Có khả năng là vụ ngã xuống núi đã tạo thành bóng ma tâm lý cho Chử Hoàn, thế nên tích tắc khi bị ngã ngựa, thần trí vẫn qua lại giữa hôn mê và tỉnh táo dưới kích thích mạnh đã tỉnh táo trong một chớp mắt.
Nhờ một chớp mắt này, Chử Hoàn kinh hoảng nhớ lại: “Mình lại nhảy xuống núi nữa sao?”
Sau đó nhớ ra là không phải, anh mới thở phào, ngã không thẹn với lòng.
Dù rằng nửa người bên trái bán thân bất toại, Chử Hoàn vẫn cố hết sức đổi tư thế, tránh để khi rơi xuống đất gây ra cái chết mất mặt như ngã gãy cổ chẳng hạn.
Nhưng anh nhanh chóng phát hiện mình lo thừa, bởi vì Nam Sơn đã ôm trọn anh vào lòng, không để anh rơi xuống đất.
Đôi tay Nam Sơn ấm áp và vững vàng, mang đến cảm giác an toàn mạnh mẽ, nhưng cảm giác an toàn ấy không thể an ủi tâm trạng Chử Hoàn giờ này phút này. Anh cực kỳ buồn bực, không thể chấp nhận cách mình lên sân khấu khi ở trước mặt Nam Sơn lần nào cũng không anh hùng như thế.
Ô danh bị cành cây đâm xuyên vẫn chưa rửa sạch đâu!
Mấy tộc nhân “rào rào” vây lại, vẻ mặt Tiểu Phương cực kỳ nghiêm trọng. Chử Hoàn không biết trước mắt mình trông thảm hại thế nào, nhìn biểu cảm của Tiểu Phương thì thấy giống như mình sắp sửa cưỡi hạc đi Tây thiên ấy – ông anh này run rẩy đưa tay muốn thử hơi thở của Chử Hoàn.
Chử Hoàn cật lực nâng tay phải, mềm nhũn đặt lên cổ tay hắn mà lắc lắc: “Vẫn còn thở.”
Các tộc nhân thoáng cái om sòm lên, Chử Hoàn nghe thấy họ đua nhau thảo luận khe khẽ.
“Sao anh ta còn động đậy được?”
“Nhưng không phải tộc trưởng nói anh ta chưa tiếp nhận ‘nghi thức’ à?”
“An Tạp Lạp Y Da, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nam Sơn không nhịn được nữa, quát khẽ một tiếng: “Im miệng, ồn ào cái gì thế?”
Mọi người lập tức im như thóc.
Nam Sơn xé vết thương bết máu của Chử Hoàn ra, vết thương bị anh dùng dao cắt bầy nhầy máu thịt, cơ hồ không nhận ra hình dạng ban đầu.
Nam Sơn nhíu mày, lập tức nâng tay anh lên, liếm vết thương một chút.
Chử Hoàn chấn động, lý trí bảo Nam Sơn làm như vậy tuyệt đối không có ý đồ đen tối gì, nhưng lý trí như một chiếc thuyền con, nhanh chóng bị đại dương mênh mông không hề lý trí nhấn chìm, sự kinh hãi như sóng lớn và ngàn vạn lời nói hội tụ trong nội tâm, thành một câu ngu xuẩn: “Cậu ấy cậu ấy cậu ấy liếm, liếm mình kìa!”
Ý nghĩ như dê cụ này nhanh chóng làm Chử Hoàn cảm thấy mình hơi bị xấu xa – và cực kỳ không khéo, anh chính là một quân tử tự cho mình là tiểu nhân.
Giống như để tránh khiến người khác nghi ngờ, Chử Hoàn theo bản năng cựa quậy, cố hết sức dùng nửa thân thể không chịu phối hợp để rút tay ra.
Nam Sơn túm chặt tay anh, cậu dùng bao nhiêu sức lực thì Chử Hoàn đang tê dại không cảm nhận được, chỉ nhìn thấy gân xanh trên mu bàn tay mình bị thít lồi lên.
Sắc mặt Nam Sơn cực ít khi khó coi như vậy, cậu gần như nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Chử Hoàn mà lạnh lùng nói: “Cựa quậy cái gì, anh muốn chết à?”
Cha Sư Cọ Mốc một tay xách thằng gấu con nhà mình, lo lắng bước lại gần: “Vết thương gì? Thế nào rồi?”
“Phong thương.” Nam Sơn vừa nói vừa tháo một cái lọ nhỏ trên hông, đưa tới miệng Chử Hoàn: “Há miệng.”(Chữ phong ở đây là gió, liên quan đến cái tên của loài quái vật đã cắn Chử Hoàn)
Chử Hoàn suýt nữa thì sặc. Anh tưởng là thảo dược gì, kết quả là chất lỏng vào miệng nóng ấm, tanh hôi, có vị rỉ sắt đặc thù – rõ ràng là một ngụm máu mà!
Còn không biết là máu con gì.
“Nuốt đi.” Nam Sơn bóp cằm anh, tay dùng sức không khách sáo chút nào, cơ hồ là ép đổ ngụm máu ấy vào họng Chử Hoàn.
Trong sự thô bạo khác thường kìm nén nỗi lo lắng vô cùng, lúc đổ máu cậu cơ hồ hoảng loạn, trong đôi mắt xinh đẹp như bốc lửa, mái tóc dài giữa lúc vội vã rơi đầy xuống người Chử Hoàn.
Chử Hoàn lập tức hơi mơ màng, trong chốc lát, anh nghĩ thầm: Đừng nói là một ngụm máu, cho dù Nam Sơn bóp cổ dốc cho anh một ngụm kịch độc chết người, chỉ cần đối phương dùng ánh mắt toàn tâm toàn ý này nhìn anh…
Như vậy, Nam Sơn chịu đổ thì anh nhất định chịu uống.
Chậc, anh danh đời này…
Ngay sau đó, Nam Sơn một tay vòng qua lưng ôm anh, một tay muốn đỡ chân.
Chử Hoàn hiểu động tác này có nghĩa là gì, tức khắc tỉnh lại khỏi cơn mơ màng của tình thánh, vội vàng chống tay xuống đất, khéo léo tránh né Nam Sơn định trực tiếp bế mình lên: “Ơ… chờ chút chờ chút, à ừm, tôi tôi…”
Nam Sơn cắt ngang: “Không thích? Thế tôi có thể cõng anh.”
Chử Hoàn kiên định cự tuyệt đề nghị này, vừa phỉ nhổ mình vì ham hư vinh, vừa dùng hết sức lực lảo đảo đứng dậy.
Khó qua ải mỹ nhân thì anh nhận, nhưng chủ ngữ tốt xấu gì cũng phải là “anh hùng”, chứ đổi thành “cẩu hùng” thì còn ra thể thống gì nữa?
Chử Hoàn sính anh hùng này đầu nặng bước nhẹ, lảo đảo muốn ngã, Tiểu Phương nhìn thấy, lập tức rất có nhãn lực chạy tới, định làm gậy cho Chử Hoàn, kết quả là đang một bầu nhiệt huyết vì nhân dân phục vụ bị Nam Sơn nhìn một cái liền khựng lại tại chỗ.
Nam Sơn chẳng rằng chẳng nói khoác cánh tay không bị thương của Chử Hoàn lên cổ mình, sau đó một tay vòng qua sau lưng mà đỡ hờ chứ không hề chạm đến anh.
Chử Hoàn không nói tiếng nào, dù rằng nghi vấn trong lòng đã đủ thành một bộ “Lam Miêu Đào Khí ba ngàn câu hỏi(1)”.
Nhưng lúc này, anh dựa hết vào một hơi thở trong ngực để cầm cự, sợ vừa mở miệng thì sẽ thở hết ra, nên đành phải dằn nghi vấn xuống, tập trung mà đi.
Rất nhanh, cánh tay trái tê dại không một chút cảm giác giống như được mở khóa, hẳn là độc tính đang mất dần.
Nhưng điều này cũng chẳng tốt chút nào, sự tê dại vừa giảm đi, thì xung quanh vết thương tức khắc như có hàng vạn con kiến cắn xé, vừa đau vừa ngứa, dần dần từ vết thương lan ra toàn thân, chỗ nào cũng có, đặc biệt là quẩn quanh mỗi một khớp xương, khiến người ta chỉ muốn lăn lộn kêu gào.
Cứ đi một bước là trong xương Chử Hoàn như bị vô số con sâu nhỏ gặm nhấm.
Máu màu tím đen bắt đầu trào ra miệng vết thương, mà Chử Hoàn đã chẳng còn sức đâu đi để ý, máu chảy ra nhanh chóng ngấm ướt sơ mi, xuôi theo tay anh nhỏ suốt dọc đường.
Sắc mặt anh càng lúc càng khó coi, mồ hôi lạnh trên người ngày càng nhiều, ngay cả áo khoác cũng sũng nước.
Chỉ là giải độc chữa thương mà thôi, Chử Hoàn không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn vậy, e rằng phản ứng trong giai đoạn cai nghiện cũng chỉ đến thế là cùng.
Thân thể Chử Hoàn theo thói quen vẫn giữ nguyên sự cứng đờ, ai không biết nhìn thấy khéo còn tưởng anh đang đội trời đạp đất.
Tình cảnh này cơ hồ khiến những người khác trong tộc Ly Y chấn động.
Mọi người ở đây đều hiểu rõ quá trình giải độc, có người thậm chí từng bất hạnh tự mình trải qua, cho dù chưa trải thì năm nào cũng có cơ hội tận mắt thấy người khác phải chịu. Cảnh tượng những người đàn ông kiên cường như sắt thép đó kêu rên lăn lộn dưới đất chính là bóng ma trong lòng mỗi một người dân tộc Ly Y.
Nghe nói có người khó chịu đến cực hạn, không tiếc đập đầu vào tường, trước kia từng có một người đâm đầu chết tươi luôn đấy.
Chử Hoàn có ảo giác như sắp chết, vô thức bóp chặt thứ chạm đến – anh vừa vặn nắm lấy quyền trượng tộc trưởng trọc lóc kia.
Một đầu quyền trượng vẫn đang cháy, Nam Sơn sợ anh bỏng, vì thế nhẹ nhàng bẻ các ngón tay Chử Hoàn ra.
Khớp ngón tay Chử Hoàn không hề gồ lên, không phải kiểu sẽ kẹp chặt nhẫn, bị quyền trượng thô ráp cọ xát như vậy, cái nhẫn trên tay bỗng nhiên trượt ra, rơi xuống đất vừa vặn đập trúng một tảng đá, kêu “keng” một tiếng.
Chử Hoàn bước nặng bước nhẹ đột nhiên dừng lại, đồng tử thình lình co vào: “Chử… Chử Ái Quốc.”
Giọng anh khàn khàn mà trầm thấp như ngậm trong cổ họng làm Nam Sơn nhất thời không nghe rõ: “Cái gì?”
Chử Hoàn: “Cái… nhẫn…”
Con rắn nhỏ xem tình thế cực nhanh, lập tức trườn tới ngậm cái nhẫn dưới đất, nịnh nọt nhả cho Nam Sơn.
Chiếc nhẫn bạch kim ấm lên nhờ nhiệt độ cơ thể người, giống như chứa đựng sự quý trọng không cách nào tả được.
Nam Sơn nhớ lúc tán gẫu với Chử Hoàn, đối phương từng đùa giỡn mà nhắc tới tác dụng của nhẫn. Thế là cậu dừng chân, nhận lấy chiếc nhẫn đưa cho Chử Hoàn.
Chử Hoàn lập tức nắm chặt nó trong tay, giống như thứ ban nãy bị rơi là hồn của anh chứ chẳng phải là một cái nhẫn tầm thường vậy.
Nhìn thấy phản ứng vô thức ấy, Nam Sơn sững sờ chốc lát, sau đó không biết nghĩ tới điều gì mà vẻ mặt bỗng tối đi.
Thấy cậu dừng chân, Tiểu Phương hoang mang quay đầu lại: “Tộc trưởng?”
Nam Sơn đáp một tiếng, sau đó cậu hạ tầm mắt, cánh tay vốn đỡ hờ sau lưng Chử Hoàn quàng hẳn vào lưng anh, nửa đỡ nửa ôm mà đưa Chử Hoàn về trong tộc, sắp xếp cho anh ở nhà mình.
Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, mà sương mù lúc này dường như không còn dày lắm.
Tiểu Phương đau lòng dắt bạch mã đi xử lý các vết thương lớn bé khắp người, Nam Sơn lại ngồi xuống mép giường, nhìn tay Chử Hoàn cho dù ý thức không rõ cũng nắm chặt cái nhẫn kia, bỗng nhiên đặt tay mình lên, giống như muốn bẻ ngón tay đối phương ra.
Song đây chỉ là một động tác giả, Nam Sơn không thực hiện.
Vai cậu chợt sụp xuống, cậu buông lỏng ngón tay không dùng sức nữa, cuối cùng chỉ dịu dàng nhét tay Chử Hoàn vào chăn.
Sau đó Nam Sơn chăm chú nhìn Chử Hoàn mà ngẩn ra rất lâu.
Chờ Chử Hoàn tỉnh lại thì đã qua một ngày một đêm rồi.
—Đây là 1 bộ phim hoạt hình gồm các nhân vật Lam Miêu, Đào Khí, Phỉ Phỉ… Dùng câu chuyện hài hước, các câu hỏi thú vị để giúp trẻ em hiểu biết nhiều hơn. Đại khái ở đây ý tác giả là Chử Hoàn có rất nhiều điều muốn hỏi.