CHƯƠNG 7: ĐÁNH NHAU
Dận Tự còn nhớ rõ, kiếp trước ngạc nương hắn được sắc phong làm Lương Tần là chuyện vào năm Khang Hy thứ ba mươi chín, nhưng bây giờ, lại xảy ra trước mười hai năm?!
Hắn trong lòng kinh nghi bất định, đến cả Cao Minh ở bên tai hắn chúc mừng cả nửa ngày cũng phảng phất như không nghe.
“Chủ tử, chủ tử!”
Dận Tự định thần lại, nhìn thấy nét mặt lo lắng của Cao Minh, bèn nói: “Ta không sao, ý chỉ, cũng là ngươi nghe lại từ ai à ?”
“Đương nhiên là ý chỉ của Vạn tuế gia, nô tài sao dám tung tin đồn thất thiệt, đây là đại hỷ sự, chủ tử phải vui mới đúng chứ!”
Dận Tự gật đầu. “Vui thì có vui, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngoài mặt nhất thiết không được biểu hiện ra nửa phần đắc ý, việc phải làm thì cứ làm, tránh rơi vào miệng lưỡi người khác, nói với những người khác, đều phải làm thế.”
Cao Minh hiển nhiên tuân lệnh.
“Trẫm cho rằng, giống như lẽ âm dương tương trợ, nội cung cũng cần có người đảm đương; để an ổn nội cung, ưu tiên chọn người có phong tư đoan trang, hiền lương thục đức. Dựa theo sổ sách, cân nhắc công trạng, Vệ thị ôn tồn hiền đức, lễ giáo hiền thục; trong hàng cung tần, tạo dựng tiếng tốt; nay ban danh phong chức, để thể hiện ân sủng. Theo lời dụ nhân từ của Hoàng thái hậu, sắc phong làm Lương Tần, từ nay càng tu dưỡng đạo đức, làm nội cung thêm tốt đẹp; chiếu chỉ truyền ra, phúc ân sâu rộng, khâm thử.”
Lương Quý nhân thăng lên làm Lương Tần, chi tiêu đãi ngộ cũng thăng một bậc, ngay cả chỗ ở cũng dời đi, lúc Dận Tự đi thỉnh an thì thấy nàng đang một mình ngồi trên ghế, không biết đang nghĩ gì, trên mặt tìm không thấy chút vui sướng nào.
“Ngạc nương?” Hắn đi vào, Lương Tần ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn liền cười rất tươi.
“Dận Tự, con đã đi thỉnh an Huệ Phi nương nương chưa?”
Dận Tự gật đầu: “Dạ rồi, sao ngạc nương lại một mình thẩn thơ ở đây, là hạ nhân hầu hạ không tốt sao?”
Lương Tần nhẹ nhàng lắc tay, ngay cả động tác nhíu mày thoạt nhìn cũng ưu mỹ khôn xiết. “Ngạc nương chỉ là thấy hơi lo lắng.”
“Ngạc nương lo lắng điều gì?”
“Không có gì, nói với con con cũng không hiểu, con chỉ cần chăm chỉ học hành là được rồi, tuyệt đối không được vì ngạc nương thăng chức mà sơ suất với Huệ Phi nương nương.”
“Ngạc nương yên tâm, nhi tử biết tự lo liệu, chỉ là ngạc nương trong lòng ưu phiền chuyện gì, nói ra cho nhi tử nghe, dù nhi tử không thể giúp người giải quyết, cũng có chỗ để mà thổ lộ.”
Lương Tần nhìn thấy dáng điệu am hiểu ý người của Dận Tự, trong lòng không khỏi xúc động, xoa đầu hắn dịu dàng nói: “Con hiểu chuyện như vậy khiến ngạc nương vui mừng, chỉ là ngạc nương lo lắng mình xuất thân thấp hèn lại được thăng chức thành tần, trong lòng có chút sợ hãi.”
Dận Tự mặt mày sa sầm: “Có phải có người ở trước mặt người nói huyên thuyên, bất kính với người không?”
Lương Tần thở dài: “Không có chuyện này, con đừng đa tâm, chỉ là ta tự mình nghĩ ngợi lung tung thôi, con cũng biết ngạc nương không có vọng tưởng gì, chỉ mong mỏi con bình an vui vầy.”
Dận Tự trong lòng cảm động, lại gần dựa vào trên người Lương Tần. “Nhi tử nhất định sẽ không khiến ngạc nương lo lắng.”
Kiếp trước con không hiểu được khổ tâm của người, kiếp này nhất định sẽ không phạm sai lầm lần nữa.
Sắp tới tháng năm, trời dần chuyển nóng, ngoài cửa sổ bắt đầu có tiếng côn trùng râm rang, hương vị màu hè cũng lan tràn khắp hoàng cung.
Hai mẹ con đang trò chuyện, thình lình Cao Minh đi vào, nói Tứ A ca đang ở ngoài chờ, muốn tiến vào thỉnh an.
Bà gật đầu: “Mau mời Tứ A ca vào.”
Dận Chân vừa vào phòng thì nhìn Dận Tự mỉm cười trước rồi mới quay qua hành lễ với Lương Tần. “Dận Chân tham kiến nương nương.”
“Tứ A ca không cần đa lễ.” Lương Tần cười đáp, bà chỉ cần thấy ánh mắt Dận Chân cùng con của mình nhìn nhau, thì biết quan hệ giữa hai người không xấu, Tứ A ca đến thỉnh an chỉ sợ là vì con của bà mà thôi.
Trước giờ bà vẫn lo lắng vì thân phận của mình mà khiến Dận Tự ở bên ngoài sẽ bị các huynh đệ khác ức hiếp, nhưng bây giờ xem ra không phải thế, trong lòng không khỏi vui mừng.
Dận Chân kéo Dận Tự đi ra ngoài, tiếu ý đong đầy. “Dẫn đệ đi ăn thứ rất ngon.”
“Thứ gì vậy?” thấy bộ dạng này của Dận Chân, Dận Tự cũng khó tránh tò mò.
“Đông ngạc nương cho, nói là dưa do nơi khác tiến cống, số lượng ít nên bên đệ chắc không được chia, huynh đã nếm thử, ăn ngon lắm, nên đến kêu đệ.”
Hai người vừa đi vừa nói, Dận Chân kéo tay hắn, quen thuộc đến tự nhiên, Dận Tự cũng không cảm thấy không tự nhiên chỗ nào.
Tuy kiếp này Dận Tự không định trở thành đối thủ của Dận Chân, nhưng cũng chẳng muốn dính dáng đến y, vậy mà không hiểu sao lại biến thành giao tình như bây giờ.
Dận Chân mười tuổi, nhận được tình thương từ Đông Quý phi nên dù bị Đức Phi lạnh nhạt cùng với trời sinh lãnh đạm đi nữa cũng không phải quái gỡ đến nỗi bất trị, Dận Tự cùng y kết giao, giống như dạng kết thành một cách tự nhiên từ những điều nhỏ nhặt.
Hiện tại ngay cả thị tòng đi theo Dận Tự cùng Dận Chân đều biết, giao tình tốt nhất trong chúng A ca tại hoàng cung chính là Tứ A ca và Bát A ca.
Hai người đi chưa xa thì nhìn thấy phía trước có hai tiểu hài tử dính lấy nhau lăn lộn trên mặt đất, tiểu thái giám đi theo gấp đến độ xoay vòng nhưng lại không dám tiến lên kéo ra, sợ nhỡ đâu làm bị thương tiểu chủ tử thì bản thân gánh không nổi, người thông minh hơn đã chạy đi gọi người tới.
Dận Tự bước nhanh tới muốn kéo hai đứa ra, lại không ngờ rằng một trong hai đứa đã mạnh bạo xô ngã đứa còn lại xuống đất, rồi lập tức nhào lên đánh tới tấp.
Không ngờ là Cửu A ca Dận Đường cùng Thập A ca Dận Nga, Dận Tự không biết nên khóc hay cười, đúng là đi nát giày tìm không thấy, nay không tốn công mà gặp được.
Bé mập sức bật quá mạnh, lại giống như trái cầu, Dận Tự là đứa trẻ mười một tuổi cũng khéo không nổi, hắn đảo mắt nhìn qua tiểu thái giám đang tay chân luống cuống đứng bên cạnh: “Còn không mau đến giúp?!”
Mọi người mỗi người một tay rốt cục mới kéo được hai đứa nhóc ra, phút cuối Dận Nga còn ráng đẩy Dận Đường một cái, hại nó miệng cạp bùn, nhất thời khóc bù lu bù loa.
Lần đánh nhau này tình thế nghiêng về một bên, tuyên bố Dận Nga toàn thắng, nó cười hì hì, trên gương mặt phúng phính phảng phất có thể dự đoán được tương lai có xu thế ác bá.
Dận Đường bị đánh tới bầm dập không còn sức lực, hãy còn ngồi tại chỗ khóc lóc, Dận Tự vội vàng tới đỡ nó dậy, phủi phủi bụi đất dính trên người, lại ôm vào lòng dỗ dành.
Hai huynh đệ này chỉ kém hai tháng tuổi, sau này lớn lên tình cảm tốt đến nỗi thiếu điều chưa mặc chung một quần, vậy mà thuở nhỏ lại như oan gia, ba ngày đánh nhau hai chập, những chuyện này Dận Tự đều nhớ rõ, không ngờ tới hôm nay lại để mình đụng chúng đang biểu diễn ở đây.
Dận Đường trên mặt còn dính chút bụi, vẫn không làm phai mờ vẻ đẹp sắc nét thiên nữ tính tựa như Nghi Phi, Dận Tự không giỏi dỗ dành nên càng dỗ nó lại càng khóc, Dận Tự hết cách đành phải nói: “Chỗ tứ ca có dưa ăn rất ngon, đệ không khóc thì huynh dẫn đệ đi.”
Vừa dứt lời, tiếng khóc cũng dứt theo, chỉ còn mỗi tiếng thút thít, Dận Đường dùng đôi mắt tròn đen láy nhìn Dận Tự, do mới vừa khóc nên giọng còn nghẹn ngào: “Dưa gì?”
Dận Tự còn chưa kịp nói thì bé mập Dận Nga bên kia lại xông qua, muốn đánh Dận Đường tiếp, Dận Tự vội vàng xoay người che chắn, thành thử tay Dận Nga đẩy phải Dận Tự.