Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 43: Chương 43: Mộng




CHƯƠNG 43: MỘNG

Đám người Huệ Thiện phải ngồi gác ở nhà Từ Thái cả nửa làm mồi cho muỗi, cuối cùng cũng phát hiện được ít manh mối.

Người đời thường coi trọng tiền tài, mà thương nhân đa phần đều như vậy. Ngày đó Từ Thái dưới tình thế bức bách đành phải đồng ý với Mã Tề quyên quyên góp lương thực, ban đầu vốn nói là một trăm gánh, Vương Phụ cùng hắn cò kè bớt một thêm hai, đồng thời sử dụng đe dọa lẫn dụ dỗ, cuối cùng bay lên tới ba ngàn gánh, cái giá này khiến gã lòng đau không nguôi, Mã Tề đi rồi, gã ngồi lì tại chỗ thẫn thờ mặc kệ người bên cạnh kêu gọi thế nào cũng không có phản ứng lại.

Sau khi tỉnh táo lại, việc đầu tiên là gọi quản gia tới, thương lượng bằng cách nào di chuyển địa điểm bí mật cất giữ lương thực để tránh việc bị quan phủ phát hiện, đến lúc đó lại buộc gã quyên góp lương thực nữa, gã giờ đến cả lòng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng có đây này.

Xong lại sai người đến truyền tin cho tỷ phu Cát Nhĩ Đồ, giải thích tình huống ngày hôm nay, bảo hắn nhất định phải phái người đến đây giúp đỡ.

Bên Dận Chân đã nghĩ tới nước cờ này từ lâu, thư mới đi được nửa đường đã bị người mai phục trên đường chặn lại.

Người bên gã thì chuẩn bị nhân lúc đêm hôm khuya khoắc đi dời lương thực, nhưng không hề hay biết bị bọn Huệ Thiện theo dõi.

Nhất cử lưỡng tiện.

Cát Nhĩ Đồ là do nhất thời sơ suất, hắn không ngờ tới chỉ có hai vị A ca miệng còn hôi sữa ở đằng sau làm chỗ dựa mà Mã Tề và Vương Phụ lại dám cả gan làm loạn như thế, bắt chẹt một lượng lương thực lớn vậy mà còn thấy chưa đủ, muốn nhổ cỏ tận gốc.

Từ Thái càng không ngờ tới, danh tiếng tiểu cữu của Tuần phủ Sơn Tây quẳng đi đâu mà mấy người này lại có thể không chút lưu tình và nể mặt đến vậy, thậm chí còn không nhìn tới Thái tử điện hạ đứng sau tỷ phu gã nữa.

Kỳ thật nếu chỉ có mỗi mình Dận Tự ở đây thì với cá tính của hắn cũng chưa chắc sẽ đuổi tận giết tuyệt, nhưng nay có thêm một Dận Chân, nên mới thành cục diện ngày hôm nay.

“Thư đâu?”

Huệ Thiện lấy từ trong ngực ra một phong thư trình lên.

Dận Chân cũng không vội mở thư. “Các ngươi lui xuống trước đi, nhất thiết không được bứt dây động rừng, sớm mai ngươi hãy đến nhận thủ lệnh của ta, đi mời Cát Nhĩ Đồ ghé qua đây một chuyến.”

Huệ Thiện đáp lời xong lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.

“Tứ ca, nếu huynh mời Cát Nhĩ Đồ đến đây, chẳng khác nào không chừa đường lui giữa chúng ta và Thái tử sao.” Sau một hồi im lặng, Dận Tự quyết định lên tiếng.

Dù sao hiện tại Dận Chân còn trẻ, vẫn chưa có được sự lãnh tâm lãnh tình của ngần ấy năm sau, chỉ biết sát phạt quả đoán dứt khoát, nghe vậy không khỏi hơi do dự, nói: “Những kẻ ngày là sâu mọt của đất nước, quan thương cấu kết, nếu không xử lý, chỉ sợ trong chốn quan trường mãi mãi cũng không có được làn gió thanh liêm ngay thẳng.”

Lời này quả thật giống như lời mà vị tứ ca chúa mặt lạnh kiếp trước có thể nói, Dận Tự mỉm cười, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Tứ ca, huynh đã quên ở trên còn có Hoàng a mã sao, Hoàng a mã của chúng ta thánh minh tự biết cân nhắc quyết định, sẽ không bỏ qua những kẻ thần tử thế này đâu, huống chi hiện tại chúng ta chỉ là đến giúp đỡ khâm sai xử án, không phải khâm sai đích thực, không tiện hành xử quá phận.”

Có một lời mà hắn không nói ra, chính là, hiện tại bọn họ không quyền không thế, tùy tiện chống đối với Thái tử, cũng không phải chuyện có lợi.

Dận Chân nhăn mày suy nghĩ, giương mắt nhìn thoáng qua nét uể oải thấp thoáng tụ giữa đôi mày của hắn, đành thở dài nói: “Ngủ trước đã, ngày mai rồi tính.”

Trên mắt Dận Tự vẫn còn đang quấn băng, hành động rất bất tiện, Dận Chân lại không muốn gọi người ngoài đến hầu hạ làm hỏng bầu không khí yên bình hai người khó khăn lắm mới gầy dựng được, nên không thể làm gì khác hơn đành lóng nga lóng ngóng đỡ Dận Tự lên giường, xong lại giúp hắn cởi đồ.

Dận Chân không yên tâm để Dận Tự lại một mình, nên đặc biệt lưu lại ngủ cùng hắn, hiện tại hai người ngủ cùng một giường, hơi thở của Dận Tự đang nằm bên cạnh khe khẽ truyền đến, tim y không hiểu sao lại đập nhanh hơn bình thường.

Hiện tại Dận Tự đã không còn là một tiểu đồng bụ bẫm của ngày trước nữa, nay người đang nằm bên cạnh y, dáng người thon dài, thanh tú nhã nhặn, đã có thể hình dung ra tướng mạo mai sau khi trưởng thành.

Nếu y sớm biết như vậy còn không bằng gọi Cao Minh đến hầu hạ, để hắn ngủ một mình, tội gì phải đày đọa bản thân thế này chứ.

Dận Chân thầm thở dài, bần thần nhìn đỉnh giường.

Người còn lại là Dận Tự thật sự do quá mệt mỏi, nên nhắm mắt thoáng cái đã say giấc.

Chỉ có điều hắn đã mơ một giấc mơ.

Một giấc mơ rất kỳ quái.

Trong mơ hắn bị trói chặt ở trên giường, tứ chi không thể động đậy.

Mà màn giăng xung quanh giường toàn một màu đỏ thắm, kể cả đệm chăn hắn đang nằm, cũng thêu loan phượng hòa minh, uyên ương hí thủy.

Giống như là đêm thành thân.

Phỏng chừng như có người thổi tắt ánh nến ở ngoài màn, vén lên bức màn đang buông rũ, nửa người vươn vào ngồi xuống.

Hắn nhìn không rõ mặt.

Dận Tự khẽ nhăn mày, cảm giác có chút nóng nực, khẽ ngọ nguậy, dây thừng trói hắn gút rất chặt, hoàn toàn không có cách nào thoát ra.

“Là ai?”

Người nọ không trả lời, chỉ cởi giày leo lên giường.

Màn đỏ buông rũ kín kẽ xung quanh giường, không thể nhìn thấy được tình hình bên ngoài dù chỉ là man mán.

Hắn chỉ cảm nhận được tay của đối phương khe khẽ lướt nhẹ trên mặt mình, đi đến cổ, theo đà thong dong cởi nút áo trên người hắn.

Dận Tự khẽ rùng mình, thân thể lại yếu ớt không còn chút sức lực nào, vô phương cử động, đến cả thần trí cũng có chút mơ màng, chỉ có thể để mặc đối phương muốn làm gì thì làm.

Nút áo bị cởi từng cái từng cái một, người nọ cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả bên tai hắn, dẫn đến cơ thể khẽ run rẩy.

Tay của người nọ men theo y phục bị cởi ra, chậm rãi luồn vào, đầu ngón tay lướt qua xương quai xanh của hắn, lại trườn xuống, miết đầu ngực hắn.

Dận Tự thoáng giật mình, hắn cực kỳ hận loại tình cảnh bất lực thế này, không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi với người nọ, giọng nói từ thâm trầm đến có chút không chịu nổi mà mang theo hoảng sợ, nhưng đối phương một mực im lặng.

Tại sao không thấy rõ mặt y?

Dận Tự cúi đầu thở hổn hển, khẽ khép mắt, quyết định từ bỏ việc giãy dụa.

Người nọ dường như rất hài lòng với phản ứng của hắn, động tác lại càng ngả ngớn *** tục hơn, một tay thì để tại ngực hắn lúc nhẹ nhàng vân vê lúc thong thả vờn miết, tay kia lại hướng về phía hạ thân của hắn, trườn vào trong tiết khố.

“Dừng tay . . .”

Mục đích của hắn khi thốt ra câu nói kia là vì muốn ngăn cản kẻ đó, nhưng trong tình cảnh này lại phảng phất như gia vị tăng thêm tình thú, người nọ dùng tay lượn theo đường nét hạ thân của hắn, lúc thì nắm chặt lúc thì chậm rãi ve vuốt, lúc thì bịt kín lỗ nhỏ nơi chóp, dùng móng tay khẽ khàng khiêu khích.

Dận Tự bị y chọc ghẹo đến nỗi chỉ còn biết dành sức thở dốc mà thôi.

Bầu không khí *** mỹ cùng mờ ám lan tràn bên trong màn, trên khung nền đỏ thắm dường như càng khiến tim người đập cuồng loạn hơn.

Hạ thân bị đối phương giam giữ trong lòng bàn tay, ngay cả được vui sướng hay không cũng phụ thuộc vào động tác giữa những ngón tay của người nọ, hắn chỉ có thể âm thầm cắn răng, gắng hết sức kiềm chế cảm giác điên cuồng không tên đang dấy lên trong lòng.

Người nọ nhìn ra được hắn đang cố kiềm chế bản thân, khẽ cười một tiếng, một bàn tay lần mò ra phía sau người hắn, thấm ướt chút dịch thể xuất ra từ phía trước, cắm vào.

Dận Tự cảm thấy tiếng cười kia rất quen thuộc, nhưng lại không cách nào nhớ ra được nó quen thuộc thế nào.

Sự chú ý của hắn bị hấp dẫn bởi động tác đối phương đang làm trước mặt hắn, đối phương bất thình lình rút ngón tay ra, chớp mắt được thay thế bằng một thứ khác, nóng rực cực đại hơn.

Người nọ ôm chặt lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nỉ non, gọi tên của hắn.

“Dận Tự.”

Giọng nói này, ngữ điệu này . . .

Dận Tự hoảng sợ hít thở loạn nhịp, bỗng nhiên mở mắt, toàn thân thấm đầy mồ hôi lạnh.

Trước mắt vẫn là bóng đêm u tối.

Ngoài cửa sổ có tiếng gà gáy từ xa vọng đến, dường như sắp đến hừng đông.

Bấy giờ hắn mới chợt nhớ tới bản thân vẫn còn đang quấn băng, không thể nhìn thấy.

Dận Chân vốn cũng ngủ không yên giấc, vừa nghe thấy động tĩnh lập tức tỉnh dậy.

“Tiểu Bát?”

Dận Tự còn đang bận đắm chìm trong nỗi khiếp sợ trong cảnh mơ, căn bản không nghe tiếng gọi của y.

Dận Chân nương theo ánh sáng nhạt nhòa, nhìn thấy vẻ ngỡ ngàng trên gương mặt y cùng những giọt mồ hôi thấm đầy trán.

“Gặp ác mộng sao?”

“Phải . . .” Dận Tự hoàn hồn, cúi đầu trả lời.

Giờ phút này hắn tự cảm thấy may mắn vì bản thân không nhìn thấy gì cả, bằng không đúng là không biết phải đối mặt thế nào với người bên cạnh.

Nhưng sao hắn lại nằm mơ thấy loại giấc mơ này?

Cứ cho đây là mộng xuân thì người còn lại, cũng nên là nữ chứ.

Chứ không phải, chứ không phải là . . .

Dận Tự vỗ vỗ trán, chỉ cảm thấy giấc mơ đêm nay hoang đường không gì sánh bằng.

“Ngày suy nghĩ, đêm nằm mơ, mấy ngay nay đệ mệt nhọc quá rồi.” Dận Chân quyết định phải mau chóng kết thúc mọi chuyện để cùng hắn quay về kinh ngay, Dận Tự nói rất phải, dù sao họ cũng chỉ là người đi theo để giúp đỡ, tuy rằng danh nghĩa là Hoàng tử nhưng cũng không tiện nhúng tay quá nhiều, huống hồ ở giữa còn mắc kẹt mối quan hệ của Thái tử.

Dận Tự gượng cười nói: “Tứ ca nói rất phải.”

Dận Chân nhìn thấy hắn có vẻ không yên lòng, nét mặt gượng gạo không được tự nhiên, không khỏi bận tâm: “Tiểu Bát, đệ có chuyện gì, nếu không ngại thì cứ nói với huynh, hai huynh đệ chúng ta cùng thương lượng, xét cho cùng cũng tốt hơn so với một người hao tâm tốn sức miễn cưỡng bản thân.”

“Tứ ca suy nghĩ quá nhiều rồi, đệ không có chuyện gì cả.” Dận Tự ngập ngừng, cảm thấy hơi khó mở miệng. “Tứ ca, có thể tránh mặt một chút trước không, để đệ đứng dậy, ừm, thay y phục.”

Hắn càng nói, giọng càng nhỏ, Dận Chân càng nghe trong lòng càng cảm thấy kỳ quái, cộng thêm nhìn thấy vẻ xấu hổ trên gương mặt hắn, trong lòng rục rịch, tay liền lần mò hướng vào trong chăn.

Giường tuy không nhỏ, nhưng hai người ngủ cùng một giường nên chỉ dùng một bộ chăn đệm, bọn họ từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, nề nếp đều rất tốt, tuyệt đối không đến mức có dáng ngủ không nghiêm chỉnh, cũng tuyệt đối không xuất hiện tình trạng chân người này trên bụng người kia.

Dận Tự hai mắt bị bịt kín, không hay biết động tác của Dận Chân, đợi đến khi xúc cảm từ trong quần của mình truyền đến, mới có phản ứng lại, muốn tránh né cũng đã không kịp.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Dận Chân.

“Hóa ra Tiểu Bát của chúng ta đã trưởng thành rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.