Sớm Yêu Trễ Cưới

Chương 52: Chương 52




Gần cửa ải cuối năm, Thích Giai đeo khẩu trang ở phòng tiếp khách yoga cho phụ nữ có thai. Trước kia không mang thai cô cũng từng luyện yoga, nhưng khi đó bận quá, buổi tối thường xuyên tăng ca, hai năm đi tổng cộng được sáu lần. May mà bà chủ phòng yoga là người làm kinh doanh, sau khi biết được cô mang thai đã chủ động đưa thời gian tập kéo dài, cho cô thay đổi thành chương trình tập yoga cho phụ nữ có thai. Thích Giai từng hỏi qua ý kiến bác sĩ, yoga cho phụ nữ có thai luyện tập hô hấp và phương pháp tĩnh tâm giúp thuận sản, cho nên cô vẫn kiên trì luyện tập.

Trước đó vài ngày, cô phải đi tới phòng yoga tập, nhưng ở thành phố B có bão cát liên tục báo động đỏ trước, cả thành phố đều bị bao phủ bên trong sương mù u ám, chất lượng không khí kém đến mức làm cho người ta không thể hô hấp. Cô có mũi mẫn cảm, gặp thời tiết không tốt, mũi sẽ không dễ chịu, lúc đầu là nước mũi, sau lại hắt hơi liên tục, cuối cùng chuyển biến xấu phải ở nhà đeo khẩu trang, nếu không chỉ có thể đón tiếp cơn hắt hơi liên tục.

Một bộ động tác chấm dứt, Thích Giai nằm thẳng trên đệm điều chỉnh hô hấp. Trong không gian im lặng, âm thanh chìa khoá tra vào ổ phát lên rõ ràng. Cô kinh ngạc mở to mắt, nhìn đồng hồ trên tường __4 giờ rưỡi, hôm nay Lâm Tiêu Mặc tan tầm cũng sớm quá.

Thích Giai đang muốn đứng dậy, trong phòng khách đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai ___ “A”.

Thích Giai sợ tới mức thất thần, còn chưa kịp phản ứng, người thét chói tai lại bắt đầu kinh hô, “Mẹ, Thích Giai ngã trên mặt đất!” Tiếp theo, hai bóng người lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, chạy vội đến trước mặt cô, không đợi cô nói chuyện, liền một trái một phải nâng cô đứng lên.

“Sao lại ngã? Bụng có đau hay không?” Người phụ nữ trẻ hơn bên trái lo lắng hỏi. Nhưng cô còn chưa kịp trả lời, người lớn tuổi bên phải đã lên tiếng, “Đỡ tới sô pha trước, …đi gọi 120, kêu xe cứu thương.”

“Cháu không sao, cháu…”

Thích Giai vừa định giải thích, đã bị người lớn tuổi cắt ngang, “Cái gì không sao? Cháu bây giờ bụng lớn, ngã xuống như vậy, chẳng may động tới thai khí thì làm sao bây giờ?”

“Đúng rồi…” Người trẻ hơn cũng nói theo.

Mắt thấy tình huống hai người suy nghĩ và sự thật ngày càng sai lệch, Thích Giai vội lên tiếng ngăn cản sự quan tâm của hai bà, “Cháu không bị ngã, cháu đang tập yoga.”

“Không bị ngã?”

“Tập yoga?”

Hai người trăm miệng một lời, tiếp theo hai mặt nhìn nhau. Cảm giác như có con quạ đen bay qua!

Thích Giai ngượng ngùng gật đầu, nhẹ nhàng rút cánh tay trong tay hai bà ra, hỏi chuyện đáng quan tâm nhất, “Xin hỏi, mọi người là?”

Kỳ thực Thích Giai hỏi xong liền mơ hồ đoán được đáp án, họ dùng chìa khoá mở cửa, đương nhiên là người rất thân cận với Lâm Tiêu Mặc, honn nữa vừa rồi cô trộm quan sát người trẻ hơn, mơ hồ cảm thấy rất giống với tấm ảnh chụp Lâm mẹ mà Lâm Tiêu Mặc từng cho cô xem qua, nhưng mái tóc dài đã bị cắt thành mái tóc ngắn ngang tai chỉnh tề, mới làm cho cô không dám xác định.

Người trẻ hơn lúc này mới kéo lại vạt áo, tự giới thiệu, “Ta là mẹ của Tiêu Mặc, đây là bà ngoại của Tiêu Mặc.”

“Chào bà ngoại, chào dì.” Thích Giai lễ phép chào hỏi, thanh âm có chút gấp gáp.

Bà ngoại dường như nhìn ra khẩn trương của cô, nhã nhặn dắt tay cô, kéo cô ngồi trên sô pha, cười nói, “Sao còn gọi dì, đứa nhỏ cũng có rồi, không phải nên gọi mẹ sao?”

Thích Giai trưng cầu nhìn về phía Lâm mẹ, chờ đợi ý của bà. Đáng tiếc, sau đó chỉ là sắc mặt bà bình tĩnh nhìn cô một cái, sau đó xoay người đi tới gần cửa tìm hành lý vừa rồi bối rối bị ném ở đó.

Thích Giai thấy thế, cũng theo sau, đang muốn khom lưng kiểm lại đồ đạc, lại bị Lâm mẹ quát dừng lại, “Con đừng lộn xộn.”

Thấy Thích Giai lúng túng cứng người, Lâm mẹ vội vàng giải thích, “Bụng con lớn như vậy không nên cử động, ngồi đó với bà ngoại một lát, nơi này để mẹ thu dọn.”

Thích Giai vâng một tiếng, âm thầm thở ra. Thì ra Lâm mẹ là sợ cô bụng lớn không tiện, chứ không phải ghét bỏ cô, không cho cô lộn xộn đụng đến đồ bà mang đến.

Mặc dù bảo cô không được lộn xộn, Thích Giai vẫn đi tới trước phòng bếp rót cho bà ngoại một ly nước, “Bà ngoại, không biết bà có uống trà không, cháu rót cho bà ly nước ấm.”

“Đều là người nhà, khách khí cái gì.” Bà ngoại đứng dậy tiếp nhận cái ly, tầm mắt nhìn đến khẩu trang trên mặt cô, nhíu nhíu mày.

Thích Giai bị bà nhìn mới nhớ đến mình còn đeo một cái khẩu trang to, thật không lễ phép. Vội đưa tay tháo ra lại bị bà ngăn lại, “Cháu cứ đeo. Tiêu Mặc nói mũi cháu mẫn cảm, không đeo nó sẽ bị hắt hơi.”

Thích Giai thẹn thùng gật đầu, “Năm nay mới như vậy, trước kia vốn không sao.”

“Chủ yếu là không khí ở thành phố B kém, cháu xem, bên ngoài mù mịt, há miệng nói chuyện, miệng đã đầy cát.”

“Đúng ạ, năm nay đặc biệt nghiêm trọng, gió bụi liên tục.” Thích Giai hùa theo.

Hai người từ không khí ở thành phố B nói đến chuyện ùn tắc giao thông, lại đến giá nhà kinh người… Cứ như vậy, hai bà cháu không bao lâu liền hiểu nhau hơn. Thích Giai lúc này mới nhớ tới hỏi, “Bà ngoại, mọi người sao lại đến đây?”

Bà ngoại hướng về phía người phụ nữ đang bận rộn ở nhà bếp, cười tủm tỉm nói, “Ừ, mẹ cháu nghe nói người giúp việc về nhà đón năm mới, sợ hai đứa không chăm sóc tốt bản thân, cho nên đến đây nhìn xem.”

“Vậy Tiêu Mặc đâu? Anh ấy không đi đón mọi người sao?” Thích Giai có chút tò mò, nếu Lâm Tiêu Mặc không đi đón họ, vậy họ như thế nào có chìa khoá.

“Có đón, bất quá nửa đường công ty nó có việc gấp, cho nên vội quay về.”

Thì ra là như vậy. Bất quá Lâm Tiêu Mặc cũng thật là, như thế nào không nói với cô sớm một chút họ muốn tới, khiến cho cô trở tay không kịp, ngay cả chuẩn bị cũng không có.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Thích Giai đang suy nghĩ trừng trị anh thế nào, chuông cửa liền vang lên, Thích Giai nhìn đồng hồ, không cần nói gì thêm khẳng định là Lâm Tiêu Mặc.

Cô còn chưa đứng lên, Lâm mẹ ở nhà bếp đã đi tới cửa, cửa vừa mở ra, chợt nghe giọng Lâm Tiêu Mặc ngọt như mật, “Mẹ, mẹ đang nấu cái gì vậy? Thơm quá.”

“Còn chưa hầm đã nghe được mùi? Cái mũi trư thật là linh.” Lâm mẹ trêu ghẹo đẩy đầu con trai.

“Đúng a, mẹ con hầm vịt với măng là ngon nhất, mới ra khỏi thang máy đã nghe được mùi.”

Thấy bộ dáng Lâm mẹ vui vẻ ra mặt, Thích Giai âm thầm trở mình xem thường, ai, ngàn chọc vạn chọc, cái rắm không chọc được a!

“Được rồi, vuốt mông ngựa ít thôi, qua tán gẫu với bà ngoại một lát, tối nay là có thể ăn cơm.”

Lâm Tiêu Mặc nói câu tuân lệnh, cởi áo khoác đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thích Giai, “Bà ngoại, mọi người tán gẫu gì thế?”

Bà ngoại nhếch miệng cười, “Đang nói chuyện cháu lúc còn nhỏ.”

“Lúc nhỏ?” Lâm Tiêu Mặc hơi nâng mi, “Bà ngoại, bà đừng đem chuyện xấu trước đây của cháu kể cho cô ấy nghe, bằng không cô ấy sẽ cười cháu.”

“Chuyện xấu? Cháu có chuyện gì xấu nhỉ?” bà cười, vẻ mặt gian trá, “Là bị chó rượt rơi xuống hố phân? Hay là tham gia cuộc liên hoan, bị nữ sinh hôn đầy dấu trên mặt, hay là…”

“Bà ngoại!” Lâm Tiêu Mặc kêu to một tiếng, “Bà đang muốn liệt kê hết mọi chuyện sao? Còn nói nữa cháu sẽ giận đó.”

“Được được, không nói không nói.” Bà mỉm cười đồng ý, lại quay đầu nháy mắt với Thích Giai, nhỏ giọng nói thầm, “Ăn cơm xong bà ngoại kể chuyện vui cho con tiếp.”

Thích Giai bị động tác trêu đùa của bà ngoại làm cho cười khúc khích, bất quá liếc nhìn người nào đó đang đen mặt, vội nhịn cười, trộm nhéo nhéo tay anh.

“Hừ, muốn cười thì cười đi.” Lâm Tiêu Mặc gõ nhẹ vào trán cô, giọng điệu bất đắc dĩ cùng cưng chiều.

Bà ngoại cũng là người thức thời, thấy vợ chồng son tình cảm nồng nàn, liền tìm cớ, nói đi xem Lâm mẹ nấu cơm thế nào, rời khỏi phòng khách.

Mãi đến khi bà đi xa, Thích Giai mới cấu ngắt trên lưng Lâm Tiêu Mặc một phen, hạ giọng chất vấn, “Anh đã sớm biết mọi người muốn tới, sao không nói cho em biết?”

“Anh cũng mới biết được lúc sáng.” Lâm Tiêu Mặc bắt được tay cô giải thích, “Mẹ anh trước khi lên máy bay mới gọi điện thoại cho anh, nói muốn đến thành phố B thăm chúng ta.”

“Vậy anh cũng nên sớm một chút báo cho em biết a, hại em làm chuyện xấu hổ.”

“Xấu hổ gì?”

Thích Giai đem chuyện buổi chiều mơ hồ kể lại, nghe được Lâm Tiêu Mặc bất cười, “Mẹ anh lúc ấy khẳng định bị hù chết.”

“Em cũng bị hù chết, mẹ anh đột nhiên đến, em một chút chuẩn bị cũng không có.” Thích Giai oán giận nói.

“Muốn chuẩn bị cái gì? Như vậy không phải rất tốt sao?” Lâm Tiêu Mặc sờ sờ đầu cô, “Sớm nói với em, chắc chắn em lại nghĩ đông nghĩ tây.”

“Nhưng mà…” Thích Giai xem xét cách ăn mặc tuỳ tiện trên người mình, không vui mở miệng, “Tốt xấu gì em cũng chỉnh trang một chút, lấy hình tượng tốt gặp mẹ anh chứ!”

“Hình tượng bây giờ rất tốt, vừa thấy chính là phụ nữ có thai.” Lâm Tiêu Mặc trêu chọc.

Thấy cô nhíu chặt mày, một bộ dáng sắp phát hoả, Lâm Tiêu Mặc vội vàng chuyển sang chuyện khác, “Hôm nay cái mũi có khó chịu chút nào không?”

“Không hắt hơi, bất quá vẫn bị nghẹt mũi.” Thích Giai nói.

“Khó trách, mẹ anh nấu thơm như vậy em cũng không phản ứng.” Lâm Tiêu Mặc liền nhéo cái mũi sau khẩu trang của cô, “Mẹ anh từ Hàng Châu mang vịt đến, nói là cho em bồi bổ sức khoẻ.”

“Mẹ anh vừa nghe nói dì giúp việc về nhà, liền tâm tâm niệm niệm chạy đến. Trước khi đi còn đến chỗ bác sĩ trung y mua hơn mười đơn thuốc bồi bổ cho phụ nữ có thai, mang theo một bao đầy dược liệu, nguyên liệu đến đây nấu ăn.”

“Bà thật sự không giận em? Hay là mẫu bằng tử quý?” Thích Giai cẩn thận hỏi thử.

“Đều có đi.” Lâm Tiêu Mặc trả lời sự thật, “Đứa nhỏ là một nhân tố, bất quá đáy lòng bà hẳn đã hiểu và bỏ qua cho em, nếu không với tính tình của mẹ anh, cho dù em mang chính là long thai, bà nếu không bỏ qua vẫn sẽ tiếp tục phản đối.”

“Vậy thái độ hiện tại của mẹ anh là gì?” Thích Giai hỏi.

Lâm Tiêu Mặc xoa tóc cô, chậm rãi nói, “Hẳn là ngầm thừa nhận.”

“Nhưng buổi chiều bà ngoại bảo em đổi lại gọi mẹ, bà không tỏ thái độ.”

Lâm Tiêu Mặc sửng sốt, ai ủi hôn trán cô, “Từ từ sẽ được, bà lần này tới chăm sóc em đã làm tình hình tốt, hoàn toàn chấp nhận em chỉ là vấn đề thời gian.”

“Chỉ mong vậy.”

Cái mũi không thông, vị giác cũng không bị ảnh hưởng, Thích Giai hiện tại cảm thấy đồ ăn Lâm mẹ làm rất ngon, đặc biệt là canh vịt nấu măng, mềm mại thơm ngon, làm cho cô sau khi mang thai ít được ăn thịt tươi cũng nhịn không được gặm một cái cánh và một chân vịt.

Lâm mẹ thấy cô ăn vui vẻ, trên mặt ý cười cũng càng sâu, mặc dù không nhiệt tình dào dạt gắp thức ăn cho cô, nói cũng không nhiều, nhưng ung dung thản nhiên đem đĩa thịt qua bên này cho cô, ý bảo cô ăn nhiều chút. Thích Giai trộm trao đổi ánh mắt với Lâm Tiêu Mặc, ấm áp tự đáy lòng.

Cơm nước xong, Lâm mẹ mang trái cây đã gọt vỏ, bốn người ngồi vây quanh sôpha xem TV, được một lúc, điện thoại Lâm mẹ liền vang lên.

Thích Giai vừa xem TV, vừa nghe đối thoại của bà, đoán là điện thoại của Lâm ba. Khi đang phân tâm, thình lình nghe Lâm mẹ nhắc đến tên mình, “Vậy phải hỏi Thích Giai có đồng ý hay không?”

Cô trố mắt, còn chưa phản ứng kịp, Lâm mẹ đã đưa di động sang cho cô, “Ba con nói muốn nói chuyện phiếm với con.”

Cô ngơ ngác vâng một tiếng, nhận lấy di động, cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng bởi câu “Ba con” của Lâm mẹ hay không, cô rất tự nhiên liền hỏi, “Ba, ba tìm con?”

Lời vừa ra khỏi miệng, người trong phòng khách cùng Lâm ba ở đầu kia điện thoại đều ngưng đọng trong chớp mắt, Lâm Tiêu Mặc suy ngẫm nhìn cô, trên mặt đều là ý cười. Thích Giai bị anh nhìn đỏ mặt, nghiêng đầu vuốt tóc không để ý tới anh.

May mà Lâm ba ở bên kia rốt cuộc phản ứng tự nhiên, nói theo lời cô, “Thích Giai, ba lúc trước có thương lượng với mẹ con tết âm lịch ở đâu, ba muốn các con quay về Hàng Châu, có được chứ?”

“Ông bà nội đều rất nhớ hai đứa, hơn nữa thời tiết ở Hàng Châu tốt hơn so với thành phố B, đối với khí quản và mũi của con cũng tốt.” Lâm ba tiếp tục khuyên, “Con và Tiêu Mặc tuy chưa bàn qua chuyện hôn lễ, nhưng tóm lại là vợ chồng rồi, bằng hữu thân thích cũng nên gặp qua, con nói có phải hay không?”

Một phen nói, hợp tình hợp lý, Thích Giai có thể nào không ngoan ngoãn nói, “Vâng!”

Lâm ba lại hàn huyên với Lâm Tiêu Mặc một lát, cuối cùng quyết định: chờ Lâm Tiêu Mặc nghỉ, trở về Hàng Châu ăn tết âm lịch.

Ngắt điện thoại, Lâm mẹ bỗng nhiên gọi Thích Giai, “Thương lượng với mẹ con, xem bà có đồng ý đến Hàng Châu không?”

Thích Giai cảm kích nhìn về phía Lâm mẹ. Ba cô vừa mất, mẹ một mình ở nhà lẻ loi hiu quạnh, cô quả thực không yên lòng. Vừa rồi đã đồng ý, nhưng cô lo lắng nhất vẫn là mẹ cô. Điều này, Lâm mẹ chủ động đưa ra, tháo gỡ nỗi lo của cô.

Ngày hôm sau, Thích Giai gọi điện cho mẹ, một phen khuyên bảo, mẹ cô mới miễn cưỡng đồng ý ở nhà thông gia trải qua tết âm lịch.

Nhưng theo như lời Lâm Tiêu Mặc, thời gian là liều thuốc tốt nhất. Có thể là quan hệ sớm chiều ở chung, Thích Giai cũng cảm giác được rõ ràng sự thay đổi thái độ của Lâm mẹ, cô cũng cố gắng làm tốt, hy vọng sớm ngày hoá giải tất cả hiểu lầm.

Đầu tháng tư, đã trải qua hơn năm giờ tra tấn, tiểu công tử Lâm gia rốt cuộc cũng từ bụng mẹ ra, phát ra tiếng khóc vang dội.

Do Lâm mẹ kiên trì, Thích Giai sinh ở Hàng Châu. Trong tháng này, Lâm mẹ, mẹ cô cộng thêm hai người giúp chăm sóc cô và cục cưng, ngoại trừ việc cho con bú sữa, còn lại đều được lo hết, dùng lời nói của Hứa Đình Đình chính là, “Cậu làm mẹ cũng quá thoải mái đó?”

Qua một trăm ngày, Thích Giai qua tháng, vui mừng nhất lại chính là Lâm Tiêu Mặc. Vì sao, vì nghẹn lâu quá đó thôi.

Trước đó là Thích ba bệnh nặng, Thích Giai tiều tuỵ vì lo lắng, anh cũng không có tâm tư kia, lần đó gặp qua Lục Tranh, rượu say loạn tính trái lại được tận hứng một lần, ai ngờ chỉ một đợt tấn công, có đứa con, anh nào dám lỗ mãng nữa? Mấy tháng mang thai này, tuy bác sĩ vẫn nói giai đoạn giữa có thể có cuộc sống vợ chồng, nhưng anh không dám mạo hiểm, chỉ có vài lần đều là qua loa cho xong việc, căn bản không thoải mái. Tính trước tính sau, anh cơ hồ gần hai năm không chạm tới vợ mình, có thể không bứt rứt đến hoảng sao?

Buổi tối cuối tuần, Lâm Tiêu Mặc từ thành phố B trở về Hàng Châu. Cơm nước xong, thừa dịp không ai chú ý đã kéo Thích Giai về phòng, cắn môi một chút, thấp giọng, “Vợ, anh muốn em.”

Hơi thở nóng ẩm làm cho Thích Giai run rẩy một trận, mặt cháy đỏ bừng, “Đừng làm bậy, em còn phải cho cục cưng uống sữa.”

“Anh cũng đói bụng, em cho anh ăn với.” Lâm Tiêu Mặc đem tay cô chế trụ trên cánh cửa, đầu lưỡi dọc theo cổ cô trượt một đường.

“Tiêu Mặc, đừng…”

“Hư.” Lâm Tiêu Mặc vùi đầu trước ngực ngày càng đầy đặn của cô, vừa liếm vừa hít, trong miệng mơ hồ nói, “Vợ, em thơm quá.”

Cảm giác đã lâu dần dần xuất hiện, Thích Giai được anh tận lực khiêu khích, dần dần như nhũn ra, lơ mơ, chỉ có thể bám vào cơ thể anh, phát ra tiếng ngâm nga khó nhịn, bất quá khi quần bị kéo xuống, Thích Giai vẫn khôi phục một tia lý trí.

“Chờ, chờ một chút.” Cô thở hổn hển năn nỉ, “Chờ em cho cục cưng uống sữa xong, được không?”

“Không được.” Nơi đó của đàn ông dục hoả công tâm sao có thể chờ đợi, nhanh gọn giải quyết quần áo vướng bận trên người, giải phóng trói buộc, sau đó không chút do dự tiến vào chỗ tư mật tưởng niệm đã lâu kia.

… (chỗ này tỉnh lược một số chữ, xin mời tự vận hành não bộ.)

Từ đứng đến cửa sau lại trở về truyền thống, Lâm Tiêu Mặc đói cực kì, tinh lực tựa hồ vô cùng dồi dào, mãi đến khi cô khóc xin tha thứ, anh mới phóng thích, cũng tuyên bố, “Nghỉ một lát lại tiếp.”

Đợi nhịp thở đều lại, Thích Giai mới nhớ tới, buổi tối bảo mẫu không gọi cô cho con uống sữa, mà cô tựa hồ cũng không nghe tiếng con khóc, chẳng lẽ mọi người đều ăn ý không đến quấy rầy bọn họ?

Nghĩ đến mọi người đều biết bọn họ đóng cửa lại làm chuyện tốt này, Thích Giai nhịn không được cấu véo Lâm Tiêu Mặc một phen.

“Còn sức sao? Tiếp nhé?” Lâm Tiêu Mặc xoay người cô lại, ghé vào trên người mình.

Thích Giai cho anh một cái nhìn xem thường, xoay người, dự định không tiếp tục để ý đến anh.

Lâm Tiêu Mặc mỉm cười vuốt lại mái tóc hỗn độn của cô, chậm rãi nói, “Vợ, mai chúng ta đi Linh Ẩn tự đi?”

“Để làm gì?”

“Không làm gì, tuỳ tiện đi dạo thôi.”

Ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, Lâm Tiêu Mặc nói với người nhà, “Buổi tối không về ăn cơm.” Liền lôi kéo Thích Giai thẳng đến Linh Ẩn tự.

Thích Giai thấy Lâm Tiêu Mặc không nhanh không chậm đi dạo, trong lòng nghi hoặc, có thể nghĩ đến hai người thật lâu rồi chưa đi dạo với nhau, cũng nhẫn nại cùng anh từ Linh Ẩn tự đi tới Tây Hồ.

Đi đến chỗ cây liễu nghe được tiếng chim oanh, Lâm Tiêu Mặc chỉ chỉ ghế đá bên đường, “Ngồi một lát, anh đi mua nước cho em.”

Thích Giai ngồi trên ghế, nhìn thấy Tây Hồ đầu xuân, cành liễu xanh biếc, hoa nhỏ bên hồ, khắp nơi đều là hơi thở sinh mệnh.

Cô trông về phía xa đến xuất thần, đợi đến khi thu hồi tầm mắt mới thấy Lâm Tiêu Mặc đứng cách đó không xa, ngơ ngẩn nhìn mình.

Thích Giai nhìn một vòng hai tay anh, kinh ngạc hỏi, “Sao vậy? Không mua được nước ư?”

“Ừ, không mua được.” Lâm Tiêu Mặc dần dần đến gần, bình tĩnh đứng ở trước mặt cô. Bàn tay chậm rãi lấy thứ gì đó từ trong túi ra, đưa đến trước mặt cô, lật bàn tay hướng len, để lộ ra trước mặt cô chiếc hộp vuông vức màu lam tinh xảo trong lòng bàn tay.

Chiếc hộp lung linh xinh xắn như vậy, còn có thể là gì?

Thích Giai che miệng, không dám tin nhìn chằm chằm vẻ mặt chuyên tâm của Lâm Tiêu Mặc, “Anh?”

Tối cuối tuần ở Tây Hồ không thiếu chính là người, đôi nam nữ ngoại hình xinh đẹp nổi bật ở hướng này vốn đã gây chú ý, Lâm Tiêu Mặc lại làm chuyện này câu dẫn ánh mắt người khác tới cực điểm.

Giữa dòng người đến người đi như nước chảy, anh lại quỳ một gối xuống.

“Thích Giai, chúng ta quen nhau mười năm, từ lần đầu tiên gặp được em, anh đã thích em. Trong mười năm này, anh đã trải qua rất nhiều chuyện, quen biết rất nhiều người, nhưng vô luận anh ở nơi đâu, bất kể các cô gái ấy có tốt bao nhiêu, anh yêu chỉ có mình em. Chúng ta trải qua chia tay, quấn quýt, tiếc nuối, nhưng trong cuộc sống khi chia tay, anh không một khắc nào quên em, cũng không lúc nào ngừng yêu em.”

“Tính tình anh không tốt, không thể cam đoan trong cuộc sống sau này anh sẽ ngoan ngoãn phục tùng đối với em, cũng không xác định cuộc sống về sau sẽ biến thành thế nào, nhưng anh thề, anh sẽ cố gắng hết khả năng đối xử tốt với em, yêu em, cho em tất cả.”

“Thích Giai, gả cho anh, để cho anh cả đời được chăm sóc cho em, được không?” Một đoạn thoại thật dài, Lâm Tiêu Mặc chậm rãi nói xong, thanh âm dĩ nhiên nghẹn ngào.

Con cũng đã sinh mới đến cầu hôn thật buồn cười. Bất quá, Thích Giai lại cắn mu bàn tay khóc, cuối cùng trong tiếng ồn ào “đồng ý đi, đồng ý đi” của người xung quanh, ra sức gật đầu.

“Em đồng ý!”

Phiên ngoại: Lục Tranh

Em đến thoáng qua, sáng rọi cả đời anh.

Đứng ở cửa phòng họp, nhìn thấy cô gái đang giới thiệu PPT ở bên trong, Lục Tranh cười từ trong lòng. Anh chưa từng nghĩ đến đời này còn có thể gặp cô, lại không ngờ là tình cảnh này, anh nhớ đến… Lục Tranh lắc đầu, lại gật gật đầu.

Ngô Thiên nhìn hành động kì quái của Lục Tranh, trong lòng rất kinh ngạc. Anh ta từng làm trợ lý cho Lục Tranh sáu năm, mà đây là lần đầu tiên anh thấy Lục Tranh tươi cười như thế. Cũng không phải Lục Tranh không thích cười, trái lại, anh nổi tiếng nham hiểm trong giới doanh nghiệp, trên gương mặt tao nhã vĩnh viễn mang theo nụ cười mỉm thản nhiên, nhưng ai cũng không dám đem nụ cười này lý giải vì tính tình anh tốt, dễ khi dễ, ngược lại có chút e ngại với nụ cười của anh.

“Cô ấy là ai?”

Vấn đề của Lục Tranh kéo sự chú ý của Ngô Thiên quay về. Anh ta theo tầm mắt Lục Tranh nhìn về phía cô gái đang giới thiệu đề án: mặt trái xoan tinh tế, ngũ quan xinh xắn, làn da trắng nõn sạch sẽ, có vài phần tư sắc, nhưng cũng không phải diện mạo khuynh quốc khuynh thành, trong công ty với vẻ ngoài của cô ta, xinh đẹp bằng cô ta không phải ít, anh ta không rõ người luôn thanh tâm quả dục như Lục Tranh sao lại cảm thấy hứng thú với cô.

Kinh ngạc thì kinh ngạc, Ngô Thiên vẫn báo cáo chi tiết, “Cô ấy là Thích Giai, là GS phái tới VP lần này.”

“Thích Giai.” Lục Giai thấp giọng nỉ non, “Thì ra cô ấy là Thích Giai.”

Ngô Thiên biết làm trợ lý không nên lắm chuyện, nhưng vẫn không nhịn được tò mò, “Lục tổng, ngài quen cô ấy?”

Lục Tranh liếc mắt nhìn Ngô Thiên một cái, tầm mắt rất nhanh lại quay về trên người Thích Giai, thật lâu không nói lời nào. Ngay khi Ngô Thiên nghĩ không có được đáp án, bên tai bỗng nhiên truyền đến một câu nói thật nhẹ, “Suốt đời khó quên.”

Lục Tranh không hề nói bừa, mùa hè kia thật sự khắc sâu trong trí nhớ anh cả đời.

Lục Tranh trước năm 30 tuổi thuận buồm xuôi gió, thân phận là thủ khoa khoa học tự nhiên của tỉnh J ngành cơ điện, vừa tốt nghiệp đại học đã có cơ hội lớn, một tiến sĩ là ngôi sao sáng trong ngành cơ học cả nước đặc biệt thu nhận anh làm nghiên cứu sinh thạc sĩ. Trong lúc nghiên cứu, cả hai phát minh của anh đều được cấp bản quyền sáng chế quốc gia, một hạng mục nghiên cứu khoa học đã được đại học T duyệt. Giai đoạn học tiến sĩ, anh lại lấy được cổ phần độc quyền, cùng sư huynh đồng môn Từ Tùng hùn vốn khởi đầu với ZG chủ yếu về chế tạo máy móc ở bến cảng, công ty xây dựng không bao lâu liền đạt quy mô ban đầu, cũng được một nhà đầu tư nước ngoài ưu ái, mạo hiểm bỏ ra vốn.

Khi cùng công ty đầu tư ký hiệp nghị hợp tác, Lục Tranh và Từ Tùng nâng cốc vui vẻ, đang mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp __ thậm chí đứng đầu cả nước về máy móc bến cảng, năm năm nữa, vươn tới thị trường New York.

Nhưng mà, đường đời sao có thể thuận buồm xuôi gió?

Lục Tranh nằm mơ cũng không nghĩ tới Từ Tùng, người cùng mình khởi đầu sự nghiệp lại là người mê đánh bạc, nợ lớn nợ nhỏ bên ngoài, cuối cùng cuốn gói chạy trốn, không chỉ cầm đi số tiền mạo hiểm vừa mới nợ, còn để lại khoản nợ lớn với vài ngân hàng.

Khi quản lý của công ty tìm tới anh, đem một đống báo cáo ra trước mặt anh, lo lắng báo, “Lục tổng, vậy phải làm sao bây giờ? Khoản vốn lưu động của chúng ta không đủ, tiền cuối tháng phải trả lương cho công nhân, còn lợi tức ngân hàng, phí nguyên liệu của nhà máy cũng phải chi…” thì Lục Tranh mới biết được công ty lâm vào khốn cục trước nay chưa từng gặp __ tài chính đứt đoạn, trói buộc bởi nợ bên ngoài.

“Chúng ta còn có thể chống đỡ bao lâu?” Lục Tranh hỏi.

Quản lý tài vụ nhắm mắt tính toán, nhẫn tâm nói, “Một tháng.”

“Anh có đề nghị gì không?” Lục Tranh lại hỏi.

Quản lý tài vụ vô lực lắc đầu, “Không có, trừ phi có thể mau chóng tìm được tiền vốn, nếu không chúng ta chỉ có thể tuyên bố phá sản.”

“Phương diện tài chính trước kia Từ tổng làm như thế nào?”

“Tiền của chúng ta chủ yếu dựa vào ngân hàng cho vay, nhưng hai năm nay công ty chúng ta kinh doanh lợi nhuận xem như tốt, cho nên hàng năm sẽ xuất ra 50% tài chính chi cho việc kinh doanh, bất quá năm nay Từ tổng lại lấy tài sản cố định làm thế chấp, để vay ngân hàng vài khoản tiền.”

“Tài sản cố định?”

“Đúng vậy, chính là đất kinh doanh ở Bắc Kinh và nhà xưởng ở Sơn Đông của chúng ta, còn có thiết bị nữa.”

Lục Tranh nhìn quản lý tài vụ, không dám tin hỏi, “Anh ta đem toàn bộ tài sản của chúng ta thế chấp nợ?”

“Lúc trước, ngài đã kí tên trên hợp đồng vay tiền.” Quản lý tài vụ nhắc nhở nói.

Lục Tranh sắc mặt tối sầm lại, anh dám khẳng định trước đây Từ Tùng tuyệt đối không nói cho anh biết khoản vay là thế chấp toàn bộ tài sản của ZG, nếu không thuyết phục anh điều gì cũng sẽ không ký tên. Ngàn sai vạn sai đều chỉ do anh quá mức tín nhiệm Từ Tùng, một lòng nhào vào nghiên cứu kỹ thuật, cơ hồ không hỏi đến vấn đề quản lý và tài chính, mới có thể bị bán còn giúp người ta đếm tiền.

Theo luật, Lục Tranh trong một đêm lúc đó đã gánh trên lưng một món nợ lớn. Nhân viên trong công ty đều rời cương vị đến công ty khác, trong đó có các nhân viên nghiên cứu kỹ thuật trung tâm đang làm hạng mục phát triển cũng tìm ông chủ mới nương tựa, chỉ còn lại vài đồng nghiệp lâu năm cùng gây dựng sự nghiệp với Lục Tranh nguyện ý cùng anh đồng tâm hiệp lực.

“Lục Tranh, chúng ta có thị trường, có kỹ thuật, chỉ cần có thể tìm được nguồn vốn thì có thể sống sót, ngàn vạn lần đừng buông tay.”

Nhóm đồng nghiệp cổ vũ làm cho Lục Tranh dấy lên tin tưởng, cũng không ngừng cố gắng giao tiếp vì sự nghiệp mà chạy hết các ngân hàng, tìm đảm bảo, liếm mặt cười làm lành, uống rượu uống đến bất tỉnh nhân sự. Nhưng tình huống cũng không dễ dàng như anh tưởng tượng, ngân hàng biết tin Từ Tùng xuất cảnh bỏ trốn, không chỉ không muốn cho bọn anh vay tiếp, còn yêu cầu họ trả nợ, đây không thể nghi ngờ là hoạ vô đơn chí.

Buồn cười nhất chính là vị hôn thê luôn miệng nói còn yêu anh lúc này đưa ra lời chia tay, “Lục Tranh, chúng ta không thích hợp bên nhau.”

“Không thích hợp?” Anh cười lạnh, nếu nhớ không lầm, lúc trước là cô ấy chủ động tìm anh, hiện tại mới nói đến chuyện thích hợp hay không.

“Em biết hiện tại chia tay với anh là không đúng, nhưng ba mẹ em kiên quyết không đồng ý cho chúng ta quen nhau, mẹ em nói nếu em nhất định kết hôn với anh, liền đoạn tuyệt quan hệ với em.” Bạn gái đường đường chính chính nói, “Lục Tranh, em đã gần 30, em không thể kéo dài nữa, anh hiểu không?”

“Hiểu được.” Anh cười khẽ. Đạo lý tai vạ đến thì tự chạy, anh đương nhiên hiểu được.

Anh không tốn sức giữ lại, sảng khoái đồng ý chia tay, hơn nữa không phải lúc trước anh tặng lễ vật đính hôn là căn nhà ba phòng ngủ ở kinh đô cùng một trăm vạn tiền mặt sao. Đương nhiên, vị hôn thê cũng không đề cập đến trọng điểm trả lại cho anh.

Khắp nơi đều vấp phải trắc trở, chủ nợ tới cửa ép trả nợ, trong thời gian hơn nửa tháng kia, Lục Tranh cơ hồ đều trợn tròn mắt hàng đêm đến sáng, anh nghĩ tới tự sát, cảm thấy nếu chết đi rồi, không cần trả nợ, không cần gánh trên lưng kỳ vọng của nhân viên… Nhưng anh không dám, cũng biết chính mình không thể ích kỷ như thế.

May mắn thay, ngay tại lúc anh cùng đường bí lối, một nhà tài trợ đã vươn tay ra với anh, giúp đỡ liên hệ với mấy nhà đầu tư ngân hàng bên ngoài, sau khi đối phương xem qua kỹ thuật độc quyền của anh tỏ vẻ, “Chỉ cần các người có thể được quốc gia chứng nhận độc quyền, chúng ta có thể cho các người vay tín dụng.”

Nửa tháng, cách thời gian ngân hàng giải quyết chỉ có nửa tháng. Lục Tranh phải trong nửa tháng này lấy được chứng nhận độc quyền để đổi lấy tài chính, bổ sung vào chỗ hở. Nhưng mà, đối với việc xin độc quyền như mọi người đã biết, đánh giá hạng mục độc quyền, được duyệt, lấy được phê chuẩn, không phải mấy tháng sao có thể lấy được.

Nếu muốn đi đường tắt, chỉ có một con đường, đó là dựa vào quan hệ, lấy được phê chuẩn đặc biệt.

Trải qua nhiều người giật dây bắc cầu, bọn họ dù sao cũng gặp được lãnh đạo quan trọng, bất quá nếu ai cảm thấy tặng quà, ăn vài bữa cơm có thể khắc phục khó khăn mà thành công, như vậy người đó đã quá xem thường quy tắc quan trường Trung Quốc.

“Trương cục trưởng, ngài xem có thể để công ty chúng tôi nhận được phê chuẩn đặc biệt được không?” Trên bàn cơm, Lục Tranh cẩn thận hỏi.

Người được xưng là Trương cục trưởng cười khoát tay áo, “Tiểu Lục, ăn cơm không nói chuyện công!”

“Trương cục trưởng, chúng tôi thật sự rất cấp bách, thật không giấu giếm gì, ZG phải dựa vào việc độc quyền này để cứu mạng đó.” Lục Tranh đưa tay đem món quà đã mua lặng lẽ đẩy về phía ông ta, nghiêm túc cầu xin, “Ngài xem có tiện hay không?”

“Ai nha, tất cả mọi người đều cấp bách, ai cũng nói cứu mạng nhưng làm việc phải theo quy tắc thôi!” Trương cục trưởng không lấy món quà kia, nhưng hướng đến bí thư bên cạnh ra hiệu, người phía sau lập tức ngầm hiểu cầm lấy đồ trên bàn.

“Lục tổng, chuyện công việc tối nay nói sau, uống rượu trước, uống rượu.” Bí thư lần lượt hướng ly rượu về phía Trương cục trưởng và Lục Tranh, khi đã ngồi xuống, món quà trên bàn đã không thấy bóng dáng.

Tiền phải nhận, việc không nhất định phải bàn, đây là thái độ của người làm quan phục vụ nhân dân. Lục Tranh cười khổ oán thầm, ngửa đầu cụng ly uống cạn rượu.

Rượu chừng cơm no, bí thư thừa dịp Trương cục trưởng “đi giải quyết” không cản trở nữa, có tình cảm gọi tên Lục Tranh, “Lục tổng, chuyện của ngài Trương cục trưởng đã có chút cân nhắc, tôi thấy nếu không thì cơm nước xong ngài lại an bài một chút, thổi chút gió cho ông ấy nữa, van cầu, nói không chừng chuyện này sẽ thành.”

Lục Tranh vội vàng đón lấy, cười làm lành hỏi, “Bí thư Trần, ngài thấy an bài làm sao cho thích hợp?”

“Việt Giới đi.” Trần bí thư thoải mái trả lời.

Lục Tranh rất ít xã giao, cũng không biết Việt Giới là nơi nào, còn lập tức phân phó quản lý thị trường của công ty đi đặt chỗ. Rất nhanh, vị quản lý thị trường liền gọi điện tới, báo cho biết số phòng, ấp a ấp úng nói, “Lục tổng, nơi này chi phí rất cao, ngài mang nhiều tiền chút.”

Mãi đến khi nhìn thấy bảng giá chi phí ở Việt Giới, Lục Tranh mới biết được rất cao theo lời cấp dưới là như thế nào, nơi này quả thực chính là nơi đốt tiền không thấy khói.

Bí thư Trần ngồi xuống liền phân phó nói, “Kêu mấy tiểu thư bồi rượu đến đây, ngoài ra mang thêm hai bình rượu, đồ nguội, trái cây cũng mang ra đi.”

***

Ngồi xuống, Trương cục trưởng liền cười tủm tỉm phân phó, “Tiểu Trần, đi xem Lộ Lộ và Mễ Lan có không?”

“Vâng.” Trần bí thư cười làm lành trưng cầu, “Các cô ấy nếu không có, tôi bảo chị Hà cho ngài tìm hai mỹ nữ khác?”

Tuy Trương cục trưởng động tác tay chân không lên tiếng, nhưng Tiểu Trần nhìn biểu tình trên mặt ông liền biết mình lại đoán đúng thánh tâm, vì thế rất vui vẻ đi ra ngoài, kề sát bên người Lục Tranh, mờ ám hỏi, “Lục tổng, cũng gọi cho ngài hai cô gái?”

“Không cần, không cần.” Lục Tranh liên tục xua tay, trước hết không nói tới anh không có thói quen ở nơi này, theo góc độ tiền bạc anh càng muốn chiếu cố cho túi tiền của mình.

“Ai nha, đi ra chơi thôi, phải thả lỏng chứ.” Tiểu Trần nháy mắt ra hiệu khuyên nhủ, “Ở đây là quán bar cao cấp nhất ở toàn thành phố B, các cô gái đó đều giống như tiên hạ phàm, cũng không phải cái loại son phấn tục tằng như anh tưởng đâu.”

Không đợi Lục Tranh cự tuyệt, Tiểu Trần liền vỗ bả vai Lục Tranh nói, “Được rồi, đừng chối từ, để cho người anh em của anh an bài.”

Lục Tranh ha ha cười gượng, gật đầu đáp ứng, cũng ngay lúc Trần bí thư đi khỏi, lấy di động ra gửi tin nhắn cho phòng tài vụ, “Mau mang 10 vạn đến Việt Giới.” Anh vừa mới liếc mắt bảng giá trên bàn trà, chính mình mang theo 2 vạn sợ là chỉ đủ đóng phí ghế lô.

Trần bí thư trở về rất nhanh, phía sau là 7 mỹ nữ trong veo như nước đi theo, anh ta kéo một cô gái đi từng bước phía trước, “Trương cục trưởng, Lộ Lộ đêm nay có khách, tôi đưa Mễ Lan đến đây cho ngài.”

Cô gái mảnh mai được gọi là Mễ Lan lắc lư, cười khanh khách đi đến ngồi ngay ngắn trên sô pha của Trương cục trưởng, “Anh Trương, anh đã lâu không tới, người ta còn tưởng ngài quên rồi chứ?”

“Em xinh đẹp như vậy, miệng lại ngọt, anh sao cam lòng quên em được? Bây giờ không phải vội tới đây thăm em sao.” Trương cục trưởng đặt tay lên eo nhỏ nhắn của Mễ Lan, đầu tiến đến cần cổ cô ta, say đắm nói, “Hôm nay dùng nước hoa gì, thơm quá.”

“Channel 5.” Mễ Lan nũng nịu trả lời.

“Nga, khó trách!” Trương cục trưởng đưa tay đặt trên đùi cô, “Vậy em có phải cũng giống như Mã Lệ Liên, ngủ chỉ mặc nó không?”

“Đáng ghét!” Mễ Lan hờn dỗi, “Người ta trái lại muốn mặc, nhưng mặc không được, nếu không Trương cục trưởng tối nay giúp em được không?”

“Mễ Lan mở miệng, anh sao dám từ chối?” Trương cục trưởng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta, “Nói đi, phải giúp thế nào?”

Mễ Lan này ở Việt Giới đã sớm thành tinh, vào cửa vừa thấy tình thế này liền hiểu Lục Tranh nhất định là có việc cầu Trương cục trưởng, cơ hội tốt như vậy, không hung hăng làm giá một chút, vậy cô cũng quá đần độn đi.

“Trong quán mới tuyển vào một vài người, nếu không ngài mời chị em mới nếm thử chút.” Mễ Lan tựa hồ sợ ông ta cự tuyệt, lại ra vẻ ngượng ngùng nói, “Chúng tôi có một em gái mới đến, còn chưa ra mắt rượu, anh Trương cho cô ấy chút kiến thức vậy.

“Nga, ai mới tới?” Trương cục trưởng tò mò hỏi.

Mễ Lan vội chỉ vào cô gái đứng bên máy hát, “Đấy, công chúa mới đến của bọn em, gọi là Hạ Hạ.”

Trương cục trưởng giương mắt đánh giá cô gái trong bộ đồng phục, tự đáy lòng nói, “Rất xinh đẹp, làm công chúa thật đáng tiếc, tiếp khách giống như em có phải tốt hơn không?”

“Hừ, đàn ông mọi người nha, chính là ăn trong bát nhìn trong nồi, còn đang ôm người ta đã ngóng trông khen ngợi cô gái khác như anh.” Mễ Lan ra vẻ tức giận.

“Ai nha, sao còn ghen tỵ vậy, đàn ông khác thế nào anh không biết, nhưng anh có tiếng chung tình, em xem mỗi lần đến đây không phải đều chỉ gọi em sao?”

Trương cục trưởng dỗ liên tục vài câu, thấy Mễ Lan vẫn bĩu môi, liền giơ tay lên, phân phó thư kí, “Đi, gọi hai chai Louis thập tam đến đây.” Nói xong, chỉ chỉ cái miệng đang cười của Mễ Lan, “Như vậy được chưa?”

“Ân, em biết anh tốt nhất.” Mễ Lan cao hứng hôn trên mặt ông ta một cái.

Người hầu rượu để rượu xuống, cô gái gọi Hạ Hạ kia tới đây châm rượu cho mọi người, khi châm đến ly của Lục Tranh, anh khoát tay áo, nhỏ giọng nói, “Tôi không cần, cho Trương cục trưởng uống đi.”

Hạ Hạ nâng mắt nhìn vào mắt Lục Tranh, mỉm cười, cũng dùng thanh âm như vậy trả lời, “Hay là uống một chút đi.”

Trương cục trưởng thấy cô châm rượu xong lại lui về giữ bên cạnh máy hát, liền hướng cô vẫy tay, “Hạ Hạ đúng không? Đến đây, em cũng tham gia đi, hôm nay rượu này cho em.”

Hạ Hạ nghiêng mình, cười nhạt, “Cám ơn hảo ý của Trương cục trưởng, bất quá em không uống rượu, nếu không tôi hát một bài được không?”

“Điều này sao được? Em không phải không để cho chúng tôi…”

Trần thư kí thấy cô cự tuyệt, theo bản năng đã muốn trách cứ, lại bị Trương cục trưởng quát lại, “Không được nói bừa. Hạ Hạ muốn sao thì làm, đừng làm rối quy tắc của người ta.” Ông mặc dù không đạt tới mức VIP của Việt Giới, nhưng dù sao cũng tới mấy mươi lần, quy tắc của nơi này là công chúa không bồi rượu, khách cũng càng không thể ép buộc công chúa uống rượu.

Mễ Lan thấy sắc mặt khó coi của Trần thư kí, vội cười đi hoà giải, “Trương cục trưởng thật đúng là thương người.” Nói xong, lại hướng Hạ Hạ nói, “Hạ Hạ, em còn không mau đến kính Trương cục trưởng một ly.”

Hạ Hạ tuy là người mới, nhưng từng trải qua khoá huấn luyện, cũng biết Mễ Lan là giúp mình giải vây, liền thuận thế, rót nửa non ly rượu, lại giơ ly lên, hơi hạ thấp người, “Trương cục trưởng, em kính ngài, em uống hết, ngài tuỳ ý.”

“Không thể tuỳ ý.” Mễ Lan đem ly rượu trên bàn nhét vào tay Trương cục trưởng, đáng yêu ra lệnh, “Hạ Hạ lần đầu tiên uống rượu, ngài cũng phải uống hết.”

“Lần đầu tiên a?” Trương cục trưởng cầm cái ly đứng lên, một câu hai nghĩa, “Chiếm lần đầu tiên của Hạ Hạ, anh thật sự rất hạnh phúc.”

Mọi người nghe ra ý tứ trong lời nói của ông, toàn bộ đều cười ha ha. Hạ Hạ cũng không giận, cười theo, nói, “Nếu hạnh phúc, vậy uống nhiều chút.”

“Được được, mỹ nữ yêu cầu, anh có cầu tất ứng.” Trương cục trưởng và Hạ Hạ chạm ly, nói liền làm, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Uống xong rượu, Mễ Lan bắt đầu gọi mọi người ca hát, chơi tù tì. Hai mỹ nữ bên Lục Tranh nhìn anh cau mày không hé răng, đùa vài lần cũng không phản ứng, liền mất hứng thú, liên tục chiến đấu ở bên kia chiến trường với Trần thư ký và Trương cục trưởng.

Ít đi mùi nước hoa quanh mũi, Lục Tranh mới cảm thấy hô hấp thông thuận, chỉ vùi đầu nhìn di động, bên tai truyền đến giọng nữ thanh thuý, “Uống ly trà đi.”

Lục Tranh ngẩng đầu nhìn thấy, chính là công chúa kia. Anh tiếp nhận trà, theo bản năng hỏi một câu, “Việc này cũng tính tiền sao?” Nói ra liền hối hận, chờ nhận ánh mắt khinh bỉ của vị công chúa kia.

Nhưng cô gái kia lại ảm đạm cười, lắc lắc đầu, “Đã tính trong phí ghế lô, không thu thêm phí.”

Lục Tranh lúc này mới chú ý đến cô gái này, mặt trái xoan, làn da trắng nõn bóng loáng, ngũ quan khéo léo tinh xảo, đúng như lời Trương cục trưởng nói, là một mỹ nữ. Nhưng không thể nói rõ vì sao, anh lại cảm thấy cô gái này trang điểm không giống với những cô gái khác, toàn bộ vẻ ngoài và khí chất của cô cùng nơi này không hợp nhau, tựa hồ giống như tiên tử rơi vào phàm trần, thanh nhã sạch sẽ. Đúng rồi, tựa như câu nói kia, gần bùn mà không nhiễm.

Nhưng cô gái như vậy sao lại đến đây làm công chúa? Anh không tin cô là loại người vì kiếm tiền mà cam chịu sa ngã.

Lục Tranh vốn cảm thấy lời này không nên hỏi, nhưng nhịn lại nhẫn, rốt cuộc không chịu được, “Cô vì sao đi làm ở nơi này?”

Hạ Hạ sợ run trong chớp mắt, sau đó khoé miệng khẽ nhếch, “Tôi cần tiền.”

“Cô không phải có chuyện khó khăn, cho nên mới…” Lục Tranh đoán.

Hạ Hạ tươi cười càng sâu, nhưng thật sâu lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ, “Người nơi này, có mấy ai không khó khăn?”

“Đúng vậy, có ai không khó khăn.” Lục Tranh líu ríu đồng ý, “Có đôi khi tôi cảm thấy mình còn không bằng các người, ít nhất các người còn có nơi mưu sinh, mà tôi…” Anh cười khổ lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Hạ Hạ thấy anh ủ rũ, liền thử nói sang chuyện khác, “Anh sao không cùng chơi tù tì với bọn họ?”

“Tôi không biết.” Lục Tranh giải thích.

“Tôi dạy cho anh.” Hạ Hạ hài hước cười nói, “Chị Hà của chúng tôi nói, đã tới Việt Giới mà không chơi tù tì, uổng công đến Việt Giới.”

Lục Tranh nhìn Hạ Hạ chân thành, lại nhìn hai chai Louis thập tam giá trên trời kia, thẹn thùng nói, “Nhưng tôi không muốn uống rượu.”

“Tôi cũng không muốn uống rượu.” Hạ Hạ nói, “Chỉ hai ta chơi thôi, thua thì trả lời người thắng một vấn đề, biết không?”

“Được.” Lục Tranh cảm kích vẻ lương thiện, hiểu ý của cô, đặc biệt thành tâm nói, “Cám ơn.”

Hạ Hạ giải thích quy tắc trò chơi, hai người thử chơi vài lần liền chính thức bắt đầu, vì là người mới, ván đầu tiên Lục Tranh thua.

Hạ Hạ mím môi, nghiêm túc suy nghĩ, nói, “Hôm nay anh mời khách?”

“Ừ.” Lục Tranh gật đầu.

Hai người lại tiếp tục chơi, Lục Tranh thua cả năm ván, mà vấn đề của Hạ Hạ cũng không xảo quyệt, chỉ hỏi anh những điều như là vấn đề vì sao mời khách. Đến ván thứ sáu, Lục Tranh cơ bản đã nắm được kỹ xảo, cuối cùng thắng được một ván.

Anh xoa xoa tay, ngượng ngùng đánh giá Hạ Hạ, nghẹn nửa ngày mới hỏi ra, “Cô thích màu gì?” Anh kỳ thực muốn hỏi tên thật của cô, nhưng lại lo cô không chịu nói, cho nên chỉ hỏi sở thích.

“Màu lam và màu trắng!” Hạ Hạ sảng khoái trả lời.

“Vậy cô…”

Lục Tranh vừa định hỏi tiếp đã bị cô cắt ngang , “Ha ha, mỗi lần một vấn đề, không thể phạm quy nha!”

Gương mặt mỉm cười ngọt ngào kia tức thì lấp lánh trước mắt Lục Tranh, rất nhiều năm sau này, mỗi lần nhớ tới nụ cười kia, mỗi góc trong lòng anh đều như bị lông chim đảo qua, ngưa ngứa, mềm mại, giống như thân mình cũng nhẹ đi rất nhiều.

Anh chuyển ánh mắt, hoàn hồn lại, bắt đầu tiếp tục chơi, rất may mắn, ván kế tiếp, anh lại thắng, liên tiếp hỏi nhiều sở thích của cô, vừa định thừa thắng xông lên, quyết định tiếp tục thắng hai ván nữa sẽ mạnh dạn hỏi tên thật của cô, ai ngờ bất thình lình bị Trương cục trưởng gọi một tiếng, “Lục tổng, cậu sao trốn ở một bên vậy? Mau tới đây uống rượu.”

Lục Tranh do dự nhìn Hạ Hạ, sau đó hướng về anh cười nhạt, “Đi thôi, anh còn có chuyện nhờ ông ta, kiên trì chính là thắng lợi, ông ta làm khó, chỉ cần không buông tay còn có hy vọng thu phục ông ta.”

“Không biết phải chờ tới khi nào.” Lục Tranh cười khổ đứng lên.

“Tôi chỉ cho anh biện pháp, thời điểm chống đỡ không nổi liền nói với bản thân là lần cuối cùng, chịu đựng đến ngày mai sẽ có bắt đầu mới.” Hạ Hạ khẽ nói.

Những lời này tựa như một ly nước ấm trong mùa đông, sưởi ấm Lục Tranh đang lúc gần như tuyệt vọng, làm anh dấy lên ý chí chiến đầu, quyết định tiếp tục tốn thời gian với Trương cục trưởng. Nhưng đối thủ quá cường đại, anh rót hơn phân nửa bình rượu, chuyện độc quyền vẫn không chịu nhả ra.

“Trương cục trưởng, ngài xem như giúp tôi, chờ công ty chúng tôi trở lại như bình thường, đại ân đại đức của ngài, Lục Tranh tôi chắc chắn dốc sức báo đáp.”

Trương cục trưởng vỗ vỗ vai anh, “Cái gì đại ân đại đức, không phải chỉ là một chuyện sao, như vậy đi, một chén rượu đổi lấy một phép độc quyền.”

Lục Tranh vừa nghe ông nói ra, vội vàng rót đầy rượu, liên tục nói lời cảm tạ, vừa định ngửa đầu uống, lại bị Trương cục trưởng ngăn lại.

“Này, tôi nói còn chưa xong, rượu thì phải uống, nhưng không phải cậu uống.” Trương cục trưởng cười như không cười dời tầm mắt từ trên mặt Lục Tranh sang bên cạnh chiếc máy hát, “Cậu nếu có thể khuyên được Hạ Hạ uống, tôi đây liền tạo thuận lợi cho cậu.”

Hạ Hạ trố mắt, tâm niệm vừa chuyển liền hiểu được, Trương cục trưởng đây là một đá ném hai chim, thứ nhất vừa rồi chắc đã thấy cô và Lục Tranh tán gẫu thân thiết, cho nên cố ý làm khó xử; thứ hai chẳn là muốn mượn cô để từ chối. Vốn cô nên thức thời, đứng ở bên Trương cục trưởng, nhìn vẻ mặt khó xử của Lục Tranh, nhưng cô lại lựa chọn đứng sai đội.

Cô cười khéo léo, xuất ra kỹ xảo mà chị Hà dạy cho, hờn dỗi, “Trương cục trưởng muốn em uống rượu còn tìm nhiều lý do như vậy, khiến em mà không uống liền rất có lỗi với ông chủ này.”

“Em có thể không uống.” Trương cục trưởng cười nói, “Anh rất thương hương tiếc ngọc, Hạ Hạ nếu không uống rượu, chúng ta cũng không thể miễn cưỡng, đúng không?”

Thư kí vội vàng hùa theo, nhưng Hạ hạ lại giả vờ như nghe không hiểu ám chỉ của Trương cục trưởng, rót đầy ly rượu, cười hì hì hỏi, “Trương cục trưởng nói lời giữ lời? Một ly đổi một phép độc quyền?”

“Đương nhiên, anh từ trước đến nay nói một không hai.” Trương cục trưởng đáp.

Hạ Hạ nâng ly rượu đầy, lại nghiêng đầu hỏi Lục Tranh, “Ông chủ, ngài có mấy độc quyền?”

“Ba cái.” Lục Tranh cảm kích nhìn Hạ Hạ, mang theo một chút đau lòng nói, “Hạ tiểu thư không thể uống thì đừng miễn cưỡng, chuyện này dù sao cũng là chuyện công ty của tôi, không thể để cô bị liên luỵ theo.”

Hạ Hạ khoát tay ý bảo dừng lại, cười đến dịu dàng, lấy lòng, “Ngài nếu sợ tôi bị liên luỵ, nếu không tiền ngài kiếm được sau khi lấy được độc quyền chia cho tôi một ít.”

Lục Tranh không trả lời, nhưng thật ra Trương cục trưởng một bên ha ha cười rộ lên, đưa tay nhéo nhéo cái mũi của Mễ Lan trong lòng, “Nhìn xem, Hạ Hạ người ta có thể kiếm tiền bằng em đó.”

Hạ Hạ uống xong ba ly, mà Trương cục trưởng nói lời giữ lời, lúc này gọi điện thoại cho nhân viên phụ trách, phân phó bọn họ cấp cho Lục Tranh thẻ xanh.

Lục Tranh liên tục nói lời cảm tạ, chờ khi Trương cục trưởng rời đi, chuẩn bị quay lại cảm tạ Hạ Hạ lại được cho biết, cô vì uống rượu đã tan tầm trước. Vốn anh muốn vội hoàn thành xong chuyện độc quyền sẽ đi tìm cô, thậm chí muốn dẫn cô rời khỏi nơi đó, cũng quyết định theo đuổi cô, nhưng mà chờ khi anh trở lại, cô đã thôi việc.

Lục Tranh từng nghĩ trong biển người mờ mịt, bỏ lỡ nhau tuyệt sẽ không thể gặp lại nhau, lại không nghĩ rằng khi cách nhiều năm, anh thế nhưng ngay tại công ty có thể gặp được cô, lúc này đây, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay…

Nhưng mà, đúng là vẫn để mất. Khi anh đưa ra số tiền lớn thỉnh cầu hai người bác của cô tới cứu ba cô, người trợ lý kinh ngạc hỏi, “Lục tổng, Thích tiểu thư đã có bạn trai, ngài như vậy không đúng?”

Anh cười nhưng không nói, anh nợ cô làm sao chỉ bao nhiêu đây?

Một đêm kia, anh và Lâm Tiêu Mặc nâng cốc tâm tình, Lâm Tiêu Mặc chắc chắn anh thích Thích Giai với thân phận hiện tại. Anh không phản bác, cũng không phải cam chịu, chỉ là bọn họ sẽ không hiểu được địa vị của cô trong lòng anh, chỉ có anh mới biết ý nghĩa cô cô đối với bản thân, tựa như lời hát kia, “Em đến thoáng qua, anh nhớ cả đời, ánh sáng của em thoáng qua, anh mê muội cả đời!”

The End


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.