoại cất vào túi. Đúng vậy, cô có thể có sự kiên trì, bám riết không tha thẳng đến khi gọi được mới thôi, nhưng gọi được rồi thì cô phải làm thế nào đây? Cô nên nói cái gì? Ai biết anh đã kết hôn hay không. Có hay không có bạn gái? Cho dù anh vẫn còn độc thân, bảy năm trước bọn họ cũng đã lựa chọn chấm dứt, trừ nói một tiếng “Xin chào” thì còn có gì để nói?

Cô có thể nói với anh cái gì? Nói rằng cô hối hận? Nhưng mà nếu lại một lần nữa, có lẽ cô vẫn kiên trì lựa chọn như lúc đó. Nói rằng bảy năm qua cô vẫn nhớ? Không chừng anh lại cảm thấy nói thêm nữa lại càng phức tạp…

Thôi, bảy năm trước cô đã không có dũng khí nói lên từ “Đừng đi”. Hôm nay cô cũng không có can đảm đi truy vấn tình cảm lưu luyến bị mất đi đó.

Thích Giai thở dài một hơi, đem tờ giấy cất vào sâu trong ví tiền.

Những ngày tiếp theo, cô bận rộn vô cùng. Sau giờ tan tầm, cô vẫn vùi đầu ở đống tư liệu, Trần Hân thu xếp mọi thứ, đi tới gõ của phòng cô: “Chị Giai, chị còn chưa đi sao?”

“Chị xem nốt phần báo cáo này.” Cô ngẩng đầu lên mỉm cười.

“Vậy em đi trước.” Trần Hân vừa rời đi vài bước, lại xoay người thiện ý đề nghị: “Chị còn chưa có ăn cơm, có cần em gọi người mang cơm cho chị?”

Thích Giai lắc đầu: “Cảm ơn em, chị còn chút nữa thôi là xong.”

“Vâng” Trần Hân để lại đèn hành lang, nhẹ nhàng đi tới cửa chính.

Khu làm việc yên tĩnh chỉ còn lại ngọn đèn trong phòng Thích Giai, cô nhìn màn hình, lặp lại phân tích trên báo cáo, đến khi bụng truyền tới âm thanh kháng nghị mới dừng lại, thu thập đồ rồi rời văn phòng.

Đi ra khỏi tòa nhà, cô nâng cánh tay xem đồng hồ, 9 giờ 35, bữa tối đã qua, vừa lúc đi ăn đêm. Suy nghĩ đi đâu đó ăn thì đúng lúc taxi dừng trước mặt cô, lái xe thò ra cửa, nở nụ cười hỏi: “Cô muốn đi xe không?”

Nhìn nụ cười thật thà chất phác đó khiến Thích Giai không tự giác gật đầu, mở cửa ra rồi tiến vào xe, “Cô à, cô muốn đi đâu?”

Nhìn ánh đèn đầy đường, trong đầu Thích Giai hiện lên một nơi “Hậu Hải!”

Tuy rằng Hậu Hải được xem là thánh địa của thành phần tri thức, nhưng những năm công tác gần đây, cô rất ít khi đặt chân đến nơi này. Xuống xe, cô đi quanh bên hồ, ban ngày con ngõ nhỏ này yên tĩnh nhưng vừa tới đêm liền biến thành nơi hoa lệ, ánh đèn mờ ảo, âm nhạc sôi động, kiến trúc cũ kỹ nơi đây hiện ra vẻ phong tình.

Cô cứ đi không mục đích như vậy mãi cho đến khi nhìn thấy Tứ hợp viện quen thuộc mới giật mình nhận ra bản thân cô đã đi tới cổng số 9 chuyên bán đồ ăn vặt. Nơi đây là nơi lần đầu tiên bọn họ đến, lần đó Lâm Tiêu Mặc gọi đầy bàn lớn đồ ăn, còn có một chén nước đậu xanh, vừa dỗ lại vừa lừa nói đây là một món truyền thống lâu đời của Bắc Kinh, nhất định cô phải nếm thử.

“Không cần, thật khó ngửi!” Cô cau mày, ghét bỏ quay mặt đi.

“Ngửi thì thấy khó chịu chứ uống vào thì rất thơm mát, em nếm thử xem sao, ngon lắm!” Anh ôn nhu lừa gạt.

“Làm sao anh biết, anh uống qua rồi sao?”

Anh gãi đầu, ngượng ngùng cười: “Chưa uống qua, nhưng bọn họ đều nói vậy.”

“À, anh muốn cho em là chuột bạch?” Cô bĩu môi oán hận.

Anh xua xua tay, vội vàng giải thích: “Không phải, anh là sợ bọn họ lừa gạt anh, cho nên…anh chỉ tin em.”

Chỉ tin cô, chính là ba chữ này đã làm cô chấn động, cam tâm tình nguyện vì anh mà lấy thân mình làm thí nghiệm nước đậu xanh, nhìn về phía anh mà miêu tả cảm giác, sau đó dụ lừa anh uống hết một chén đầy.

Đây là lần đầu tiên cô uống nước đậu xanh, cũng là lần cuối cùng, bởi vì mùi đồ ăn vặt này như mùi nước rửa chén, hương vị cũng kỳ quái, vừa chua lại vừa ngọt, cực kỳ giống đồ ăn bị ôi thiu.

Thích Giai yên lặng nhắm mắt lại, chờ cho những đau đớn trong lòng dần dần rời đi mới tiến đến chỗ ngồi ở tứ hợp viện đã được trang hoàng lại.

Cửa số 9 vẫn náo nhiệt như cũ, nơi nơi là bàn đồ ăn phong phú của thực khách, cô đi đến chỗ thu ngân, đưa 50 đồng để đổi lấy một chỗ ngồi, sau đó gọi một vài đồ ăn, sữa chua, tương thịt bò, cùng một chén nước đậu xanh. Có lẽ là đói bụng, đồ ăn rất nhanh được cô tiêu diệt sạch sẽ, ngay nước đậu xanh giống như nước rửa chén kia cũng được cô bịt mũi uống một hơi. Uống xong cô mới phát hiện, thật ra thì hương vị không khó ngửi giống như trong trí nhớ, thậm chí còn có chút hương vị ngọt ngào ở trong miệng.

Ăn quá nhiều, ra đến ngoài cô quyết định đi vài vòng phòng ngừa tích tụ mỡ bụng.

Trước kia, mỗi lần đi ăn bọn họ đều ăn rất nhiều, cô đối với đồ ăn trước mắt đều không chống đỡ được, ăn tới khi bụng tròn vo. Mà anh luôn chế nhạo bên cạnh “Lần sau đi ăn xong sẽ đi bơi vài vòng”, một bên lại vỗ đầu cô, sủng nịnh hứa hẹn.

“Cũng chẳng có việc gì, em béo đều do anh mà ra.”

Bây giờ, không cần nhắc nhở, cô cũng biết rõ con gái cần phải giữ dáng người mà khống chế ăn uống, chỉ tiếc rằng không còn ai vỗ đầu cô nói, “Ăn nhiều một chút, đừng để bị đói…”

Đột nhiên những đau đớn đánh úp vào trong lòng, những ký ức càng rõ ràng, đau đớn càng sâu. Cô dùng sức nháy mắt mấy cái, áp chế những giọt nước mắt chua xót trực trào ra, cũng quyết định không tự hành hạ bản thân đi nữa, nhưng khi xoay người sang lại thấy bóng hình thân quen, cô không thể không cảm khái lần nữa, “Thật trùng hợp!”

Anh dường như cũng nhìn thấy cô, rõ ràng bước chân bất động, rồi sau đó hướng tới cô mà đi đến.

Thích Giai đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn anh đi xuyên qua con ngõ nhỏ, từng bước từng bước đến gần mình. Ngay khi cô định dùng câu nói bình thường “Chào anh!” làm câu dạo đầu thì liền thấy một người ngoại quốc đuổi theo anh đến con ngõ nhỏ, dùng tiếng Anh gọi tên của anh: “Mặc, sao lại đi nhanh vậy, tôi vừa quay đầu đã không thấy anh đâu!”

Lâm Tiêu Mặc dừng lại bước chân, cảm thấy thật có lỗi: “Thật ngại quá, tôi gặp được một người quen.”

Người quen? Thích Giai cắn môi, ảm đạm cúi đầu. Hóa ra, trong mắt anh, quan hệ của bọn họ chỉ là người quen? Đến bạn bè cũng không phải.

Người bạn ngoại quốc kia đối với Thích Giai tựa hồ rất có hứng thú, nghiêng đầu nghiên cứu trong chốc lát rồi trêu đùa nói: “Là người rất quen thuộc sao?”

Lâm Tiêu Mặc liếc mắt nhìn Thích Giai đang cúi đầu, khóe môi hơi hơi cong lên: “Personner qui ne peuvent pas oublier.” (Người mà bạn không thể quên.)

“Ồ.” Người bạn nước ngoài tỏ vẻ hiểu rõ, thì ra là vậy, sau đó vỗ vỗ bờ vai của anh, “Good luck!”

Trong toàn bộ quá trình bọn họ đều dùng tiếng Anh nói chuyện, Thích Giai tự nhận tiếng Anh của cô cũng khá tốt, đoạn đối thoại kia cũng nghe rõ, nhưng là đối với câu nói kia của Lâm Tiêu Mặc cô thật sự là nghe không hiểu, theo như phát âm thì có vẻ đó là tiếng Pháp.

Anh rốt cục là nói gì đây? Là nói cho người kia rằng cô thực sự cũng không phải là người quen? Hay là giải thích bọn họ đã từng? Vẫn là?

Vẫn còn đang trầm tư, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp cùng với chất giọng ôn nhu: “Không nghĩ tới lại gặp em ở đây!”

“Tùy tiện đi dạo.” Thích Giai ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện không biết từ khi nào mà người nước ngoài kia đã đi rồi.

“Phải không?” Thanh âm của anh gợn sóng không hề sợ hãi: “Anh nghĩ rằng em muốn đi về nơi cũ.”

Thích Giai giật mình, cố ý xem nhẹ ý trong lời nói của anh, chỉ hỏi lại: “Anh đi đâu vậy, sao lại ở trong này?”

Lâm Tiêu Mặc nhún nhún vai, chỉ chỉ người nước ngoài đã đi xa kia: “Bạn học cùng anh đến Bắc Kinh, anh dẫn anh ta đến cảm thụ văn hóa Bắc Kinh.”

“À!” Thích Giai đáp lời, bỗng nhiên không biết nói gì nữa, mà Lâm Tiêu Mặc dường như cũng không định mở miệng, cứ nhét hai tay vào túi như vậy, chăm chú quan sát cô, lười nhác đứng đó, trước sau như một thong dong và nhàn hạ.

Ngày trước Thích Giai thích nhất nhìn bộ dáng anh đứng dưới lầu ký túc xá như vậy, một tay mang theo túi sách, thần thái thanh tao bộ dáng lịch sự, đến hôm nay anh lại bày ra bộ dáng này làm cô cảm giác bức bách, hít thở không thông.

Thời gian xa cách nhiều năm, bọn họ trong lúc đó có rất nhiều điều sớm đã thay đổi. Thích Giai cầm lấy túi xách, đánh vỡ sự im lặng: “Em còn có việc, em đi trước.”

Ánh mắt Lâm Tiêu Mặc bỗng nhiên trở nên vô cùng trầm lạnh: “Không muốn gặp anh như vậy sao?”

Thân thể Thích Giai hơi cứng nhắc lại một chút, nhẹ giọng thở dài: “Là em sợ anh không muốn gặp em.”

“Có bằng lái chưa? Giúp anh mang xe về nhà!” Anh không nói tiếp chủ đề này, bỗng nhiên chuyển đề tài khác.

Lái xe? Thích Giai ngây ngốc sững sờ tại chỗ, có điểm không rõ tình huống hiện tại.

“Không muốn?” Anh nhướng mày, giọng nói mang theo vẻ bất mãn.

Thích Giai vội vàng lắc lắc đầu.

“Vậy thì đi thôi!” Anh nắm lấy cổ tay cô, không nặng không nhẹ mà lại rất bá đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.