Sơn Hà Biểu Lý

Chương 72: Chương 72




Không còn bóng tối uy hiếp, Chử Hoàn tháo sợi dây thừng cột trên cổ tay, đi một vòng lớn trên Trầm Tinh đảo, càng lúc càng cảm thấy nơi đây tuy rằng ánh dương rạng rỡ, nhưng không hề vui vẻ yên bình.

Đầu tiên, trên hòn đảo mặt trời sáng rực này không có sinh vật bậc cao nào, chỉ lác đác ít rong rêu và cỏ nhỏ lờ đà lờ đờ, trong bụi cỏ loe hoe vài con bọ có cánh yếu ớt, hầu như không thấy cây cối, Chử Hoàn đi một vòng lớn, chỉ bắt gặp vài gốc dây leo hiếm hoi, song đều không ngoại lệ, tất cả đã chết héo.

Chỗ cổ quái thứ hai là “mặt đất”.

Dựa theo logic bình thường, Chử Hoàn cho rằng cả hòn đảo đương nhiên ở ngay trên ngọn núi dưới làn nước kia, song sau khi vô tình cọ đi một lớp bùn mỏng dưới đất, anh lại phát hiện mặt đất không hề bằng đá núi và bùn đất như vẫn tưởng.

Chử Hoàn ngồi xổm xuống, gõ gõ đập đập sờ sờ mó mó cả buổi, cuối cùng cũng chẳng tài nào hiểu được hoàn cảnh địa chất nơi đây – mặt đất là một loại đá anh chưa thấy bao giờ, màu xám đậm gần như đen, trông xám xịt, lau cỡ nào cũng chẳng ra nổi một chút ánh sáng, nhưng độ cứng rất cao.

Kỳ lạ nhất là, thứ đá xám này không thấy tí ti khe hở nào.

Chử Hoàn bẻ một dây leo chết héo, đóng vai nhân viên vệ sinh, quét sạch bùn và cát trên mặt đất, nhoài người ra cẩn thận quan sát tình hình địa chất lạ kỳ nơi đây. Tay chân anh rất nhanh nhẹn, quét sơ sơ đã được mấy chục mét, nhưng không tìm thấy một tẹo đường vân nào.

Đảo này không biết do ai tạo nên, thực sự là quỷ phủ thần công, thiên y vô phùng.

Cho dù là Cố Cung, giữa các tảng cẩm thạch lớn cũng có thể nhìn thấy đường nối mà!

Vả lại, qua nhiều năm phong hóa và chênh lệch nhiệt độ ngày đêm, đá có thể ngay cả một vết nứt cũng không có?

Làm sao có thể…

Chử Hoàn nghĩ hoài không ra, kính cũng không biết đã trôi đi đâu mất tiêu rồi, thành thử muốn dùng kính lúp nghiên cứu cẩn thận cũng không được.

Trừ điều này ra, trên Trầm Tinh đảo còn sạch hơn túi của anh, huyền cơ duy nhất, đại khái cũng chỉ có ngọn “thủy sơn” kia.

Chử Hoàn ôm một bụng nghi ngờ đi bộ một vòng trở về, thấy mặt trời đã lên đến giữa trời, mà tên Viên Bình vẫn còn say sưa ngủ, thế là hết sức tức giận, đạp mông hắn một phát, trầm giọng quát khẽ: “Tan học rồi, còn ngủ!”

Viên Bình và con rắn dưới đất đồng thời nhảy dựng lên như xác chết vùng dậy, một đằng đằng sát khí cầm thanh đao đã cong lưỡi, một ngóc cổ há cái miệng toàn răng nhọn dáo dác nhìn dọc ngó ngang.

Viên Bình căng thẳng hỏi: “Sao thế? Sao thế?”

Chử Hoàn huýt sáo chắp tay sau lưng, vờ như chưa làm gì hết, lướt qua hắn quay về ngồi cạnh Nam Sơn: “Trừ ngọn núi nước chảy ngược kia, tôi đã dạo qua một vòng các nơi khác, nhưng tạm thời không phát hiện thứ nào liên quan đến thánh thư trong truyền thuyết, cũng không nhìn thấy tảng đá lớn theo như lời các cậu – nếu gượng ép mà nói, thì đất chúng ta bước lên trái lại rất hoàn chỉnh, chưa biết chừng nó là một tảng đá lớn đấy.”

Viên Bình định thần lại, bi phẫn nhìn bóng lưng Chử Hoàn quát lên: “Thằng khốn nạn!”

Tiểu Lục đứng vững lập trường, vội vàng “phì phì” phụ họa.

Cả hai lúc trước còn một rượt một trốn, hiện giờ không biết đã nhập bọn từ khi nào. Chử Hoàn quay đầu dòm lại, nhớ tới điều gì đó, đột nhiên phì cười một tiếng, một tay đặt lên vai Nam Sơn, tay kia thì chỉ Viên Bình: “Để tôi dạy cậu một câu thành ngữ tiếng Hán – rắn chuột một ổ.”

Nam Sơn thở dài, cảm thấy giữa hai người lại sắp có một trận đại chiến chó mèo, lập tức hơi mệt mỏi.

Cậu liếc thấy Viên Bình đã xoa tay, song xoa được một nửa thì hắn lại buồn bã buông xuống.

Viên Bình luôn cảm thấy, lúc này nên có một người lạnh lùng liếc qua, không nhẹ không nặng quát hắn một tiếng “chững chạc đi”, nhưng nhìn quanh bốn phía, chẳng thấy người kia nữa.

Lúc còn Lỗ Cách, hắn chưa bao giờ chững chạc, trước mắt người đã mất, nhưng lời nói vẫn văng vẳng bên tai.

Viên Bình một lần nữa đến thế giới này, nằm trong lòng Chử Hoàn là quá khứ đã không còn quan hệ gì với hắn, Lỗ Cách và những Người Thủ Môn bị nuốt vào bóng tối lại là nguồn cội của hắn kiếp này.

Một người nếu chỉ có quá khứ mà không còn cội nguồn hiện tại, thì làm sao an ổn cho được?

Cho đến lúc này, Viên Bình mới nhớ tới những lời Chử Hoàn từng nói với hắn.

Trong lòng hắn rốt cuộc thừa nhận, mình quả thật không bằng Chử Hoàn – Viên Bình nghĩ, nếu lúc ấy hắn đổi chỗ với Chử Hoàn, chưa biết hắn sẽ hủy hoại công việc thành cái đếch gì, bản thân cũng chưa biết sẽ biến thành thảm hại cỡ nào, dù thế nào cũng sẽ không như Chử Hoàn hiện giờ, có thể nói cười, còn có thể đi khắp nơi gây ngứa mắt.

Chử Hoàn vốn muốn chọc Viên Bình, nhưng thoáng nhìn sắc mặt hắn, liền biết chọc không thành, trong lòng thầm thở dài, không tán dóc nữa, chờ Viên Bình ngồi xuống mới nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy trước mắt chúng ta có hai con đường, thứ nhất là nắm lấy manh mối ‘đỉnh thánh thủy’ này, lên ‘thủy sơn’ xem thử, biết đâu tảng đá lớn ghi lại thánh thư mà các cậu nói ở ngay trên đó, nhưng nếu không có, chúng ta cũng chỉ có thể xuống biển lần nữa, đi xem toàn cảnh hòn đảo này.”

Cả bọn thương lượng qua, nhất trí đồng ý thăm dò “thủy sơn” trước, nếu không được gì thì lại xuống biển sau, dù sao chăng nữa nơi có ánh mặt trời có vẻ an toàn hơn.

Có lẽ là phơi nắng thêm canxi, hoặc do được nghỉ ngơi một chút, nên tâm trạng Chử Hoàn từ sau khi Lỗ Cách nhảy khỏi thuyền vẫn lên xuống thất thường đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Hôm ấy Nam Sơn quyết định nghỉ ngơi thêm một đêm – đã tới nơi này rồi, mài dao không lỡ việc đốn củi, chờ khỏe mạnh lại đi cũng không vội.

Chập tối, Chử Hoàn ngậm một nhánh cỏ hiếm hoi trên đảo, nhìn lên bầu trời đêm, Viên Bình chạy đi u buồn, Nam Sơn thì ở bên cạnh thong thả mài đao.

Trong tiếng mài đao đều đặn, Chử Hoàn bắt đầu sắp xếp lại trí nhớ suốt dọc đường tới đây.

Đầu tiên, anh nghĩ tới bên kia sơn môn – cũng chính là bên kia địa cầu thế kỷ hai mươi mốt.

Tại sao sơn môn xoay sang bên này, Người Thủ Sơn có thể chạy khắp thế giới, mà khi xoay sang bên kia, lại có biên giới hạn chế họ?

Và còn các lão binh năm đó lạc vào thôn của Người Thủ Sơn, tại sao họ trông giống với người bị nuốt trong vùng đình trệ, nằm trong trạng thái không chết cũng chẳng sống?

Đây là vấn đề bên kia sơn môn, bên này thì càng nhiều hơn.

Liên quan nhất với bản thân Chử Hoàn, là tại sao ông già mặt sơn dương nói trên người anh có huyết mạch Người Thủ Sơn?

Chử Hoàn biết mình không phải con ruột của Chử Ái Quốc, điểm này Chử Ái Quốc cũng chưa từng giấu anh, nhưng ông ấy vẫn chỉ nói là nhặt được anh, chứ không có đề cập cụ thể lai lịch.

Song với tuổi tác của Chử Hoàn, nếu anh thật sự là đứa trẻ năm đó Người Thủ Sơn và người ngoài sinh ra, mấy ông cụ Người Thủ Sơn kia sẽ hoàn toàn không biết gì sao?

Rồi cả vùng đình trệ, dọc đường, Chử Hoàn có một loạt phỏng đoán với “nó”, lúc này anh nhớ lại tỉ mỉ một phen từ đầu đến cuối hàng loạt các việc trải qua sau khi họ vào vùng đình trệ, cuối cùng lại không nhịn được nhớ về lúc tuần sơn.

Không rõ là vì sao, Chử Hoàn rất nghi ngờ các loại quái vật diệt sạch ngũ cảm ấy, mấy loại khác còn dễ nói, đặc biệt tổ hợp hoa trắng và xương cốt cuối cùng luôn khiến anh cảm thấy kỳ lạ: loài hoa trắng kia chỉ xuất hiện đúng một lần ở vùng đình trệ, sau đó không còn thấy nữa.

Từ người dẹp đến hoa trắng, Chử Hoàn điềm tĩnh trở mình, trong đây dường như có huyền cơ nào đó.

Nếu Chử Hoàn nhớ không lầm, lúc đầu khi người dẹp dẫn mutai bao vây núi, anh từng nghe chúng mở miệng nói, khẩu âm hơi đặc biệt, nhưng quả thật không khác lắm với ngôn ngữ mà Người Thủ Sơn sử dụng.

Xem ra lũ quái vật nhép ấy được lập trình cực gần với con người, thế thì hoa trắng…

Chử Hoàn ngồi bật dậy, cơ sau lưng căng lên hết cỡ.

Nhụy hoa tản ra độc tố, sinh vật bất cẩn uống trúng nước có độc sẽ đánh mất thần trí, đi mãi không dừng, sau cùng hóa thành ảo ảnh hầu, hình thành sự cộng sinh nào đó với nó.

Dựa trên tình hình trước mắt, xem ra vùng đình trệ – kẻ thôn tính cũng dùng cách nào đó để nuốt con người và sinh vật, lại còn hình thành cộng sinh…

Sự tương tự này chỉ là trùng hợp thôi sao?

Đúng lúc này, Chử Hoàn đột nhiên nghe thấy tiếng tim đập, từ dưới chân vọng lên.

Anh ngẩn ra, cơ hồ cho đó là ảo thính, đang định khom lưng xác nhận cẩn thận thì mu bàn tay bất ngờ đau buốt.

Chử Hoàn kinh ngạc giơ tay lên, chỉ thấy trên mu bàn tay anh tựa như tảng đá hôm ấy, bị thứ gì đó vạch từng nét rách da, khắc chữ: không… thể… nghĩ…

Chử Hoàn không né, anh nhìn chằm chằm bàn tay da tróc thịt bong, nhất thời ngay cả đau đớn cũng chẳng để ý – Vì sao không thể nghĩ? Người chỉ đường này chưa bao giờ có ý đồ trực tiếp thương tổn nhục thể của anh, vì sao lần này lại khắc chữ trên tay anh?

Chẳng lẽ là do hắn ta không cách nào chạm vào mấy thứ khác trên Trầm Tinh đảo?

Mạch suy nghĩ của Chử Hoàn lao thẳng ra như hồng thủy vỡ đê, Nam Sơn bên cạnh thì đã ngửi thấy mùi máu tươi.

Nam Sơn cảm thấy không bình thường, kéo cổ tay anh lại, giọt máu trên mu bàn tay Chử Hoàn liền xuôi cổ tay chảy xuống.

Nam Sơn lập tức nổi giận, cầm thanh đao mới mài, sát ý thấu xương mà quét một vòng chung quanh, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là ai? Lăn ra đây!”

Chử Hoàn lắc đầu, rút bàn tay bị thương về, vẩy máu trên vết thương, lau qua loa, đoạn nghiêm túc nói: “Nam Sơn, không nghỉ ngơi nữa. Đốt quyền trượng lên đi, chúng ta sẽ lên núi ngay bây giờ.”

Chử Hoàn vẫn biết mình hơi thần kinh, song tuyệt đối không loạn thần kinh, bởi vì trên thế giới thật sự chẳng được mấy thứ khiến anh sợ, thế nhưng ngay chớp mắt vừa nãy, Chử Hoàn đột nhiên sởn gai ốc.(Loạn thần kinh: cảm xúc không ổn định, dễ u buồn, lo lắng, phẫn nộ, căng thẳng, đau lòng… hơn người khác)

Viên Bình nghe ngữ khí gấp gáp ấy mà ngẩn ra: “Lửa… lửa, đi đâu tìm lửa? Để tao đi xem thử gần đây có gỗ không.”

Ở nơi quỷ quái chỉ toàn cỏ dại này đào đâu ra gỗ khô để hắn đánh lửa?

Túi thuốc của Nam Sơn đã sắp bị nước biển ngâm mục, chai chai lọ lọ đựng thuốc bên trong không cách nào dùng nữa, cậu không chút tiếc rẻ đổ hết mấy thứ ấy ra, sau đó lấy một cái gói bọc kín giấy dầu ở dưới cùng, lẹ làng xé ra, vậy mà lại có một đôi đá đánh lửa nhỏ.

Cậu mau chóng đánh lửa, đốt quyền trượng lên lần nữa.

Ba người nhanh nhẹn buộc lại dây thừng, trèo lên “thủy sơn” cao chót vót kia.

Về ngọn “thủy sơn” này, ban đầu Chử Hoàn hoài nghi nơi đây vốn là một ngọn núi, trên núi có thứ nào đó, có thể hút hết nước ở dưới lên, bấy giờ mới có vẻ như núi khoác mành nước.

Song họ đi quanh “thủy sơn” vài vòng, lại không thể tìm được một chỗ đá núi gồ lên.

Chử Hoàn tự dưng cảm thấy ngọn thủy sơn này tựa hồ hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nghĩ ra, thế là đành phải thôi. Anh quyết đoán tháo hai đoạn dây thừng buộc cổ tay, nhấc chân muốn chui xuống nước.

Nam Sơn túm anh lại, lớn tiếng nói: “Anh muốn làm gì?”

Chử Hoàn: “Tôi đột nhiên có một ý tưởng, không biết là đúng hay sai – nhưng phải vào nghiệm chứng trước.”

Nam Sơn: “Anh muốn chui vào nước à?”

Chử Hoàn: “…”

Không biết từ khi nào Nam Sơn đã thành con giun trong bụng anh, đây dường như là một dấu hiệu không tốt lắm.

Nam Sơn: “Không được!”

“Tôi chỉ vào nhìn một cái thôi.” Chử Hoàn nói, “Chỉ một cái, nếu cả người đi vào cũng không chạm được bản thể của núi, thì tôi sẽ lập tức rút về.”

Chử Hoàn co vai, khéo léo thoát khỏi tay Nam Sơn: “Được, cứ quyết định thoải mái như vậy.”

Dứt lời anh chui thẳng vào dòng nước quanh vách núi, Nam Sơn bắt không được, dây thừng trên cổ tay buộc với Viên Bình, hai người lại hết sức thiếu ăn ý cản trở nhau, bóng Chử Hoàn thoáng cái đã mất tăm.

Nam Sơn: “Chử Hoàn!”

Viên Bình rì rì nói: “Tộc trưởng Nam Sơn, ân ái trước mặt chủng tộc định trước là ế vạn năm này, không tốt chút nào.”

Nam Sơn: “Anh ấy…”

Viên Bình nở nụ cười bất đắc dĩ: “Tôi thấy nếu cậu còn tiếp tục như vậy, thôi thì cứ buộc quách nó trên thắt lưng cho rồi.”

Nam Sơn ngẩn người, nghĩ đến phương diện ấy, phát hiện mình thực sự làm được.

Cũng may Viên Bình không chú ý tới suy nghĩ kỳ lạ của cậu, mắt nhìn chăm chú nơi Chử Hoàn tiến vào, cảm khái: “Ôi, nói thật, trong những người ngần ấy năm qua tôi gặp, tiện nhân đó cơ bản là kẻ đáng tin nhất ngoài tộc trưởng nhà tôi.”

Nam Sơn không liệu được đánh giá về Chử Hoàn trong lòng Viên Bình lại cao như vậy, nhất thời thoáng sửng sốt: “Tiện nhân có nghĩa là… ‘anh em tốt nhất’.”

“Ha ha,” Viên Bình lúc này mới nhớ tới chuyện Chử Hoàn lừa người ta mà lại tự vác đá đập chân mình, không vạch trần ngay lập tức, chỉ tùy tiện cười cười cho qua, gãi đầu nói, “Thực ra thì tôi rất phục nó… A, đúng rồi, chuyện này cậu nhất thiết đừng nói lại cho nó nghe, kẻo thằng đó càng đắc chí hơn – thế nên cậu yên tâm, nó nói muốn xem một cái, thì tuyệt đối nói được làm được, sẽ không xem hai cái, sẽ lập tức… Đó, cậu xem, chẳng phải ra rồi sao.”

Chử Hoàn ướt như chuột lột chui ra khỏi thủy sơn, sặc sụa hết sức thảm hại, quả thực nước mắt nước mũi đều chảy hết xuống.

Cũng phải, nước ở thủy sơn thần kỳ này chảy ngược lên trên, không phải đổ thẳng vào mũi người ta sao?

Viên Bình có thể tưởng tượng hình dáng thê thảm của anh ta lúc ở dưới nước, đang chuẩn bị cười người hôm trước hôm sau người cười mà sỉ nhục vài câu, thì Chử Hoàn không để ý dáng vẻ thảm hại ho muốn văng cả phổi của mình, sắc mặt khó coi ra hiệu cho họ lui lại.

Nam Sơn đỡ anh, nghe thấy Chử Hoàn thều thào như sắp tắt thở: “Nhất định phải bảo vệ chặt chẽ quyền trượng, khụ… tuyệt đối không thể để nó tắt… khụ khụ khụ khụ…”

“Trong ‘Thủy Liêm động(1)’ đó có cái gì? Mày đã nhìn thấy gì?” Viên Bình ở đằng sau lải nhải hỏi.

Chử Hoàn vừa định trả lời, nhưng trong họng chưa hắng sạch, tức khắc lại ho sù sụ.

“Thủy Liêm động cái gì? Trong đó làm gì có núi, chỉ toàn là nước thôi. Đây căn bản là một ngọn núi hoàn toàn do nước tạo thành, bên trong ngâm mấy bộ xương người.” Chử Hoàn hơi trầy trật nói khàn khàn, “Nhưng có thể không phải xương cốt thật, đã nhiều năm như vậy, nếu thực sự có xương người, thì nên rã ra từ lâu rồi, làm sao có thể hoàn chỉnh thế được…”

Anh chưa dứt lời thì dị biến chợt xảy ra.

Cả mặt đất đột nhiên rung dữ dội, lấy thủy sơn làm trung tâm, bốn phía hòn đảo ngóc dậy như bạch tuộc khổng lồ, bọt nước bắn tóe như sóng thần, đám dây leo chết héo chìm trong đó, có tiếng gầm gừ như sấm rền vang lên khắp nơi.

Sau đó, mặt đất vốn không một mối ghép như áo trời đột nhiên nứt thành vô số sợi dây còn cứng hơn đá, chớp nhoáng quét tới ba con người như sâu kiến.

Viên Bình ngơ ngác đứng tại chỗ: “Đảo này… đảo này là…”

Ngay cả thần sơn cũng bị nuốt, chỗ duy nhất có thể nhìn thấy ánh dương trên thế giới này, còn nơi nào đây?

Giả thiết xấu nhất đã thành sự thật, hòn đảo này chính là bản thể của “nó”.

Chử Hoàn giơ khuỷu tay quặc cổ Viên Bình, kéo mạnh hắn ra sau, dây leo khổng lồ rít lên mà nện qua chỗ họ vừa đứng.

“Đần ra làm gì, lên núi! Nhanh lên!”

Viên Bình muốn phát điên: “Lên núi? Núi, núi làm từ nước… giẫm vào đâu?”

Chử Hoàn tức thì nổi giận: “Mẹ kiếp mày đặc ruột hả? Chẳng lẽ nhảy xuống biển thì không nổi lên được!”

“Đừng ồn nữa,” Nam Sơn đột nhiên nói, “Lên núi có thể hơi khó khăn đấy.”

Chử Hoàn và Viên Bình đồng thời nhìn cậu.

Nam Sơn thần sắc bình tĩnh: “Tôi không cách nào khống chế dòng khí nơi đây.”

Có nghĩa là cậu không thể bảo vệ tốt ngọn lửa trên quyền trượng ở trong nước.

Viên Bình: “Cái đệch!”

Chử Hoàn cười khổ.

Mà theo Trầm Tinh đảo lộ ra diện mạo thật, trong khe hở giữa đám dây leo quẫy đập khắp nơi, bóng tối quen thuộc khiến da đầu ngứa ngáy từ dưới biển lan tràn lên.

Lại một sợi dây leo khổng lồ từ trên cao nện xuống, với người đang ở trên đảo thì không khác nào trời sập đất nứt, cả ba hốt hoảng chạy trốn, lúc này trừ thủy sơn quỷ dị ra thì họ đã không còn đường lui khác.

Nam Sơn đột nhiên nhét quyền trượng tộc trưởng vào tay Chử Hoàn: “Cầm lấy.”

Chử Hoàn sửng sốt, mới nhận lấy thì Nam Sơn bất ngờ cúi xuống bế thốc cả người anh lên, sau đó không chút do dự chui hẳn vào thủy sơn.

Sức nổi của nước nhanh chóng đẩy Nam Sơn lên mặt nước, trong cả quá trình, Chử Hoàn được cậu nâng nổi từ ngực trở lên, giữa vô vàn bọt nước bắn tung tóe, bảo vệ ngọn lửa trên quyền trượng một cách nguy hiểm.

Viên Bình thấy thế, nhanh chóng vòng sang bên kia, hai người nâng Chử Hoàn, bơi đứng mà lên.

Bỗng nhiên, Nam Sơn giẫm lên vật cứng, cậu ngẩn ra, lập tức nhớ tới mớ xương Chử Hoàn nói, liền giật nảy mình, giơ chân giẫm theo bản năng.

Chưa kịp dùng sức thì mắt cá chân đã bị xương tay lạnh ngắt bắt được.

Sau đó một luồng lực lớn từ dưới nước truyền đến, Nam Sơn quyết đoán buông Chử Hoàn ra, ngay lập tức cậu bị lôi xuống nước.

Tình cảnh dưới nước khiến người ta sởn gai ốc, họ đã bị đám xương người lớn bé bao vây, trên đám xương chi chít xúc tu của thứ gì đó không biết, chúng thao túng mớ xương cốt này, hệt như lũ rối gỗ giật dây quỷ dị vậy.

Viên Bình chỉ cảm thấy dây thừng cột trên tay mình và Nam Sơn bị kéo mạnh, còn chưa kịp hỏi, thì chân hắn cũng bị cái gì đó túm lấy.

Tiểu Lục dùng đuôi quấn thắt lưng hắn, chui tọt xuống nước, lấy thân thể mãng xà đập loạn xạ vào đám xương cốt ấy, nhưng hình thể nó dù sao cũng kém khá xa con đại xà ban đầu của Lỗ Cách, ở dưới nước có vẻ càng trầy trật.

Viên Bình trợn tròn mắt, hắn nhìn thấy dưới nước cũng có bóng tối khiến da đầu ngứa ngáy chậm rãi bao vây lên, may mà quyền trượng của Chử Hoàn còn sáng, tạo thành khu vực an toàn cực kỳ mong manh trong làn nước.

Mà chút ánh sáng vụn vỡ này cũng nhanh chóng chực tắt – Viên Bình trông thấy, ba bốn bộ xương bơi đến hướng Chử Hoàn.

Mấy bộ xương khô đương nhiên sẽ không làm gì được Chử Hoàn, nhưng một khi anh bị lôi xuống nước, thì chút ánh sáng trên quyền trượng sẽ…

Viên Bình giãy khỏi con rắn trên người, đẩy nó về hướng Nam Sơn.

Nam Sơn vừa khó khăn thoát khỏi mấy bộ xương như rối quấn lấy, liền thấy càng nhiều hơn, trong lòng tức thì nôn nóng, đúng lúc này, cậu cảm nhận được dây thừng trên tay bị đứt.

—Thủy Liêm động là ở Hoa Quả sơn. Thực ra nó chỉ chung những hang động có màn nước bên ngoài, cơ mà mình thấy Pi hay nhại Tây du ký nên là ờ… Thủy Liêm động trong này biến thành danh từ riêng, vậy đó. =_,=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.