Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 136: Chương 136: Nội Trạch




CHƯƠNG 136: NỘI TRẠCH

Cuối xuân năm Khang Hy thứ bốn mươi tám, mưa gần một tháng trời, rả rích đến gần như triền miên.

Cành lá trong đình viện đều bị nước mưa nhuộm màu mơn mởn, tẩy sạch bụi trần chốn đình đài lầu các, càng hiển lộ xán lạn.

Trong đình đặt một cái ghế dài, trên ghế có một người đang nửa nằm, mặt thường phục xanh ngọc, trong tay cầm quyển sách, điệu bộ thích ý, thần sắc khoan khoái.

“A mã!” Hoằng Vượng từ xa chạy tới, lúc tới gần, thì nhỏ giọng lại, thấy Dận Tự quay đầu nhìn nó, bước vội lên bậc thang, nhào hết cả người về phía trước.

Đây là một thói quen, nó biết phụ thân chắc chắn sẽ đón được nó.

Quả nhiên, nó lập bị kéo vào một cái ôm ấm áp, đỉnh đầu truyền đến giọng trách cứ: “Sao lại tập thành cái thói xấu này, không đi đứng cho đàng hoàng!”

Câu này không biết đã nói đi nói lại bao nhiêu lần, Hoằng Vượng đương nhiên không hề thấy sợ, ngược lại cười khanh khách ôm cổ phụ thân.

“A mã!”

“A mã sắp không bế nỗi con, thành con heo nhỏ rồi!” Dận Tự ghẹo nó, vẫn dễ dàng ôm gọn nó. “Con nói con bị bệnh xin nghỉ không đến Thượng Thư Phòng, bệnh kiểu này đó hả?”

Hoằng Vượng là hoàng tôn, đương nhiên phải đến Thượng Thư Phòng học hành, năm nay lúc vừa qua sinh thần sáu tuổi của nó, Khang Hy đã nhắc đến, bảo nó đi theo các thúc thúc ca ca đọc sách, trước kia còn có Thập Bát A ca Dận Giới, xấp xỉ tuổi nó, nhưng sau mất sớm, nên trong Thượng Thư Phòng hiện thời tuổi nhỏ nhất, là Hoằng Vượng.

Sự gian khổ trong khoảng thời gian đọc sách ở Thượng Thư Phòng, đương nhiên Dận Tự biết, không chỉ biết, còn trải qua hai lần, hiện giờ nhớ lại trong lòng vẫn cảm thấy ám ảnh, bởi vậy đối với việc Hoằng Vượng thỉnh thoảng giả bệnh trốn học một lần, hắn cũng mắt nhắm mắt mở, ngầm đồng ý.

“A mã con không sợ, con vĩnh viễn là bảo bảo của a mã!” Hoằng Vượng loi nhoi nũng nịu trong lòng hắn, lúc ở trước mặt người ngoài, luôn biểu hiện bản thân trưởng thành sớm, chỉ có trước mặt phụ thân, mới bày ra dáng vẻ phù hợp với tuổi tác, có lẽ vì mất ngạc nương từ nhỏ, Dận Tự thường xuyên bầu bạn bên nó, mà bản thân Dận Tự cũng không ra vẻ một phụ thân đoan chính, nhưng nhờ đó mà thật sự bồi dưỡng nên tình cảm vô cùng tốt đẹp giữa hai phụ tử, cũng khiến nó cực kỳ cực kỳ không muốn rời xa Dận Tự.

“Không phải con thường hay đi chơi với Hoằng Huy à, sao hôm nay trốn học mà không gọi nó?”

“Hôm nay tứ bá phải vào cung, chắc chắn sẽ đi ngang Thượng Thư Phòng để kiểm tra, huynh ấy sợ bị phát hiện, trở về bị ăn roi.” Hoằng Vượng cười hi hi.

Dận Tự làm bộ giơ cao tay đánh nó một cái, cũng nhịn không được bật cười: “Con đúng là con khỉ to gan lớn mật, ta cũng không quản được con.” kiếp trước có Quách Lạc La thị, đại đa số thời gian nhi tử do nàng dạy dỗ, bản thân hắn rất ít khi hỏi đến, kiếp này tự thân tự lực, nhiều khi còn quậy cùng nó, nên không thể trưng lên gương mặt nghiêm khắc dạy dỗ nó, mà có thì Hoằng Vượng cũng không sợ, nhưng may nó cũng không đến nỗi láo xược, trái lại Đại A ca Hoằng Huy của phủ Ung Thân vương, luôn ra dáng ông cụ non, có lẽ bắt nguồn là do Dận Chân khá nghiêm khắc với con cái.

“Không phải hôm nay a mã được nghỉ sao, Hoằng Vượng sợ người ở nhà không ai bầu bạn, cố tình xin nghỉ về chơi với người đó, con có thể dành cả buổi chiều ở đây không gây sự!”

Dận Tự cười mắng nó: “Ta cũng không dám thu lưu con, con đi quấn quít Trương ngạc nương của con đi.”

Ai ngờ Hoằng Vượng lập tức lắc đầu như trống bỏi.

“Hiện giờ ở chỗ Trương ngạc nương mỗi ngày đều có người lượn lờ, đâu còn thời gian để ý tới con!”

Dận Tự bị biểu hiện giả vờ chín chắn của nó chọc cười, ngạc nhiên nói: “Là ai quấn lấy nàng?”

“Thiếp a mã mới nạp, mấy bà ấy suốt ngày quấy lấy Trương ngạc nương, xong lại quấn lấy con, con và Trương ngạc nương nói hoài mà không được.” Hoằng Vượng rầu rĩ nói. Thiếp mà nó nói, là hai Cách cách được Khang Hy chỉ định cho Dận Tự vào đợt tiểu tuyển năm Khang Hy thứ bốn mươi sáu, Quách Lạc La thị và Chương Giai thị.

Đình Xu mất sớm, vị trí Phúc tấn trong phủ để trống, vốn Khang Hy định chỉ định một tú nữ làm Kế phúc tấn Liêm Quận vương, sau do Dận Tự tiến cung, giải thích với Khang Hy rằng hắn không thể quên được Phú Sát thị, mong muốn tạm thời để trống vị trí Phúc tấn, để sau hẵng bàn, Khang Hy thấy hắn một lòng chân tình, nên đồng ý, nhưng vẫn chỉ định hai Cách cách cho hắn.

Quách Lạc La thị là họ hàng xa của Nghi Phi, nhưng do xuất thân không vẻ vang, đến cả phong làm Thứ phúc tấn cũng có vẻ cất nhắc, cộng thêm Dận Tự góp lời, đành phải hàng rồi hàng, xuống thành Cách cách dùng kiệu nhỏ đưa vào phủ.

Còn một người là Chương Giai thị, cũng là hạng vô danh.

Cưới Phúc tấn, còn có lý do từ chối, hạng thiếp thất phẩm hàm thấp như Cách cách, Dận Tự đành phải tiếp chỉ, trong lòng không vui vẻ gì cho cam, năm xưa Nghi Phi làm mai Dục Tú cho hắn không thành, hiện tại lại rục rịch lần nữa, tuy rằng tính toán kỹ càng, cuối cùng vẫn không thể mưu cầu vị trí Phúc tấn cho cháu gái, nhưng dù sao Quách Lạc La thị cũng vào được phủ, tạo thành mối quan hệ với hắn.

Khang Hy nói nam nhân trên đời này đều háo sắc, vậy nên đặc biệt chọn hai người có tướng mạo xinh đẹp cho hắn, không ngờ lại dẫn tới người nào đó điên cuồng nốc dấm, lại do trong nhà y cũng như hắn, có vợ có thiếp nên không thể chỉ trích đay nghiến được, cuối cùng chỉ đành tranh thủ cơ hội ở trên giường hành hạ Dận Tự, đây là chuyện về sau hẵng nói.

Dận Tự nghe xong lời này, sau một phút ngẩn người lập tức thông hiểu.

Trương thị hiền lành yên phận, nhất định là hai người thiếp kia không chịu yên, mượn cơ hội sinh sự.

“Các ả quấn lấy con làm gì?”

“Cũng không có gì, chính là bảo con tới chỗ các bà ấy chơi, còn cho con đồ ăn.” Hoằng Vượng cúi đầu, ngón tay xoắn góc áo.

Dận Tự chớp mắt, kế tiếp mỉm cười.

Đứa nhóc này, cũng tới tuổi biết giở trò rồi.

Dận Tự lại không nói gì, chỉ đưa tay xoa đầu nó, nói: “Con là trưởng tử của phủ Liêm Quận vương, điều này vĩnh viễn cũng không thay đổi, tương lai ta sẽ thỉnh Hoàng thượng phong con làm Thế tử, bất luận thế nào, a mã cũng sẽ che chở con.”

Hoằng Vượng bậm môi, ôm chặt Dận Tự, vùi đầu vào lòng hắn.

“A mã, con chỉ là không thích mấy bà ấy . . . .”

Dận Tự thả nhỏ giọng nói: “Ta biết, cho nên ta không trách con, a mã có việc phải xử lý, con đi tìm Trương ngạc nương chơi đi.”

Hoằng Vượng lại ôm Dận Tự quấy phá một hồi, mới chịu đi.

Nó vừa đi, sắc mặt Dận Tự lập tức chùng xuống, nói với Lục Cửu đang đứng một bên: “Đi gọi Thứ phúc tấn đến, cả Quách Lạc La thị và Chương Giai thị, gọi hết lại đây.”

“Dạ.”

Không lâu sau, Trương thị vội vã đi đến, Quách Lạc La thị và Chương Giai thị theo sau.

Ánh mắt Dận Tự đảo qua ba người.

Trương thị trong nghi hoặc lại mang theo khẩn trương, tưởng rằng trong phủ xảy ra chuyện gì, hai người Quách Lạc La thị và Chương Giai thị, thì luôn giữ vững vẻ dịu dàng nhưng không thiếu phần thẹn thùng, cúi thấp đầu, lại vẫn vừa vặn để Dận Tự nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của các ả.

“Gia gọi chúng thiếp đến, là có chuyện muốn nói sao?” Dận Tự không lên tiếng, Trương thị chỉ đành mở lời trước.

“Nàng vào phủ lúc nào?”

“Hồi bẩm gia, là năm Khang Hy thứ ba mươi chín.” Trương thị lo sợ bất an trả lời.

Quách Lạc La thị hạ thấp đường nhìn, thoáng hiện vẻ khinh thường, thầm cười khẩy. Vào phủ từ năm Khang Hy thứ ba mươi chín, đến giờ cũng chỉ một Thứ phúc tấn, thậm chí đến cả đứa con gái cũng không sinh được, chỉ lo nịnh bợ trưởng tử thì có ích lợi gì, lúc ngạc nương ruột của nó chết, nó đã biết nhận thức, sao có thể chấp nhận thứ ngạc nương tạm bợ như ả?

Dận Tự gật đầu, nói: “Năm ấy lúc Phúc tấn mất sớm, mọi sự vụ trong phủ kể cả Hoằng Vượng, đều giao cho nàng, mấy năm nay nàng làm rất khá, từ nay về sau nàng cứ tiếp tục như vậy, mới không phụ ủy thác của Phúc tấn, những lúc ta đi vắng, trong phủ do nàng làm chủ, nô tài nào không nghe lời, nô tài nào phạm thượng, không cần phải khoan dung.” ánh mắt của hắn hữu ý vô tình lướt qua hai người đằng sau Trương thị.

Trương thị cẩn trọng gật đầu, dù nàng có ngốc đến đâu, cũng nghe ra hàm ý trong lời hắn, nhưng nàng không hiểu gia từ đâu biết được những việc vặt vãnh này, chẳng lẽ là do hạ nhân nào lắm miệng xuyên tạc bị hắn nghe được.

Dận Tự dừng lại một lúc, rồi tiếp tục: “Ta đã thỉnh Tông Nhân Phủ phong nàng làm Trắc phúc tấn, chừng mấy ngày nữa sẽ có hồi âm.”

Trương thị sửng sốt, có chút luống cuống, lật đật nói: “Đa tạ gia cất nhắc, nhưng thiếp không dám nhận trọng trách này!”

Quách Lạc La thị và Chương Giai thị đều trắng mặt.

Dận Tự lãnh đạm nói: “Lục Cửu.”

“Gia?” Lục Cửu bước về trước.

“Lát nữa nói với Cao Minh, Quách Lạc La thị, Chương Giai thị bất kính với Đại A ca, giảm nửa tiền hàng tháng, xem như răn đe.”

“Gia!” Quách Lạc La thị ngẩng đầu, trong mắt là bàng hoàng không tin nỗi.

“Cứ vậy đi.” Dận Tự đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.

“Gia!” Quách Lạc La thị thất thanh la lên, “Thiếp nói sao, cũng là cháu của Nghi Phi . . . .”

“Ta không cần biết ngươi là ai, vào phủ này, thì phải tuân theo quy định.” Dận Tự dừng bước, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ả. “Ngươi hẳn phải cảm thấy may mắn, hiện tại văn bản sắc phong Đại A ca thành Thế tử vương phủ chưa đưa xuống, bằng không bất kính với Thế tử, tội nặng thêm một bậc.”

Dứt lời xoay người bỏ đi, không hề nấn ná.

Quách Lạc La thị lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất, nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ ả, lại bị ả đẩy ra.

Dận Tự không dễ gì kiếm được một ngày nhàn tình, lại bị việc vặt bất ngờ này làm phiền, dùng ngọ thiện xong đang định xem tiếp quyển sách dở dang ban sáng, trong cung lại có người đến, truyền hắn lập tức tiến cung.

Hôm nay là ngày nghỉ, nếu không phải chuyện cấp bách, thì không có khả năng gọi người vào lúc này, Dận Tự không kịp nghĩ nhiều, vội vàng thay xiêm y, đi theo tiến cung.

Vào Dưỡng Tâm Điện, lại phát hiện nhóm trọng thần Trương Đình Ngọc, Đông Quốc Duy, kể cả nhóm Hoàng tử Đại A ca, Dận Chân, Dận Đường, Dận Nga, đã tập trung đầy đủ, đang truyền tay nhau đọc một bản báo cáo quân tình, Khang Hy ngồi trên trường kỷ, sắc mặt tức giận chưa tan, trên mặt đất có một chung trà vỡ nát.

Dận Tự rùng mình trong lòng, mơ hồ đoán được nguyên nhân.

Dận Chân chuyển báo cáo quân tình qua cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.