CHƯƠNG 24: TÚ NỮ
Tuyển tú Thanh Triều có một bộ chế độ độc lập của nó, một năm tiểu tuyển, ba năm đại tuyển.
Tiểu tuyển do phủ nội vụ chủ trì, tú nữ được tuyển thuộc nô bộc Tam Kỳ, những tú nữ này tuyển vào làm cao lắm là tạp dịch hậu cung, cũng không phải không có khả năng thăng lên hàng Phi Tần, nhưng số lượng khá ít ỏi, thân phận cũng không cao, như Lương Tần là một điển hình. Mà nàng vì xuất thân mang tội nên so với nô bộc bình thường còn thấp hơn một bậc, đây cũng một trong những nguyên nhân rất quan trọng khiến Dận Tự từ nhỏ nhận hết mọi lạnh nhạt.
Đại tuyển do Hộ bộ chủ trì, tuyển tú nữ Bát Kỳ, trong những tú nữ này không thiếu người xuất thân cao quý, có người được tuyển thành hoàng hậu tần phi, cũng có người sau cùng được tứ hôn cho hoàng thân quốc thích.
Năm nay đến phiên đại tuyển, chế độ Thanh Triều, phàm là nữ tử gia đình Bát Kỳ tròn mười ba đến mười sáu tuổi, trừ khi bị tàn tật không thì phải tham gia tuyển tú, dù là nữ nhi của công chúa được gả cho hoàng thất sinh ra, cũng phải thông qua bước tuyển tú này mới được phép tiến hành hôn phối.
Đại đa số những kẻ không từ thủ đoạn để đưa nữ nhi của mình vào cung không nhất định muốn các nàng được làm phi tần của Hoàng đế, mà là có ý định gả cho các Hoàng a ca hay con cháu hoàng thất.
Chỉ cần bên trên có nương nương quen biết, nói tốt mấy câu, sau thì do hậu phi và Hoàng đế nói một tiếng, chỉ cần thân phận tương xứng, tú nữ đó cũng không phải Hoàng đế đặc biệt yêu thích, muốn phối cho vị hoàng thất vừa ý nào cũng không phải việc gì khó.
Khang Hy năm nay ba mươi tám, đúng độ tuổi khỏe mạnh như mặt trời ban trưa, ông bản lĩnh cường thế, năng lực xuất chúng, tướng mạo cũng không phải xấu xí khó coi, hiển nhiên có không ít thiếu nữ âm thầm ái mộ, chưa kể Tam A ca, Tứ A ca, Ngũ A ca cũng sắp tới tuổi tứ hôn, còn Thất A ca, Bát A ca tuy còn nhỏ nhưng cũng không vì vậy mà ảnh hưởng đến sự quan tâm của Hoàng đế dành cho họ, ban cho một hai Trắc phúc tấn, đến lúc đó chỉ cần sinh được một đứa, địa vị lập tức như diều gặp gió, sau cho dù Đích phúc tấn được chỉ hôn vào phủ, cũng không lay chuyển được địa vị người tới trước.
Cho nên tuyển tú năm nay đặc biệt sôi nổi.
Lúc Dận Tự được Huệ Phi gọi đến, trong lòng đang suy tư nguyên nhân dạo gần đây tính tình Dận Chân ngày càng cổ quái.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có lời giải. Dận Chân sắp đại hôn, cũng từng bước tham gia chính sự, Đại A ca bận cùng Thái tử đấu đá, không ai để ý đến y, hết thảy rất thuận lợi, còn có chuyện gì có thể khiến y mất hứng chứ?
Chẳng lẽ là từ bên Đức Phi sao?
Vào Chung Túy Cung mới phát hiện ngạc nương của mình cũng đang ở đó.
“Thỉnh an Huệ ngạc nương, thỉnh an ngạc nương.”
“Dận Tự,” Huệ Phi vẻ mặt ôn hòa, “Ngày tuyển tú sắp đến gần, trong lòng con có vừa ý nữ tử nào không, cứ nói thẳng với chúng ta, chỉ cần ta có thể giúp gì sẽ dốc hết sức giúp con.”
Dận Tự sửng sốt, trăm triệu lần không ngờ việc Huệ Phi muốn nói chính là việc này.
Hắn chỉ lo nghĩ Dận Chân năm nay đại hôn lại quên mất bản thân cũng đã mười một, trong mắt người ngoài đã tới độ tuổi có thể lựa chọn Trắc phúc tấn hoặc Thứ phúc tấn rồi.
Nghĩ vậy, không khỏi có chút dở khóc dở cười, vội nói: “Dận Tự tuổi còn nhỏ, chỉ một lòng chuyên tâm học hành, không có tâm tư nào khác.”
Hắn biết Huệ Phi muốn giúp Đại A ca lôi kéo mình, hiển nhiên sẽ thay hắn chọn mấy nữ tử thuộc phía mẹ của nàng, chỉ là đến cuối ra sao vẫn phụ thuộc vào quyết định của Hoàng a mã.
Bản thân mình kiếp trước lúc chưa lấy Dục Tú làm Đích phúc tấn cũng không có tiểu thiếp hay thiếp thất nào khác, nên toan tính của Huệ Phi dĩ nhiên nhất định thất bại.
Huệ Phi thấy hắn nói vậy cũng không để ý, chỉ cho rằng tiểu hài tự ngại ngùng, quay đầu qua cười với Lương Tần: “Muội muội dạy nhi tử thật hay, thủ lễ biết quy củ, chỉ là việc tứ hôn chỉ hôn này cũng là đại sự của con người từ xưa đến nay, không thể câu nệ được, muội muội thân là ngạc nương, không thể lơ là được, phải quan tâm nhiều hơn.”
Lương Tần dịu dàng đáp: “Dận Tự thích nữ tử thế nào, muội thân làm ngạc nương cũng ít khi hỏi đến, chỉ cần bản thân nó thích là đủ rồi, nhưng xem ra lại khiến bên tỷ tỷ lo lắng rồi.”
Huệ Phi thầm lắc đầu, cảm giác Lương Tần nhu nhược quá mức, ngay cả đại sự chung thân của nhi tử cũng không hỏi qua, nếu ngày sau phúc tấn của Dận Tự thân phận hơi cao, tính tình lại khó chung sống, sợ là muốn leo lên cả đầu mẹ chồng, trên mặt vẫn duy trì nét cười: “Muội muội nói sao chứ, bên tỷ vừa hay có mấy tú nữ, gia thế nhân phẩm đều được, đang định cùng muội muội xem xét thử.” lại quay đầu vẻ quở trách nhìn qua Dận Tự: “Nếu con đã bảo không chọn ai, vậy thì để ta cùng ngạc nương con xem qua, dù sao đi nữa con cũng chả thiệt thòi gì.”
Dận Tự cám ơn Huệ Phi, lại bái biệt Lương Tần rồi lui ra.
Cao Minh đang đứng chờ bên ngoài vừa thấy Dận Tự đi ra thì vội vàng đón: “Gia, Hoàng thượng sai người đến truyền lời, bảo ngài qua đấy một chuyến.”
“Có nói là chuyện gì không?”
Cao Minh lắc đầu. “Không nói, chỉ nói không phải chuyện quan trọng gì, nô tài cũng đã cho tiền thưởng rồi.”
Dận Tự gật đầu: “Vậy thì đi thôi.”
Lúc đi ngang qua Ngự Hoa Viên, từ xa xa đã bắt gặp bảy tám thiếu nữ mặc trang phục Mãn đứng xum lại chuyện trò, tóc vấn cài hoa, hiển nhiên là tú nữ năm nay trúng tuyển.
Cao Minh thấy Dận Tự cứ mãi liếc mắt nhìn, nên cười nói: “Gia đừng nóng lòng, có Hoàng thượng ở đây, chắc chắn chỉ hôn một phúc tấn tốt cho ngài.”
Hắn cùng Dận Tự sống chung thời gian dài, tuy rằng trên danh nghĩa là chủ tớ nhưng về mặt tình cảm không thể so với bình thường, lúc riêng tư nói ít câu vui đùa, vậy nên lúc này nói ra câu trêu chọc Dận Tự cũng chỉ liếc xéo hắn rồi thôi: “Bát gia của ngươi vẫn còn nhỏ, không có tâm tư này, ngươi đừng có mà hùa theo ồn ào.”
Hai người đang cười nói, bên nhóm tú nữ cũng đang đi về phía này, nơi này rộng rãi cây cối lại um tùm, các nàng cũng không chú ý tới chủ tớ hai người.
Trong đó có một tú nữ bước ra từ mọi người, vung vẫy khăn bước đi, dường như biểu hiện mình không cùng đẳng cấp với người khác.
Nàng thấy ánh mắt của mọi người đều hướng về phía mình, lòng thầm đắc ý, càng đi hăng say hơn.
“Dáng đi của tỷ tỷ rất đẹp, phải nói thế nào nhỉ, yểu điệu thướt tha.” một tú nữ khác cười duyên nói.
“Tỷ cũng phải ở nhà học suốt một năm, bị ngạc nương ép, mới đi được dáng điệu thế này đấy chứ.”
“Nói cũng đúng, ngày trước tuyển tú bị ngạc nương thao thao bất tuyệt, tuy rằng trong phủ vốn nhiều quy củ, nhưng vào cung rồi, mới biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, quả đúng một khắc cũng không dám lơ là.”
Chúng nữ tử mồm năm miệng mười đứng chuyện trò, giọng oanh vàng lảnh lót, tràn đầy khờ dại hồn nhiên, Dận Tự nghe được chỉ biết mỉm cười.
Vòng qua hàng cây, hai người Dận Tự vừa hay đụng phải nhóm nữ tử.
Mọi người bất chợt thấy từ sau hàng cây một thiếu niên mới lớn đi ra không khỏi đều nhất thời hoảng sợ.
Tú nữ vừa rồi trình diễn dáng đi, đang đưa lưng về phía hắn nhìn thấy nét mặt của mọi người cũng vội xoay người lại, nhưng đôi hài dưới chân lại không theo kịp tốc độ của nàng, chỉ nghe “A” một tiếng, tiếp đó người đã ngã xuống.
Dận Tự đành dừng bước, đứng cách một khoảng không xa không gần, dịu dàng hỏi: “Cô nương không sao chứ?”
Nhìn tuổi tác và y phục của hắn, dù không phải Hoàng a ca, cũng có thể là công tử hoàng thất nhà nào, nhóm tú nữ không dám quá phận, vội vàng nhún người hành lễ, tú nữ bị ngã kia cũng ráng nén nước mắt, nhờ mọi người dìu mới miễn cưỡng đứng dậy được, cúi đầu nói: “Đa tạ, không sao cả.”
Dận Tự lắc đầu, nhìn thấy tú nữ kia đứng không ổn, nói: “Gọi Thái y đến xem thử đi, để lỡ ngày tuyển tú thì không hay lắm.”
Tuổi hắn không lớn, nói chuyện lại già dặn chững chạc như thế, khiến không ít tú nữ phải liếc mắt nhìn, mọi người vừa liếc nhìn thì bất chợt có một người nhỏ giọng gọi: “Ứng Bát?”
Từ hơn một năm trước sau khi ở trên đường tình cờ hội ngộ ba huynh đệ Dận Tự, Ô Lạt Na Lạp thị có ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với cách nói chuyện của tiểu thiếu niên này, đồng thời rất có thiện cảm, lúc này đây nhìn thấy, dù dáng người đối phương đã cao lên một ít, nàng vẫn liếc mắt qua đã nhận ra.
Dận Tự nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, nhìn thấy nữ tử vừa lên tiếng, cũng khẽ giật mình, một câu tứ tẩu tới bên miệng lại vội nuốt xuống, cười nói: “Hóa ra là Cách cách của nhà Ô Lạt Na Lạp thị, hạnh ngộ.”
Ô Lạt Na Lạp thị không ngờ tới lại ở nơi đây tình cờ gặp được hắn, sau một hồi ngạc nhiên chỉ bật thốt một câu: “Đệ cao.”
Gặp nhau dưới tình cảnh này, lòng nàng vốn mang chút bối rối nên đã quên khuấy việc hỏi thân phận của đối phương, nhưng nhà nàng gia giáo tốt, nhanh chóng phản ứng lại, thoạt nhìn vẫn dáng vẻ thoải mái nhã nhặn như trước.
Dận Tự không chú ý tới vẻ khác thường của đối phương, chỉ cười gật đầu chào, vì được Khang Hy triệu kiến, hắn không dám nán lại lâu, gọi hai tiểu thái giám đến dìu tú nữ bị thương đi nghỉ ngơi, rồi vội vàng bỏ đi.
Ô Lạt Na Lạp thị dõi theo bóng dáng của hắn, trong lòng thoáng hiện một tia buồn bả.
Đã hơn một năm không gặp, vốn là một hài đồng nhỏ xíu, hiện giờ đã phảng phất bóng dáng một thiếu niên tuấn tú, nhưng dung mạo cách nói chuyện thì vẫn một bộ dạng ông cụ non như trước, dường như cơ bản chưa từng thay đổi.
Ứng Bát rõ ràng là tên giả, hắn có thể xuất hiện ở đây, thân phận tất nhiên không phải bình thường, chỉ là ban nãy nàng không hỏi, sợ rằng mai sau cơ hội tái kiến cũng cực kỳ nhỏ bé.
Thôi, nàng đã là người chờ được tuyển, mọi việc không do mình, còn suy nghĩ nhiều làm gì.