CHƯƠNG 105: TRIỀU HỘI
Dẫu sao long ỷ vẫn giữ một khoảng cách với nơi mọi người đứng, để biểu hiện địa vị cao cao tại thượng của đế vương, khoảng giữa còn cách thêm mấy bậc thang, không chỉ quần thần không thấy được biểu hiện của đế vương, mà đế vương cũng không thể thấy sắc mặt của họ khi họ cúi thấp đầu.
Có một thứ xúc cảm nôn nóng đang dần len lỏi trong lòng Khang Hy.
Thứ xúc cảm này đã rất lâu rồi chưa xuất hiện, ông ngồi trên vị trí này đã gần bốn mươi năm, từ giây phút đầu tiên bàng hoàng sợ hãi, níu chặt tay áo Thái hậu không chịu buông, cho tới nay đã thành thói quen ngày qua ngày, thói quen ngồi trên cái ghê băng lạnh này quan sát chúng sinh thiên hạ.
Là chí tôn, đồng nghĩa là cô đơn.
Khang Hy lại thở dài trong im lặng.
Chuyện lập người kế vị do Vương Diễm khởi xướng đầu tiên.
Mọi người đều biết ông là sư phụ của Thái tử, đại nho đương thời, bản tính bảo thủ chính trực, nếu nói ngoài Sách Ngạch Đồ, còn có ai kiên định ủng hộ Thái tử thì hiển nhiên không ai hơn Vương Diễm.
Chẳng qua lòng trung thành của Vương Diễm, không bắt nguồn từ lợi ích, mà chỉ vì ông là con người sống theo đạo Khổng Mạnh, một lòng ủng hộ Thái tử chính thống, cho rằng người kế vị ngoại trừ Thái tử, không ai có thể đảm nhiệm.
Cũng chính vì vậy, ông ba lần bốn lượt thượng tấu thỉnh cầu tái lập Thái tử, tuy Khang Hy không để ý đến, nhưng cũng không trách tội.
“Thần cho rằng, nước một ngày không thể không có Thái tử, thỉnh Hoàng thượng hãy mau chóng chọn người làm Thái tử, có thể an lòng vạn dân.”
Giọng Vương Diễm có vẻ đặc biệt vang vọng trong đại điện trống trải.
Ông vừa nói xong, liền run rẩy quỳ rạp xuống đất, trong điện một mảnh vắng lặng, không người hưởng ứng, nhưng cũng không người phản đối.
Khang Hy nhìn ông trong một thoáng, rồi dời đi, thản nhiên nói: “Còn có ai thỉnh cầu lập Thái tử không?”
“Hoàng thượng . . . .” Vương Diễm còn định nói nữa, nhưng Khang Hy không để ý đến ông, thậm chí không thèm nhìn đến, bản thân ông cũng biết đây không phải lúc để mình nói, trong lòng thầm than một tiếng, cuối cùng ngậm miệng lại.
Trong chính điện rộng lớn không ai mở miệng, Khang Hy đưa mắt nhìn đống tấu chương trên bàn, nói: “Trẫm hạ chỉ cho các ngươi nghị luận lập kế vị, đến nay cũng được một thời gian rồi, trên đây có tổng cộng một trăm chín mươi ba tờ tấu chương, người được đề cử bên trong thì đa dạng.”
Đông Quốc Duy hơi ngước đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy tấu chương trên bàn, được xếp thành nhiều chồng, độ cao khác nhau, chắc đã được phân loại, ông nhịn không được thử phán đoán xem chồng cao nhất thuộc về ai.
“Dận Chân.”
“Có nhi thần.”
“Con đề cử Phế thái tử, đúng không?”
Lời vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về phía Dận Chân, sắc mặt y không biến hóa không sợ hãi, cúi đầu nói: “Phải.”
“Lý do?”
“Thân là đệ đệ, nhi thần vốn không nên ngông cuồng ý kiến về việc làm của huynh trưởng, nhưng thân là thần tử, nhi thần không thể không vì giang sơn xã tắc mà thẳng thắng. Những việc Phế thái tử từng làm, đúng là tày trời, Hoàng a mã phế truất, quả thật là hành động quyết đoán anh minh, nhưng nay mọi thứ đã thay đổi, cũng như lời Vương sư phụ vừa nói, nước không thể không có Thái tử, Phế thái tử được Hoàng a mã đích thân dạy dỗ hơn ba mươi năm qua, cần cù tận tụy, không có công lao, cũng có khổ lao, nhi thần cho rằng, nên cho huynh ấy một cơ hội để hối cải làm lại từ đầu.”
Khang Hy khóe miệng khẽ cong, vươn tay rút một tờ trong chồng tấu chương chỉ có ba tờ, mở ra.
“Người đề cử Thái tử, ngoại trừ Vương Diễm, chỉ có Dận Chân, Đông Quốc Duy. Đông Quốc Duy, thế lý do của ngươi là gì?”
Đông Quốc Duy nói: “Ý của nô tài, cơ bản giống như Tứ Vương gia, Phế thái tử tuy từng phạm lỗi, nhưng dù sao cũng làm Thái tử hơn ba mươi năm, nếu luận về trị quốc, chỉ sợ trong chư vị Hoàng tử, không ai sánh bằng y, Phế thái tử trải qua chuyện lần này, ắt hẳn cũng biết ăn năn.”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lão lại lau mồ hôi không ngừng, Thái tử bị phế, là vì tạo phản, nhiều hơn là vì Hoàng đế nhìn hắn không vừa mắt, hôm nay thỉnh cầu lập Thái tử, lão y như cũ đề cử Thái tử, bản thân lão xem như đang đem tâm tư của đế vương ra đặt cược.
Vốn ý của Đông Quốc Duy là muốn ủng hộ Bát A ca, với nhân mạch của lão, công thêm thủ đoạn của Dận Tự, ngôi vị thừa kế chỉ e là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng Dận Tự lại cực lực phản đối, đồng thời phí vô số công sức, bảo ông sửa lại ủng hộ Phế thái tử, Đông Quốc Duy không biết bản thân đầu óc bị làm sao, lại để hắn thuyết phục.
May mà lão không phải đơn thân độc mã, phía trên còn có Ung Thân vương, dù là chết, ít nhất cũng có đệm lưng.
Khang Hy buông tấu chương, lại gọi tên một người khác. “Dận Chỉ, hôm qua con mật báo với trẫm, Bát A ca lén lút kéo bè phái, qua lại mật thiết với vương công đại thần, có phải không?”
Dận Chỉ nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không ngờ tới Khang Hy sẽ công khai chuyện này trước mặt mọi người, cái gọi là mật báo, cuối cùng lại cứ thế nói thẳng ra trước mặt tất cả mọi người.
Hắn không nhịn được lén nhìn về phía Dận Tự, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương, trong mắt người nọ không có tức giận, chỉ có hài hước.
Dận Chỉ phát giác không ổn, nhưng trong lúc cấp bách hắn cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, huống hồ Khang Hy còn đang chờ câu trả lời của hắn, không thể không trả lời.
“Hồi bẩm Hoàng a mã, xác thực có chuyện này, nhưng . . . .”
Khang Hy cắt ngang lời hắn, lạnh nhạt nói: “Con có biết Lão Bát đề cử ai làm Thái tử không?”
Dận Chỉ chỉ có thể kiên trì nói: “Nhi thần không biết.”
“Là con.” Khang Hy thấy Dận Chỉ ngẩng phắt đầu dậy, trên mặt không giấu được kinh ngạc, không khỏi trào phúng cười: “Con đầu này mật báo nó có quan hệ riêng tư với đại thần, đầu kia nó lại đề cử con, đây có phải là lấy ơn báo oán không?”
Dận Chân há hốc mồm, nói không nên lời.
“Dận Tự,” Khang Hy chuyển hướng qua hắn, “Dận Chỉ đối xử với con như vậy, còn vẫn muốn đề cử nó?”
Dận Tự trả lời: “Cũng như lời tứ ca vừa nói, Thái tử là người kế vị một nước, đề cử Thái tử, là để chịu trách nhiệm trước giang sơn xã tắc, nhi thần tiến cử tam ca, cũng là vì vậy, tam ca tài hoa hơn người, lại từng chủ trì biên soạn các cuốn như «Luật Lịch Uyên Nguyên», «Cổ Kim Đồ Thư Tập Thành», đồng thời chưởng quản Lễ Bộ, Ty đề bạt nhân tài, nhi thần cho rằng, luận người có khả năng nhất trong chúng huynh đệ, không ai bì kịp tam ca.”
“Dù nó nói con như vậy?”
“Phải, tam ca mật báo với Hoàng a mã, là y tận trung với cương vị, nhi thần tiến cử, cũng như y là tận trung với cương vị.”
Dận Tự ngữ điệu bình thản, không hề trách móc, lúc này không cần ngẩng đầu, hắn cũng có thể tưởng tượng được điệu bộ nghẹn họng của Dận Chỉ.
Khang Hy gật đầu, biểu tình từ chối bình luận, lại đổi qua một vấn đề khác.
“Xưa nay con và Lão Tứ có quan hệ thân thiết, tại sao lần này lại chọn người khác nhau?”
“Bẩm Hoàng a mã, giao tình giữa nhi thần và tứ ca, là tình huynh đệ, là tư tình, nhưng tiến cử Thái tử, lại là quốc gia đại sự, việc nào ra việc nấy, nhi thần và tứ ca đều sẽ không vì tư quên công.”
Nói đến cùng.
Nếu không phải trường hợp ép buộc, Dận Tự quả thật muốn tiến cử y.
Dận Tự lần này có thể nói nhất cử lưỡng tiện, vừa phủi sạch hiềm nghi về bản thân trong vụ việc tiến cử Thái tử, giải trừ nghi ngờ trong lòng Hoàng a mã, vừa đẩy Lão Tam về tình thế tiến thối lưỡng nan, trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Dận Chân từ trước đến nay đều biết người này không phải vật trong ao, chẳng qua hắn vẫn luôn khiêm tốn dửng dưng, thủ nhiều hơn công, đến nỗi tất cả mọi người đều đã quên, người có thể vào năm bảy tuổi nói được câu “Nguyện làm hiền vương”, vốn không hề đơn giản.
Quả nhiên, Khang Hy cười lạnh, lại chĩa mũi nhọn vào người khác.
“Giỏi cho một người không vì tư quên công, nhi tử và các đại thần của trẫm, có tình có nghĩa có, lang tâm cẩu phế cũng có, thấy lợi quên nghĩa, trong điện này, không thiếu người xưa kia dựa dẫm Phế thái tử, nhưng nay đề cử Thái tử, lại không thấy các ngươi biểu hiện lòng trung thành, ngược lại là những người có giao tình bình thường, đứng ra lên tiếng vì Phế thái tử.”
Không ai dám hé răng.
Kỳ thật là Khang Hy quá đay nghiến họ, Thái tử gặp nạn, dù là ai cũng sẽ không nghĩ đến việc nhào vào, huống hồ Thái tử là vì bức vua thoái vị mới bị phế, ai dám tiếp tục ủng hộ một Thái tử như vậy, nếu bị chụp mũ tội danh mưu nghịch tạo phản, đúng là không oan uổng chút nào.
Vương Diễm, Đông Quốc Duy và Dận Chân có can đảm thượng tấu đề cử Dận Nhưng trong tình huống như vậy, người trước là vì một lòng ủng hộ chính tông, còn hai người sau đã đi theo Hoàng thượng lâu ngày, phần nào hiểu rõ tính tình của ông.
Tuy rằng Dận Tự biết kiếp trước Phế thái tử sẽ được tái lập, nhưng giờ lại không thể làm gì khác, lúc Thái tử bức vua thoái vị từng cố ý hãm hại hắn, tạo ra dấu hiệu giả, để khiến Khang Hy nổi lòng nghi ngờ, nếu hắn lại đi đề cử Dận Nhưng, khó tránh khỏi lưu lại tâm bệnh trong Khang Hy, cho nên con đường này Dận Chân đi được, hắn lại đi không được.
Khang Hy tỏ thái độ nổi giận, thấy không ai lên tiếng, nhưng tức giận không vì vậy mà tắt, chỉ lạnh lùng nói: “Truyền Dận Nhưng.”
Phế thái tử đã chờ sẵn bên ngoài từ lâu, thái giám truyền lời nối tiếp nhau, chẳng mấy chốc người đã tới.
Mặt Dận Nhưng có hơi gầy gò tái nhợt, nhưng vẫn không giấu được thứ phong thái riêng biệt trong máu y, ngay cả y phục trắng thuần, cũng có thể khiến người đối diện chỉ cần lướt qua cũng phải chú ý tới y.
“Đứng lên.” Khang Hy nhìn y. “Vương Diễm, Đông Quốc Duy, Dận Chân, đều thượng tấu xin tái lập con làm Thái tử, bản thân con thấy thế nào?”
Dận Nhưng sắc mặt không đổi, đến cả giọng nói cũng tỏ ra bình thản: “Nhi thần nghiệp chướng nặng nề, vô đức vô năng, không dám đảm đương trọng trách này, tình nguyện suốt đời thắp đèn cầu nguyện, tụng kinh niệm phật, chuộc tội.”
Câu trả lời này của y không có gì bất ngờ, bất ngờ chính là câu nói tiếp theo của Khang Hy.
“Cổ nhân viết, biết sai sửa sai, không gì sánh bằng, Dận Nhưng đã biết ăn năn, trẫm tin tưởng y có thể nói lời giữ lời, nghe chỉ, trả Dận Nhưng về Dục Khánh Cung tĩnh dưỡng.”
Lời vừa nói ra, đại đa số mọi người đều giật bắn, đến cả Dận Nhưng cũng không giấu được nét kinh ngạc trên mặt.
Những lời này, là có ý gì?
Có lẽ có người còn mơ hồ, nhưng có người, trong lòng đã rõ.
Hồn bay phách lạc nhất chính là Dận Chỉ, hắn không sao hiểu được, ý chỉ thương nghị lập người kế vị là do Khang Hy đưa ra, nhưng nay Đại A ca bị tù tội, Dận Nhưng bị phế, ngư ông đắc lợi vốn phải là hắn, đề cử Thái tử, tâm điểm của mọi người cũng là hắn, tại sao kết quả, tình thế nghịch chuyển, hắn trở thành kẻ bị ruồng rẩy?
Tan triều, bắt đầu ầm ĩ huyên náo khi quay về lại im hơi lặng tiếng.
Cung tiễn Khang Hy rời đi, mọi người lục tục ra khỏi đại điện, Đông Quốc Duy lúc nghiêng người lướt qua Dận Tự, nói một câu đa tạ Bát gia, gần như không nói thành tiếng.
Dận Tự khẽ nhếch môi.
Lợi cho người, là lợi cho mình.
Hắn làm vậy, chẳng qua vì bảo toàn bản thân, nếu Đông Quốc Duy vẫn nhìn sai tình thế như kiếp trước, chỉ sợ kết quả đến cả hắn cũng bị liên lụy kéo xuống nước theo.
Ra đến cửa cung, Dận Chân rời đi trước nhưng lại đang ở đấy, gương mặt ôn hòa, chắc tâm tình không tệ.
“Tự ca dạo gần đây mặt mày rạng rỡ, phải chăng quý phủ vừa rước thêm người mới?” Dận Tự cười ghẹo y.
Người nọ mỉm cười, đợi hắn đến gần, ghé tai nói nhỏ: “Lòng huynh thuộc về ai, lẽ nào đệ không biết?”
Gương mặt thanh tú của Liêm Quận vương ửng đỏ, không tiếp tục ý định ghẹo y nữa.
Dận Chân cũng âm thầm đắc ý.
Tâm địa của người này, y đã sớm nhìn thấu, ngoài cứng trong mềm, chỉ có thể dùng ngọt, không thể dùng cứng, dường như sau lần bày tỏ trong hẻm nhỏ, đã có thu hoạch ngoài ý muốn.
“Đến phủ huynh một chuyến đi, có chuyện muốn nói với đệ.”
Dận Tự nghĩ bụng chắc có liên quan đến buổi thượng triều hôm nay, vừa hay hắn cũng có chuyện muốn nói với y, bèn gật đầu đồng ý.
Hai người cưỡi ngựa xuyên qua phố xá sầm uất, trở về Ung Thân vương Phủ, đã có hạ nhân chờ sẵn ở cửa, hầu hạ họ xuống ngựa vào phủ.
Thẩm Trúc Đới Đạc chắc đã nghe được tiếng gió, đứng chờ sẵn trước thư phòng, thấy Dận Chân dẫn theo Dận Tự, không khỏi nhìn nhau, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Theo họ, dù đôi huynh đệ này tình cảm có tốt tới đâu đi nữa, đến cuối cùng cũng khó tránh khỏi trở thành đối thủ, tình thế hiện tại, cần phải thương thảo đối sách cẩn thận, Liêm Quận vương về cùng chủ tử nhà mình, chỉ không biết là do chủ tử mời, hay đối phương tự tới.
“Tứ gia, Bát gia.”
Hai người có địa vị đặc biệt ở vương phủ, vì vậy chỉ chắp tay thi lễ.
Dận Tự cười nói: “Hai vị chẳng lẽ là người thính tai?”
Câu nay mang thâm ý sâu sắc, hai người Thẩm Đới nhìn nhau, lại nhìn về phía Dận Chân.
Dận Chân chỉ cười: “Vào phòng hẳn nói.”
Đợi mọi người vào phòng ngồi xuống, dâng trà xong xuôi, Dận Chân liền lên tiếng trước: “Dận Tự, tình thế hiện tại, đệ có tính toán gì không?”
Dận Tự cười, cũng không giấu giếm y: “Tứ ca nói vậy chắc trong lòng đã có sẵn phương án, không ngại nói trước chứ?”
Dận Chân lườm hắn: “Hôm nay lúc thượng triều Đông Quốc Duy đề cử Phế thái tử, chẳng lẽ không phải do đệ chỉ điểm?”
Dận Tự gật đầu cười: “Là đệ, thật ra vốn đệ cũng định đề cử hắn, đáng tiếc lần trước bị hắn hãm hại, để tránh Hoàng a mã sinh nghi, lần này đề cử ai cũng được, chỉ không thể là hắn.”
Dận Chân cười như không cười: “Hử, vậy sao đệ không đề cử huynh?”
Dận Tự cầm chung trà lên nhấp nhẹ: “Đề cử huynh, chẳng khác nào đẩy huynh vào hố lửa, nếu huynh chịu, chốc nữa đệ lại tiến cung nói với Hoàng a mã.”
Ngữ điệu của hắn thản nhiên, Dận Chân cũng hỏi rất tùy ý, hai người một hỏi một đáp, trong lời nói mang theo sự ăn ý.
Thẩm Trúc càng nghe càng quái, mấy lần há miệng muốn hỏi, Đới Đạc lại thông suốt đôi chút, cũng cười theo: “Vậy để tôi đoán người Bát gia đề cử là ai.”
Thấy Dận Tự gật đầu, y liền nói: “Thân mẫu của Đại A ca – Huệ Phi – là dưỡng mẫu của Bát gia, nếu Bát gia muốn tự bảo vệ bản thân, chắc chắn không đề cử y, Ngũ gia, Thất gia trước nay không hỏi đến chính sự, khả năng không lớn, Cửu gia Thập gia xem Bát gia như thiên lôi sai đâu đánh đó, hiển nhiên không phải, nếu cũng không phải Phế thái tử hoặc Tứ gia, vậy chắc là Tam gia?”
Dận Tự cười nói: “Đã sớm nghe Đới tiên sinh trí tuệ hơn người, hôm nay gặp mặt, quả nhiên phi phàm.”
Đới Đạc vội đứng dậy đáp lễ: “Bát gia quá khen, hổ thẹn không dám nhận.”
“Có điều có một chuyện ngươi nói sai rồi, cửu đệ thập đệ, cũng không phải mọi chuyện đều nghe theo ta, chẳng qua ta thân là huynh trưởng, nếu có gì có thể chiếu cố chúng, thì không thể mặc kệ.”
Đới Đạc không đoán được ý của hắn, chỉ vâng dạ cười, cũng không nói tiếp.
Dận Tự thấy hai người tuy cười nói như không, nhưng vô hình trung để lộ tư thế phòng bị, không khỏi cười nhạt, nói với Dận Chân: “Tứ ca mang đệ đến gặp họ, là có chuyện muốn nói với đệ sao.”
Dận Chân trầm ngâm không trả lời, lát sau mới nói: “Mặc dù Thái tử có dấu hiệu được tái lập, nhưng chưa chắc mai sau không có biến cố, bản thân đệ, có tính toán gì không?”
Thẩm Trúc và Đới Đạc thất sắc nhìn nhau, chủ tử nhà mình hỏi cực kỳ thẳng thắng, đó chẳng phải hữu ý vô tình để lộ dã tâm của bản thân, nếu Liêm Quận vương lấy đó làm nhược điểm, chỉ e vị trên cao kia tuyệt đối sẽ không tha.