Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 100: Chương 100: Phỏng Đoán




CHƯƠNG 100: PHỎNG ĐOÁN

Thời tiết cuối tháng tám không nóng bức như trước, tuy ban ngày vẫn nắng nóng đến nỗi khiến người ta bực bội, nhưng Bắc Kinh vào đêm bắt đầu đón nhận những cơn gió mát hiu hiu, nhà giàu có có băng tảng để tránh nóng thì không thấy gì đáng ngại, nhưng bá tính bình thường giờ không cần tiếp tục bị dày vò bởi khí trời oi bức hằng đêm.

Chỉ là dưới khí trời như vậy, tâm trạng của trên dưới phủ Liêm Quận vương lại thật sự không tốt tí nào.

Mấy ngày trước Trương thị sinh non, hạ sinh một Cách cách, cũng không biết có phải do trong thời gian mang thai bị kinh động, chưa kịp đợi đủ tháng đặt tên, tiểu Cách cách đã chết yểu.

Trương thị đau lòng vì mất con, hiển nhiên khóc đến đứt từng khúc ruột, nhưng không thành tiếng, chỉ yên lặng rơi nước mắt, bộ dạng này dù là người sắt cũng phải mềm lòng.

Đình Xu cũng khóc hết mấy lần, chỉ là nàng nghĩ xa hơn mà thôi, nay con nối dõi duy nhất cũng chết yểu, còn nàng lại không thể sinh được, không chừng trong phủ phải nạp thêm người mới, dù Dận Tự không có suy nghĩ đó, nhưng nàng không thể nào trơ mắt nhìn trượng phu không con không cái.

“Gia, để hôm nào thiếp vào cung một chuyến, xin các nương nương đưa người vào phủ, hay gia ở ngoài có ưng ý nữ tử nào, nếu gia thế trong sạch, cũng có thể . . . .”

“Nàng cho ta là cửu đệ sao?” Dận Tự bật cười, “Việc này không cần gấp, ta cũng còn trẻ, đợi vài năm nữa hẵng tính.”

Cửu đệ theo lời hắn, là chỉ việc hai năm gần đây phủ của Dận Đường nạp thêm không ít người, đều là nữ tử có dung mạo tuyệt sắc, có danh phận thì tầm ba bốn người, còn không danh phận, đếm không hết, tuy trong tôn thất, không thể tính là thê thiếp nhiều nhất, nhưng trong chúng A ca, đủ khiến người khác phải để mắt.

Vì thế Dận Tự đã không ít lần khuyên bảo Dận Đường, mấy thứ như hãy yêu quý bản thân, đừng để người khác nắm được nhược điểm đều đã nói qua, nhưng hắn biết đệ đệ trời sinh tính thích mỹ nhân, cũng không dễ gì nghe theo lời khuyên của hắn, nói mấy lần không có tác dụng, cũng lười nói nhiều.

Đình Xu nghe vậy lại không cười, chỉ lắc đầu. “Gia, con nối dõi là việc trọng đại, Thái y nói muội muội qua lần này bị tổn thương nguyên khí, sau này sợ . . . . rất khó có con, còn thiếp lại không thể sinh, hãy cứ nạp thêm người thì tốt hơn.”

Trước đây, nàng còn có thể tự an ủi chính mình, nhưng vào lúc Trương thị mang thai, thứ an ủi này lại trở thành trò cười, vô số sự thật bày ra trước mắt, tất cả đều nói nàng không có khả năng sinh con.

Dận Tự nhìn gương mặt điềm tĩnh của nàng, khẽ thở dài. “Nàng không cần tự trách, cũng không phải hoàn toàn là vì sợ nàng buồn lòng, trong phủ nhiều người, không chắc là tốt, nhiều người nhiều chuyện, nội bộ mâu thuẫn, đây đều là những điều ta không mong nhìn thấy, hiện tại có Trương thị tính tình biết yên phận, nàng quản lý trong phủ, ta cũng yên tâm, tội gì tìm thêm người về quấy rầy thanh tĩnh, ta nay mới vừa hai mươi, thời gian còn dài, nàng điều trị thân thể nhiều lắm cũng mới mấy tháng, đâu thể thấy ngay hiệu quả? Nàng biết ta cũng không phải người háo sắc.”

Đình Xu đỏ mặt, giọng nhỏ đi. “Gia là người thế nào, thiếp đương nhiên hiểu, chỉ là . . . .”

“Chuyện này đừng khơi lại nữa,” Dận Tự cắt lời nàng, hòa nhã nói: “Nàng hãy thường xuyên đến bầu bạn với Trương thị, tâm trạng hiện tại của nàng ấy, chỉ e phải mất một thời gian dài mới hồi phục được.”

Đình Xu thấy thái độ kiên quyết của hắn, chỉ đành gật đầu đồng ý, không nói tiếp nữa, trong lòng lại vụt lên tia hy vọng, nếu đợi thêm một thời gian nữa, có lẽ con cái không còn là giấc mộng hão huyền . . . .

Cuối tháng chín, Khang Hy tế Thái Miếu, cáo thiên địa, gửi công văn, chính thức phế truất Thái tử.

Triều thanh vốn không có truyền thống lập Thái tử, Thái Tông, Thế Tông, thậm chí Khang Hy hiện tại, đều không phải trưởng tử hay đích tôn, lập hiền không lập trưởng, là quy luật bất thành văn trong việc tuyển chọn người kế vị của triều đại, nhưng tới đời Khang Hy, lại phá vỡ quy tắc, lập ngay con trưởng của Hoàng hậu đương thời làm Thái tử, nhưng hiện tại Thái tử bị phế, ánh mắt mọi người khó tránh khỏi đều tập trung vào vị trí hão huyền kia.

“Theo các ngươi Hoàng a mã sẽ chọn ai?”

Trong thư phòng, Dận Chân hỏi phụ tá.

Đới Đạc chỉ cười.

Thẩm Trúc thì không trả lời mà chỉ đưa ra ý kiến: “Hiện tại Thái tử bị phế, Đại A ca bị giam, hai người đó đều là Hoàng tử ưu tú nhất trong cảm nhận của Hoàng thượng, nhưng chỉ e giờ họ chẳng còn hy vọng gì, đây là lúc Tứ gia nên bắt đầu tính toán cho bản thân.”

Dận Chân vẻ mặt bình tĩnh: “Ở trên ta còn tam ca, ở dưới ta, huynh đệ được Hoàng a mã sủng ái cũng không ít.”

“Nhưng họ dù nhiều hoặc ít đều có chỗ thiếu sót.” Thẩm Trúc phe phẩy quạt, chậm rãi nói: “Thành Quận Vương chỉ yêu thích văn chương, trong phủ cũng thu hút không ít văn nhân trí thức, nhưng nếu luận về thánh quyến, lại không thể sánh bằng Tứ gia, nói cách khác, Hoàng thượng nếu có lòng với hắn, cũng không đến nỗi để Thành Quận Vương chưởng quản Lễ Bộ, trong Lục Bộ, quan trọng nhất là Lại Bộ.”

Dận Chân như không nghe ra ngụ ý trong lời của hắn, âm điệu bình bình nói: “Ta làm nhiều chuyện, đắc tội nhiều người, ngược lại ngũ đệ Dận Kỳ, mẹ ruột là Nghi Phi, xuất thân cao quý, cũng từng theo Hoàng a mã ra chiến trường, thường ngày ít can thiệp vào việc phân tranh, Hoàng a mã nghiêng về phía đệ ấy, cũng không có gì kỳ lạ.”

Thẩm Trúc lắc đầu, hai mắt nhìn thẳng Dận Chân: “Tứ gia, hiện tại trong chúng Hoàng tử không ai đáng lo, khiến tại hạ ưu tư, chỉ có một người.”

Dận Chân lạnh nhạt nói: “Sắc trời cũng muộn rồi, hôm nay cứ dừng ở đây, mai chúng ta lại tiếp tục.”

“Tứ gia!”

“Câm miệng.”

Dận Chân đứng dậy, sắc mặt trở nên lạnh lẽo. “Những lời tiếp theo, ta không muốn nghe.”

Thẩm Trúc cũng đứng dậy, quyết không nhượng bộ: “Tứ gia không nghe không được, người khiến tại hạ ưu tư, chính là Bát A ca, Liêm Quận vương.”

“Thẩm Trúc!” Dận Chân cười nhạt, lạnh lùng nói: “Đừng ép ta giết ngươi!”

“Dù Tứ gia có muốn giết tại hạ, tại hạ cũng không thể không nói!” Thẩm Trúc không hề sợ hãi, trầm giọng nói: “Theo tại hạ được biết, từ trước đã có một nhóm đại thần, âm thầm nghiêng về phía Liêm Quận vương, không kể đến Mã Tề, đến cả người như Đông Quốc Duy, cũng từng hữu ý vô tình biểu hiện xem trọng Bát gia, Cửu gia, Thập gia và Bát gia có quan hệ thân thiết, vậy chẳng khác nào bên Quách Lạc La thị, bên nhà mẹ Thập gia đều chắc chắn ủng hộ cho Bát gia, dù ngài có muốn lừa mình dối người, cũng không thể được, xin Tứ gia hãy sớm đưa ra quyết định.”

Thấy Dận Chân mặt lạnh không nói một lời, Thẩm Trúc dịu xuống: “Tứ gia, tại hạ biết ngài và Bát gia tay chân tình thâm, nhưng ngôi vị Hoàng đế ngay trước mắt, hở ra chính là người chết ta sống, Thập Tứ gia và ngài cùng mẹ mà ra, còn . . . ., huống hồ Bát gia . . . .”

Chung trà bị hất rơi xuống đất, tiếng sứ vỡ vụn cắt ngang lời hắn, Thẩm Trúc bị sát ý trong mắt Dận Chân làm cho khiếp sợ, lời sắp ra tới miệng, nhưng không sao nói ra được.

“Dận Tự là người thế nào, không tới phiên ngươi bình luận.” y mặt mũi âm trầm, gằn từng chữ một.

Đới Đạc ở một bên lại chỉ theo dõi tình hình, từ đầu tới cuối không hề lên tiếng, cũng không khuyên can.

Trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, nhất thời không ai nói một lời.

Lát sau, Dận Chân hít thở sâu, sắc mặt dịu đi nhiều.

“Ta biết người là vì tốt cho ta, nhưng chuyện này, về sau đừng nhắc đến nữa.”

Thẩm Trúc còn muốn nói tiếp, nhưng khóe mắt lại liếc thấy Đới Đạc đang nháy mắt với hắn, chỉ đành nuốt ngược những lời định nói.

Ở Đông Phủ, cũng đang tiến hành một cuộc hội thoại tương tự.

“Con đoán Hoàng thượng sẽ chọn ai?”

Đông Quốc Duy vuốt râu, nheo mắt chơi đùa con chim đặt trên thành hành lang, đồng thời nói chuyện với con trai ngồi kế bên.

Long Khoa Đa suy nghĩ hồi lâu, trầm ngâm nói: “Không phải là Bát gia chứ?”

“Rất có thể.” Đông Quốc Duy gật đầu, ngón tay vói vào ***g sắt, biểu hiện lạ tỏ vẻ thờ ơ. “Nếu nhìn nhận từ bên ngoài, quả thật Bát gia đang chiếm ưu thế, nhưng con đừng quên, Hoàng thượng không phải người thường, nên không thể suy đoán theo lẽ thường.”

Long Khoa Đa không thể lý giải. “A Mã, không phải trước giờ người đều rất coi trọng Bát gia sao?”

“Lúc trước ta xem trọng hắn, là vì hắn khéo léo, tuổi còn trẻ, lại có thể chu toàn mọi mặt, mọi chuyện trót lọt, nhưng hiện tại nhìn lại, thủ đoạn của hắn, chỉ dùng trên phương diện bảo vệ bản thân, chứ không phải lung lạc nhân tâm.”

“Ý người là . . . .”

“Bát gia hiện tại, chính là thiếu hùng tâm tráng chí, trong cuộc chiến tranh giành ngai vị, nếu không thắng thì thua, có thể tự bảo vệ bản thân hiển nhiên rất tốt, nhưng có thể lấy lui làm tiến, mới là thủ đoạn cao minh nhất.”

“Vậy rốt cuộc Hoàng thượng chọn ai?”

Đông Quốc Duy thở dài, nhìn về phía hồ nước trong sân, chậm rãi nói: “Nghe nói Hoàng thượng đã phế Thái tử, nhưng ba ngày hai lần đích thân đi thăm, bên Đại A ca, tuy không quan tâm, cũng không quên ban thưởng, còn lại chư tử, tuy rằng Thập Tam, Thập Tứ gia tuổi còn nhỏ, lại rất được sủng ái . . . . Đế tâm khó dò, ta cũng nhìn không thấu.”

Dừng một lúc, lại mỉm cười nói: “Chỉ có điều nếu ta đoán không lầm, chắc chắn Hoàng thượng sẽ bảo chúng ta đề cử Thái tử.”

Long Khoa Đa nửa tin nửa ngờ: “Không đến vậy chứ, Hoàng thượng chuyên quyền độc đoán, nếu như người do mọi người đề cử không phải người Hoàng thượng ưng ý, . . . .”

Đông Quốc Duy cười ha hả: “Nếu con không tin vi phụ, thì cứ chờ xem.”

Quả nhiên, tháng mười một năm Khang Hy thứ ba mươi chín, Khang Hy hạ chỉ, biểu hiện việc lập người kế vị là đại sự quốc gia, quan viên trên ngũ phẩm tại kinh thành, có thể dâng tấu thương nghị lập Thái tử.

Đạo ý chỉ này tựa như con gió mát ngày thu, nhất thời khiến lòng người xôn xao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.