Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 122: Chương 122: Chọc Ghẹo




CHƯƠNG 122: CHỌC GHẸO

Hai người đi ra cửa cung, cũng không cưỡi ngựa, cứ sóng vai đi như thế, không ai lên tiếng.

“Đệ nghe nói, Thập Tam bị nhốt?”

Dận Chân cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn về phía xa xa, sắc mặt chùng xuống: “Ừ.”

Cách nói cho qua, biểu hiện không muốn đề cập đến.

Dận Tự trong lòng khẽ động, lời đến bên môi cũng phải dằn xuống, không hỏi tiếp nữa. “Hoằng Huy có khỏe không?”

“May nhờ có thuốc của đệ, vốn là bệnh nặng, lại cứu về được.” y khẽ nhướng môi, sắc mặt thoáng dịu hơn.

“Nó là một đứa trẻ ngoan, đại nạn không chết, ắt có hậu phúc.”

Dận Chân không kiệm lời, dù y đối với người bên ngoài lãnh đạm, nhưng khi nhìn đến Dận Tự, cũng biểu hiện vui sướng, nhưng Dận Tự vẫn luôn cảm thấy không ổn.

Trong ba năm, rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện.

Mặc dù Dận Tự có tai mắt ở kinh thành, nhưng một số chuyện liên quan đến bí mật hoàng gia, dù sao cũng không có khả năng dò hỏi được.

Trong một thoáng, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân hắn đến Vân Nam xa xôi, có lẽ bảo toàn được bản thân, nhưng cũng khiến quan hệ của hai người vô hình trung trở nên xa cách.

Vì không nắm rõ tình hình, nên không thể hỏi.

“Đã lâu không được nếm qua thức ăn ở kinh thành, tứ ca cùng đệ đi ăn bát hoành thánh đi.” hắn cười nói.

Dận Chân nhìn nụ cười của hắn, hơi xuất thần, ba năm, không hề khiến người này thay đổi chút nào, dung mạo cử chỉ, chỉ trầm lắng đến chững chạc nội tâm hơn mà thôi.

“Được.”

Đông chí hoành thánh hạ chí mì.

Trong trời gió lạnh rét mướt ngồi xuống ăn một bát hoành thánh nóng hổi, không thể nghi ngờ là một cách hưởng thụ tuyệt vời, kiếp trước trong lúc đi dạo đường lớn ngõ nhỏ của kinh thành, Dận Tự thường xuyên thích đi nếm thử các món ăn chỉ chốn phố phường mới có.

Hiện tại có thêm một người bên cạnh.

Hồn đồn nhà này lớp vỏ cực mỏng, bao bên ngoài cục nhân gồm thịt nạt, nấm tươi, một ít rau thơm bằm nhuyễn, tròn trịa đầy đặn. Nước lèo là nước xương ninh nhừ, đợi nấu xong bưng lên, nuốt xuống một ngụm, nước lèo thấm ngọt vị xương hòa quyện vào nhau, ngon không gì sánh bằng, trong miệng còn lưu lại hương thơm, khiến người ăn khó lòng phân biệt là hoành thánh gói ngon, hay nước lèo ngon.

“Trong phủ cũng làm hoành thánh, nhưng không ngon bằng ở đây.” ăn mấy miếng, Dận Chân vô cùng ngạc nhiên nói.

“Dân gian có câu, hoa nhà không thơm bằng hoa dại, lời nói mộc mạc nhưng có đạo lý, chính là thế này đây.” Dận Tự cười nói.

Dận Chân lườm hắn, bỗng dưng kề sát bên tai hắn, thấp giọng nói: “Vậy đệ là hoa nhà, hay hoa dại?”

Lời này hoàn toàn khác với tác phong của Dận Chân, mang theo ý chọc ghẹo.

Tay gắp hoành thánh thoáng khựng lại, Dận Tự cười, cũng học theo y hạ thấp giọng nói: “Với đệ mà nói, huynh là hoa dại.”

Sắc mặt Dận Chân thoáng cứng đơ, không phản ứng kịp.

Y biết trên phương diện này da mặt Dận Tự khá mỏng, vì vậy thường xuyên mang theo hứng thú dào dạt ghẹo hắn, nhưng không ngờ đến mới ba năm không gặp, hiệp đầu tiên đã bị rơi xuống thế hạ phong.

Đợi đến lúc định thần lại, người nọ đã ở bên cạnh hí hửng nói: “Nếu tứ ca không ăn, hoành thánh sẽ nguội đấy.”

Tạm thời cho ngươi đắc ý một lát.

Dận Chân thầm hừ một tiếng, hai ba muỗng tiêu diệt sạch hoành thánh còn dư trong bát.

Rời khỏi tiệm hoành thánh, hai người lửng thửng dạo quanh kinh thành.

Dận Tự đi ngang qua một cửa hàng, bỗng nhớ đến hắn từng mua diều ở đây cho Thập Tam và Thập Tứ.

Hiện tại đang vào mùa đông khắc nghiệt, đương nhiên trong tiệm không có khách khứa, nhưng ngoại trừ diều, còn có xiêm y và các món đồ chơi khác, Dận Tự chọn mấy con diều màu sắc sặc sỡ.

“Cầm về cho tụi Hoằng Huy chơi.” suy nghĩ trong đầu luân chuyển, nói đùa: “Mấy năm nay trong phủ tứ ca lại có thêm không ít A ca và Cách cách nhỉ?”

“Huynh dành phần lớn thời gian nghỉ ngơi ở thư phòng, có công việc bận rộn mãi không xong, lại phải bớt thời gian lo lắng cho đệ đệ không ở kinh thành, A ca và Cách cách ở đâu ra.”

Dận Chân thấy hắn sửng sốt, biểu tình như rất bất ngờ, tâm tình không khỏi tốt hơn, đợi đến lúc hai người ra khỏi cửa hàng, bất thình lình kéo tay hắn thấp giọng nói: “Ta vì đệ mà thủ thân như ngọc, đệ thì sao?”

Người nọ cứng người, vành tai lập tức phớt đỏ.

Dận Chân hòa nhau một hiệp, ngột ngạt trong lòng tiêu tán không ít, đáy mắt cũng lây đầy ý cười sung sướng.

Chỉ là thư giãn khó có được này cũng bị phá vỡ rất nhanh.

Hai đi tới cách phủ Dận Chân không xa, thì thấy một chiếc xe ngựa dừng trước cổng, một người đang từ trên xe nhảy xuống, lơ đãng ngước đầu nhìn về phía họ, chính là Thập Tứ.

“Tứ ca, bát ca!” Thập Tứ sải bước đến gần, có vẻ rất nhiệt tình.

Dận Tự nhạy cảm phát giác người bên cạnh trong nháy mắt trở nên lãnh đạm, lại biến thành Vương gia mặt lạnh ít lời ngày thường.

“Trùng hợp thật, bát ca giỏi nha, từ Vân Nam trở về, đệ còn chưa kịp nhìn thấy mặt, huynh đã cùng tứ ca sóng vai về, không được không được, ngày nào đó huynh đệ chúng ta tụ tập đi!”

Thập Tứ sang sảng cười to, thời gian ba năm, khiến cho khuôn mặt thiếu niên triệt để lột xác thành thanh niên, trở nên tuấn tú hơn, sắc sảo hơn.

Tuy Dận Chân và Dận Trinh cùng mẹ, nhưng hai người đứng gần nhau thì trên cơ bản lại không nhìn ra một điểm giống nhau, nếu phải miễn cưỡng chỉ ra, thì chính là nét nhẫn nhịn và quật cường thừa kế từ Đức Phi, chẳng qua ở trên người Dận Chân thì hiển hiện rõ ràng, còn Dận Trinh được Đức Phi bảo bọc từ nhỏ đến lớn, đương nhiên không có gì cần phải nhẫn nhịn.

“Tụ tập là đương nhiên, ngày nào đó mọi người rảnh rỗi, thì gọi đến.” Dận Tự cười nói, “Từ lúc về đến giờ, huynh vẫn chưa gặp Hoằng Vượng, nhớ nó lắm rồi, hai người vào trước đi, huynh hồi phủ trước.” hai người này mà giáp mặt, hiển nhiên không để bàn luận mấy thứ tình huynh đệ, Dận Tự cưỡi ngựa cả đường không ngừng, vừa về lại bị triệu tiến cung, đến giờ cũng cảm thấy mệt, chẳng mong xem mấy tiết mục này.

Dận Chân nhìn hắn, gật đầu.

Thập Tứ cũng nói tạm biệt Dận Tự, thấy hắn đi xa rồi, mới quay đầu cười với Dận Chân: “Tứ ca, đệ cố tình đến đây tìm huynh đấy, không thể mời đệ vào trong ngồi sao?”

Nói cười vui vẻ, dường như không để trong lòng việc Dận Chân lãnh đạm với hắn.

Dận Chân lạnh lùng nói: “Vào đi.”

Nói xong thì thẳng hướng bên trong.

Mọi khi không có việc, Thập Tứ sẽ không tới tìm, chọn ngay lúc này đến, hiển nhiên là vô sự bất đăng tam bảo điện.

Có lẽ Dận Tự không biết ý đồ của hắn, Dận Chân thì rõ rành rành.

Từ sau Cát Nhĩ Đan, Tây Bắc bình yên được một quãng thời gian, nhưng địa phương này xưa nay nhiều chuyện, hiện tại lại có một Sách Vọng A Lạp Bố Thản dã tâm bừng bừng chiếm đóng, nhìn chòng chọc Mông Cổ, như hổ rình mồi.

Phía nam cũng không yên ổn, từ sau khi quân Thanh nhập quan, dư đảng tiền Minh vẫn không ngừng đấu tránh kháng chiến, mỗi lần bị triều đình đàn áp, lại có một thế lực khác trò tàn lại cháy, làm mưa làm gió, dần dần, cũng thành một căn bệnh tiềm ẩn.

Loạn đảng phía nam tiêu diệt dễ, Tây Bắc lại nản giải, hiện tại Khang Hy tuổi tác đã cao, không có khả năng lại ngự giá thân chinh, nếu thật sự đánh tiếp, vô cùng có khả năng sẽ để Thập Tứ đang chưởng quản Binh Bộ lãnh binh.

Nhưng xuất binh không phải chuyện nhỏ, ba quan chưa đi, lương thảo đi đầu, mà hiện nay quốc khố xuất nhiều nhập ít, phải chèo chống cung cấp cuồn cuộn không dứt cho đại quân, là việc rất cam go, nên Khang Hy không dám tự ý quyết định, dù ông có ý này, cũng phải xem thuế má bên Hộ Bộ có dồi dào không.

Mà chưởng quản Hộ Bộ, là Dận Chân.

Đây là mục đích Thập Tứ tới tìm y.

Dận Chân nhìn Thập Tứ tươi cười, đáy lòng không kiềm được cười lạnh.

Là châm biếm, lại cảm giác trái tim rét lạnh.

Hôm nay trước lúc gặp Dận Tự, y đã bị Đức Phi triệu đến.

Đã quen nhìn thấy thần thái lãnh đạm của Đức Phi, nay lại mang theo nụ cười hiền từ hiếm thấy, thiếu chút nữa khiến y hiểu lầm.

Nhưng câu nói tiếp theo, lập tức đáng tan mọi vọng tưởng của y.

Đức Phi nói, trong các huynh đệ, chỉ có Thập Tứ, mới là huynh đệ ruột của con.

Đức Phi nói, con là huynh trưởng, phải quan tâm đệ đệ nhiều hơn.

Lời này, sao không nói sớm hơn hai mươi năm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.