Sơn Hà Biểu Lý

Chương 52: Chương 52




Lũ người dẹp mưu toan đánh lén này, là bị Người Thủ Môn và Người Thủ Sơn truy sát đến nơi đây.

Ví như Lỗ Cách cũng có từ điển, chỉ e trong đó không có bốn chữ “một vừa hai phải”. Từng thế hệ tộc trưởng Người Thủ Môn cơ hồ đồng thọ với sơn môn, rồi dần dà, bản thân hắn đã thành hóa thân của sơn môn, bởi thế, nếu có kẻ cả gan mạo phạm sơn môn, chỉ cần hắn còn sức lực để bò, thì nhất định đuổi tận giết tuyệt đối phương.

Viên Bình huýt sáo một tiếng dài giống y hệt, có lẽ đây là kỹ năng thiên phú của Người Thủ Môn. Tiếng huýt rất đặc biệt, ngân nga chói tai, sức xuyên thấu cực mạnh, ở gần cơ hồ đau nhói cả tai, lắng nghe cẩn thận, vậy mà còn có một chút ý tứ cảnh báo phòng không, ý nghĩa ẩn chứa trong khác biệt dài ngắn tinh vi, chỉ có chính họ mới trao đổi được, chứ người ngoài thì đừng hòng hiểu.

Tiếng huýt sáo từ xa một ứng một đáp, chắc tương đương với dăm ba câu của người ta. Viên Bình miệng bận, tay cũng chẳng rảnh, hắn vung đao chém đầu một con mutai, tên người dẹp cưỡi trên cổ con đen sì đó ngã dúi đầu, bị Viên Bình đạp gãy cổ.

Cùng lúc đó, Viên Bình còn bớt thời giờ quan tâm Nam Sơn một chút: “Là tộc trưởng của chúng tôi dẫn người đến – tộc trưởng Nam Sơn, cậu thế nào rồi?”

Thuốc giải độc cho phong thương hiệu quả tức thì, quá trình như có hàng vạn con kiến khoét tim, là một cực hình khiến người ta đau đớn không muốn sống. Tay Nam Sơn đã bắt đầu run rẩy không cách nào kiềm chế, song một bên là Chử Hoàn, một bên là Viên Bình, bất kể quay mặt về hướng nào, Nam Sơn đều không muốn yếu thế.

Vì thế, cậu cố gắng chịu đựng, người chẳng ra người quỷ chẳng ra quỷ mà hơi mỉm cười.

Lúc này, miệng vết thương của Nam Sơn đã rỉ ra máu độc màu tím đen, cho thấy thuốc giải bắt đầu có tác dụng rồi. Chử Hoàn đã tự mình nếm trải mùi vị này, thế là anh lập tức không thừa lời, khom lưng đập mạnh sau đầu gối Nam Sơn một cái.

Nam Sơn chẳng bao giờ có ý thức phòng bị anh, bị đánh lén một cách táo tợn, chân mềm nhũn, liền bị Chử Hoàn bế thốc lên, nhục như mất nước vậy.

Nam Sơn: “Bỏ…”

Chử Hoàn: “Câm miệng!”

Người thật đủ hết xương thịt không như bộ xương ở chỗ hoa uổng tử, trọng lượng không thể đánh đồng, dù cho sức nặng của chỉ một người Chử Hoàn còn kham được, nhưng hành động vẫn không tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Chử Hoàn: “Viên Bình, yểm hộ một chút.”

May thay, toán người dẹp và mutai này tuy quy mô hơi đáng sợ, song kỳ thực đã tan tác không thành đội.

Mutai chỉ là súc sinh, người dẹp bóp nhẹ là chết, phiền toái duy nhất chính là lũ quái vật đen sì kia phun loạn khắp nơi, phong tiễn không hề có mục tiêu đua nhau bắn tới, không dễ né tránh.

Lúc này, Chử Hoàn cảm nhận được một trận gió từ dưới chân thổi tới, thế lên nhẹ nhàng, cơ hồ có xu hướng “lên từ ngọn bèo tấm”, sau đó nó nhanh chóng xoay tròn, mở rộng, lấy mấy người họ làm trung tâm, lao vút ra thành một lốc xoáy khổng lồ.

Chính giữa vòng xoáy không thể cảm nhận được sức gió mạnh yếu, nhưng càng đi ra ngoài sức gió càng hung tàn. Lần này Nam Sơn cơ hồ dốc hết toàn lực, cây cối trong rừng theo đó ngã rạp xuống như bão vừa quét qua vậy.

Cơn lốc ấy cứ thế đánh tan phong tiễn bay loạn xạ, quét ra cho họ một lối đi tạm thời.

Sau đó, Nam Sơn hoàn toàn thoát lực, mềm nhũn dựa lên người Chử Hoàn. Hơi thở của cậu mỏng manh mà dồn dập, ngay cả sức lực để mở mắt cũng sắp sửa chẳng còn, cánh tay bị thương buông thõng, máu độc liên tục chảy ra, mất máu làm toàn thân cậu lạnh run, thần trí cũng chực chờ sụp đổ, cơ hồ xuất hiện ảo giác.

Dần dần, trong tai Nam Sơn, sự ồn ào của cả thế giới dường như đều cách xa cậu, cậu cảm nhận được, chỉ có tiếng tim Chử Hoàn đập phảng phất trở nên to vô cùng, cũng chỉ có sự ấm áp đến từ bàn tay Chử Hoàn dán trên người cậu, là khó mà kháng cự.

Trong chốc lát, tim Nam Sơn thoát ly ý thức, cậu quên mình đang ở nơi nào, chỉ mơ hồ nghĩ: “Mình dù chết cũng không tiếc nuối gì nữa.”

Lúc này, tiếng người lao xao rốt cuộc tới gần. Người Thủ Sơn và Người Thủ Môn không hổ là chiến sĩ trời sinh, chỉ cần trên số lượng chưa rơi vào liệt thế tuyệt đối theo kiểu nghiền nát, thì ngược đãi quái vật chính là nghề của họ.

Phía trên truyền xuống tiếng huýt sáo, Viên Bình đồng thanh dịch: “Đi bên này, đi theo tôi!”

Nói xong, hắn dán sát vào chân núi bên kia, đạp trên đá núi gập ghềnh, dẫn những người khác chạy lên cao mau lẹ như giẫm trên đất bằng vậy. Sau đó, mưa tên từ trên trời bắn xuống, ngoại trừ để lại một đường mòn nhỏ sát núi cho mấy người bọn họ, những nơi còn lại không khác gì tấn công.

Đáng tiếc, IQ của người dẹp quá cao quả nhiên là phiền toái lớn. Lũ quái vật loắt choắt tinh mắt sau khi bị bắn chết một đám, lập tức phát hiện hướng đi của bọn Viên Bình, liền ù ù thổi tù và nhắc nhở đồng bọn, xua mutai thành đàn đuổi theo – Người Thủ Môn hung tàn chưa từng chịu làm tộc nhân của mình bị thương, phải khiến họ sợ ném chuột vỡ đồ mới được.

Giờ đây, người và quái vật cơ hồ liều mạng so tốc độ trong hoàn cảnh “vượt nóc băng tường”.

Đương khi con mutai gần nhất sắp sửa đuổi kịp Đại Sơn đoạn hậu, há miệng tính bắt đầu phun nọc độc, một bóng người chợt như trời giáng, tay cầm vũ khí dài nhỏ, cuốn theo cơn gió dữ không gì sánh bằng, hung hãn đâm xuyên cổ quái vật nọ một cách hoàn mỹ.

Da và tóc người ấy trắng đen rõ ràng, mặt mày âm nhu gần như diễm lệ, tỏa ra sự tàn ác tựa thủy quỷ.

Viên Bình: “Tộc trưởng!”

Chính là Lỗ Cách.

Trong mắt tộc trưởng của họ, Người Thủ Môn mới sinh tựa như một đứa trẻ quý báu vậy. Lỗ Cách thần sắc dịu đi, với nét cười hàm súc liếc Viên Bình một cái, hiền hậu tới độ khiến Người Thủ Sơn phải sởn gai ốc.

Sau đó, Lỗ Cách nhìn thấy Nam Sơn đang được Chử Hoàn bế, ánh mắt sững lại: “Phong độc?”

Chử Hoàn nói: “Đã uống thuốc rồi.”

Lỗ Cách gật đầu, quay người cho tay lên môi huýt sáo, sau đó hoành vũ khí trước ngực, hất cằm bảo mấy người thảm hại khủng khiếp này: “Đi trước đi.”

Mười mấy dũng sĩ Người Thủ Môn và Người Thủ Sơn liên tiếp nhảy xuống, lao vào đàn quái vật mutai đen sì, tức khắc bắt đầu một cuộc đồ sát đơn phương.

Trong cái túi đựng tên bên hông Chử Hoàn tổng cộng còn lại ba mũi tên, cả bọn trước mắt có thể nói là hết gạo sạch đạn, bởi vậy cũng chẳng khách sáo với Lỗ Cách, lập tức trốn ra sau chiến tuyến của Người Thủ Môn.

Chưa đầy nửa tiếng, trừ vài tên người dẹp hoảng sợ đào tẩu rải rác, những kẻ địch khác bị giết sạch sành sanh. Lỗ Cách lau máu trên mặt, lạnh lùng dặn dò: “Thu dọn sạch sẽ, đừng để xác chết làm ô nhiễm nguồn nước.”

Nói xong, hắn quay người đi đến trước mặt bọn Chử Hoàn, nửa quỳ xuống, sờ thử trán và động mạch cổ của Nam Sơn.

Chử Hoàn hơi căng thẳng hỏi: “Thế nào?”

Thấy anh ta căng thẳng như vậy, thái độ hơi cứng nhắc của Lỗ Cách cũng đỡ hơn, hắn thấp giọng nói: “Không sao, cố chịu đi, chịu một đêm đến ngày mai là khỏe – Mà sao các ngươi lại đi đường này? Còn một huynh đệ đâu?”

Nguyên nhân trong đây một lời khó nói hết, hỏi đến Chày Gỗ, cả bọn không hẹn mà cùng lặng im.

Vừa thấy phản ứng như vậy, Lỗ Cách tức khắc hiểu ngay, hắn dừng một chút rồi đứng dậy: “Đi trước đi! Nam Sơn tạm thời đừng lên nữa, chỗ sơn môn bọn ta có phòng trống, để y nghỉ ngơi một đêm ở đó trước, chờ y tỉnh rồi nói sau. Về phần huynh đệ kia…”

Tiểu Phương nói: “Để tôi lên núi, báo tin cho người nhà của anh ta.”

Lỗ Cách nghe vậy gật đầu, đi đằng trước dẫn đường.

Sắc mặt hắn thủy chung lãnh đạm, song không hề là thật sự thờ ơ chẳng quan tâm, đi vài bước, Lỗ Cách rốt cuộc không nhịn được quay đầu hỏi: “Vị huynh đệ kia làm sao mà chết?”

Đại Sơn đỏ hoe mắt: “Anh ấy chết ở chỗ hoa uổng tử và ảo ảnh hầu, đều là vì tôi.”

Lỗ Cách dừng bước, đồng tử chợt co lại: “Cái gì? Các ngươi đụng phải hoa uổng tử và ảo ảnh hầu? Ở trong phạm vi rừng bia sao?”

Viên Bình vô tư trả lời: “Tộc trưởng, rừng bia đã bị nuốt vào vùng đình trệ, chúng tôi không đến được.”

Lỗ Cách không vô tâm được như hắn, nghe vậy tức khắc biến sắc, càng làm đôi mắt đen không thấy đáy trông như hai cái giếng sâu. Đoạn hắn gọi một Người Thủ Môn khác, vội vã căn dặn: “Ngươi thay ta trông nom các huynh đệ Người Thủ Sơn một chút.”

Sau đó Lỗ Cách lôi Viên Bình đi: “Ngươi đi theo ta, nói cho ta biết trên đường đã gặp những gì.”

Chử Hoàn bế Nam Sơn đi thẳng vào sơn môn. Sau khi vào sơn môn vòng qua thánh tuyền, lại qua một đoạn đường quanh co vòng vèo sơn động lớn lồng sơn động bé, đến một nơi hơi giống tiểu sơn cốc, tứ phía đều là vách núi cao tít không trèo nổi, một luồng sáng chiếu thẳng từ trên xuống nơi này, như cửa sổ trên mái nhà do thiên nhiên hình thành vậy.

Trong tiểu sơn cốc có rất nhiều phòng nhỏ, bên trong chăn màn gối đệm đủ hết, là chỗ để Người Thủ Môn nghỉ ngơi lúc không phải trực.

Người Thủ Môn dẫn đường dắt Chử Hoàn đến căn phòng lớn nhất, nhìn thoáng qua sắc mặt Nam Sơn, đoạn hạ giọng nói: “Tôi lấy ít thức ăn và nước cho các anh nhé?”

Chử Hoàn dùng tiếng dân tộc Ly Y đã thuần thục hơn không ít nói: “Làm phiền quá, cảm ơn.”

Người Thủ Môn nhanh chóng đem đến các loại nhu yếu phẩm, lại chu đáo đóng cánh cửa gỗ của sơn động cho Chử Hoàn.

Chử Hoàn nhẹ nhàng thong thả đặt Nam Sơn trên giường, đưa tay sờ, thấy toàn mồ hôi và máu, cũng không biết tiếp tục như vậy, liệu Nam Sơn có bị mất nước hay không.

Chử Hoàn chuyển hướng tầm nhìn sang bình nước, đang định đứng dậy rót cho cậu ly nước, thì lại bị Nam Sơn thần trí không tỉnh táo vồ lấy cánh tay.

Nam Sơn túm rất chặt, như kẻ chìm dưới nước bám lấy phao cứu mạng, ngón tay kêu “rắc rắc”, bẻ cũng không ra, Chử Hoàn đành phải khom lưng, dịu giọng thì thầm vào tai cậu: “Buông tay ra một chút, để tôi rót cho cậu ly nước được không?”

Nam Sơn rõ ràng không nghe thấy gì cả, Chử Hoàn thậm chí hoài nghi liệu rằng cậu còn có tri giác hay không.

Cậu cắn chặt răng, túm cổ tay Chử Hoàn đến phát run. Chử Hoàn đặt tay lên mu bàn tay Nam Sơn, còn chưa kịp giãy ra, Nam Sơn chỉ mới nhận thấy động tác rất nhẹ này, đã chẳng ngó ngàng gì mà ôm chặt lấy anh – lần này mang theo sức mạnh gần như là giãy giụa hấp hối, thoáng cái đè Chử Hoàn ngã lên chiếc giường đá cứng ngắc.

Chử Hoàn cảm thấy xương sườn mình cũng sắp bị Nam Sơn thít lõm vào rồi, nhưng anh không hề giãy giụa, mặc Nam Sơn ôm chặt không buông tay, kế đó chậm rãi đặt tay sau lưng cậu, vỗ về nhẹ nhàng như vuốt lông vậy.

“Chẳng phải cậu muốn bái bai tôi sao?” Chử Hoàn nói.

Thần trí Nam Sơn không tỉnh táo, đương nhiên chẳng cách nào trả lời.

Chử Hoàn liền lộ ra nét cười hơi bất đắc dĩ.

Tay anh từ lưng Nam Sơn di chuyển lên, sau đó bóp gáy Nam Sơn một cái, làm cậu hoàn toàn hôn mê đi.

Chử Hoàn lúc này mới đứng dậy, thấy máu độc ở miệng vết thương đã ra hết, máu chảy ra đỏ tươi, thế là anh giống như làm thủ công, cẩn thận nhẹ nhàng lau sạch vết thương rồi băng bó lại giúp Nam Sơn.

Làm xong, Chử Hoàn liền dựa luôn lên đầu giường. Anh khó mà sinh ra sự kính sợ đối với hệ thống y tế khác thường của Người Thủ Sơn và Người Thủ Môn, bởi thế, để phòng ngừa Nam Sơn bị nhiễm trùng phát sốt, anh đành phải tự mình trông nom.

Sự thật chứng minh, hệ thống y tế khác thường vậy mà lại tin được.

Nam Sơn quả như Lỗ Cách tiên đoán, ngày hôm sau liền tỉnh lại.

Cậu bị ánh sáng rọi vào cửa làm lóa mắt, thoáng ngẩn người, mới phát hiện mình đã về tới sơn môn.

Cửa tựa hồ để mở, gió nhẹ thi thoảng đẩy cánh cửa gỗ, chốc chốc phát ra tiếng “két két”, lùa vào nhà, nghịch ngợm lướt qua chóp mũi cậu.

Nam Sơn quay đầu liền nhìn thấy Chử Hoàn đang ngồi ở cửa đưa lưng về phía mình, không biết đang loay hoay làm cái gì, mà thỉnh thoảng phát ra tiếng “keng keng” khi kim loại và đá va chạm.

Chử Hoàn làm người rừng lâu như vậy, kết quả là vẫn không quen cả ngày cởi trần chạy khắp nơi, sau khi bọn Tiểu Phương quay về đỉnh núi, anh liền nhờ người ta lấy hết quần áo và vật dụng hàng ngày đang bỏ lại chỗ ở xuống cho mình. Anh trông Nam Sơn cả một đêm, cho đến tảng sáng, Nam Sơn rõ ràng đã ngủ yên, Chử Hoàn mới rỗi rãi xử lý mình.

Anh mặc sơ mi mới màu lam sọc dọc, thay quần dài, lại đeo mắt kính lên, tức khắc trở về trạng thái cầm thú áo mũ chỉnh tề.

Áo sơ mi của chính Chử Hoàn mặc vào cũng có vẻ hơi rộng, Nam Sơn tham lam dõi theo bóng lưng anh, nhất định không chịu rời mắt, một lúc lâu, vẫn là Chử Hoàn vô tình quay đầu lại, mới phát hiện cậu đã dậy.

Chử Hoàn đang ngậm một sợi dây thép ngắn trong miệng, tay áo xắn lên đến khuỷu, trên tay còn cầm bộ đồ nghề mà mấy người thợ trong tộc thường dùng, có vẻ không quen lắm.

“Dậy rồi à?”

Nói đoạn Chử Hoàn bỏ đồ nghề xuống, rửa sạch tay đi đến bên giường sờ trán Nam Sơn.

Tố chất thân thể Người Thủ Sơn quả nhiên khỏi phải chê, độc thương cùng lúc cộng thêm sinh lý tâm lý tra tấn, vậy mà người ta ngủ một giấc dậy thì lại là một hảo hán đủ râu đủ ria, sau một đêm, ngay cả triệu chứng nhiễm trùng cũng không có.

Nam Sơn bị anh chạm hơi xấu hổ, nhưng không dám nhúc nhích, chỉ đáp khẽ một tiếng: “Ừm.”

Chử Hoàn liền cầm cái bát ở cạnh gối, do dự một chút, hỏi: “Uống rượu hay nước?”

Nam Sơn: “… Rượu.”

Chử Hoàn không ý kiến gì, xách bình rượu Người Thủ Môn treo trên tường, rót một bát rượu thuốc đưa cho Nam Sơn.

Trong nháy mắt, hai người dường như lại quay về thị trấn nhỏ vùng biên giới.

Hôm ấy, Nam Sơn ngày đầu tiên nhặt được Chử Hoàn. Cậu nhớ lúc ấy Chử Hoàn nhếch nhác cực kỳ, mình mẩy trầy trụa, đủ các vết thương do va đập và không biết thứ gì đâm xuyên gây nên, mất một ngày một đêm mới yếu ớt tỉnh táo lại.

Khi đó hai người cũng là như vậy, một đứng một nằm, chính giữa cách một bình rượu thuốc mùi vị kỳ dị, dùng một quyển Tân Hoa từ điển te tua xơ mướp mà ông gà bà vịt.

Chử Hoàn nhìn chằm chằm Nam Sơn uống rượu thuốc, không nói năng gì, chỉ huýt sáo – chính là điệu Kinh trập Nam Sơn dùng kèn lá thổi lúc mới gặp anh.

Tiếc thay, Chử Hoàn đã đánh rơi tế bào âm nhạc trong bụng mẹ, tiếng huýt sáo không du dương cũng chẳng sôi động, càng khỏi bàn tới thẩm mỹ chi đó – điệu hoàn toàn như ngựa thoát cương, thoạt nghe cơ hồ chẳng thành điệu, y hệt như đang xi em bé vậy.

Nam Sơn im lặng uống một hơi cạn hai bát rượu thuốc to, lúc này mới nhờ rượu bạo gan dốc hết dũng khí, gợi chuyện phá tan sự yên lặng, hỏi: “Anh vừa mới làm gì vậy?”

“Làm vỉ nướng.” Nói đoạn Chử Hoàn ngồi trở lại cửa, thoải mái dựa một góc tường, uể oải duỗi dài hai chân, “Chính là cái vỉ dùng để nướng thịt mà Viên Bình nói ấy.”

Về mặt ăn chơi nhậu nhẹt, Chử Hoàn quả nhiên sáng dạ khéo tay, không bao lâu, anh đã nhanh nhẹn dùng ít sắt thợ rèn bỏ đi đập đập gõ gõ bẻ bẻ vặn vặn, trong tình huống không có hàn điện, hoàn toàn nhờ sự khéo léo, tạo thành một cái vỉ sắt đơn giản, làm Nam Sơn nhìn mà hoa cả mắt.

Chử Hoàn đâu vào đấy rửa sạch vỉ, đổ dầu đốt lửa.

Anh ra ra vào vào như vậy, có vẻ rất bận bịu, dù rằng hai người đều không nói một lời, nhưng bầu không khí cũng không xấu hổ lắm.

Cuối cùng, Chử Hoàn bưng tới một đĩa thịt to.

Cái đĩa đó rất to, miếng thịt lại rất mỏng, cầm lên cơ hồ có thể cho ánh sáng xuyên qua, đủ thấy Chử Hoàn quả thật không hề chém gió, ít nhất thì anh dùng dao cực giỏi.

Thịt được ướp gia vị không biết tên.

Chử Hoàn nhanh nhẹn đốt than, làm một bữa tiệc nướng ngoài trời ngay tại đây, dù sao thì Lỗ Cách chắc cũng sẽ không vì khói bụi mà chạy tới phạt tiền anh.

Chờ vỉ nóng, Chử Hoàn lại thong thả quét một lớp mỡ, còn chưa bỏ cái gì lên thì một thứ mùi đặc trưng sau khi mỡ nóng đã tỏa ra. Chử Hoàn dùng kẹp sắt gắp từng miếng thịt mỏng bỏ lên vỉ, đúng như lời Viên Bình nói, “Xèo” một tiếng, hương tỏa khắp nơi, ai ngửi cũng phải chảy nước miếng. Chử Hoàn tựa hồ đã lành nghề, nào lật thịt nào cời lửa, hệt như ba đầu sáu tay, toàn bộ lo hết, canh thời gian rất chính xác.

Anh bỏ thịt đã nướng xong lên đĩa trúc, vẫy tay gọi Nam Sơn: “Lại đây.”

Rất lâu về sau, Nam Sơn mới biết, cách ăn như vậy ở bên kia sông nơi thực bất yếm tinh, khoái bất yếm tế(1), thuộc về cách ăn nguyên sinh thái nhất, tiện nhất, trong văn hóa nấu nướng bác đại tinh thâm, có vẻ vô cùng đơn giản cẩu thả.

Song hồi tưởng lại, cậu lại cảm thấy khi đó mình đã nếm được thế gian bách vị trong miếng thịt nướng mỏng dính ấy.

Thế giới cậu từng hướng về, từng khao khát, xa xôi vô hạn và cũng rộng lớn vô hạn kia, được Chử Hoàn hòa vào bách vị có tới ngàn đầu vạn mối ấy, lộ ra một góc núi băng cho cậu xem.

Hai người chẳng ai nói gì, một bầu rượu thuốc, một đĩa thịt nướng, lặng lẽ chia nhau ăn.

—Gạo giã trắng, thịt thái mỏng. Xuất xứ từ Luận ngữ – Hương đảng của Khổng Tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.