Sơn Hà Biểu Lý

Chương 4: Chương 4: Dẫn truyện: Chử Hoàn (Phần 4)




Edit: Yển

Ba tháng sau.

Một chiếc xe việt dã lao vùn vụt với tốc độ như đua xe F1 trên con đường núi ngoằn ngoèo gập ghềnh, cảm giác y hệt như chớp giật, chỉ hận bốn bánh xe không thể đồng thời rời khỏi mặt đất luôn.

Đường Bàn Sơn không dễ bảo dưỡng, đây lại là nơi xa tít mù tắp, rất dễ đoán tình hình giao thông kinh khủng cỡ nào.

Mặt đường y như cái mặt rỗ, vừa đổ mưa là thành thắng cảnh trần gian “hồ lớn ao bé giăng khắp như sao trên trời”. Một bên đường kề sát núi đá lởm chởm, dăm ba ngọn núi dựa vào nhau, vây tròn thành tư thế chuẩn bị sạt lở quy mô lớn bất cứ lúc nào. Phương xa là vách núi, bên kia vách núi chẳng có lấy nửa hòn gạch che, thò đầu ra khỏi xe là có thể nhìn thấy dòng sông nhỏ ngoằn ngoèo dưới chân núi. Đằng xa thi thoảng có mấy căn nhà cheo leo giữa sườn núi, trông không tầm thường chút nào.

Xe lao bon bon trên đường núi hiểm trở, đến nơi hẹp nhất thì thân xe thoáng chốc lách qua, cách vách núi chưa đến hai mươi centimet, tưởng như vượt không trung mà qua, và chuẩn bị sảy chân bất cứ lúc nào vậy.

Mà gã tài xế điên kia thì một tay cầm súng, đặt hờ trên tay lái, dù lái ô tô như tàu Hằng Nga 3(1) nhưng nét mặt vẫn thoải mái như thường.

Gió núi lùa vào cửa kính mở hé thổi tóc tài xế bay lộn xộn, chờ đến khi xuống xe e rằng lại có một gã Smart(2) thình lình xuất hiện ở vùng ngoại ô mất thôi.

Trong tiếng xe việt dã gầm rú lẫn với tiếng Super Mario húc nấm còn có cả tiếng giãy giụa rất nhỏ, chỉ thấy một người đàn ông bị trói gô trên ghế lái phụ, thái dương vã mồ hôi, chẳng biết là sợ hay là thế nào, tay này bị nhét giẻ lau xe vào miệng, ánh mắt hoảng sợ muốn chết.

“Chử Hoàn, Chử Hoàn nghe rõ trả lời.”

Chử Hoàn đang lái xe thoáng nở nụ cười xấu xa khó tả, nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông sắp sợ vãi ra quần trên ghế lái phụ, dùng báng súng đập đầu đối phương một cách hết sức thân mật: “Nhận được rồi, nói đi.”

Lão Vương ở đầu dây bên kia nhanh chóng nói: “Hủy bỏ hành động, bây giờ cậu lập tức dẫn người quay về, tôi lặp lại lần nữa, hủy bỏ hành động, Tiểu Quỷ hiển nhiên đã bị bọn chúng vứt bỏ, mục tiêu của Đại Quỷ là cậu, Hoắc Huy bên chúng ta có khả năng đã…”

Chử Hoàn thong thả tiếp lời: “Làm phản rồi.”

Lão Vương ngừng bặt, giây lát sau ông ta định thần lại, vội vã thấp giọng hỏi: “Hoắc Huy bây giờ ở đâu? Cậu thì ở đâu?”

Chử Hoàn cười tủm tỉm hỏi: “À, anh ta ở ngay bên cạnh tôi, đang đi hóng gió với tôi đây này, anh muốn tâm sự à?”

Lão Vương im lặng một lát, nghe anh ta nắm chắc như vậy, dường như đã yên lòng: “Cậu thế mà… cậu, sao cậu biết được?”

Lần này Đại Tiểu Quỷ ngang nhiên nhập cảnh, chính là định liều một trận lúc hấp hối, vận chuyển một loạt súng ống đạn dược. Thật ra bọn chúng có thể đi vòng khỏi Trung Quốc, thế nhưng lại đột nhiên đổi tuyến, chính bởi vì nhận được tin tức của Chử Hoàn – Mối hận lớn trong lòng Lưỡng Quỷ, không còn ai khác ngoài anh.

Để bảo vệ Chử Hoàn, ba năm qua anh chỉ liên hệ với mình Lão Vương, và suốt ngày ru rú trong nhà. Thế nhưng kẻ trí nghĩ đến ngàn điều tất vẫn có sơ sót, dù bảo mật chặt chẽ hơn thì cũng không ngăn được có kẻ trăm phương ngàn kế muốn tìm anh.

Bất luận là phía chính phủ hay phía phần tử khủng bố, hành động lần này đều rất dốc sức, họ đều biết lần này không chết thì sống, hoặc là triệt để nhổ cỏ tận gốc Lưỡng Quỷ, hoặc là trơ mắt nhìn bọn chúng như đống tro tàn bùng cháy lại.

Lão Vương là người tổng phụ trách của hành động, ông ta cẩn thận đến mức khiến người khác phải tức sôi gan, có một dạo rất lâu Chử Hoàn ở suốt trong văn phòng của ông ta, hai người cân nhắc tất cả các chi tiết hết lần này đến lần khác.

Cho đến bây giờ, nội bộ đã tìm ra ba bốn người có vấn đề, đang phải bị cách ly điều tra.

Lẽ ra họ đã chuẩn bị không chê vào đâu được, thế nhưng…

Mà cũng phải thôi, nếu Lưỡng Quỷ dễ đối phó vậy thì năm đó các quốc gia châu Á tuyệt đối không mặc cho bọn chúng hoành hành lâu đến thế.

Hiện tại, đã bắt giữ thành công phần lớn quân của Lưỡng Quỷ, thu được toàn bộ súng ống đạn dược. Bọn họ lại theo một nguồn tin tức, tìm được điểm dừng chân của nhóm Tiểu Quỷ, liền chia quân ra hai đường, Lão Vương dẫn người chặn Tiểu Quỷ, Chử Hoàn theo lệnh lùng bắt Đại Quỷ. Lần này giăng thiên la địa võng, chỉ thiếu cuối cùng “lấy đầu Lưỡng Quỷ” mà thôi, nhưng không ngờ vẫn xảy ra sự cố.

Còn chuyện gì đáng phiền muộn hơn là nội bộ có kẻ phản bội đây?

Chiếc xe việt dã mạo hiểm quẹo gấp, bánh sau trượt dài phát ra tiếng chói tai. Đối lập rõ rệt với tiếng xe chạy cực kỳ nguy hiểm là ngữ điệu hờ hững, không hề nóng nảy, kế thừa từ Chử Ái Quốc của Chử Hoàn: “Ôi, việc này khó nói lắm, nói chung là cảm giác ấy mà, chuyên ngành của tôi chính là lêu lổng, thành thử hơi giống với bọn họ thôi.”

Lão Vương: “Mẹ kiếp, thế sao cậu không nói sớm, bây giờ phải làm thế nào… Chờ đã, họ Chử, cậu không bỏ đội đấy chứ!”

Chử Hoàn lờ đi tiếng gào thét, chẳng hề hoảng hốt, lại còn giải thích cho mình vài câu: “Tôi đâu biết xem bói, vô duyên vô cớ tôi nào biết ai là gián điệp? Người ta dùng đòn sát thủ trên lưỡi dao, thì chúng ta cũng phải đứng lên lưỡi dao mới thử được – Vả lại, anh xem, lần này Đại Quỷ vì xử lý tôi mà không tiếc lôi cả ván quan tài của hắn ra, không cần biết là thật hay giả, tốt xấu gì chúng ta cũng phải phối hợp, một mẻ lưới hốt trọn bọn chúng mới được.”

Lão Vương hiểu rõ tính nết anh ta, lập tức toát mồ hôi hột. Lưỡng Quỷ nhập cảnh từ biên giới Tây Nam, sau khi luận chứng nghiêm ngặt, họ chọn địa điểm chặn giết ở nơi này, cố hết sức tránh xa dân cư. Mà nơi đây địa hình phức tạp, tuy có thể định vị nhưng trong một lúc người của họ tuyệt đối không đuổi kịp Chử Hoàn được.

Cái tên bốn mắt bình thường chậm rì rì, dáng vẻ rõ là thật thà kia, đến thời khắc quan trọng lại thật sự bất chấp thân quen luôn. Lão Vương nhớ lại nhóm người năm đó mình dẫn dắt, hiện giờ chỉ còn sót lại mỗi Chử Hoàn, lỡ như cậu ta cũng…

“Bất kể cậu muốn làm gì, mau cút về ngay cho tôi, lập tức, lập tức, ngay bây giờ!”

Chử Hoàn cười hì hì: “Thôi, tôi hiếm khi gây phải thù hận lớn như vậy, lỡ mất lần này thì không dễ xóa đâu.”

Lão Vương: “…”

Thật tình ông ta chỉ muốn bắn nát đầu tên bốn mắt kia thôi.

Chử Hoàn: “Vả lại bây giờ mới nói thì đã muộn rồi, dưới gầm xe tôi có bom, anh biết chứ?”

Lão Vương hoảng hốt kêu lên: “Cái gì?”

Chử Hoàn dùng hai ngón tay kẹp lấy một con chip nhỏ, cắm vào gọng kính, nhấn khẽ một cái, trên cặp kính bình thường kia lập tức xuất hiện bản đồ vệ tinh của vùng này, ở góc hiện lên một hàng chữ nhỏ: đã đọc được, đang tải, vui lòng chờ một chút.

Anh híp mắt cười với tên phản bội Hoắc Huy đang trợn trừng mắt ở bên cạnh, dùng tay không làm động tác ngả mũ cảm ơn: “Làm khéo léo lắm, anh Hoắc Huy, anh nằm vùng còn cẩn thận hơn tôi năm đó, thay mặt tổ chức xin được cảm ơn anh.”

Tải xong, một cụm những điểm đỏ liền xuất hiện trên kính.

“Có lẽ bọn chúng sợ không nổ chết được tôi, nên đằng trước còn mười ba, mười bốn ừm… mười lăm kẻ chờ nhặt xác cho tôi.” Chử Hoàn hớn hở nói với Lão Vương, “Nhớ trước đó chúng ta từng thảo luận, bọn chúng sợ ta dùng trực thăng và vũ khí hạng nặng, chi viện nhất định sẽ ở trong thị trấn phía Bắc, súng ống đạn dược mang theo ắt hẳn phải còn hàng loạt. Hôm nay ở đó có họp chợ, chưa biết chừng bọn chúng sẽ tìm cách trà trộn vào dân thường, tôi đã để các anh em đến đó rồi, nếu có thể dẹp sạch nơi đó, hôm nay Đại Quỷ không còn đường nào viện trợ, sẽ không chạy thoát được đâu.”

Lão Vương: “Cậu…”

Chử Hoàn cắt ngang: “Anh yên tâm đi – lát nữa liên hệ nhé, tôi phải chuẩn bị nổ xe đây.”

Lão Vương: “Chờ…”

Chử Hoàn không thèm giải thích thêm, cắt ngay liên lạc.

Hai phút sau, chiếc xe việt dã chạy vào một vùng rừng núi, đột nhiên mất khống chế, lật nghiêng xuống khỏi con đường Bàn Sơn, nổ tung giữa không trung, vụ nổ long trời lở đất làm chim chóc trong rừng nháo nhác bay, chiếc xe lật xuống sườn núi làm khói bụi mịt mù tung lên.

Chiếc xe này vừa lật, thì bỗng nhiên vang lên một tiếng huýt sáo dài. Thấp thoáng trong khu rừng trên núi và sau những tảng đá dưới chân núi, đột nhiên chui ra rất nhiều người, hiển nhiên là mai phục ở nơi này đã rất lâu rồi.

Trong rừng có tám kẻ, trên vách đá phía dưới có bảy kẻ, đều cầm thiết bị dập lửa trên tay.

Mà lần nổ thứ hai sẽ xảy ra trong vòng năm phút, năm phút vừa đủ để chúng nhanh chóng tới gần, một khi vụ nổ kết thúc, thì đối phương lập tức có thể phán đoán ra trong xe căn bản chẳng có ai.

Chử Hoàn ngồi sau một tảng đá lớn cạnh vách núi, lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt được cất trong lòng.

Điểm đỏ trên kính chỉ ra phương hướng đại khái của kẻ địch, song anh biết đây không phải là tất cả – Đại Quỷ tuyệt đối không ở trong tầm nhìn của cặp kính, nhưng anh hiểu Đại Quỷ, trước mắt nhất định hắn ta cũng có mặt ở hiện trường.

Chử Hoàn cầm lưỡi lê, mũi nó kề ngay họng tên phản bội bị trói gô, hắn ta bị bịt miệng, lúc này không dám hó hé tiếng nào.

Tay Chử Hoàn rất có cảm giác nghệ thuật, bàn tay hơi nhỏ, ngón tay thon dài, móng tay cắt sạch sẽ và ngay ngắn. Hoắc Huy biết tay anh cực chuẩn xác, chỉ cần thoáng có một ý nghĩ là lưỡi lê ba cạnh thoạt trông bình thường kia sẽ chọc thủng họng mình ngay.

Hắn không biết vì sao Chử Hoàn không bỏ mình lại trên chiếc xe bị nổ.

Chử Hoàn lấy một điếu thuốc trong túi ra ngậm lên môi, sợ để lộ vị trí nên không đốt, chỉ ngửi ngửi nếm nếm hương vị một chút mà thôi.

“Anh biết anh Vương có một cô con gái chứ?” Anh ta dường như thuận miệng nhắc tới, giọng điệu bình thường như chuyện gẫu giữa đồng sự vậy, “Cô bé rất được yêu thích, hồi nhỏ chơi với nhau, đám con gái ngốc khác đều lấy đá cắt lá cỏ, hoặc là ném mấy con sâu vào bát làm bộ chiên cá, đám bị bắt tới chơi cùng là chúng tôi còn phải giả vờ như rất ngon miệng – Chỉ có cô bé ấy là khác, riêng mình cô bé ấy chơi vừa nhập vai vừa nghiêm túc, cho chúng tôi ăn toàn bỏ trong bát đã rửa sạch, rưới sữa tươi, có khi còn đổ cả một thìa kem.”

Lúc nói chuyện này, nụ cười thoáng hiện trên khóe môi Chử Hoàn, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo mà lạnh lùng.

“Con gái quá được yêu thích đều là mầm họa, chỉ vì cô ấy mà tôi đánh nhau với một tên đần từ bé đến lớn, một chọi một hay đánh hội đồng đều không thiếu. Hắn ta dẫn một đám nhãi du côn chặn tôi trong hẻm, dùng ống tuýp đánh gãy một chân tôi làm tôi phải nghỉ hè trong bệnh viện, suýt nữa thì thọt. Sau khi ra viện tôi lại đơn thương độc mã cầm gạch choảng hắn chấn thương sọ não, đầu phải khâu sáu mũi, dẫn đến xấu xí suốt đời. Từ đó về sau tên đần ấy ngày càng ghen tị với ngoại hình đẹp trai của tôi, tôi làm gì hắn đều muốn bắt chước, ở đâu cũng có bản mặt hắn, giống như không đè đầu tôi là khó ngủ yên vậy.”

Chử Hoàn hơi giơ lưỡi lê trong tay, lưỡi dao lạnh như băng khẽ đụng vào cằm Hoắc Huy, giống như có thể ngửi được mùi máu tươi đáng sợ vậy.

Chử Hoàn: “Anh đoán xem sau đó thế nào?”

Miệng còn bị nhét giẻ, cho dù đoán được thì tay phản bội cũng chẳng đáp được.

Chử Hoàn nói bâng quơ: “Sau đó khi Trừ quỷ, có một lần tôi suýt nữa bị lộ, hắn và mấy anh em khác vì yểm hộ tôi…”

Anh chợt dừng lại, mắt hơi hạ xuống, khóe miệng trong chớp mắt đã đanh lại.

“Tôi cuối cùng đã bị tên đần ấy đè đầu, còn phải phụng dưỡng và lo tang ma cho con mèo tổ tông của hắn.” Khi đầu Hoắc Huy đã vã mồ hôi lạnh, Chử Hoàn thản nhiên dời tầm mắt, xuyên qua cặp kính hợp với hạng mặt người dạ thú nhìn chằm chằm đồng hồ, dường như hơi hờ hững, lại hơi lơ đãng, “Ôi, tôi không tài nào nghĩ thông nổi, vì sao anh lại bán mạng cho Đại Quỷ? Anh còn đần hơn cả đồ đần sao?”

Hoắc Huy đương nhiên chẳng cách nào trả lời, hoảng sợ nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng điển trai của Chử Hoàn, cho rằng anh ta định băm vằm mình ra ở nơi này – Từ khi thôi việc Chử Hoàn không còn xuất hiện trước mắt họ, Hoắc Huy không hề hiểu rõ anh, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc nghe về truyền thuyết của người này… truyền thuyết đáng sợ.

“Tiểu Quỷ từng đắc ý nói với tôi, hắn nói sở dĩ bọn chúng chẳng cách nào bị chiến thắng, là vì bọn chúng xấu xa đến mức không kiêng dè gì, có thể không từ mọi thủ đoạn…” Chử Hoàn gõ nhẹ ngón tay, lưỡi lê phát ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ trên cổ tên phản bội, “Có điều, sau đó Tiểu Quỷ bị tôi phế một tay hai chân, còn anh thì bị tôi trói gô đến đây, quả thật, tôi có phần hoài nghi, không biết hắn nói là đúng hay sai.”

Nói đến đây, anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Hoắc Huy mà nở nụ cười lạnh lùng, ngay cả cặp kính cũng không ngăn cản được sát ý như hóa thành thực thể của anh.

Ngọn núi này cao bao nhiêu thì sát ý của anh dày đặc bấy nhiêu, chỉ chớp mắt đầu óc tay phản bội bị trói gô đã trống rỗng, hắn bị bao phủ trong sát ý ấy, cơ hồ cho rằng mình đã chết rồi.



(1) Hằng Nga 3 là con tàu vũ trụ khám phá Mặt Trăng của Trung Quốc được phóng vào ngày 1/12/2013. Trước đó Trung Quốc đã phóng tàu Hằng Nga 1 và 2. Đại khái ở đây ý tác giả muốn nói là tài xế lao vùn vụt như tàu vũ trụ.

(2) Smart: chỉ một nhóm thanh thiếu niên tự nhận là hợp mốt, thích mù quáng bắt chước Jrock. Trào lưu này chính thức bắt đầu phát triển ở Trung Quốc từ năm 2008. Ở đây tác giả muốn đùa rằng tóc Chử Hoàn sắp dựng đứng lên như dân Smart.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.