Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 103: Chương 103: Ghen




CHƯƠNG 103: GHEN

“Hiện tại đại ca và Phế thái tử đều bị giam lỏng, đâu còn rảnh rang mà quan tâm tới quân cờ nhỏ này, nhưng hôm nay có người đến tìm Trần Bình, vẫn như mọi khi gọi hắn ra ngoài.”

Đình Xu hơi nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến người có khả năng, nhưng muốn nói lại thôi.

Dận Tự vừa nhìn đã nhận ra lo ngại của nàng, mỉm cười: “Nàng cho là tứ ca? Không đâu, nếu thật sự là huynh ấy, cũng không làm đến mức lộ liễu như vậy, chỉ có tam ca, suốt ngày chỉ lo thu hút văn nhân trí thức, mới có thể vụng về như vậy.”

Đình Xu nghe ra ý trêu ghẹo trong lời nói của hắn, chứ không tức giận, không khỏi thả lỏng, nói: “Gia chắc đã có dự tính, tuy Trần Bình đáng tội, nhưng tỷ tỷ của hắn lại trung thành với gia, gia xem . . . .?”

Dận Tự gật đầu: “Trần Bình chẳng qua là quân tốt, không gây trở ngại cho đại cuộc, vốn định sau khi xong chuyện xử phạt hắn rồi đuổi khỏi phủ, nhưng Giai Doanh là tỷ tỷ của hắn, khó tránh khỏi phải nể tình, nói sao cũng là em vợ tương lai của Tử Thanh.”

Đình Xu lại bị ngạc nhiên lần nữa: “Hả, Thẩm tiên sinh y . . . .”

“Tử Thanh có ý với Giai Doanh, từ ngầm đề cập với ta, nàng xem khi nào có thời gian, tìm một cơ hội hỏi ý Giai Doanh.”

Đình Xu cười tươi tắn: “Nói ra, con người Thẩm tiên sinh không tệ, Giai Doanh huệ chất lan tâm, trước mắt cũng là thuộc hạ đắc lực của ta, nếu như nàng chịu, đúng là một mối lương duyên.”

“Chính là vậy, Tử Thanh đã ở trong phủ, nên dù hai người thành thân, Giai Doanh cũng có thể tiếp tục ở lại phủ giúp đỡ nàng.”

Hai người nói thêm mấy câu, Dận Tự nhớ đến Dận Đường và Dận Nga còn ở tiền thính, không tiện để họ đợi lâu, nên đứng dậy đi.

Phía bên đây Dận Đường đang hậm hực ngồi trên ghế, nhìn mặt chắc đã bị Dận Nga thuyết phục hơn phân nửa, liếc thấy Dận Tự, không nói một lời.

Dận Tự cười: “Gần đây đầu bếp trong phủ xào nấu các nguyên liệu bình dân làm ra vài món, huynh đã thử rồi, mùi vị không tệ, hôm nay ở lại ăn bữa cơm đạm bạc đi.”

Dận Đường không lên tiếng, chỉ quay phắt đầu đi, làm bộ không nghe.

Dận Nga cũng không để ý tới y, cười sảng khoái trả lời: “Tay nghề đầu bếp trong phủ bát ca hiển nhiên không thể chê, còn nhớ năm nào ta và cửu ca còn chưa lập phủ, cũng thường xuyên chuồn khỏi cung, chạy đến chỗ huynh chơi, hiện tại nhớ lại, những ngày tháng ấy thật vui.”

Dận Đường cũng bị khơi gợi một chút hồi ức ngày xưa, lại len lén quay đầu nhìn hai người.

Dận Tự thấy thế không khỏi cười.

Tuy rằng nay y có mỹ nhân xoay quanh, nhưng trong mắt Dận Tự, chẳng qua cũng chỉ là một đệ đệ cần huynh trưởng trông nom.

Huynh đệ ba người cùng nhau ăn bữa cơm, Dận Đường và Dận Nga lại léo nhéo hồi lâu, mới chịu cáo từ ra về.

Lúc họ đi, Dận Tự lại đờ đẫn nhìn tràng hạt đàn hương trên tay mình.

Tứ ca, đang nghĩ gì . . . .

Không chỉ mỗi hắn đang nghĩ về vấn đề này, cũng có một người, đang nghĩ cùng vấn đề đó.

Thẩm Trúc và Đới Đạc đang ngồi thảo luận thế cục hiện tại, trong các A ca người nào có khả năng uy hiếp, người nào có thể lung lạc, Dận Chân dù ngồi đấy, sắc mặt lãnh đạm, nhìn như đang nghe, thật chất hồn vía trên mây, đã trôi dạt đến chỗ người nào đó từ lâu.

Nghị luận thừa kế, chư tử đoạt vị, hắn cũng có lòng?

Nếu hắn ở đây vào lúc này, thì sẽ nói gì?

Còn nhớ đêm hôm ấy, xúc cảm khi ôm lấy cơ thể ấm áp đó, loại cảm thụ mất hồn khắc ghi vào tận xương tủy, đến nay nhớ lại, vẫn khiến tim đập nhanh như trước.

Chẳng qua mới hai ngày không gặp, mà y đã cảm thấy không quen.

Bên tai truyền tới giọng nói dò hỏi nghi hoặc của Thẩm Trúc, Dận Chân khẽ thở dài.

“Các ngươi nói tiếp đi.”

Ngày mai là ngày nghỉ, với tính tình của Dận Tự, hiển nhiên sẽ không ở nha môn vùi đầu làm việc, đợi lúc Dận Chân đến phủ, thì nhận được thông báo chủ tử đã xuất môn từ sáng sớm, chỉ dẫn theo mỗi Lục Cửu.

Dù là dưới chân thiên tử, nhưng cũng khó tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một thân một mình ra ngoài, nếu gặp người không có mắt, thì phải thế nào đây?

Nghĩ vậy, mày y nhíu lại.

Có đôi khi y nhìn Dận Tự, không giống như thiếu niên vừa bước qua tuổi đôi mươi, ngược lại giống như ông già trầm lặng khô khan.

Không nói đến huynh đệ họ, đến cả các Bối Lặc Bối Tử trẻ tuổi trong hoàng thất, không đến tần lâu sở quán ôm mỹ nhân, thì cũng đến lê viên bao đào hát, hiếm có ai như Dận Tự, đến nay trong phủ chỉ có hai người.

Có điều, vậy cũng tốt.

Nghĩ thế khóe miệng y lại hơi nhếch lên.

Tiểu Cần đi theo phía sau chủ tử, nhìn từ góc độ này, có thể lướt sơ qua sườn mặt, chỉ thấy y khi thì nhíu mày, khi thì mỉm cười, sắc mặt khó lường, không khỏi ôm đầy bụng nghi ngờ.

Dận Chân cũng không ngờ đến bản thân đoán chuẩn như vậy, quả thật giờ phút này Dận Tự đang gặp phải phiền toái nho nhỏ.

Vốn hắn thấy hôm nay trời đẹp, dẫn theo Lục Cửu đi dạo một vòng cửa hàng ngọc lưu ly, rồi ghé vào Quán Trà.

Quán Trà này một tiệm lâu đời, hai đời tổ tiên của ông chủ đều mở quán trà, quán càng bán càng lớn, nay đã trở thành tửu lâu số một số hai tại kinh thành, nhưng ông chủ hiện tại cũng không đổi tên, vẫn dùng cách gọi Quán Trà như trước.

Lầu một xưa nay là nơi tụ tập của đủ hạng người, lầu hai là phòng riêng, Dận Tự chỉ dẫn theo một mình Lục Cửu, ở trong phòng riêng tự châm tự ẩm cũng không có gì thú vị, nên quyết định kiếm một chỗ khuất ngồi xuống.

Trong góc có hai nam tự một già một trẻ, một tiêu một sáo, đang thổi một khúc nhạc, nghẹn ngào da diết, chỉ là có rất ít người lắng nghe, trong đại đường rộn ràng náo nhịp, lực chú ý của mọi người đều tập trung vào mấy cử nhân đang tranh cãi quyết liệt.

Năm nay là năm thi hội, tuy đã kết thúc được gần nửa năm, nhưng rất nhiều người từ cuộc thi quen biết được không ít đồng hương cùng tuổi trong kinh thành, vì thế không thể nào nhanh chóng quay về quê vậy được, phần lớn người thừa tiền sẽ chọn ở lại kinh thành, để giao thiệp bằng hữu nhiều hơn, cũng như tiện thể chuẩn bị cho tương lai.

Mấy người đang bàn luận viễn vông lúc này chính là những sĩ tử chưa trúng tuyển đợt thi hội vừa qua, bảy tám người chia rõ thành hai phe, đang bàn luận về chuyến phế lập Thái tử.

Thái tử bị phế, bố cáo thiên hạ, hiển nhiên người người đều biết, có điều người bình thường sẽ không ngang nhiên bàn luận giữa chốn đông người, nếu bị chụp mũ tội danh miệt thị triều đình không tuân thủ luật pháp, đúng là ăn không hết.

Vốn mấy tên cử nhân cũng không định bàn luận chuyện đó, chẳng qua thảo luận về đề bài kỳ thi hội đợt này, nói tới nói đi lại nói tới quốc sự, người nào có lòng tốt thì lại nhỏ giọng nhắc nhỏ đừng bàn luận quốc sự, thư sinh đang bàn cãi đến đỏ mặt tía tai nào nghe lọt tai.

Người đọc sách chia ra rất nhiều loại, trong đó có một loại là tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, như phụ tử Trương Anh Trương Đình Ngọc, một loại tuy rằng chính trực nhưng không cổ hủ, như Sầm Mộng Như, còn một loại khác, là cổ hủ có thừa mà chính trực thì thiếu, đọc sách đọc đến nát đầu.

Có những người là ngại cuộc sống quá bình an, hoặc ngại đại lao Thuận Thiên Phủ quá ít người, muốn được vào bầu bạn?

Dận Tự cũng như bao người ngồi xem náo nhiệt, khác chính là khóe miệng y luôn mang theo một độ cong trào phúng, đến cả y phục và phong thái cũng không hợp với hoàn cảnh xung quanh, từ lâu đã khiến người có lòng để ý.

Hắn ngồi ở chỗ cách vị trí cãi nhau không xa, trong đó có một thư sinh mắt sắc, nhìn thấy vẻ trào phúng hững hờ trên mặt hắn, không khỏi lửa nóng đốt đầu, bước mấy bước tới trước mặt hắn, chắp tay nói: “Tại hạ thấy huynh đài lộ vẻ mặt khinh thường, không biết có điều gì muốn chỉ giáo?”

Dận Tự thường ngày đã có thói quen trong lời nói luôn tỏ ra gần gũi ôn hòa và cẩn thận khi giao thiệp với mọi người, nhằm gỡ bỏ phòng ngự trong lòng người, nhưng không có nghĩa hắn thích cách thức đó, ra ngoài, người khác lại không biết thân phận của hắn, khó tránh khỏi lơi lỏng.

Chỉ là không ngờ đến biến hóa rất nhỏ trên biểu hiện của hắn lại bị đối phương phát hiện, đồng thời tìm đến tận mặt hỏi tội, không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Chỉ giáo thì không dám, tại hạ chẳng qua ngồi đây uống trà, sao dám đụng chạm đến huynh đài? Nếu có chỗ nào đắc tội, mong huynh đài lượng thứ.” đè lại Lục Cửu đang muốn xông lên, Dận Tự mỉm cười tao nhã. “Nhưng thân là người đọc sách, hiển nhiên phải tu thân dưỡng tính, nếu không chỉ sợ là lý luận suông mà ngộ nhận quốc sự.”

Vốn tưởng rằng đối phương là người ăn mặc khoa trương, ban nãy lại lộ vẻ mặt khinh thường, chắc chắn là một tên công tử ăn chơi trác táng, vừa hay bản thân đang úm một bụng hỏa không chỗ phát tác, cũng không sợ đắc tội người khác, nào ngờ lại bị Dận Tự dạy cho một bài, khiến cho một quyền của gã như đánh vào gối bông.

“Ngươi . . . .” thư sinh đỏ mặt, oán hận trừng gương mặt vô tội của Dận Tự trong một lát, cũng không thể chửi ầm lên được, càng không thể động võ, bỏ đi cũng không xong, càng lộ ra xấu hổ.

Mấy thư sinh kia vì sự cố nhỏ nhỏ chen ngang này mà đều ngừng khắc khẩu, nhìn về phía họ, trong đó có một người nhấc chân đi qua, cười lạnh nói: “Huynh đài cần gì ỷ vào miệng mồm lanh lẹ mà ức hiếp người!”

Dận Tự lười tiếp tục lằng nhằng với chúng, đồng thời không muốn gọi người thống lĩnh quân lính bên nha môn tới, gây ầm ĩ mọi người đều hay, làm hỏng tâm tình ngày hôm nay, định đứng dậy bỏ đi.

Bỗng đâu một tiếng cười nhạo vang lên bên cạnh, ngắn ngủi mà chói tai.

“Hóa ra trung nguyên còn hạng người cố tình gây sự, cưỡng từ đoạt lý thế này nữa!”

Mọi người ngoái đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng, thì thấy một người ngồi bàn bên, đầu đội nón nỉ da thú, mặc quần áo dân tộc Mông Cổ, ngũ quan sắc sảo như đao khắc, hai con ngươi đen sạm đang nhìn họ, mang theo ý giễu cợt rõ ràng.

Hai bên y ngồi hai người, thân hình cao to, bên hông đeo loan đao, nạm đầy bảo thạch.

Dận Tự đã sớm chú ý tới ba người này, hắn còn biết từ giây phút đầu tiên khi hắn vừa ngồi xuống, ba người này, đặc biệt là người ngồi giữa, chưa từng rời mắt khỏi hắn, vậy nên hắn càng không muốn xảy ra tranh chấp với mấy tên thư sinh cổ hủ này.

Hiện tại nhìn thẳng vào người này, lại gợi lên một cảm giác quen thuộc lạ lẫm, giống như trước đây từng gặp qua, chỉ do đã lâu lắm rồi, ký ức mờ nhạt, không thể nhất thời nhớ lại.

“Đồ man . . . .” thư sinh đang định lớn tiếng chửi đổng, nhưng lại nhìn thấy một người rút loan đao ra khỏi vỏ nên lập tức câm mồm, hai người nhìn nhau, kể cảm đám người vừa rồi còn bu lại cãi nhau giờ cũng vội vàng để lại tiền trà, toán loạn chạy đi.

“Bắt nạt kẻ yếu, quả nhiên là tác phong của người Hán!” một trong ba người cười lạnh, người còn lại cũng cười lớn theo, người nhìn như thủ lĩnh thì lại không cười, chỉ bình tĩnh nhìn Dận Tự, ánh mắt sắc bén, như có thể nhìn thấu lòng người.

“Vị bằng hữu này, tương ngộ tức là hữu duyên, không bằng ngồi chung một bàn?”

Dận Tự lắc đầu cười: “Bàn của ta lớn, bàn ngươi nhỏ, ta qua đấy, các ngươi sẽ không đủ ngồi.”

Người nọ ánh mắt chợt lóe, đứng lên, đi tới bàn của Dận Tự.

Lúc Dận Chân tìm tới nơi, vừa đảo mắt đã thấy Dận Tự lẫn trong đám người.

Người nọ ngồi trong một góc khuất, tay chống cằm, khóe miệng ngậm cười, gương mặt tuấn tú nhã nhặn, lại thoáng lười nhác, tỏa ra một phong thái nói không thành lời, khiến người khác khó kiềm lòng phải liếc nhìn, nhưng nhìn rồi lại muốn nhìn nữa.

Bên cạnh hắn có một người Mông Cổ, đang cúi đầu nói gì đó, Dận Tự dường như nghe rất hứng chí, thỉnh thoảng tiếp mấy câu, lại khiến người nọ cười sảng khoái.

Hai bên trò chuyện khoái trá, một bức tranh hòa thuận vui vẻ.

Dận Chân rất không thích.

Không thích cảnh tượng này, cũng không thích người nói chuyện với Dận Tự.

Đáy lòng bỗng trào dâng cảm xúc bực dọc, y bước nhanh lại chỗ hai người.

Dận Tự ngạc nhiên ngước đầu lên. “Tứ ca, sao huynh lại tới đây?”

Sao ta lại không thể tới, lẽ nào ngươi đang làm chuyện gì không thể cho người khác hay?

Người nào đó không ý thức được tâm trạng của bản thân lúc này được gọi là ghen, nhìn thẳng về phía người đang ngồi nói chuyện với Dận Tự, hơi nghiêng người, vừa hay không để lại dấu vết ngăn cản đường nhìn của đối phương dò xét phía bên này.

“Vị này là?”

Dận Tự cười nói: “Vị này tên là Ngạch Nhĩ Đức Ni, là khách từ Mông Cổ xa xôi đến đây, mong muốn được đi du lịch kinh thành một chuyến.”

“Ngạch Nhĩ Đức Ni?” Dận Chân ngẩn ra, không lộ dấu vết ngồi xuống. “Tại hạ Ứng Tứ, hạnh ngộ.”

Tầm mắt của Ngạch Nhĩ Đức Ni lướt qua Dận Chân quan sát trên dưới một lượt, lại chuyển về phía Dận Tự, nói: “Huynh đệ hai người chói mắt giống như tuấn mã rong ruỗi ngàn dăm trên thảo nguyên.”

Hán ngữ của y không mấy lưu loát, nhưng ngữ điệu lại cực kỳ chân thành tha thiết, cộng thêm giọng nói trầm thấp, nghe vào tai đem đến một cảm giác khác.

Dận Tự mỉm cười đáp trả: “Quá khen, chẳng hay huynh định ở lại kinh thành mấy ngày, có hành trình gì chưa, dù sao đệ cũng rảnh rỗi, biết đâu có thể dẫn huynh đi thăm thú xung quanh.”

Dận Chân lớn lên từ nhỏ với hắn, chưa từng gặp hắn nhiệt tình với người ngoài như vậy, hai người một qua một lại, giống hệt thân quen không gì sánh bằng, y ngồi một bên, ngược lại như người ngoài.

Ngạch Nhĩ Đức Ni gật đầu nói: “Nghe nói người trung nguyên sĩ nông công thương, phân chia rất rõ ràng, trông hiền đệ, như là người đọc sách?”

Hiền đệ . . . .

Gọi thân thiết đến thế.

Người nào đó thầm chỉ trích trong lòng.

Ngoài mặt, hiển nhiên vẫn tỏ ra lãnh đạm như mọi ngày.

Dận Tự cười nói: “Người đọc sách cổ hủ, đều như mấy người vừa rồi, huynh trông đệ giống sao?”

Ngạch Nhĩ Đức Ni nhìn hắn trong chốc lát, cũng cười.

Lúc y cười, biểu hiện như gió xuân lướt qua, lộ ra vài phần ấm áp, đến cả đôi mắt phảng phất như nhìn thấu lòng người, cũng trở nên dịu dàng hơn.

“Nhà tụi đệ là nhà thương nhân, mấy huynh đệ ai cũng có cửa hàng riêng, đệ bán mấy thứ son phấn tơ lựa mà nữ tử hay dùng.” Dận Tự lại cười rạng rỡ nói: “Nếu huynh có ý định mua về cho thê thiếp, đệ có thể tính rẻ cho.”

Trong lời nói, sặc mùi tiền.

Ngạch Nhĩ Đức Ni lại không lưu tâm, nhìn hắn trong chốc lát, lại nói: “Thê thiếp của huynh, không ai sánh bằng đệ.”

Lời này có phần quá cợt nhã, hai người Dận Tự nghe vậy đầu ngớ ra.

Dận Chân đứng dậy, nhìn y lạnh lùng nói: “Ta trước giờ không biết, hóa ra người Mông Cổ lại có phong tục như vậy, lấy nam tử so sánh với nữ tử.”

Ngạch Nhĩ Đức Ni mỉm cười trả lời: “Là ta lỡ lời, Ứng huynh đệ là nam tử đẹp nhất ta từng gặp, nhất thời nhịn không được, mới ví dụ như vậy.”

Dận Tự cũng đứng dậy theo, chắp tay cười nói: “Ra ngoài đã lâu, sợ cha già trong nhà đang tìm tụi đệ, phải về trước thôi, nếu huynh nán lại gần đây, qua một thời gian đệ sẽ quay lại bái phỏng.”

Ngạch Nhĩ Đức Ni gật đầu, tháo xuống tiểu đao đeo bên hông, đưa tới.

“Tụi huynh trọ ở khách *** bên cạnh, nếu đệ muốn thì có thể dễ dàng tìm được, thanh đao này xem như tín vật.”

Dận Tự cũng không từ chối, cầm qua rút đao ra khỏi vỏ, nhịn không được tán thưởng một tiếng. “Đao tốt!”

“Đao này là vật tùy thân của huynh, theo huynh cũng đến mười năm rồi.” Ngạch Nhĩ Đức Ni mỉm cười, ánh mắt nhìn hắn như có thâm ý.

Lại nói thêm mấy câu, hai người mới cáo từ rời đi.

Vừa ra khỏi Quán Trà, Dận Chân lập tức rút đi địch ý và lạnh lùng cay nghiệt lúc nãy, trầm ngâm nói: “Người này lai lịch bất phàm.”

Dận Tự thưởng thức tiểu đao trong tay, thần tình khó lường.

Dận Chân thấy thế lại cho rằng đối với hắn người nọ rất đặc biệt, không khỏi khó chịu, nhưng kiêng kỵ chốn đông người, chỉ đành nhẫn nại, lạnh nhạt nói: “Đệ nhìn ra cái gì rồi?”

“Nhớ đến gì đấy, nhưng lại không nắm bắt được.”

Dận Tự nghiêng đầu, hơi nhăn mày, bộ dạng tỏ rõ bối rối như thế lại làm lộ mấy phần đáng yêu, không hiểu sao lại làm Dận Chân trong lòng ngứa ngáy, rồi nhớ tới tư thái phong lưu nghiêng người dựa vào bàn của hắn lúc y bước vào, đột nhiên có chút mất kiềm chế.

Hẻm nhỏ trong kinh thành rất nhiều, uốn khúc quằn quèo, có ít hẻm hiếm thấy dấu chân người, ban ngày cũng vắng vẻ heo hút, người qua lại thưa thớt.

Nơi hiện tại hai người đang đi chính là hẻm nhỏ như vậy, lối đi chật hẹp, gần như chỉ chứa được hai người sóng vai, thường ngày họ không ít dịp đi lối tắt qua đây, sớm đã thành thói quen.

Dận Tự còn đang khổ sở suy nghĩ tìm tòi thân phận người nọ, thình lình cổ tay bị giật mạnh, không kịp phản ứng, vị trí thay đổi, bản thân đã bị ấn lên tường ――

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.