Sơn Hà Biểu Lý

Chương 49: Chương 49




Bóng tối dưới chân núi không phải đơn giản là giơ tay không thấy năm ngón, hình dung chính xác hơn, nên là nơi ấy bị bóng râm che khuất, bóng râm đó ngưng trệ bất động, Chử Hoàn lại nghe thấy những âm thanh thì thào khe khẽ kia, trong lòng anh đột nhiên trỗi lên hai ý nghĩ mãnh liệt.

Một người đã trải qua nhiều tình huống nguy cấp, trực giác sẽ nhạy bén hơn xa người ta, song cũng chỉ giới hạn trong thời điểm gặp phải nguy hiểm có thể né tránh theo bản năng thôi, Chử Hoàn chưa bao giờ có ý nghĩ rõ nét nhưng hiển nhiên không xuất phát từ lý trí và logic như vậy.

Giống như trong lòng anh tự dưng có thêm hai âm thanh, một đang liều mạng thúc giục anh tiến về phía trước, vào tận vùng đình trệ, một la khàn cả giọng mà cảnh cáo anh lui lại, chạy càng xa càng tốt.

Chử Hoàn bóp mạnh ấn đường, lập tức hơi tiến thoái lưỡng nan, liền kiên định dừng chân ngay tại chỗ, không hề nhúc nhích mà tiếp tục xem chừng.

Nam Sơn lại không cho phép mình bình tĩnh như vậy, cậu quay người nghiêng đầu ôm lấy Chử Hoàn, túm vai lôi anh đi: “Đi!”

Chử Hoàn bị cậu lôi loạng choạng, tiếng lao xao bên tai cũng ngày càng vang rõ, anh không nhịn được nắm cổ tay Nam Sơn: “Tôi cảm thấy…”

Nam Sơn cắt ngang: “Đừng nhìn, đừng nghe, đừng nghĩ!”

Chử Hoàn: “Cái…”

Chưa dứt lời thì sống lưng chợt ớn lạnh, Chử Hoàn sửng sốt quay đầu lại, chỉ thấy cái bóng khổng lồ như bóng đè vậy mà đã đuổi tới!

Chử Hoàn lắc mạnh đầu – chờ đã, bóng thì làm sao biết “đuổi” theo người? Dù đuổi kịp thì có thể làm gì?

Mấy vấn đề này anh nghĩ mãi vẫn không rõ, song chớp mắt vừa rồi, anh lại vô cớ có cảm giác sợ hãi sinh ra từ trong xương cốt.

Nỗi sợ hãi vượt lên sức hấp dẫn của vùng đình trệ, cả bọn hốt hoảng chạy trốn.

Trên đá phủ kín băng và sương trắng, thấy Nam Sơn trượt chân, Chử Hoàn liền nắm cánh tay cậu, Nam Sơn lại thuận thế kéo anh xuống, sức tay cậu mạnh đến kinh người, lôi Chử Hoàn từ trên xuống, đè anh trong lòng mình.

Chử Hoàn: “Chờ…”

Nhưng Nam Sơn căn bản không cho anh thời gian điều chỉnh tư thế, cong người che chở Chử Hoàn trong lòng, trực tiếp lấy mình làm khiên, lăn xuống dưới chân núi.

Một gốc đại thụ chặn ngang đường, Nam Sơn nghiêng người che cho Chử Hoàn, lưng cậu cứ thế đâm trúng nó, Nam Sơn rên khẽ một tiếng, siết chặt tay hơn, cơ hồ bấu vào da thịt Chử Hoàn.

Mấy người họ lúc lên núi đi như rùa bò, lúc xuống cơ hồ lại như sông đổ ra biển, vừa lăn vừa bò một mạch, may mà toàn thành viên ưu tú, không có người già yếu, nếu không chỉ ngã như vậy, là có thể nát luôn mấy bộ xương.

Không ai biết vì sao họ lại chạy, kỳ thực cái bóng thì có gì phải sợ?

Song họ hệt như thỏ non đụng trúng mãnh ưng, đối mặt với cái bóng khổng lồ ấy, lập tức sởn gai ốc theo bản năng.

Chử Hoàn cảm thấy bên dưới chợt trống không, ngay sau đó là cảm giác rơi tự do quen thuộc, anh và Nam Sơn như trẻ sinh đôi dính liền từ trên băng tầng lồi lên bay ngang ra.

Cao chừng nào? Bên dưới có cái gì? Ngã vậy sẽ không tàn phế luôn chứ?

Ngay chớp mắt trong lòng Chử Hoàn muôn phần lo lắng, anh đột nhiên nghe rõ một chữ trong âm thanh lải nhải bên tai kia.

“Lửa!”

Chử Hoàn không cầm được lòng lên tiếng hỏi ngược lại: “Lửa?”

Cái bật lửa của anh đã nổ mất ở chỗ hoa uổng tử rồi, lửa ở đâu ra? Tự mình phun chắc?

Nhưng anh vừa buột ra một tiếng như vậy, tựa như đọc lên mật ngữ thần bí nào đó, Chử Hoàn nghe đoàng một tiếng, trước mắt cơ hồ trắng lóa, tia sáng mạnh làm anh không mở được mắt.

… Không phải tự mình phun thật chứ?

Không ai nhìn thấy ánh sáng màu trắng ấy đến từ đâu, tất cả tầm mắt đều không tự chủ được mà né tránh.

Trong cơn mơ màng, Chử Hoàn phảng phất chạm đến mối liên hệ bí ẩn nào đó, kéo dài đến nơi không thể chạm tới.

Song cảm giác huyền diệu này chỉ thoáng qua, ngay sau đó, họ nặng nề rơi xuống đất, ngã vào một cái hố hơi lõm xuống ở trên sườn núi, Chử Hoàn nhanh nhẹn dùng đầu vai chống mặt đất một chút, thuận thế nghiêng người lăn qua bên kia, giảm lực chấn động khi rơi, tốt xấu gì cũng không để Nam Sơn trực tiếp trở thành tấm đệm thịt cho mình.

Đồng tử Chử Hoàn chậm rãi quay về với kích cỡ ban đầu, chỉ thấy trước mắt vẫn là bầu trời giữa trưa vạn dặm trời trong không gợn mây, ánh dương đều đều chiếu lên đỉnh núi ban nãy họ lăn xuống, quầng sáng nho nhỏ bên trên tựa như rải một tầng thủy tinh vậy.

Cái bóng khủng bố ban nãy và ánh sáng màu trắng lạ lùng đều đã không còn sót lại chút nào, giống như chỉ là một ảo giác thôi.

Nam Sơn dùng tay chống đất, nhưng tạm thời không đứng dậy nổi, một lần nữa ngã xuống, đủ thấy va chạm không nhẹ, đầu cậu mướt mồ hôi lạnh, sau lưng có một vết bầm trông mà đau lòng.

Nếu cậu không phải là Người Thủ Sơn trời sinh mình đồng da sắt, chắc cũng gãy luôn cột sống rồi.

Nhưng Nam Sơn không rên tiếng nào, thở một cách nặng nề, cậu cắn chặt răng làm khuôn cằm tạo thành một đường cương nghị.

Khóe mắt Chử Hoàn lập tức giật nhẹ: “Cho tôi xem nào.”

Song không biết có phải là ảo giác của Chử Hoàn hay không, lúc anh đưa tay kéo Nam Sơn, đối phương lại né đi.

“Đừng nhìn,” Nam Sơn nhổm dậy một cách khó khăn, chân hơi loạng choạng, cơ hồ không thẳng nổi lưng, “Đi trước đi.”

“Chậm thôi, cậu từ từ đã,” Chử Hoàn gọi cậu lại, “Đi cái gì mà đi? Lại đây, tôi cõng cậu.”

Nam Sơn nhìn thật sâu vào mắt anh một cái, lập tức hạ tầm mắt tránh né anh, sau đó lưng thẳng băng như đang khoe sức mạnh, đi cơ hồ hơi bán thân bất toại.

Tình huống này là sao?

Chử Hoàn nhíu mày, song tình hình khẩn cấp, anh không kịp nói gì.

Có câu lên núi dễ xuống núi khó, họ nhanh chóng đi qua dốc thoải ngắn, đến một đoạn đường hiểm trở nhất, vách núi dựng đứng không nhìn thấy đáy, trên đóng một lớp băng li ti, Chử Hoàn nhìn qua liền cảm thấy da đầu ngứa ngáy – phải đi xuống bằng cách nào?

Lúc trèo lên họ đã hệt như một đám người nhện không có mũ trùm đầu, nhưng muốn dùng cách tương tự để trèo xuống, lại tuyệt đối không thể.

Tiểu Phương vội vàng quay đầu lại xin chỉ thị từ Nam Sơn: “Tộc trưởng, giờ phải làm sao?”

Nam Sơn không đáp, cậu khom người một cách đau đớn cực kỳ, lúc này vết bầm sau lưng đã tím đi, có thể nhìn thấy mạch máu hình mạng dữ tợn như nứt nẻ chiếm cứ dưới da, mới nhìn còn tưởng có một con đại mãng xà quấn quanh hông cậu cơ.

Chử Hoàn không thèm giải thích đè cậu lại, cẩn thận xem xét vết thương, thử chạm nhẹ lên chỗ da bị sưng của Nam Sơn, cảm thấy da cũng đang nóng lên.

Nam Sơn nhịn không rên thành tiếng, lại không tự chủ được hơi run rẩy.

“Không được,” Chử Hoàn quay sang Tiểu Phương, “Người anh em, mau đi xem quanh đây có sợi dây leo nào chắc chút không, chặt vài dây dài, cột mọi người vào nhau.”

Trên vách núi mọc rất nhiều loại dây leo không biết tên, Tiểu Phương nghe vậy lập tức hành động, không hề ý kiến ý cò.

Mà cùng lúc đó, Nam Sơn lại lần nữa né tránh ánh mắt Chử Hoàn, lặng lẽ muốn rút tay ra.

Lần này, dù đần độn hơn thì Chử Hoàn cũng đã nhận ra đây không phải là ảo giác, Nam Sơn rõ ràng đang trốn tránh anh.

Vô duyên vô cớ, vì sao cậu đột nhiên lại kỳ lạ như vậy?

Chử Hoàn nhất thời chưa kịp phản ứng, cũng không có thời gian suy ngẫm, anh túm chặt cổ tay Nam Sơn, giận tái mặt: “Cậu không thể tự mình đi được, hoặc là tôi cõng cậu, hoặc là tôi bế cậu, tự chọn đi!”

Nam Sơn trầm ngâm giây lát, không biết chuẩn bị tâm lý thế nào, mau chóng ổn định ánh mắt mình, tầm mắt cậu đi một vòng qua những vết thương lớn nhỏ mới kết vảy trên người Chử Hoàn, đoạn trả lời một cách khách quan và bình tĩnh: “Chính anh còn chưa lành hẳn các vết thương, từ nơi này đi xuống đã miễn cưỡng rồi, nếu còn cõng thêm một người, đến lúc đó vết thương nhất định sẽ vỡ ra. Tôi cùng lắm là một đêm sẽ phục hồi, anh thì không thể.”

Cậu nói rất có lý, quả thực không thể nào phản bác nổi.

Lúc này Tiểu Phương đã nhanh tay lẹ chân chặt dây leo quay về, Viên Bình đi tới, ném một đầu dây leo cho Chử Hoàn: “Cậu ấy nói đúng đấy, né ra đi chó da giòn – tộc trưởng à cột chắc vào, đoạn đường này tôi cõng cậu.”

Viên Bình khi không luôn thích sỉ nhục Chử Hoàn, tần suất cũng xấp xỉ ăn cơm uống nước vậy, Chử Hoàn vốn đã thành quen từ lâu, cơ bản đều coi như gió thoảng qua tai, song lúc này, trong lòng anh lại đột nhiên bùng lên ngọn lửa vô danh – dù rằng quen biết nhau ngần ấy năm, anh hiểu rõ Viên Bình thẳng đến không thể thẳng hơn, nhưng anh vẫn khó chịu như đồ của mình bị thằng khác dòm ngó vậy.

Tay cũng ngứa ngáy.

Nhưng Chử Hoàn đã đến tuổi này, rốt cuộc không còn một chút kích động tuổi trẻ nữa, lửa trong lòng đến bí mật, tốc độ dằn xuống cũng mau lẹ. Họ bây giờ đang chạy đến tè ra quần, chắc hẳn không diễn nổi tiết mục ghen tuông, bởi vậy Chử Hoàn lúc ấy không nói gì, chỉ dùng tay kéo để thử độ chắc của dây leo, sau đó khi Nam Sơn đang khom lưng không tiện hành động, anh quấn luôn qua chân cậu, cột một nút rất chắc.

Tiếp đó, Chử Hoàn kéo dây leo, vượt qua Đại Sơn, vỗ vai thiếu niên kia, kêu cậu nhóc lui ra phía sau, tự mình đi trước dò đường.

Chử Hoàn chưa bao giờ hâm mộ thân thể chịu được đòn của Người Thủ Sơn hay Người Thủ Môn, Nam Sơn nhiều lần nhắc đến “thay máu”, anh cơ bản cũng chỉ coi như lời ân ái, chứ chưa hề nghiêm túc suy nghĩ đến việc chấp nhận.

Bởi vì Chử Hoàn thấy rằng, điều này căn bản không cần thiết.

Chủng tộc thế nào sinh ra thân thể thế ấy, anh sinh ra chính là nhục thể phàm thai này, không có gì phải để ý cả, giống như trời sinh chim biết bay, cá biết bơi, người khi vừa sinh ra lại là một con rùa không mai – ngay cả lật cũng không nổi.

Đôi khi thiên tư của con người quả thật bị hạn chế ở một mặt nào đó, nhưng vậy thì sao? Gọi là “kẻ mạnh”, chẳng phải là một cách sống không ngừng vượt qua thiên phú à?

Khi đối mặt với vấn đề này, lòng Chử Hoàn vẫn rất thoải mái, cho đến giờ này phút này.

Thí dụ như trước mắt, anh đột nhiên lại nghĩ không thông.

Lòng tự tôn rất nhiều năm không bị chạm đến của Chử Hoàn, ban nãy bất ngờ bị một câu “chó da giòn” như cố ý như vô tình của Viên Bình chọc trúng, đau như hóc xương vậy.

Lúc lên núi, họ đi từ sáng sớm đến giữa trưa, xuống núi lại là từ giữa trưa đến tận rạng sáng ngày hôm sau.

Lúc có ánh sáng thì Chử Hoàn dò đường, đến tối, thị lực của anh không cách nào chính xác nữa, thì người dò đường chỉ có thể đổi thành Tiểu Phương.

Bầu không khí nặng nề, chẳng ai dám phân tâm tán dóc, tận đến mờ sáng ngày hôm sau, họ mới chiến thắng một đoạn vách núi cheo leo, đến dốc thoải tuy không có bậc đá nhưng đã có thể đứng thẳng mà đi lại.

Thương thế của Nam Sơn quả nhiên phục hồi nhanh, chẳng qua một đêm mà cơ hồ đã hết sưng, vết bầm biến thành màu tím đậm càng thêm đáng sợ, nhưng máu tụ đã tan bớt, nhìn nghiêm trọng, song tựa hồ không ảnh hưởng đến phần lớn động tác.

Họ cắt đứt dây, không dám dừng bước, không ngủ không nghỉ lần đường cũ quay về, mãi cho đến khi mặt trời một lần nữa lặn về hướng Tây, chạy như hành quân gấp thêm một ngày, mới về tới sơn động lúc đi từng nghỉ lại, tạm thời dừng chân.

Mà dừng chân cũng không hoàn toàn là vì nghỉ ngơi, trong lòng họ đều hiểu là đi tiếp thì nhất định sẽ gặp phải lũ thực nhãn thú chiếm lĩnh rừng rậm và âm thú quay về, bởi vậy phải tạm thời dừng lại dưỡng sức, bàn bạc xem nên đối phó bằng cách nào.

Nam Sơn toàn nhờ trí nhớ, vẽ tường tận bản đồ vùng này trên mặt đất – mỗi lần sơn môn quay ngược sang đây, Người Thủ Sơn đều trải qua hai lần tuần sơn, từ khi mười ba mười bốn tuổi cậu đã bắt đầu đi đường này, thế nên địa hình dù nhắm mắt lại cũng vẽ ra không sai mảy may.

“Lần này chúng ta đi xa nhất là nơi đây, mà rừng bia thì ở đây,” Nam Sơn vẽ ngọn núi lớn họ từng trèo lên, lại kéo dài lộ tuyến thêm chừng một phần năm, “Chúng ta đi tám phần đường, toàn bộ hành trình men theo con sông chính. Có mấy nhánh sông nước cũng rất sâu, là mấy dòng này, ta đã đánh dấu rồi, những nơi này rất có thể sẽ có âm thú qua lại.”

“Chúng ta hiện giờ đang ở vị trí này, bên này là rừng rậm bị thực nhãn thú chiếm,” Nam Sơn chấm một điểm trước, sau đó lại khoanh vòng tròn, phủi đất trên tay, nói, “Thực nhãn thú bình thường không thích di chuyển, trừ khi không sống nổi ở nơi ban đầu nữa. Chỗ chúng dừng lại phần lớn cần phải có cây có nước, cho nên ta cơ bản có thể đoán được chúng đi về phía Nam, lần này trở về chúng ta cố hết sức đi hướng Bắc, vòng qua núi, thà đi hơi xa chứ đừng để đụng mặt chúng.”

Chử Hoàn uể oải xen vào: “Bọn thực nhãn thú kia quần cư, mùi bay xa mười dặm, động vật khác không thể không ngửi thấy, người dẹp và âm thú hẳn cũng sẽ tìm đủ mọi cách né tránh. Ta đi vòng chúng cũng đi vòng, tốt nhất là đừng đụng trúng nhau.”

“Người dẹp có chỉ số thông minh rất cao, hẳn sẽ không chủ động đi trêu chọc lũ âm thú quy mô lớn, chúng giỏi quần ẩu, cho dù bắt, cũng nên chọn xuống tay với con đi lẻ.” Viên Bình nói tiếp, “Cho nên, chúng hẳn sẽ vòng qua nơi nhiều nước, khả năng ở trên núi là lớn nhất, mà còn là ngọn núi có thể tìm được nguồn nước sạch sẽ an toàn ngay gần bên.”

Đại Sơn: “Tộc trưởng, sơn lộ thủy lộ đều không an toàn, vậy chúng ta nên làm thế nào?”

“Tôi biết một đường.” Tiểu Phương chợt xen vào, “Là một lối tắt. Hàn đàm xuyên qua núi, sơn động rất nhỏ, âm thú không vào được, có thể bơi thẳng qua đó mà không cần leo núi, cũng khỏi phải đi vòng. Người dẹp không biết bơi, hẳn sẽ không chui vào sơn đàm, cho dù đụng mutai, không có người dẹp chỉ huy, cũng dễ xử lý.”

Lúc đi không ai biết trong rừng cây yên bình lại có một đám thực nhãn thú vào làm hàng xóm, bởi vậy Tiểu Phương cũng không kịp đưa ra chủ ý này, lúc về lại vừa vặn có tác dụng.

Nam Sơn quyết đoán gật đầu đồng ý: “Được, nhưng mọi người nghỉ ngơi trước đã, ngày mai trời vừa sáng chúng ta sẽ lập tức lên đường ngay.”

Cậu chưa dứt lời thì Chử Hoàn đã đứng dậy: “Để tôi gác đêm.”

Nói xong tự mình đi đến cửa hang, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên.

Nam Sơn nhìn bóng lưng anh mấy ngày nay gầy đi không ít, mở miệng giống như muốn nói gì, nhưng sau chót vẫn chẳng lên tiếng, chỉ đi theo anh.

Chử Hoàn ngồi một mình cạnh đống lửa ở cửa hang, hai tay đan vào nhau, gối sau đầu, nằm dưới đất ngửa mặt lên trời, ngắm ngân hà mờ mờ trên cao.

Về vùng đình trệ, kỳ thực đến bây giờ Chử Hoàn vẫn còn mơ hồ. Đó là một sự tồn tại anh chưa gặp bao giờ, cũng không thể lý giải, chỉ theo bản năng cảm thấy nguy hiểm vô cùng.

Mệt mỏi chạy suốt hai ngày một đêm, lúc này Chử Hoàn cũng bình tĩnh lại rồi, anh ý thức được, Nam Sơn đột nhiên xa lánh anh, dường như là sau khi nhìn thấy vùng đình trệ.

Vừa thông suốt điểm mấu chốt này, quả thực dùng ngón chân Chử Hoàn cũng hiểu Nam Sơn đang nghĩ gì.

Nhất định là sự biến hóa của thế giới này đã vượt qua dự tính của Nam Sơn. Nếu như kẻ địch là người, dù là quái thú khó bề tưởng tượng hơn, cũng không phải là không thể chiến thắng, song nếu như “kẻ địch” này là bản thân thế giới thì sao?

Đại khái là Nam Sơn ý thức được rằng, bất luận trên thánh thư bịp bợm kia viết gì, có khả năng cậu đều không cách nào tìm được một đường sinh cơ, cho nên chờ sơn môn đảo ngược lần nữa, với tính tình cố chấp của người đó, không chừng sẽ chẳng thèm phân bua mà đẩy mình đi luôn.

Để anh vĩnh viễn rời khỏi thế giới hoang đường như trong khe hẹp này.

Chử Hoàn thở dài, nhớ tới vài câu chuyện ngày trước từng đọc được trong dã sử diễm văn, trong đó kể một số chuyện vùng biên giới vừa ướt át vừa độc hại, nào là cô gái trẻ biết hạ độc hạ cổ vì giữ chàng trai lại mà không từ thủ đoạn, quyết tuyệt cố chấp như thế nào, hết “em chết anh cũng phải chết”, lại tới “cả gan phản bội, thì để xương lại”, vân vân và vân vân…

Nơi đây thủ đoạn cổ quái nhiều vô kể, lại là địa bàn của chính Người Thủ Sơn, họ muốn làm gì thì làm, coi trời bằng vung cũng chẳng ai quản nổi… Có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng sao người anh gặp, lại không thể ích kỷ độc ác hơn?

Chử Hoàn ngây ra một hồi, ý thức được mình hơi vội vàng cầu xin ngược đãi, không nhịn nổi cảm thấy khó tin mà phỉ nhổ mình: “Thằng M!”

Nhưng Nam Sơn vừa trầm mặc vừa kiên quyết, thằng M thật sự chẳng có cách nào với cậu.

Sau nửa đêm, Nam Sơn đến thay Chử Hoàn, trưng ra bộ dạng mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, chuẩn bị phân rõ giới hạn, nói với Chử Hoàn: “Anh đi ngủ một lúc đi.”

Chử Hoàn dời tầm mắt lên người cậu, không nói một lời, chỉ nhìn Nam Sơn.

Nam Sơn bị ánh mắt không lời này nhìn đến phát khiếp, một lúc lâu, cậu ngồi xổm xuống, chậm rãi tháo cái nhẫn trên tay, đặt bên cạnh Chử Hoàn.

Chử Hoàn ngồi bật dậy, cầm cái nhẫn bạch kim trơn kia, tung tung trong tay, lật qua lật lại vài vòng, cảm thấy ánh lửa phản xạ trên kim loại làm mắt đau nhói.

Anh kìm nén cảm xúc, mặt không biểu cảm, biết rõ còn hỏi: “Ý cậu là sao?”

“Trả lại cho anh.” Nam Sơn hạ giọng rất thấp, giống như sợ quấy rầy người khác.

Giây lát sau, cậu tựa hồ đã quyết tâm, hít sâu một hơi, dùng giọng điệu cứng nhắc như giải quyết việc chung, nói với Chử Hoàn: “Trên thánh thư bảo rằng, sẽ xuất hiện một người có thể nối liền quá khứ và tương lai, hiện thế và mạt thế, tôi vẫn luôn cho rằng người ấy là anh – nhưng hiện giờ xem ra, khả năng không lớn. Chúng ta đã bị vùng đình trệ bao vây, anh phải hay không, đều đã không còn kịp – chờ qua mùa đông này, sơn môn đảo lại, tôi sẽ đưa anh đi, anh đừng quay về nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.