CHƯƠNG 89: MAI THƯƠNG
Sầm Mộng Như mở mắt, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng ấm áp, chứ không phải trên nền tuyết lạnh giá, không kiềm được thở phào nhẹ nhõm.
Hạ nhân bưng chén đi vào, nét mặt không che giấu sự lạnh lùng: “Sầm công tử, gia chúng tôi nói, ngài uống hết chén canh gừng này thì xin dời bước.”
Sầm Mộng Như cười khổ.
Y đương nhiên sẽ không oán trách gì Dận Tự, không chỉ là không, trong lòng thậm chí còn cảm kích, tuy rằng ngoài mặt y biểu hiện rất sốt ruột, còn mở miệng công kích, nhưng nói đến cùng, cũng chỉ vì cứu Lý Bàn, không còn cách nào khác đành ra hạ sách này.
Trước đây Dận Tự tìm mọi cách mời mọc y, nhưng y không muốn ăn nhờ ở đậu, chỉ vì trong lòng vẫn mang vài phần ngạo khí văn nhân, nhưng hôm nay tới cửa cầu cạnh, là vì bạn tri kỷ, Sầm Mộng Như không cảm thấy mất mặt, trái lại y biết rõ bản thân đang làm khó Dận Tự.
Biết thì biết, hễ có một hy vọng, y cũng chỉ có thể cố hết sức đi thử mọi cách, bằng không Lý Bàn vào ngục, không chừng nay may sẽ bị tội danh lưu đày biên ải, nếu nặng hơn, có thể còn liên lụy già trẻ lớn bé trong nhà, hỏng cả đời.
“Đa tạ, xin hỏi hiện tại Bát gia rãnh chứ?”
Người nọ liếc y, lạnh lùng đáp trả: “Gia nhà chúng tôi tiến cung rồi.”
Sầm Mộng Như sửng sốt.
Lúc Dận Tự đi vào Tây Noãn Các, bên tai còn loáng thoáng nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Lương Cửu Công.
Vạn tuế gia tâm tình không tốt, Bát gia chớ làm tàng.
Khang Hy khoanh chân nằm tựa trên trường kỷ, trên chân đắp áo choàng, tay phải cầm bút đỏ, nghe thấy tiếng hừ nhỏ từ mũi ông, đặt bút xuống bàn, cũng không biết thấy phiền vì tấu chương, hay vì Dận Tự đến.
“Xin thỉnh an Hoàng a mã.” Dận Tự quỳ xuống, khom người hành lễ.
“Đứng lên đi.” Khang Hy liếc qua hắn. “Nếu như muốn nói chuyện có liên quan đến Dận Nhưng và Sách Ngạch Đồ, vậy không cần mở miệng.”
Khang Hy lên tiếng, trong giọng tràn đầy bực dọc, dạo gần đây đúng là bị phiền đến phát bực, Ngự sử nghe phong văn ngôn sự, quan lại phụ họa chia phe cũng thôi đi, đến cả thượng tấu nghị sự thỉnh an của Đốc Phủ đại quan địa phương, hoặc ít hoặc nhiều đều nhắc tới việc này, điều này đã triệt để nhắc nhở Khang Hy ý thức được Sách Ngạch Đồ hơn mười năm bành trướng, phạm vi thế lực rốt cuộc đã lớn đến đâu.
Dận Tự cúi đầu nói: “Chuyện nhi thần muốn nói, không liên quan đến Sách Ngạch Đồ.”
Khang Hy nhướng mày. “Hửm?”
“Nhi thần đến, là muốn khẩn cầu Hoàng a mã hãy khoan dung cho Lý Bàn.”
Từ góc nhìn của Khang Hy, chỉ có thể nhìn thấy cái đầu đang cúi thấp của Dận Tự, không nhìn thấy gương mặt của hắn.
Ông phát hiện dường như bản thân chưa từng một lần nhìn kỹ đứa con này, nói nó còn trẻ dễ kích động, thì lời ăn tiếng nói hành xử thường nhật của nó, cẩn thận già dặn, không chút sai sót, nếu nói nó lòng dạ thâm trầm, giỏi mưu sâu tính kế, thì đôi khi lại biết rõ không nên làm vẫn khăng khăng làm.
Khang Hy vốn tưởng rằng Dận Tự cũng như những người khác, mở miệng là lấy lòng người, hoặc bỏ đá xuống giếng, nhưng hắn lại chọn Lý Bàn, một chủ đề không chút liên quan.
“Con biết tại sao trẫm xử hắn không?”
“Nhi thần biết, kinh thành bởi vì chuyện này mà xôn xao, thân là quan chủ khảo, hai người Lý Khương không thể trốn tránh trách nhiệm trong chuyện này, nhưng niệm tình nó không ảnh hưởng nhiều đến việc lựa chọn người tài của quốc gia, hai người cũng không phải tội ác tày trời, nhi thần cả gan, xin Hoàng a mã hãy xử lý nhẹ tay.”
Khang Hy nhìn hắn. “Con đã biết nói vậy, thì không nên đến xin tội cho chúng, không cần nhiều lời, quỵ an.”
“Hoàng a mã . . . .”
“Lui xuống!”
Dận Tự cắn răng. “Hoàng a mã xin nghe nhi thần nói một lời, Khương Thần Anh nay đã ngoài bảy mươi, Lý Bàn là một thư sinh văn nhược, chỉ e không thể sống lâu trong ngục tối, một khi có bất trắc, truyền ra ngoài sợ rằng sẽ tổn hại danh tiếng triều đình.”
Khang Hy đã hiện rõ sự tức giận lên mặt. “Con không muốn đi, vậy ra ngoài quỳ cho trẫm, đừng ở đây gây chướng mắt trẫm nữa!”
Nhìn Dận Tự lẳng lặng đứng dậy ra khỏi nội điện, Khang Hy bỗng mở miệng.
“Lương Cửu Công.”
“Có nô tài.”
“Ngươi cảm thấy trẫm đối xử với Dận Tự, có phải rất nghiêm khắc không?”
“Vạn tuế gia hiển nhiên có suy xét riêng.” Lương Cửu Công cẩn thận lựa lời hồi đáp.
“Đợi lát nữa ngươi ra truyền chỉ bảo nó về đi, sẵn nấu một bát canh nóng cho nó, đừng nói là trẫm căn dặn.”
“Dạ . . . .”
“Sao?” Khang Hy liếc mắt về phía lão. “Không phải bình thường quan hệ của hai người rất tốt à?”
Lương Cửu Công toát mồ hôi lạnh, vội vã quỳ xuống. “Vạn tuế gia minh xét, nô tài và Bát gia chỉ là . . . .”
“Được rồi!” Khang Hy phất tay. “Trẫm cũng không truy cứu, còn không đi mau!”
“Dạ.” lúc Lương Cửu Công đứng dậy, tranh thủ lia mắt thăm dò biểu tình của Khang Hy.
Chỉ thấy trên mặt đế vương không còn vẻ tức giận như lúc mới nãy, thay vào đó lại tỏa ra sự hiền hòa nhẹ nhàng.
Dận Tự quỳ ở bên ngoài chưa được bao lâu, thậm chí bát canh của Lương Cửu Công còn chưa đến tay, thì đã xảy ra một biến cố.
Hắn đang quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, nhìn tuyết trắng bên ngoài, trong lòng đang phân tích phản ứng vừa nãy của Khang Hy, thì thấy một cung nhân vội vã đi đến thì thầm to nhỏ với Lương Cửu Công, Lương Cửu Công nhíu mày nhìn gã, rồi lại đi vào trong.
Dận Tự trong lòng rục rịch, thoáng cảm thấy không ổn, lát sau, quả nhiên thấy Lương Cửu Công đi đến đỡ hắn dậy, đồng thời gấp gáp nói: “Bát gia, Lương Phi nương nương ngất xỉu, Vạn tuế gia bảo ngài mau mau đi xem sao.”
Dận Tự sửng sốt, tựa như sấm giữa trời quang, cũng không quan tâm được gì nhiều, nương theo tay Lương Cửu Công đứng dậy, xoay người chạy đến Trữ Tú Cung.
Sức khỏe của Lương Phi xưa nay đã không tốt, bệnh tật triền miên, lúc tốt lúc xấu, có một lần tệ nhất thậm chí còn mê man suốt ba ngày không tỉnh, đến Thái y cũng phải bó tay.
Trong lòng Dận Tự lúc nào cũng tồn tại nỗi bất an không lời, kiếp này có rất nhiều chuyện do nhân duyên, xảy ra sớm hơn, như vậy có thể nào . . . .
Hắn không dám nghĩ tiếp, trong đầu chỉ hiện ra con đường chạy tới Trữ Tú Cung.
Lúc Dận Tự đến, Trữ Tú Cung đã náo loạn không yên, thái giám cung nữ ra ra vào vào, vội vàng bưng nước vắt khăn mời Thái y.
“Bát gia!” đại cung nữ thân tín của Lương Phi – Cẩm Tú vừa thấy Dận Tự đến, suýt bật khóc.
“Ngạc nương xảy ra chuyện gì, sao lại đột ngột ngất xỉu?” Dận Tự cố gắng dằn xuống tâm trạng hoảng loạn của bản thân lúc này, hỏi han rõ ràng.
“Nô tỳ cũng không biết nữa, mới nãy nương nương vẫn khỏe khoắn, lại còn đòi thêu một cái yếm, đợi tới lúc tiểu A ca tiểu Cách cách ra đời sẽ mặc, sau nương nương nghe nói người bị Vạn tuế gia phạt quỳ, lại im bặt, chỉ bảo nô tỳ đi rót ly nước, kết quả nô tỳ quay lại thì . . . .” Cẩm Tú lau nước mắt nói.
Dận Tự siết chặt nắm tay, thả rồi siết, nói: “Thái y đâu?”
“Đã cho người đi mời . . . .”
Trong lúc nói chuyện, Thái y đã hấp tấp chạy tới, theo sau là hoạn quan làm việc trong Thái Y Viện, hai người đầu đẫm mồ hôi, chắc cũng vừa nghe tin là lập tức chạy tới.
Cũng không có thời gian quan tâm đến việc thỉnh an hành lễ, nhanh chóng đi tới bắt mạch, lại hỏi thăm về bệnh tình, Thái y suy nghĩ một thoáng, sắc mặt hơi nghiêm trọng.
“Bệnh tình của mẫu phi thế nào?”
“Hồi Bát gia, nương nương thân thể suy yếu, khí huyết không đủ, lại có bệnh tim, chỉ e . . . . Nô tài sẽ cố hết sức.” Thái y thầm rên một tiếng, nhưng vẫn kiên trì nói.
Ngự y hoàng thất, tuy rằng bổng lộc cao, sống an nhàn sung sướng, nhưng đồng nghĩa phải gánh vác mạo hiểm lớn lao, quý nhân trong cung xảy ra chuyện không hay, dễ bị giận chó đánh mèo nhất, chính là Ngự y.
Lương Phi sức khỏe không tốt, đây là chuyện trên dưới cung không ai không biết, bệnh căn từ thời làm việc nặng nhọc ở Hoán Y Cục, cũng như từ khi sinh hạ Dận Tự không được điều dưỡng thỏa đáng, về lâu về dài, bệnh chứng đều biểu hiện ra ngoài, đủ để nghiền vụn một người.
Thái y nói xong, trong phòng một khoảng lặng yên ắng, đến nỗi lão cảm thấy thấp thỏm, lát sau mới nghe Dận Tự nói: “Bắt đầu đi.”
“Dạ.” Thái y như nhận được đại xá, không để ý đến việc lau đi mồ hôi nhễ nhại trên trán, vội vàng cầm bút viết phương thuốc, Cẩm Tú lập tức tóm lấy, tự mình đi ngao thuốc.
Dận Tự ngồi xuống bên giường Lương Phi, lẳng lặng nhìn gương mặt tái nhợt mắt nhắm nghiền của ngạc nương.
Hắn còn nhớ thuở bé, hai mẹ con bởi vì thân phận không cao, nương nhờ tại thiên điện Chung Túy Cung của Huệ Phi, khi đó hắn thường trốn sau cửa, nhìn Đại A ca quần áo chỉnh tề đến thỉnh an Huệ Phi, tình cảnh cười đùa vui vẻ, cảm thấy rất ước ao, thậm chí có đôi khi còn lén oán trách Lương Phi, hận sao bản thân không phải con ruột của Huệ Phi.
Đợi tới lúc lớn hơn một chút, nhìn bóng dáng ngạc nương ngồi thâu đêm dưới ánh đèn, lặng lẽ thêu thùa, thấy Hoàng a mã tới thăm Huệ Phi, cũng rất hiếm khi đặt chân tới tiểu viện của họ, thứ oán trách kia dần dần trở thành đồng cảm.
Đồng cảm với một nữ tử như ngạc nương, bởi vì xuất thân bị người kinh khi, bởi vì diện mạo xinh đẹp lại bị Hoàng đế sủng hạnh, có lẽ người khác sẽ hâm mộ bà một bước lên mây, nhưng Dận Tự biết, biết bà từ trước đến nay chưa từng khao khát những thứ này.
Dận Tự thường nghĩ, đối với bà mà nói, biết đâu không có diện mạo khuynh quốc khuynh thành này, có khi sẽ hạnh phúc hơn.
Nữ tử nhu nhược này, dùng cách thức của riêng bà, lẳng lặng bảo vệ Dận Tự thơ dại, vào lúc hắn bị đưa đi nuôi nấng dưới danh nghĩa Huệ Phi, chỉ biết dằn xuống nỗi nhớ mong dành cho con thơ, không một lần tới hỏi han hắn, nhưng mỗi năm tới dịp thỉnh an đầu năm, chỉ cần Dận Tự ngước đầu lên, thì có thể thấy ánh mắt chứa chan tình yêu của bà.
Tất cả những điều này, kể cả khổ tâm của Lương Phi, mãi đến lúc trưởng thành, trở thành chồng, thành cha, Dận Tự mới thấu hiểu.
Dường như có thứ gì ấm áp trào ra từ viền mắt hắn, rơi xuống mu bàn tay của Lương Phi, Dận Tự cố nháy mắt, thấy ngón tay của Lương Phi hơi động đậy.
“Ngạc nương.” Dận Tự khẽ gọi, như sợ làm bà giật mình.
Lương Phi không có phản ứng, vẫn say ngủ như trước, động tĩnh vừa nãy của bà, có lẽ chỉ là động tác trong vô thức.
Dận Tự thở dài, giúp nàng chỉnh lại chăn, đứng dậy.
Xoay người, lại thấy một người đang đứng ở cửa.
Khang Hy.
Dận Tự ngẩn ra, Khang Hy hiển nhiên cũng thấy nước mắt đọng lại trên gương mặt hắn.
“Hoàng a mã.” hắn nhỏ giọng nói, định hành lễ, nhưng Khang Hy đã kịp giữ hắn lại.
“Ngạc nương con sao rồi?”
Từ trước đến nay, đứa con này dù bị ông phạt quỳ cũng vậy, lạnh nhạt cũng thế, luôn giữ dáng vẻ bình chân như dại, chính vì vậy, từng có một khoảng thời gian ông nghĩ rằng nó giỏi bày mưu tính kế, quá mức lạnh lùng, nay thấy nước mắt chưa khô vương trên mặt nó, sự hiếu thảo này, khiến Khang Hy như thắt lòng.
Dận Tự cụp mắt. “Ngạc nương vẫn chưa tỉnh, Thái y nói ngạc nương vốn có bệnh tim, căn cơ thân thể cũng không tốt.”
“Dùng thuốc gì cũng được, cứ bảo Ngự y lấy từ nội khố.” Khang Hy vỗ vai hắn.
“Tạ ơn Hoàng a mã.”
Giờ có nói trách hay không trách đều đã vô nghĩa, Dận Tự chỉ hy vọng Lương Phi có thể mau chóng tỉnh lại.
Hắn xin Khang Hy cho nghỉ phép, tạm thời không đến Lại Bộ, phía bên Đình Xu cũng nhận được tin tức, vội vã trình lệnh bài xin tiến cung, hai người thay phiên canh chừng Lương Phi, thỉnh thoảng bà có tỉnh lại, nhưng chỉ chốc sau lại thiếp đi, hiếm có lúc nào được tỉnh táo.
A ca sau khi trưởng thành theo lệ không được phép qua đêm trong cung, mỗi ngày Dận Tự chỉ đành rời đi trước giờ đóng cửa, hôm sau lại đến rất sớm, cộng thêm ưu sầu tích tụ, ngày qua ngày, gầy hẳn đi.
“Gia, nghỉ ngơi một lát đi.” Đình Xu nhìn sắc mặt hắn, lo lắng khuyên nhủ.
Dận Tự lắc tay. “Ta không sao, nàng về trước đi, chuyện lớn nhỏ trong phủ còn phải dựa vào nàng.”
Quả thực Đình Xu không cách nào nán lại lâu, nhưng nàng cũng lo lắng, suy đi nghĩ lại, không thể làm gì khác hơn đành đi trước một bước.
Còn lại một mình Dận Tự, lẳng lặng ngồi bên giường Lương Phi.
Hắn dựa vào cột giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết đã qua bao lâu, chợt có một giọng nói khe khẽ vang lên bên tai.
“Dận Tự . . . .”
Dận Tự nhảy dựng, theo phản xạ mở mắt, thì thấy Vệ thị đang mở mắt, nhìn hắn mỉm cười.
“Ngạc nương!” hắn mừng đến nỗi tay chân luýnh quýnh. “Con đi gọi Cẩm Tú, bảo cổ đi mời Thái y đến!”
Lương Phi bắt lấy tay hắn, lắc đầu. “Đừng vội, để ngạc nương được nhìn con, sao lại gầy vậy hả?”
“Con không sao.” Dận Tự dịu dàng nói: “Lần này người mê man, làm tất cả mọi người lo lắng không nguôi, đến cả Cẩm Tú cũng lén khóc mấy chập.”
“Con nha đầu ngốc đó!” Lương Phi khẽ giương môi cười, lần này tỉnh lại, tinh thần bà có vẻ khỏe khoắn lạ thường.
“Ngạc nương vô dụng, khiến con phải vất vả rồi.”
“Ngạc nương không nên nói vậy, đời này có thể làm con của người, là phúc của con.” không nghĩ tới Lương Phi vừa mở miệng lại là tự trách, Dận Tự trong lòng đau xót, quỳ xuống, cầm tay bà, dán sát trán lên mu bàn tay bà.
“Ngạc nương cũng vậy, có thể có người con như con, cuộc đời này đã đủ hạnh phúc rồi.”
Dận Tự chỉ cảm giác có điều bất lành thấp thoáng trong lời nói của bà, vội vàng cắt ngang. “Ngạc nương tỉnh lại là chuyện tốt, Hoàng a mã mới vừa ghé qua đây thăm người đấy.”
“Con đừng gọi ai cả, dìu ngạc nương ra ngoài một lát đi, vừa hay đúng dịp mai nở, mẹ lại nằm mãi trên giường, vẫn chưa được ngắm.”
Lương Phi thể hiện sự cố chấp hiếm thấy ở bà, Dận Tự hết cách, đành phải gọi người đến hầu hạ bà chải chuốt sơ, khoác thêm áo choàng, xong mới đỡ bà đi chậm rãi ra bên ngoài.
Cảnh tượng thu vào mắt, là hàng cây phủ tuyết trắng nhưng vẫn không che được màu đỏ tươi thắm tô điểm trên cành, tựa như trời đông giá rét vẫn không giấu được ý xuân luẩn khuất đâu đây.
Dận Tự sai người lấy một cái ghế đến, trải đệm dày, đỡ Lương Phi ngồi xuống, ngắm nhìn cảnh đẹp, bà khe khẽ thở dài: “Mai, nở thật đẹp.”
“Ngạc nương từ nhỏ đã thích hoa mai.” không đợi Dận Tự đặt câu hỏi, bà đã tiếp tục. “Khi ngạc nương còn bé, a mã từng đọc cho ngạc nương nghe một câu thơ, ‘Dao tri bất thị tuyết, vi hữu ám hương lai’, hồi ấy ngạc nương nghĩ rằng, dù mùa đông khắc nghiệt, nó vẫn nở rộ, không phải vì để bất kỳ ai ngắm nhìn, mà chỉ vì sự kiêu hãnh của nó.”
[Dao tri bất thị tuyết, vi hữu ám hương lai: Xa biết không phải tuyết, vì hương thoảng đâu đây]
Dận Tự không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng nghe bà nói.
“Có đôi khi làm việc đến mệt lã, lại len lén đi ra Hoán Y Cục, lúc ấy ngoài Trường Xuân Cung có khu rừng mai, ngạc nương thường hay đến đấy chơi, có một lần, vô tình chạm mặt Hoàng a mã con.”
“Về sau ngạc nương hay nghĩ, nếu như không gặp ông ấy, thì giờ sẽ thế nào, có lẽ đợi đến khi lớn tuổi, sẽ được ân điển xuất cung lấy chồng, cuộc sống giản dị ngày qua ngày, đến hết cuộc đời.”
“Có điều, không có nếu như.”
Lương Phi cười, tuy sắc mặt nhợt vì đau ốm triền miên, nhưng vẫn không làm phai mờ dung mạo xinh đẹp của bà, Dận Tự chưa từng gặp qua bà khi còn trẻ, nhưng hắn biết, vào hơn hai mươi năm trước, lúm đồng tiền như hoa chiếu rọi dưới rừng hàn mai, nhất định khiến vị Hoàng đế trẻ tuổi vừa gặp đã thương, đến nỗi liều lĩnh nạp nàng vào hậu cung.
“Dù thế nào đi nữa, có thể sinh hạ con, ngạc nương đã rất thỏa mãn, chỉ tiếc, e không thể đợi tới ngày ôm cháu . . . .”
Dận Tự ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: “Ngạc nương, người sẽ sống lâu trăm tuổi, không chỉ có thể ôm cháu, còn có thể ôm chắt, con và Đình Xu còn phải hiếu thuận với người, rất nhiều rất nhiều năm nữa.”
Lương Phi vuốt đầu hắn, bật cười, trong mắt chứa chan thương yêu và tiếc nuối đối với con.
“Con đó, trông như biết nhẫn nhịn, thật ra là người một bước cũng không nhường, tính tình quật cường, một bước sai lầm sẽ chọc giận Hoàng a mã con, ngạc nương thật lo cho con.”
Dận Tự trong lòng đau xót, cố gắng ép ra một nụ cười gượng gạo. “Nếu ngạc nương đã lo cho con, thì hãy cố sống thật lâu, ở bên cạnh trông chừng con, nhắc nhở con.”
Lương Phi gật đầu.
“Ngạc nương, trời bên ngoài lạnh lắm, chúng ta quay về nha?” Dận Tự nhẹ giọng dỗ dành bà.
“Nhân lúc tinh thần tỉnh táo, ngạc nương muốn ngắm thêm chút nữa.” Lương Phi lắc tay, thoạt trông đúng là sắc mặt sáng sủa.
Dận Tự không nói nữa, nắm tay bà, đứng hầu một bên.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, những hoa tuyết nhỏ bé đang buông rơi trên đầu, như hình thành khoảng trời yên lành hoàn mỹ giữa đất trời.
“Dao tri bất thị tuyết, vi hữu ám hương lai . . . .”
Lương Phi khe khẽ ngâm nga, từ từ khép mắt lại, bên môi vẫn chất chứa ý cười thỏa mãn.
Tay đang nắm chặt bỗng dưng buông lỏng, từ từ rũ xuống.
Vẫn dịu dàng, vẫn ấm áp.
Cẩm Tú đứng sau không biết tự bao giờ, thấy thế che miệng lại, tràn ra tiếng nức nở khe khẽ.
Dận Tự tựa như không phát hiện, hắn khom người ngồi xuống, nhìn gương mặt an bình như say ngủ của bà, lại như sợ làm bà giật mình, nhẹ giọng nói: “Ngạc nương, chúng ta về thôi.”