CHƯƠNG 125: PHÁT HỎA
“Không có gì cơ?” hé miệng cắn lên cổ hắn, cảm nhận mạch máu nảy lên dưới làn da mỏng manh, không kiềm được hô hấp rối loạn.
Bàn tay ướt dịch đồng thời dò tìm về phía sau, miệng huyệt đã lâu không mở rộng khô khốc chặt khít, ngón tay xoay nhẹ bên ngoài, thử đẩy nhá vào.
Dận Tự nhíu chặt mày, mồ hôi trượt theo hai bên huyệt thái dương, xoẹt qua khóe mắt, lại xuôi theo xương gò má chảy xuống cổ.
Khí quan phía trước vẫn căng cứng dựng thẳng, Dận Chân cố tình bỏ lơ nó, khiêu khích chỗ mẫn cảm khác.
Nếp nhăn bị ngón tay xoa giãn, xúc cảm khô khốc cũng dần dần trở nên mềm mại ẩm ướt, y kiềm nén hơi thở ồ ồ, cởi tiết khố đối phương ra, rồi kéo hắn ngồi lên người y.
Da thịt thân cận, không còn ngăn cách.
Hai người kề sát cổ vào nhau, hơi thở quấn quýt loạn nhịp, *** khó lắng.
Y vẫn không quên câu chuyện dở dang của hai người, cố tình hỏi cho bằng được đáp án.
Khí quan ma sát ngoài huyệt khẩu, hơi nhấn vào, rồi lại rút ra, Dận Chân cắn vành tai đối phương, hơi thở trầm thấp ồ ồ nói: “Không có gì cơ, không có thiếp à?”
Bên nhau nhiều năm, y đã quá rành phản ứng của người này lúc động tình: Dận Tự khôn khéo nhạy bén trên mọi phương diện, nhưng chỉ riêng mặt tình sự kể cả là nam nữ, thì luôn bị động và chậm chạp.
Cũng chính vì vậy, bản thân y mới có thể thừa dịp hắn băn khoăn mà xông đến.
“Ừm . . . .” Dận Tự đã chống đỡ không nổi nữa, cúi thấp đầu, tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng, biểu hiện sự suy sụp đứt đoạn.
Vạt áo bị cởi hơn phân nửa, cơ thể bị ép ngồi hờ trên người y, đầu gối chống đất, hai chân bị ép tách ra, lưng dựa vào thùng xe, theo mỗi nhịp xốc nảy của xe ngựa, thứ nóng rực của đối phương lại đẩy vào sâu hơn, tới lui mấy lần, nơi đó đã trơn trượt đủ để dung nạp toàn bộ từ lâu, nhưng người nọ cố ý không chịu đi vào, chỉ vòng vo bên ngoài để bức cung.
“Không đi thanh lâu, cũng không lấy thiếp . . . . Vậy hơn ba năm qua, đệ sống thế nào?”
Răng cắn nhẹ đầu nhũ, đầu lưỡi học theo lúc day lúc liếm, dẫn đến đối phương run rẩy từng chập, Dận Chân khẽ nhếch môi, tiếp tục thẳng tiến, chỉ muốn ép người nọ đến mức không còn đường lui.
Đôi mắt nhuốm màu *** sũng nước nghe vậy lập tức thấy cáu bẳn, tiếp đó nhắm tịt mắt, không thèm để ý đến y.
Dận Chân cười khẽ, không tiếp tục khiêu khích giới hạn của đối phương nữa, khẽ chuyển động, đẩy hết toàn bộ dục vọng của bản thân vào trong.
Hai người đều chưa từng thử làm chuyện ấy trong xe ngựa, giờ phút này bánh xe đang lăn lộc cộc tiến về phía trước, đường đi không bằng phẳng, khó tránh việc bị cấn đá nhỏ sỏi nhỏ mà xốc nảy rung lắc, không nghi ngờ gì nữa, đây đúng là một trải nghiệm kích thích.
Đối với Dận Tự mà nói, thứ đang ở trong người hắn giống như dụng cụ tra tấn, thỉnh thoảng nương theo rung lắc của xe ngựa thâm nhập đến nơi khó tưởng, cảm giác hành hạ tăng lên gấp bội lần.
Đằng trước hình như xảy ra chuyện gì, xe ngựa thoáng dừng lại, đồng thời truyền đến tiếng nói chuyện của phu xe và người lạ.
Hô hấp của Dận Tự như bị đình chỉ, cơ thể vô thức cứng còng, đến cả nơi đang bao bọc người nọ, cũng bắt đầu co rút như siết chặt lại.
Dận Chân hít sâu, động tác dưới thân càng nhanh hơn.
Người đang nói chuyện với phu xe, nghe có vẻ là một bà lão, thấy xe ngựa kiểu dáng bình dân, chỉ tưởng là gia đình bình thường, mới lại hỏi đường, Dận Tự xưa nay dạy dỗ nghiêm khắc, hạ nhân trong phủ đương nhiên cũng không mấy ngang tàng, ỷ thế hiếp người, phu xe thấy người già cả tập tễnh, cũng nhẫn nại trả lời, không dự đoán được nỗi khổ của chủ tử trong xe.
Thật vất vả đợi bà lão kia đi, xe ngựa lại tiếp tục lên đường, Dận Tự chỉ cảm thấy trên trán trên lưng đều ướt đẫm mồ hôi, đến cả áo trong cũng thấm ướt một mảng, đáng ghét nhất là nơi kết nối cơ thể hai người, cũng dính dấp giống như lưng áo.
Bộ vị mềm mượt trơn bóng sít sao quấn lấy khí quan cực lớn, theo từng cử động ra vào, đỏ hõn và trắng đục hòa quyện, ma mị chói mắt, nhưng lại khiến người ta muốn ngừng mà không được, từng làn sóng xô lên cao, cuối cùng đạt đến đỉnh điểm, người nọ thả bàn tay vẫn đang kiềm chế khí quan của hắn, hai người đồng thời phóng thích.
Trong xe trải thảm lông cừu, bốn bên bày gối mềm, ấm cúng thoải mái, hòa hợp với mùi hương tình ái, ngược lại tăng thêm phần si mê.
Lúc này có thể dần dần nghe thấy tiếng động ồn ào ở bên ngoài, Dận Chân biết, hiện tại đã đến cổng thành, cúi đầu hôn hắn một cái, y mặc lại quần áo đàng hoàng, rồi mới lau chùi dịch thể dính trên người hắn, sau đó chỉnh sửa quần áo của hắn, đợi đến lúc thị vệ trông coi cổng thành xốc màn xe lên kiểm tra, hai người đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ngay ngắn.
“A, nhị vị Vương gia?! Đây . . . .” thị vệ nhận ra họ trước, chân tay luống cuống, đang định hành lễ.
Dận Chân cản hắn lại. “Chúng ta cải trang đi ra ngoài, không muốn gây chú ý, miễn lễ, đi thôi.”
Thị vệ gật đầu lia lịa, lập tức cho đi.
Màn xe lại buông xuống, Dận Tự vẫn còn chìm trong dư âm, nên ban nãy không mở miệng, sợ để lộ sơ hở, hiện tại cũng dần dần hồi phục, đột nhiên người nọ vươn tay cầm tay hắn.
“Dận Tự . . . .”
Chỉ hai chữ này thôi, rồi im bặt, âm điệu trầm bổng khẽ khàng, phảng phất như có vô số lời chưa nói, cuối cùng đều dung hòa trong tiếng gọi này.
Dận Tự đáy lòng mềm nhũn, không có giật ra, để mặc y cầm thế suốt dọc đường.
Đới Đạc đi qua đi lại trong thư phòng, cảm thấy hơi sốt ruột, cửa lại đột nhiên bị đẩy ra, thấy ngay vị chủ tử trước khi xuất môn thì mặt mày tăm tối, nay đi vào thì rạng rỡ sáng sủa.
Một phút sửng sốt qua đi, y lập tức hồi tỉnh, chắp tay nói: “Chủ tử gặp phải chuyện vui gì sao?”
Chuyện vui? Dận Chân hơi dừng bước, sau đó lộ ra nụ cười hiếm hoi. “Cũng coi là vậy.”
Chuyện vui cỡ nào, mới có thể khiến vị Vương gia mặt lạnh này mỉm cười?
Đới Đạc suy nhẩm trong đầu, nhưng không quên chính sự.
“Chủ tử, phía Cửu gia và Thập Tứ gia liên tiếp tỏ rõ động thái, e rằng sẽ có chút động tĩnh, chúng ta cần phải làm gì không?”
Dận Chân cười lạnh: “Lão Cửu là một người không biết an phận, Đại A ca rớt đài, hắn lại đi dựa dẫm Thập Tứ, cũng được thôi, cứ để bọn chúng hoành hành, Hoàng a mã sẽ tự biết thu thập, không cần chúng ta ra mặt.”
Trên mặt Đới Đạc mang theo lo lắng: “Thấy trước mắt sức khỏe của Hoàng thượng đang dần dần xấu đi, hiện tại Binh Bộ lại nằm trong tay Thập Tứ gia, đến cả Thập Tam gia cũng bị nhốt . . . .”
“Niên Canh Nghiêu, hồi kinh chưa?”
“Về từ hôm qua, hiện giờ đáng lẽ phải đến bái kiến chủ tử rồi, có điều . . . .”
“Có điều cái gì?”
“Hôm qua hắn dẫn theo Niên Lễ, đến phủ Thập Tứ gia trước.”
Dận Chân ngẩn ra, sắc mặt lập tức sa sầm.
Vào lúc phong vương năm Khang Hy thứ ba mươi lăm, Tương Bạch Kỳ đã được trao cho Dận Chân, trong đó bao gồm cả gia đình Niên Hà Linh.
Niên Hà Linh được liệt vào hàng đại quan biên cương, Niên Canh Nghiêu là thiên lý câu của Niên gia, thông qua khảo sát của tiến sĩ Hàn Lâm Viện, mấy năm trước được vào Nội Các Học Sĩ, không lâu sau thì về địa phương nhậm chức, ban đầu là Án sát Phúc Kiến, sau đấy là Tuần phủ Tứ Xuyên, tuổi còn trẻ, nghiễm nhiên làm quan lớn một phương, nên cũng thành người có tiền đồ nhất trong số các nô bộc phụ thuộc, đương nhiên rất được Dận Chân coi trọng.
Nhưng có tiền đồ đến đâu đi nữa, cũng là nô bộc của hoàng gia, dấu ấn này, cả đời cũng không có khả năng biến mất, Niên Canh Nghiêu bừng bừng dã tâm, tuổi trẻ tài cao, cũng có tính toán riêng, thấy trước mắt Tứ A ca bị Hoàng đế mấy lần chèn ép, Thập Tứ A ca lại như ngôi sao mới nổi từ từ bay cao, ai hơn ai kém, trong lòng mọi người đều có so đo.
Tuy bản thân không có khả năng thoát ly phủ Tứ A ca, nhưng tìm cơ hội thể hiện với Thập Tứ A ca, lưu lại đường lui cho bản thân, cũng là đương nhiên.
Chẳng qua Niên Canh Nghiêu chưa từng nghĩ đến, một người không chứa nổi hạt cát trong mắt như Dận Chân, sao có thể cho qua hạng hành vi này của gã.
Bởi vậy khi gã cầm lễ vật hậu hĩnh đến bái kiến, lại bị Dận Chân từ chối chặn đứng ngoài cửa, trong lòng ngoại trừ ngạc nhiên, còn có một chút oán hận nhỏ nhoi.
Tuyết bay đầy trời, Niên Canh Nghiêu quỳ bên ngoài thư phòng, bông tuyến phủ kín người, nhưng không ai dám lại phủi dùm gã.
Na Lạp thị vốn định đến hậu viện, nhưng khi đi ngang qua hành lang thấy cảnh này, không khỏi nhăn mày, đổi hướng.
“Lượng Công, trời đang tuyết lớn, sao lại quỳ ở đây?”
Muội muội của Niên Canh Nghiêu là Niên thị, vào phủ năm trước, hiện tại là Trắc phúc tấn, nên với Na Lạp thị thì Niên Canh Nghiêu cũng không xem như người ngoài, không cần kiêng dè.
Niên thị tuổi trẻ xinh đẹp, dung dạo tuyệt trần, vừa vào phủ đã dành hơn một nửa danh tiếng của nữ nhân trong phủ, Lý thị lại nhiều lần sử dụng thủ đoạn gạt chân nàng ta, đến cả Na Lạp thị cũng âm thầm lo lắng Dận Chân sẽ vì vậy là thiên vị nàng ta, phá vỡ thế cân bằng trong phủ.
Không ngờ Dận Chân đối với nàng ta cũng chỉ bình thường, mặc dù vì gia thế nhà nàng ta mà thỉnh phong làm Trắc phúc tấn, nhưng ít khi qua đêm chỗ nàng ta, đại đa số thời gian vẫn nghỉ ngơi trong thư phòng.
Niên Canh Nghiêu cười khổ một tiếng, lắc đầu, không trả lời.
Na Lạp thị trong lòng sáng tỏ, xoay người đẩy cửa thư phòng, nhẹ nhàng đi vào.
Dận Chân đang viết chữ, từ khóe mắt liếc thấy nàng tiến vào, cũng không ngẩng đầu lên. “Gã nhờ nàng đến xin tội?”
Na Lạp thị lắc đầu: “Vậy thì không, chuyện chính sự của người, nữ nhân tụi thiếp không trông được, có điều quan hệ giữa Niên gia và chúng ta không tầm thường, gia phớt lờ gã như thế, có phải hơi kỳ không, vậy sẽ khiến muội muội nghĩ gì?”
Dận Chân gác bút, lạnh lùng nói: “Nàng biết hôm qua hắn tiến kinh đã làm gì không, đến tham kiến Thập Tứ trước, hôm nay mới đến đây.”
Na Lạp thị nghe vậy quả thật rất ngỡ ngàng: “Sao vậy được, đúng, đúng là quá lắm rồi.”
“Ta thấy gã ở bên ngoài lâu, đã quên ai mới là chủ tử.” trên mặt Dận Chân toàn là hơi lạnh, lúc y nổi giận, đến cả Na Lạp thị cũng không dám khuyên nhủ. “Để gã ở bên ngoài cho tỉnh táo lại, nếu không phục, thì sớm ngày cút đến chỗ người gã muốn bợ đỡ đi.”
Na Lạp thị không biết làm sao, chỉ đành lui ra ngoài.
Lúc đi ra ngoài, thì thấy Niên Canh Nghiêu ngước đầu lên, mang theo trông mong nhìn nàng, hơi lộ ý cầu xin.
Biết trước như vậy, sao còn làm.
Nàng khẽ lắc đầu, đi vòng ra hành lang, đợi đến lúc cách khá xa, mới gọi quản gia Tô Bồi Thịnh đến.
“Đi, mời Bát gia qua đây.”