CHƯƠNG 114: CỚ (THƯỢNG)
Tháng bảy năm Khang Hy thứ bốn mươi mốt, tiết trời còn oi bứt hơn xưa, ve sầu ẩn náu trên cây kêu râm rang, trên dưới trong cung đã chuẩn bị sẵn sàng các chậu băng để ở các chủ điện, dù là vậy, nhưng vẫn có thứ cảm xúc ngạt thở khó hiểu quẩn quanh đâu đó.
Chính vào lúc này, trong cùng truyền ra tin Thập Tam A ca Dận Tường bị Hoàng thượng quở mắng.
Nguyên nhân chẳng qua bắt nguồn từ một việc nhỏ nhặt, từ lúc Thập Tam chưởng quản Binh Bộ tới nay, mặc dù không thành thạo như Đại A ca trước đây, nhưng y lại hơn cái tuổi trẻ, làm bất kỳ việc gì cũng mang theo chút bốc đồng, chẳng mấy chốc đã hòa hợp với toàn Binh Bộ, lại thêm y và Dận Chân như cây cùng cành, mọi người trong triều đều mặc định y thành Đảng Tứ A ca.
Bị Khang Hy quở mắng, cũng bởi vì chuyện của Binh Bộ.
Vào một ngày Khang Hy chợt tâm huyết dâng trào, triệu Thập Tam đến, hỏi về công việc liên quan đến Binh Bộ, vấn đề được ông hỏi chính là vụ việc bá tính vùng Quỳnh Châu bị ép đến nước phải vùng dậy vào mấy năm trước.
Chuyện này xảy ra vào năm Khang Hy thứ ba mươi tám, lúc đó Dận Tường còn chưa gia nhập Binh Bộ, đương nhiên sẽ không biết rõ, Khang Hy hỏi, có rất nhiều câu y không trả lời được, Khang Hy lửa giận ngút trời, mới mắng y “Ăn không ngồi rồi, không học không hành”, dứt khoát bãi chức y ở Binh Bộ.
Ý chỉ cách chức được công bố ngay ngày hôm sau, cùng dịp, còn có một phần thánh chỉ khác, để Thập Tứ A ca Dận Trinh thay Dận Tường, chưởng quản Binh Bộ.
Thập Tam A ca xưa này đầm mình trong thánh quyến, sủng ái có thừa, đến cả bái tế Thái Sơn cũng phái y xuất tuần thay, Khang Hy chưa từng che giấu sủng ái với y, quan trọng hơn hết, Dận Tường có quan hệ thân thiết với Tứ A ca, từ nhỏ đã theo đuôi hai vị A ca Tứ, Bát đến lớn, quan hệ không nhạt, mơ hồ đã bị quy về một phe, nay lại cách chức ngay vào lúc oai phong Đảng Tứ A ca đang hưng thịnh, rốt cuộc là có thâm ý gì, có phải ông đã nhìn thấu chuyện gì, nên cảnh cáo bước đầu?
“Bát gia, nếu ngài không có ý với đại vị, thì trăm triệu lần đừng xen vào.” Thẩm Triết vào lúc biết được tin thì lập tức chạy đến thư phòng tìm hắn, vừa mở miệng đã đi thẳng vào đề.
Không hề thấy sự bất ngờ trên mặt Dận Tự, hắn điềm nhiên nói: “Tử Thanh đừng gấp, trước tiên nói ta nghe lý do của ngươi.”
“Lý do rất đơn giản.” Thẩm Triết nâng chung trà lên hớp một ngụm, hoàn toàn không còn vẻ nhã nhặn ngày thường, lau miệng, xong mới nói: “Trong lục bộ, đứng đầu là Hộ Bộ, Hộ Bộ quản lý thuế má thiên hạ, Tứ gia đã tiến hành gầy dựng nhiều năm nay, dù Hộ Bộ không phải vật trong tay ngài ấy, nhưng chỉ e tay chân của ngài ấy đã trải khắp. Thứ hai là Lại Bộ, Lại Bộ trong tay Bát gia, hiển nhiên Tứ gia không cần lo lắng, nhưng chính vì cái không lo này, trái lại khiến cho vị ở trên bắt đầu lo lắng . . . . Chưa kể nay thêm Binh Bộ, Thập Tam gia vừa tiếp nhận, vây cánh chưa có, nhưng hiện tại ba bộ quan trọng nhất trong lục bộ, đều nằm trong tay Tứ gia, ngài và Thập Tam gia ở bên cạnh Tứ gia, thấp thoáng xu thế trở thành hai tay trái phải của ngài ấy, do đó, Hoàng thượng còn có thể yên tâm sao?”
Thẩm Triết dứt lời, xong lại thở dài: “Chỉ do trước đây ngài không muốn tranh giành đại vị, Tử Thanh cũng không phải người mưu cầu danh lợi, nên cũng không nghĩ tới điều này, đợi đến hôm nay Hoàng thượng xuất chiêu, mới bừng tỉnh đại ngộ, Bát A ca nhất thiết đừng giẫm lên vết xe đổ của Đại A ca.”
Dận Tự gật đầu nói: “Xem ra mấy ngày nay sống quá an nhàn, ta tự đặt mình ra ngoài ngôi vị Hoàng đế, lại quên nhìn những hiểm nguy tiềm tàng, nay Thập Tam bị chỉ trích, chắc hẳn ông muốn xao sơn chấn hổ, cảnh cáo tứ ca.”
Thẩm Triết lại thở dài: “Chính là đạo lý đó, cho nên một khi Hoàng Thưởng nổi lên lòng nghi ngờ, người kế tiếp mà ông ấy đối phó, chỉ sợ sẽ là Bát gia, hiện tại chỉ có duy nhất một kế.”
Y cũng không nói tiếp, Dận Tự vẫn giữ im lặng, nâng chung trà lên hớp một ngụm.
Hương trà quanh quẩn trong hơi thở, ánh nắng chiều từ ngoài chiếu vào, lưu lại bóng nắng loang lổ trên mặt đất, ấm áp đến gần như nóng cháy, nhưng hai người đều chồng chất tâm sự, hiển nhiên không cảm thấy nóng.
Lát sau, Dận Tự ngẩng đầu, thở dài, hoàn thành câu nói dở dang của Thẩm Triết: “Tự rút.”
Thẩm Triết gật đầu cười khổ: “Bát gia thông minh tuyệt đỉnh, tất nhiên cũng có thể thông suốt mấu chốt trong đấy, chẳng qua phía Hoàng thượng, phải phí không ít công sức, nếu người làm không khéo, e rằng sẽ cho ông ấy cơ hội áp chế, hoặc sẽ bị chỉ trích được sủng mà kiêu.”
Dận Tự không đáp lại, lát sau mới hờ hững nói: “Làm nhi tử của Hoàng đế, thật khó.”
Hắn sống hai kiếp người hơn mấy mươi năm, đến tận bây giờ vẫn không cách nào thấu thiểu hoàn toàn tính cách của Khang Hy, hay chính vì hắn như vậy, nên năm đó mới thất bại.
Thẩm Triết lắc đầu cười khổ, ai dám nói sai, y đi theo Dận Tự bao nhiêu năm nay, chứng kiến vô số cuộc đấu, ở đâu cũng là thủ đoạn giết người không thấy máu, dù y chỉ là một phụ tá nhỏ bé, cũng thấy kinh tâm động phách, huống hồ là các A ca ở trong cuộc?
Song trên con đường thẳng tiến đến ngôi vị kia dù trải bao nhiêu gươm đao, cũng có vô số người đạp lên nhau tiến lên, tranh giành như thiêu thân lao vào lửa, phải nói, y và Bát gia, có thể nói là dị biệt trong số đó.
Hôm sau lúc hạ triều, Dận Tự và Dận Chân đi sóng vai nhau, người xung quanh vốn định lại bắt chuyện, khi thấy Ung Thân vương đứng một bên, toàn bộ dừng bước, chỉ đứng xa xa chào chào, dáng dấp nom nớp lo sợ, như thấy Diêm Vương.
Dận Tự không khỏi mỉm cười, ghẹo y: “Tứ ca thật có khí phách, càng ngày càng oai phong.”
Dận Chân liếc hắn, điềm nhiên nói: “Nếu không làm vậy, chỉ sợ càng có thêm nhiều người không mời mà đến, rồi lại như Đại A ca năm xưa.”
Tiếng của những chữ cuối cùng giảm cực thấp, Dận Tự lại nghe thấy rõ ràng, cũng biết y đang ám chỉ chuyện gì, không khỏi thở dài trong lòng.
Đại A ca chính vì hào quang xán lạn, cả một thế lực vây quanh với Minh Châu dẫn đầu, nên mới khiến cho Khang Hy hạ quyết tâm diệt trừ tận gốc, tuy hiện tại Dận Chân không có ý định đó, nhưng lại mơ hồ hình thành một phe thế lực vượt trên Thái tử, sao Khang Hy có thể vui vẻ ngồi nhìn?
Dận Chân lại như không hề phát giác, tiếp tục vừa đi vừa nói: “Ngày mai là sinh thần của Hoằng Huy, nó cứ ầm ĩ đòi gặp đệ, mang theo bảo bảo đến chơi.”
Dận Tự dừng suy nghĩ miên man, cười nói: “Vậy phải chọn quà cho nó rồi, ngọc ngà châu báu chắc nó không có hứng thú, tuổi còn nhỏ để hiểu biết thưởng thức thi họa, thôi thì tứ ca theo đệ ra ngoài mua mấy món đồ chơi về dụ nó đi.”
Sắc mặt Dận Chân dịu lại, gật đầu.
Giờ đã sắp trưa, hai người đều bụng trống không, nên thuận tiện một lầu trên của khách *** nào đó ngồi xuống.
Tiểu nhị nhanh nhẹn ghi tên các món ăn rồi hấp tấp chạy đi chuẩn bị, Dận Tự cười với y: “Không biết tứ ca còn nhớ năm xưa đệ dẫn huynh đi ăn mì quả du không, ông chủ chỗ này chính là chủ gian mì ngày đó.”
Lông mày Dận Chân hơi giật nhẹ, quả nhiên có chút bất ngờ: “Tay nghề thật sự không tệ, ông ta cũng xem như hết khổ.”
Dận Tự chẳng qua dùng nó làm lời dạo đầu, hiện tại thấy mặt y cứ lành lạnh, hắn thật sự không biết phải mở lời thế nào, trầm ngâm trong một chốc, quyết định nói thẳng: “Đệ định tìm cái cớ, để ông cách chức đệ.”
Dận Chân bỡ ngỡ, sắc mặt lập tức tối sầm đi.
“Tại sao.”
Dận Tự nhìn thẳng vào mắt y, đáy mắt một mảnh trong suốt.
“Đệ không thể để huynh thất bại trong gang tấc.”
Thập Tam gia bị cách chức, e rằng Thánh thượng bắt đầu bất mãn với hành vi dạo gần đây của Tứ gia, muốn mượn dịp để cảnh cáo, nếu Bát gia muốn phủi sạch quan hệ với ngài, tất nhiên sẽ chủ động rút lui, như vậy, lửa giận của Thánh thượng, chỉ tập trung vào một mình ngài.
Đây là lúc mật đàm đêm qua, do Đới Đạc nói.
Có điều Dận Chân không tin lời hắn, không chỉ vậy, còn nổi giận.
Nhưng chỉ trích thì sao, nghĩ lại, dù Đới Đạc có lòng hiểu sai, nhưng có một điều thì không sai.
Hoàng a mã nổi giận với Dận Tường xong, người kế tiếp, không phải Dận Tự, mà là y.
Dận Tự không muốn khổ tâm gầy dựng của y bị hủy trong chốc lát, tự nguyện rút lui, rời khỏi triều đình.
Nay y đã mất một Thập Tam, sao y có thể sẵn lòng đứng nhìn Dận Tự vì y mà hi sinh bản thân?