Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 142: Chương 142: Quy Hàng




CHƯƠNG 142: QUY HÀNG

Dù sao Khang Hy tuổi cũng đã cao, đầu đau nhức óc là chuyện thường, ông xưa nay chú trọng dưỡng sinh, bệnh nhẹ cũng sẽ gọi Thái y đến chẩn trị, chẳng qua bệnh lần này thế đến như thác đổ, như nghiền cây đạp cỏ mà đánh bại ông, ba tháng sau lễ vạn thọ, vị vua vốn đã ốm yếu nay lại gầy hơn, gương mặt trước kia được chăm chút cẩn thận loáng cái giăng kín nếp nhăn, đến cả tóc mai cũng không ngăn được nhuốm bạc, nét già bộc lộ ngày càng rõ.

Thập Tứ xuất chinh, quang vinh sủng ái không vì vậy mà suy giảm, Khang Hy thậm chí còn hạ chỉ cho vương công Thanh Hải Mông Cổ thủ lĩnh Ách Lỗ Đặc La Bặc Tàng Đan Tân, tất cả quân vụ lớn nhỏ, đều phải tuân theo chỉ thị của Đại tướng quân vương, thấy Thập Tứ như thấy ông, mọi người hòa thuận, cố gắng chiến đấu.

Mùng ba tháng tư năm Khang Hy thứ năm mươi, Thập Tứ A ca Dận Trinh đến Tây Ninh, tổng chỉ huy Bát Kỳ và binh lục doanh các tỉnh Y Lê, Cam Túc, Thanh Hải, tổng cộng hơn ba mươi vạn. Đại quân lương thảo sung túc, lại do Hoàng tử lĩnh binh, sĩ khí hiển nhiên tăng vọt, cộng thêm cố ý bành trướng thanh thế, có xu hướng không chiến mà thắng.

Thập Tứ đầu óc nhanh nhạy thông minh, cũng am hiểu chiến sự, có ý chỉ của Khang Hy, nên đối với việc mượn sức nhóm người vương công thủ lĩnh La Bặc Tàn Đan Tân tỏ ra hết sức trắng trợn, sau khiến họ tâm phục khẩu phục hắn, quyết một lòng, cùng nhau xông pha chiến đấu, đồng thời cũng cố gắng hết sức. Cuối tháng năm năm Khang Hy thứ năm mươi, dưới sự chỉ huy của Thập Tứ A ca, Bình Nghịch Tướng quân Diên Tín thuận theo Thanh Hải, Định Tây Tướng quân Cát Nhĩ Bật men theo Xuyên Điền vào Tây Tạng, đối đầu trực tiếp với Sách Vọng A Lạp Bố Thản, đại thắng trở về.

Tháng sáu, đại quân tiến vào chiếm giữ Lạp Táp, Thập Tứ ra lệnh Bình Nghịch Tướng quân Diên Tín đưa Đạt Lai Lạt Ma do triều đình sắc phong về lại Tây Tạng, cử hành nghi thức trang trọng tại Lạp Tát. Sách Vọng A Lạp Bố Thản bị ép phải rút lui khỏi Tây Tạng, lùi về vùng Y Lê, bộ lạc Chuẩn Cát Nhĩ mặc dù bại dưới tay quân Thanh, nhưng binh lực không vì vậy mà bị tổn thất nhiều, nên Thập Tứ buộc phải đóng quân tại đây, tạm thời không thể rời đi.

Tin tức quân Thanh đại thắng truyền về kinh thành, Khang Hy long tâm đại duyệt, sai người tám trăm dặm cấp báo, đưa tặng phẩm ngự tiền cho quân tướng, trong đó đặc biệt chỉ đích danh một miếng hoàng ngọc như ý cho Dận Trinh, đó là một trong số ít vật báu được Khang Hy trân trọng.

Trong khoảng thời gian ngắn, Thập Tứ A ca đã trở thành Hoàng tử được Khang Hy sủng ái nhất, thậm chí vượt trội Hoàng thái tử năm nào.

Thập Tứ A ca dù không ở trong kinh, thì vẫn không ảnh hưởng đến việc trong ngoài triều đình nổi sóng ngầm cuồn cuộn, không ít người rục rịch, liên tiếp ra vào phủ Cửu A ca, một số ít thông minh, thấy trước mắt bệnh tình Hoàng đế vẫn chưa lâm nguy, không khỏi nhớ đến chuyện Thái tử và Đại A ca năm nào, nên lẩn thật xa, hi vọng sau khi đại cục rõ ràng rồi mới đưa ra quyết định.

Danh tiếng của Đức Phi trong hậu cung đã vượt xa Nghi Phi, dù bà không có danh Hoàng hậu, nhưng quyền quản lý hậu cung thực tại lại nằm trong tay bà, đạt được thứ mà rất nhiều nữ nhân cả đời tha thiết hi vọng.

Trong kinh thành náo nhiệt, có người lại ở ngoài cuộc, từ xa nhìn ngắm khung cảnh náo nhiệt, trong lòng buồn khổ, tích tụ nhiều năm, trầm uất thành bệnh.

“Bát ca, là . . . . Hoàng a mã bảo huynh đến thăm đệ?” Thập Tam nhìn người trước mặt, lộ ra nụ cười khổ.

Dận Tự tránh trả lời vấn đề của hắn, tiến lên đỡ hắn vào nhà. “Rượu hổ cốt lần trước huynh cho đệ, đệ có dùng không?”

Thập Tam dằn xuống thất vọng trong lòng, gật đầu gặng cười: “Sao không chứ, dạo này tiết trời lạnh, chân cũng không đau cho lắm, bát ca, huynh và tứ ca vì đệ, phí công phí sức, đệ đệ hiện tại không cách nào báo đáp các huynh, đệ . . . .”

“Biết chúng ta phí công phí sức, thì đừng suy nghĩ linh tinh, lo dưỡng bệnh cho khỏe, sau này còn nhiều việc cần đệ giúp đỡ, đến lúc đó đừng để đi cũng đi không nỗi.”

Dận Tường cảm thấy ấm áp trong lòng, cảm thán: “Đệ không biết còn có ngày bước ra ngoài hay không, nếu có thể, chỉ cần các huynh cần, nhất định bất chấp gian nguy.”

Hắn đã bị giam lỏng ở đây tròn mười năm, nhiệt huyết hay tâm tính đều đã bị mài mòn, hiện tại đến cả nói chuyện cũng từ tốn chầm chậm, hoàn toàn không còn dáng vẻ hùng hùng hổ hổ năm nào.

Dận Tự cảm nhận được tang thương trong lời hắn, ngầm thở dài, nhưng chỉ có thể vờ như không nghe, cười nói như trước: “Tứ ca đệ và huynh, đang định nhân dịp Hoàng a mã tâm trạng tốt, góp lời xin thả đệ ra, mười năm, có sai lầm to tát cỡ nào, cũng nên tan thành mây khói rồi.”

Thập Tam biết mấy năm nay họ không ít lần vì chuyện của hắn mà bị răn đe, gắng ức chế kích động trong lòng, thản nhiên nói: “Thuận theo tự nhiên là được rồi, các huynh đừng vì đệ mà chọc ông tụt hứng, mấy năm nay ở đây, bốn bức tường một khung trời, đệ đã thông suốt rất nhiều chuyện, năm xưa làm việc thật sự rất lỗ mãng, nên Hoàng a mã mới nhốt đệ vào đây để cho tỉnh táo.”

Nếu thật lòng thương nhi tử, chỉ muốn nó hối lỗi, sao lại nhốt một lần nhốt suốt mười năm?

Thập Tam cùng Thập Tứ, tuổi tác xấp xỉ nhau, thời niên thiếu cũng từng nhận đủ hoàng ân thánh quyến, kết quả, nay một người sống giữa bốn bức tường, trầm uất u sầu, một người bên ngoài, phong quang vô hạn.

Dận Tự lặng im, cùng hắn ngắm nhìn hoa nở khắp sân, không nói những lời an ủi suông.

Đứng trước thời gian mười năm, bất cứ lời an ủi nào cũng trở nên vô nghĩa.

Hai kiếp người, y vẫn không thay đổi được số phận của Thập Tam, mà đằng đẵng suốt hai kiếp, y vẫn không tài nào hiểu rõ lòng Khang Hy.

Nếu nói là vì hung đúc tính cách của hắn, nhốt một năm ba năm là đủ rồi, cần gì nhẫn tâm đến mức bắt nhi tử lãng phí mười năm thanh xuân tươi đẹp nhất tại chốn này.

Thập Tam bần thần một hồi lâu, như chợt nhớ ra điều gì, ngập ngừng nói: “Bát ca, nghe giọng huynh nói lúc nãy, long thể của Hoàng a mã . . . .”

“Dạo gần đây không khỏe khoắn, nhiễm phong hàn, đến nay vẫn nằm liệt giường không dậy nổi.”

Hắn nghe vậy hít sâu một hơi, suy nghĩ trong chốc lát, bỗng chấn động, vội ngẩng đầu.

“Nghe nói Thập Tứ đại thắng Tây Bắc?”

Dận Tự nhìn hắn rồi gật đầu nói: “Chiếu theo tốc độ này, khoảng chừng sang năm có thể trở về.”

Thập Tam nhíu mày.

Hắn là một người thông minh, lại thêm mười năm lắng kết tu tâm dưỡng tính, đương nhiên nghe hiểu ý tại ngôn ngoại của Dận Tự, trong lòng không khỏi trào dâng nồng đậm bất an.

Dận Tự cũng không giục hắn, lẳng lặng nhìn hắn cúi đầu ngồi yên không nói.

Chỉ lát sau, Thập Tam ngẩng đầu dậy, đặt tay trên bàn trà. “Bên tứ ca, có thể có . . . .”

Lúc này hai người đang ở trong phòng, bên ngoài lại có người của Dận Tự canh gác, nhưng Thập Tam vẫn hạ thấp giọng, gần như thì thầm, cẩn thận có thể thấy rõ.

Dận Tự nghe ra ý hắn, cũng thấp giọng theo: “Bên Binh Bộ vẫn do Thập Tứ quản lý . . . .”

Thập Tam gật đầu, đứng dậy đi mấy bước, lại vòng đến trước bàn, đề bút viết xuống mấy cái tên.

“Mấy người này, là đệ cố ý kết giao theo dặn dò của tứ ca năm xưa, cũng từng có đại ân với họ, không biết hiện giờ còn dùng được không, vẫn cần tứ ca và bát ca cân nhắc.”

Dận Tự lướt nhìn sơ qua, tên mấy người nọ, có một số đã chuyển đi, một số dù vẫn còn phụ trách phòng ngự kinh kỳ, nhưng chưa từng giao thiệp, Thập Tam đề cử, dù không thể nói rõ trọng dụng, nhưng không khác nào bày tỏ thái độ: bản thân bằng lòng bước chân lên thuyền của Dận Chân.

Lại an ủi hắn thêm một lúc, Dận Tự mới rời khỏi tòa nhà.

Vừa đến cửa, lại thấy một người không thể tưởng.

Lương Cửu Công.

Dận Tự ngẩn ra, tiến lại cười nói: “Ngọn gió nào thổi Lương công công đến tận đây?”

Lương Cửu Công vội chào, cuối cùng nói: “Xin mời Bát gia đi theo lão nô một chuyến, Vạn tuế gia muốn gặp ngài.”

Dận Tự cũng không nói nhiều, gật đầu lên xe ngựa.

Lương Cửu Công đi trước một bước, vén rèm lên, hạ giọng nói một câu: “Bát gia yên tâm, nhìn tâm tình Vạn tuế gia không tệ.”

Ngừng một lúc, lại cao giọng nói: “Bát gia ngồi vững, Vạn tuế gia hối gấp, e rằng phải phóng xe nhanh!”

Dận Tự khẽ gật đầu, dùng ánh mặt biểu hiện lòng biết ơn với lão, cũng cao giọng nói: “Ừ, cứ chạy đi.”

Ngự Hoa Viên.

Hiếm có một ngày nắng đẹp như hôm nay mà Khang Hy không ở trong Tây Noãn Các phê duyệt tấu chương, lại ngồi ở Vạn Xuân Đình, khoác áo choàng mỏng trong nắng hè chói chan, ngồi trên ghế, càng lộ ra dáng vẻ gầy yếu của ông.

“Nhi thần tham kiến Hoàng a mã.”

Khang Hy nheo mắt, Dận Tự nghiêm chỉnh đoan trang quỳ trên mặt đất, hồi lâu sau, ông mới nói: “Đứng lên đi.”

Đối phương hào hoa phong nhã, mái tóc đen nhánh dày rậm, phong độ hiên ngang, trái lại bản thân ông, đã đến tuổi già, dù là vạn thánh chí tôn, cũng không cách nào thật sự đạt được thiên thu vạn tuế.

Đấy lòng vụt qua một dòng cảm xúc nói không rõ hiểu không thông, Khang Hy thầm thở dài, nếp nhăn khóe mắt giãn ra theo gió.

“Con đi thăm Thập Tam?”

Với năng lực của một vị vua, vào khoảnh khắc hắn bước chân vào chỗ của Thập Tam, đương nhiên đã có tai mắt lập tức bẩm báo lên trên, nhiều năm qua, Dận Tự không ít lần viếng thăm Thập Tam, chẳng qua Khang Hy chưa từng hỏi đến, xem như ngầm đồng ý, vào lúc Dận Tự bước ra khỏi cửa nhìn thấy Lương Cửu Công, mới lấy làm kinh hãi.

“Hồi bẩm Hoàng a mã, nhi thần đi thăm thập tam đệ, nghe nói dạo gần đây bệnh cũ của đệ ấy lại tái phát.”

Khang Hy ừ một tiếng, lặng đi trong chốc lát, biểu hiện không rõ ràng.

“Bệnh chân của nó, sao rồi?”

“Mấy ngày nay thì đỡ, chỉ tái phát vào mùa mưa dầm, Thái y nói, kiếp này chỉ e không thể đứng lâu, cũng không thể đi nhanh.”

Những điều này ông đều biết, chẳng qua lúc tận tai nghe từ miệng Dận Tự, lại khiến ông có cảm giác dây thần kinh trong đầu như rung lên.

Năm xưa do Thái tử, ông mang lòng phòng bị cùng ngờ vực với mỗi một nhi tử, Thập Tam trời sinh tính hào sảng, nói chuyện không biết chừng mực, nên mới chọc ông giận, bắt hắn giam lỏng, chẳng qua chưa từng nghĩ đến, nhoáng một cái, đã qua mười năm.

Mỗi lần nghĩ đến thả hắn, lại có quá nhiều băn khoăn âu lo, dần dà, cố gắng cho hắn rơi vào quên lãng, không dám vạch trần, theo tuổi tác tăng dần, năng lực thừa nhận lại vơi dần, đến cả sai lầm do chính mình gây ra cũng không dám đối mặt.

“Con trách trẫm đối xử với nó như vậy.” giọng nói bình bình, không phải đang khiển trách, chỉ đơn giản là hỏi.

Dận Tự thận trọng thành thói, đâu dễ gì tiếp lời, chỉ thấp giọng nói: “Hoàng a mã làm vậy, hiển nhiên có đạo lý của Hoàng a mã, nhi thần không dám ngông cuồng phỏng đoán.”

Là không dám, không phải không có, ông cười tự giễu, đứng dậy đi về hướng ngoài đình, Dận Tự đi theo sau.

“Trẫm già, trước đây không chịu nhận già, hiện tại không nhận không được, nhớ năm nào ngự giá thân chinh, rong ruổi thiên lý cũng không thành vấn đề, nay đến cả lên ngựa xuống ngựa cũng thở hổn hển.”

Hai bên đường hoa nở rộ, sức sống bừng bừng, vị vua già nhìn, mà đáy mắt lộ rõ buồn thương, buồn thương huy hoàng trong dĩ vãng, buồn thương thời gian đã mất.

Dận Tự nhớ đến năm Lương Phi qua đời, chân tình ông dành cho hắn, không khỏi nhói lòng, vươn tay nhẹ nhàng đỡ lấy ông.

“Hoàng a mã không già, người là minh quân hiếm thấy từ cổ chí kim, bắt Ngao Bái, bình Tam Phiên, định Đài Loan, diệt Cát Nhĩ Đan, biết bao nhiêu Hoàng đế tiền triều cả đời cũng không đuổi kịp một phần của người, Đại Thanh ngày nay thịnh thế phồn hoa, tứ hải yên bình, không phải toàn nhờ công của người sao?”

Khang Hy khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy nét dịu dàng hòa cùng lo lắng trên mặt hắn, ông không khỏi cười.

“Nếu trẫm truyền ngôi vị Hoàng đế cho con, con có dám nhận?”

Dận Tự hoảng hồn, tuyệt đối không ngờ đến Khang Hy sẽ nói ra những câu kinh người đến thế, đến cả người lãnh tĩnh như hắn cũng phản ứng không kịp, giật mình đứng chết trân tại chỗ.

“Con có dám nhận?” vị vua già không có ý định tha cho hắn, tiếp tục ép hỏi.

“Nhi thần sợ!” Dận Tự vung tà áo quỳ xuống, lúc này hắn mới chú ý thấy, không biết từ thuở nào, xung quanh đã không còn một bóng người, bốn bề chỉ có tiếng côn trùng thỉnh thoảng vang lên, khiến cho không gian trở nên có vẻ mênh mông. “Nhi thần vô đức vô năng, không dám đảm nhận trọng trách, mong Hoàng a mã chọn một người hiền đức khác.”

“?” trán Dận Tự chấm đất, không cách nào nhìn thấy biểu hiện của ông, chỉ nghe thấy ông nói: “Ngôi cửu ngũ, bao nhiêu người giành nhau đến đầu rơi máu chảy, kể cả Thái tử kể cả Đại A ca, cũng không tiếc huynh đệ tương tàn, sao con lại không muốn? Quân lâm thiên hạ, bá tính thiên hạ phải ngẩng đầu nhìn con, con có thể thao túng sinh tử của hàng ngàn hàng vạn người trong lòng bàn tay . . . . Trẫm chỉ hỏi một lần này thôi, nếu con không muốn, tương lai đừng hối hận.”

Dận Tự hít sâu một hơi.

Hắn không biết tại sao Khang Hy lại đột ngột hỏi như vậy, là nghe được tin đồn phong phanh, hay thật sự cảm thấy bản thân đã già, xem xét chọn người kế vị, nhưng dù là thật lòng hay giả dối, thì hắn cũng tuyệt đối không thể mở miệng.

“Hoàng a mã còn nhớ lời thề thuở nhỏ của nhi thần không,” hắn ngưng lại trong giây lát rồi tiếp tục, “Nhi thần từng nói, nguyện làm hiền vương, phò tá minh quân, lời này, nhi thần vẫn khắc sâu trong lòng, dù người Hoàng a mã chọn là ai, nhi thần cũng sẽ làm tròn bổn phận, cúc cung tận tụy.”

“Trẫm không tin, con đối với ngôi vị Hoàng đế, không có bất cứ suy nghĩ gì.” câu này, Dận Tự từng nói hai lần, nhưng Khang Hy chưa từng để bụng, ở trong mắt ông, phàm là nhi tử có chút tài năng, không đứa nào không ao ước ngôi vị Hoàng đế, nhiều năm qua, biểu hiện của Dận Tự có thể nói là hoàn mỹ, nhưng cũng chính vì vậy, Khang Hy luôn nghĩ dã tâm của hắn không chỉ có thế.

Dận Tự thở dài, trong lòng biết ngày hôm nay không trả lời vừa lòng ông, ông tuyệt đối không cho qua.

“Khi nhi thần còn nhỏ, từng mơ một giấc mơ lặp đi lặp lại nhiều lần.”

Khang Hy có chút bất ngờ, không hiểu sao bỗng dưng hắn lại nhắc đến chuyện này, nhưng không cắt ngang hắn.

“Nhi thần trong mơ, một lòng hướng về ngai vàng, đã làm sai rất nhiều chuyện, cuối cùng rơi vào cảnh thê ly tử tán, cửa nát nhà tan, lúc đó tuổi còn nhỏ, không thấu hiểu hàm nghĩa trong giấc mơ, sau này ngày một lớn, mới ngộ ra, có lẽ là thần thánh phương nào muốn chỉ điểm cho nhi thần, nhắc nhở nhi thần không nên phạm sai lầm, nên nhi thần, tình nguyện tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, làm một thần tử giỏi giang dưới trướng quân vương, làm một nhi tử ngoan của Hoàng a mã, cũng là vì nước, vì nhà.”

Lời này nửa thật nửa giả, khó lòng phân biệt, nhưng đằng sau những lời này, lại thật sự là lời tâm huyết từ tận đáy lòng Dận Tự, hắn biết Khang Hy khôn khéo, không thích bị giấu giếm lừa dối, đơn giản nói lời thật lòng, lại tốt hơn.

Khang Hy quan sát hắn, muốn tìm ra sơ hở trên mặt hắn.

Một lát sau, thần sắc nghiêm khắc dần dần trở nên hiền hòa, cúi người nâng hắn dậy.

“Được rồi, trẫm chẳng qua thuận miệng hỏi thôi, nghiêm túc thế làm gì.”

Người sinh ra trong gia đình đế vương bản tính đa nghi, đúng là không sai chút nào, Khang Hy đã vậy, tứ ca cũng thế.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Dận Tự bất chợt như thấu hiểu, nếu thật sự để hắn làm Hoàng đế, mỗi ngày phải ngờ vực vô căn cứ, đến cả con của mình cũng không tha, sống vậy, còn ý nghĩa gì?

“Vậy theo con, ai làm Hoàng đế thì hợp?”

Trái tim vừa buông lỏng trong nháy mắt lại nâng lên, chẳng lẽ hôm nay xuất môn quên xem hoàng lịch. Dận Tự không khỏi cười khổ: “Hoàng a mã rõ ràng đang bắt bẻ nhi thần, lập kế vị là đại sự, nào tới phiên nhi thần vọng nghị?”

Khang Hy cười lớn: “Là trẫm cho con nói, sao gọi là vọng nghị, lẽ nào trong cảm nhận của con, không có ai thích hợp?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.