CHƯƠNG 69: XỬ LÝ
Huệ Thiện hai chân bủn rủn, gần như ngã quỵ xuống, cười gượng nói: “Đã trễ vầy rồi, sao Bát gia còn ở đây?”
“Ta, là đến để xem kịch.” Dận Tự cười, bưng chung trà trên bàn lên hớp hờ một ngụm. “Hơn nửa đêm ngươi ở trên nóc nhà dở ngói, có mệt không?”
Huệ Thiện tim đập dữ dội, sắc mặt trắng bệch, nhất thời không nghĩ ra được biện pháp thỏa đáng để xử lý tình thế này, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người A Lâm và Long Khoa Đa không biết từ đâu nhảy ra, đứng phía sau Dận Tự.
Người mới vừa rồi còn say mèm, lúc này đang đứng nhìn gã cười lạnh.
“Giỏi lắm tiểu tử, còn dám chuốc rượu ta!” A Lâm xắn tay áo đi về phía gã, Huệ Thiện vô thức thối lui ra sau, nhưng thình lình bị đạp mạnh vào bụng, ngã ngửa, Long Khoa Đa tiến lên đóng cửa phòng, xong hai người họ hợp sức trói Huệ Thiện lại.
“Bối Lặc Gia! Bát gia!” Huệ Thiện bắt đầu kêu gào. “Nô tài bị oan, nô tài chỉ là thấy nhà trọ này không an toàn, nên đi quan sát xung quanh, sợ có kẻ xấu ám toán Bát gia, cớ sao Bát gia lại nghĩ oan cho nô tài . . .”
Lời còn chưa dứt, đã bị nhét miếng vải vào miệng, gã chỉ có thể trợn to mắt, ư ư a a.
“Nửa đêm canh ba, ngươi sợ người ta không biết đường, chạy đến nhìn dáng vẻ thảm hại này của tiểu tử nhà ngươi sao?” A Lâm cười gằn, siết tay kêu rắc rắc. “May mà Bát gia bảo ta theo dõi ngươi, không thì ta cũng không phát hiện tiểu tử nhà ngươi đúng là hạng ăn cây táo, rào cây sung!”
Huệ Thiện lắc đầu như trống bỏi.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Dận Tự nói: “Lấy miếng vải trong miệng gã ra.”
A Lâm tiến lên, hùng hổ giật miếng vải trong miệng gã ra.
Huệ Thiện cũng không dám ồn ào, chỉ thở hổn hển, giọng khàn khàn gọi: “Bát gia . . .”
Tiết trời tháng tám, Dận Tự vẫn không hề vội vàng xao động, dù gấp nhưng vẫn thong dong nói: “Ngươi là người của ai?”
Đối diện với ba đôi mắt sắc lẻm, Huệ Thiện cũng không dám dối gạt nữa, không còn cách nào khác đành khai: “Nô tài là người của Vạn tuế gia, phụng lệnh Vạn tuế gia, đi theo, đi theo giúp đỡ Bát gia!”
Đi theo giúp đỡ? Chỉ e là giám sát mà thôi.
Long Khoa Đa khẽ cau mày, lại nghe Dận Tự cười khẽ: “Người của Hoàng a mã, sao có thể là hạng người như ngươi, ngươi dám giả truyền thánh chỉ, vậy cũng đừng trách gia lòng dạ độc ác.”
Dận Tự tuy cười, nhưng Huệ Thiện rõ ràng nhìn thấy sát ý ánh lên trong mắt hắn, trong lòng rét run, biết Bát gia không phải là hạng người hiền lành có thể ức hiếp như vẻ bề ngoài của hắn.
“Nô tài khai! Nô tài là nhận hối lộ của thương nhân buôn muối Dương Châu, giúp chúng dò hỏi tung tích của hai phụ tử kia, để chúng có thể sớm bàn tính kế sách!”
“Nếu thế, xem như ngươi chết cũng không oan uổng gì, A Lâm, động thủ.” Dận Tự hờ hững xoay nhẫn ngọc trên tay, đây là vật trước khi đi Dận Chân tặng cho hắn, y nói nó đã được Kinh Phật độ hóa, có thể xua tai tránh nạn, Dận Tự cũng không tin những thứ này, nhưng lòng tốt của Dận Chân, hắn không nỡ từ chối.
“Dạ.” A Lâm nhe răng cười, bước lên từng bước.
Huệ Thiện hoảng sợ, giọng nói đã mang theo nức nở: “Nô tài khai, nô tài là người của Thái . . .”
Dận Tự lập tức gằn lớn tiếng: “Câm miệng, đầu tiên ngươi nói là bản thân phụng lệnh của Hoàng thượng, tiếp đó thì nhận hối lộ của thương nhân buôn muối, giờ lại còn dám kéo nhị ca của ta vào, hạng nô tài không biết trên dưới như ngươi, chết một vạn lần cũng không đáng tiếc!”
A Lâm nhanh nhạy biết nhìn tình hình, vào lúc Huệ Thiện nói được một nửa, đã lấy miếng vải lúc trước nhét lại vào miệng gã.
Trong phòng ngoại trừ Huệ Thiện hiện như cá nằm trên thớt, hai người còn lại đều nhìn về phía Dận Tự, không gian im ắng đến gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Chuyện đến đây thì đã quá rõ ràng rồi.
Huệ Thiện phụng lệnh Thái tử đi theo Dận Tự, đương nhiên là muốn đề phòng hắn làm một số chuyện vượt quá giới hạn, trường muối là kho báu của Thái tử ở Giang Nam, không thể để xảy ra sơ xuất, cho nên lúc gã nghe thấy hai người hộ làm muối được A Lâm cứu, lại còn là nhân chứng có thể khuấy đảo trường muối, liền cảm thấy hoảng sợ, ngoài cách nửa đêm leo nóc nhà dở ngói thì không còn cách nào khác, nhưng nào ngờ đây là cái bẫy do Dận Tự bày sẵn, chỉ đợi gã sa vào.
“Long Khoa Đa, việc này ngươi cho rằng phải xử lý thế nào?”
Long Khoa Đa mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không ngờ Dận Tự lại bất ngờ đặt vấn đề, thoáng lặng người, hồi lâu sau mới đáp: “Nô tài cho rằng, không bằng Bát gia viết một tấu chương, trình tấu tình huống thực tế, khẩn xin Vạn tuế gia xử lý.”
Hiện tại hắn cuối cùng đã hiểu, tại sao phụ thân lại coi trọng vị Bát gia này như vậy.
Chỉ là trước mặt có một vấn đề khó xử, Huệ Thiện, giết không được, thả không xong, mà hắn và A Lâm làm tùy tùng đi theo Dận Tự, đã vào thế bị kẹt trên cùng một con thuyền.
Dận Tự gật đầu: “A Lâm, ngươi trói gã lại cho đàng hoàng, đợi ta thượng tấu xin chỉ thị của Hoàng thượng, rồi quyết định sau.”
Không phải hắn không nghĩ tới việc giết Huệ Thiện để diệt khẩu, nhưng A Lâm và Long Khoa Đa, đều không phải là tâm phúc của mình, một ngày để lộ ra ngoài, sẽ có hậu hoạn khó lường, cho nên xin chỉ thị của Khang Hy, đã thành biện pháp duy nhất.
Huệ Thiện rõ ràng hơn ai hết, gã là gián điệp Thái tử gài bên cạnh Dận Tự, nhưng một khi gã bị bại lộ, chỉ e rằng người đầu tiên không tha cho gã, chính là Thái tử.
Một khi Dận Tự trình tấu này lên, hắn mới thật sự là không còn đường sống.
Mắt thấy A Lâm đang đi về phía mình, Huệ Thiện gập người, hai tay bị trói ra sau, cũng không cản nổi gã tự đập đầu xuống đất, chẳng mấy chốc trán đã rỉ máu, gấp gáp đến độ ư ử thành tiếng, nhưng do miệng bị nhét vải, không thể nói thành lời.
A Lâm dùng cán đao đập vào sau ót gã, khiến gã bất tỉnh.
Hắn với Huệ Thiện không hề hạ thủ lưu tình, đừng nói giữa hai người trước đấy không có gì đáng gọi là giao tình, chưa kể giả như bản thân thật sự bị gã chuốc say, thế nào cũng trốn không thoát tội danh lơ là chức trách.
Tấu chương được đưa đi ngay trong đêm, Dận Tự không đoán được suy nghĩ của Khang Hy, cho nên phải dùng chút thủ đoạn trong tấu chương, hắn không hề đề cập đến Thái tử, chỉ nói Huệ Thiện trước thì giả mạo hoàng lệnh, sau thì nói là nhận hối lộ của thương nhân buôn muối, do hắn là ngự tiền thị vệ, bản thân không dám tự tiện xử quyết, khẩn xin Khang Hy giải quyết.
Dù đang chời hồi âm của Khang Hy, thì phía trường muối vẫn phải tiếp tục điều tra, vừa mới qua ngày thứ hai, Tào Nhạc Hữu lại tới mời hắn, vừa hay đúng ý Dận Tự.
Không thấy bọn người Long Khoa Đa lúc nào cũng như hình với bóng của Dận Tự, Tào Nhạc Hữu hơi ngạc nhiên hỏi: “Ồ, hai vị thị vệ của Ứng huynh đâu?”
Dận Tự cười đáp “Đi với Tào Huynh, còn cần thị vệ làm gì, ta cho họ nghỉ ngơi nửa ngày, để họ đi tìm chút thú vui cho mình.”
Tào Nhạc Hữu gật đầu. “Đúng lúc ta cũng có chuyện muốn nói với Ứng huynh, ta đã đặt thuyền hoa ở gần đây, trên đấy còn có ca nữ đàn hát, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Dương Châu thanh lâu nhiều, thuyền hoa càng nhiều.
Nói là thuyền hoa, nhiều lắm chỉ là một con thuyền nhỏ, vào đêm, thấp một hai ngọn nến, xuôi chiều sông nhỏ, tiếng hát của ca nữ như từ chốn xa xăm truyền đến, khiến người người vương vấn nhớ nhung, đây cũng là phần đặc sắc của Dương Châu.
Thuyền hoa do Tào Nhạc Hữu tìm đương nhiên là xứng với cái gọi là thuyền hoa, tinh xảo nhưng không xa hoa, một thiếu nữ thân vận y phục đơn giản, tay ôm tỳ bà đứng ở mũi thuyền, phía sau có một tỳ nữ đi theo, thấy hai người lên thuyền, đều cúi người hành lễ.
“Tào đại gia.”
Tào Nhạc Hữu gật đầu, quay qua giới thiệu với Dận Tự: “Người này chính là Tố Tố cô nương, tài nghệ rất tuyệt, nếu lát nữa Ứng huynh có hứng, có thể bảo nàng chơi một khúc.”
Dận Tự đi theo y vào khoang thuyền ngồi xuống, hoa quả và điểm tâm đã được dọn đầy bàn sẵn, hai người đều không vội vã mở lời, thiếu nữ gẩy đàn, ngâm nga cất giọng.
“Phải chia lìa, trừ khi trời thành đất —— phải chia lìa, trừ khi đông thành tây —— phải chia lìa, trừ khi quan thành lại —— nếu người không thể rời ta —— ta sao có thể bỏ người ——”
Tào Nhạc Hữu khẽ nhăn mày. “Đêm nay trăng thanh gió mát, hãy hát những bản êm tai.”
“Dạ.” Thiếu nữ rủ mắt, điệu nhạc thay đổi, lại lần nữa cất giọng: “Bích yên trung, minh nguyệt hạ, tiểu đĩnh thùy luân sơ bãi, xuân phong mãn hoài . . .”
Bản nhạc này giai điệu nhẹ nhàng hơn nhiều, lại man mác cảm giác xa xăm không màng nhân thế, Dận Tự khẽ cười: “Ai cũng nói điệu hát dân gian của Dương Châu có một không hai trong thiên hạ, quả thật không giả.”
“Ứng huynh quá lời.” Tào Nhạc Hữu nâng ly, trông hơi ngại ngùng nói: “Ta uống không giỏi, chỉ có thể hết ly này, mong Ứng huynh thứ tội.”
“Tùy khả năng là được rồi.” Dận Tự nói, nâng ly uống cạn một hơi.
Sau khi kết thúc, ca nữ thấy hai người có việc muốn bàn bạc, nên thức thời đứng dậy hành lễ, lui ra ngoài.
“Nói đến ta có chuyện phải xin lỗi Ứng huynh rồi, chuyện lần trước huynh nói muốn mua ngọc khí, vốn ta đã hứa với huynh, đi tìm gia phụ thương lượng, nhưng khổ nỗi mấy ngày gần đầy gia phụ đang bận việc quan trọng . . .”
Tào Nhạc Hữu vốn không quen nói dối, lời vừa ra khỏi miệng, mặt đã nóng bừng.
Dận Tự mỉm cười, nhìn có vẻ không hề tức giận. “Vậy thì đành thôi, ta cũng chỉ là đến Dương Châu để mở mang kiến thức, trưởng bối trong nhà cũng không ép buộc ta nhất định phải thành công, có thể kết bạn với người như Tào huynh, mới là chuyện còn lời hơn cả buôn bán đấy.”
Hai người lại cùng nhau hàn huyên tiếp, bất tri bất giác đã cạn bốn năm ly, chủ đề trò chuyện dần dần mở rộng.
Tào Nhạc Hữu than thở: “Không biết sao, ta gặp Ứng huynh, thì đã có cảm như nhất kiến như cố, không dối gạt gì huynh, ta thật sự đang rất lo lắng.”
“Huynh thử nói ra xem?”
Tào Nhạc Hữu mở miệng, nhưng không biết phải bắt đầu nói từ đâu, hơn nữa việc này, vốn không thể nói với người ngoài, nhưng chính y không người để tỏ bày, để đến giờ bức bối lòng không thở nổi, cuối cùng vẫn chỉ lắc đầu, lại rót một ly khác, phiền muộn cầm ly lên uống.
Tuy rằng y thích đọc sách, nhưng với những chuyện xảy ra trong nhà, không phải y hoàn toàn không biết gì như trong suy nghĩ của Tào Chân, cho nên ngày hôm trước mới có thể nói vậy với phụ thân y, đáng tiếc phụ thân nghe không lọt tai, ngược lại cho là y đang nói lời hù dọa.
Dận Tự thấy y không nói gì, liền nói: “Ta ở Dương Châu được mấy ngày, có chút chuyện muốn nói với Tào huynh, lại sợ hơi đường đột.”
Tào Nhạc Hữu vội nói: “Xin cứ nói.”
“Thuế thiên hạ chia làm ba phần, Giang Nam chiếm hai phần, thuế Giang Nam chia làm ba phần, thì Lưỡng Hoài lại chiếm hết hai phần, mà thương nhân buông muối ở Lưỡng Hoài là giàu nhất, tục ngữ có câu, cây to đón gió, tuy vinh hoa phú quý là điều người người cả đời truy cầu, nhưng nước đầy ắt tràn, hơn nữa chưa chắc đã là chuyện tốt, . . .”
Tào Nhạc Hữu gật đầu, có cảm giác như đã gặp được tri kỷ. “Ứng huynh nói rất đúng, ta cũng nghĩ như vậy, cho nên mới cực lực khuyên gia phụ hãy dừng tay, đáng tiếc . . .” Y lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Lên thuyền dễ rời thuyền khó, những chuyện thế này đâu thể nào nói dừng tay là có thể dừng, đừng nói bản thân luyến tiếc vinh hoa phú quý, ví như bỏ được, quan viên Lưỡng Hoài há sẽ buông tha cho Tào gia, càng khỏi nói đằng sau còn dính líu tới vị Thái tử đang ngự ở kinh thành.
Dận Tự châm một mồi lửa, thấy đối phương đã dao động, liền im lặng, cười cười chuyển đề tài.
————
Dận Chân từ chối nữ tử do Uy Luân đưa tới, sau đó mấy đêm liên tiếp đều ngủ không ngon, nhưng không phải vì không ai chung gối, mà là vừa nằm xuống sẽ lại mơ, trong mơ hư hư ảo ảo, nhưng đều là hình bóng của Dận Tự.
Y thật sự tẩu hỏa nhập ma rồi.
Dận Chân thầm cười khổ, tiếng của Tiểu Cần chợt vang lên. “Gia, tượng đất này nặn nhìn rất thật rất có hồn, nếu có thể đem về phủ thì hay quá.”
Hoàn thành nhiệm vụ Khang Hy giao, sớ cũng đã trình, theo đúng hành trình thì không cần vội vã lên đường, có thể hai ngày sau về cũng được, Dận Chân thấy có thời gian rảnh, từ chối lời mời chiêu đãi của Uy Luân, y chỉ dẫn theo mỗi Tiểu Cần ra ngoài dạo quanh.
Trùng hợp đúng vào ngày hợp chợ, trên đường người qua kẻ lại tấp nập nhộn nhịp, Dận Chân không thích ồn ào, đi chưa được một lúc đã muốn về, lúc này nghe Tiểu Cần gọi, trong lòng lại hơi dao động, liếc qua sạp tượng đất đã đi qua.
“Khách quan có muốn nặn thứ gì đó, mang về cho hài tử chơi không, cũng vui lắm đấy.” Người bán hàng rong tươi cười chào đón, nhưng vẫn tiếp tục công việc dang dở trên tay, chỉ lát sau một tượng đất cô nương xiêm y màu vàng tóc vấn cao đã hoàn thành, rất tinh xảo.
Trưởng tử của Dận Chân —— Hoằng Huy, là do Tứ Phúc Tấn sinh, mới sinh được mấy tháng, đương nhiên không biết chơi kiểu tượng đất thế này, Tứ Phúc Tấn tính cách điềm đạm, cũng không giống người sẽ thích chơi những thứ này.
“Ngươi nắn cho ta hai con . . .” Dận Chân nghĩ nghĩ, khoa tay múc chân để diễn tả hình dáng tượng đất y muốn.
“Xong ngay!” Người bán hàng rong động tác nhanh nhẹn, chưa đến nửa nén hương, hai tượng đất đã làm xong.
Tiểu Cần đứng đằng sau há hốc mỏ.
Tay nghề đúng là rất khéo, nhưng hai tượng đất này, nhìn sao thấy giông giống chủ tử và Bát gia.
Dận Chân nhận lấy hai tượng đất, một bên phân phó Tiểu Cần trả tiền.
Gương mặt tươi cười của hai tượng đất rất đáng yêu, dường như không vướng bận ưu phiền, Dận Chân ngắm nghía, khóe miệng cũng vô thức nhếch lên.
————
Về phần Huệ Thiện, hồi đáp của Khang Hy, chỉ có bốn chữ: xử ngay tại chỗ.
Dận Tự nhìn mật chỉ, âm thầm thở dài.
Một điều hiển nhiên, Khang Hy cũng không phải hoàn toàn không xem xét, ông cũng biết chuyện này có khả năng dính dáng đến Thái tử, nên phải cắt đứt mối nối này ngay từ đầu, nói cách khác, Khang Hy vẫn không muốn trừng trị Thái tử, bằng không để Huệ Thiện hồi kinh, chính là nhân chứng rõ ràng như ban ngày.
Không thể không nói, vị Hoàng a mã này, đối xử với Thái tử có thể nói là vô cùng khoan dung, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, luôn luôn nhẫn nại về mọi mặt, dù Thái tử có ở sau lưng làm bao nhiêu việc mờ ám, ông có nghe có thấy, thì cũng không chịu dứt khoát ra tay tàn nhẫn với người nhi tử này, không cần nghĩ cũng biết, những nhi tử khác, hiển nhiên là bị lạnh nhạt, dù kiếp trước vào những năm cuối đời của Khang Hy, đại tướng quân vương thập tứ đệ nhận được hoàng ân, cũng chưa chắc sánh bằng một nửa Thái tử năm nào.
Nếu Hoàng a mã vẫn còn nhịn được không chịu ra tay, thì hắn thân làm nhi tử, việc gì phải tự chuốc khổ đi đóng vai kẻ ác chứ.
Dận Tự khép mật chỉ lại, nói: “Hiện tại hai phụ tử được chúng ta cứu chính là nhân chứng, để lật đổ những kẻ thương nhân buôn muối này, tốt nhất là tìm được vật chứng, để tránh việc tới cuối cùng, hai cha phụ tử kia lật lộng.”
Hai người còn lại trong phòng cũng không thể xem nội dung mật chỉ, đều hướng mắt nhìn Dận Tự, ai ngờ hắn mở miệng, nội dung lại hoàn toàn không liên quan, không khỏi hơi thất vọng.
Long Khoa Đa suy nghĩ trong chớp nhoáng, cũng biết trong đó có uẩn khúc, hắn cố kiềm nén sự tò mò của bản thân, lên tiếng: “Bát gia nói chí phải, chỉ là vật chứng này, trừ khi là các quan viên hay thương nhân kia đồng ý giao ra, bằng không biết đi đâu mà lấy?”
“Quan viên Lưỡng Hoài cấu kết thương nhân buôn muối, chúng nhận hối lội chưa chắc sẽ giữ lại chứng cứ, nhưng những kẻ thương nhân kia thì nhất định sẽ có sổ sách, ghi lại chi tiết rõ ràng những giao dịch qua lại, chỉ cần có thể lấy được sổ sách này, thì mọi chuyện có thể giải quyết dễ dàng.”
A Lâm xen vào: “Tào gia là thương nhân đứng đầu ngành muối, trong nhà nhất định có sổ sách, không bằng để nô tài nghĩ cách lẻn vào Tào gia trộm?”
Dận Tự lắc đầu: “Hạ sách, sổ sách này vô cùng quan trọng, tất nhiên sẽ giấu rất kỹ, dù ngươi có võ công cao cường, thì đi cũng như người mù đốt đèn, mức độ mạo hiểm quá cao.”
Long Khoa Đa nhanh trí nghĩ đến một chuyện, cười nói: “Bát gia, thật chất chúng ta có lẽ đều đang sai hướng.”
“Hửm?”
“A Lâm cứu hai phụ tử kia, bên nha môn Tri phủ còn chưa biết là bị ai cứu, lúc này chúng chắc chắn đang hoảng sợ, không bằng chúng ta biểu lộ thân phận, giết chúng trở tay không kịp.”
“Cách này hay!” A Lâm cũng cười thành tiếng.
Dận Tự suy nghĩ trong chốc lát, cũng gật đầu.
“Lý đại nhân, ngài nói gì đi chứ!” Tri phủ Dương Châu —— Tống Độ, giờ phút này thật sự đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo, đi qua đi lại trong thính đường rộng lớn.
Bốn góc trong sảnh đều đặt băng tảng, trên bàn còn bày trái cây ướp lạnh, dù có thế, mồ hôi lớn như hạt đậu vẫn trượt xuống theo đường nét gương mặt ông.
Tống Độ là tiến sĩ năm Khang Hy thứ hai mươi mốt, nhẫn nhịn hơn mười năm, khó khăn lắm mới được đến Dương Châu béo bở làm Tri phủ, ông ngày nay, đã không còn bóng dáng sĩ tử mộc mạc năm nào vào kinh ứng thí, mấy năm qua sống trong nhung lụa, đã có dấu hiệu béo lên, đôi mắt từng trong suốt, nay cũng đã vẩn đục.
Trong sảnh đường có khoảng năm sáu quan viên đang mặc quan phục, những người chức quan thấp, mặt đầy sợ hãi, còn người cao, thì bất động thanh sắc.
Lý Trần Thường nhịp tay, híp mắt.
“Sợ gì, hai phụ tử đấy, mất thì mất, người nhà của chúng còn nằm trong tay chúng ta, thách chúng cũng không dám nói lung tung, hơn nữa trong địa giới Lưỡng Hoài, có ai không phải người của chúng ta, dù gã có nói, thì có tác dụng gì?”
“Nhưng,” Tống Độ giậm chân nói, “Nhưng mà bản thân hai kẻ đó chính là tai họa ngầm, vậy nên hạ quan đã nói mà, phải giết chúng . . .”
“Ngươi đang trách ta đấy à?” Lý Trần Thường không vui vặn ngược lại.
Tống Độ vội phân bua: “Hạ quan nào dám, chỉ là bên trên nói có khâm sai xuống Giang Nam, đã nhiều ngày qua, vẫn không thấy bóng dáng đâu, rốt cuộc thì . . .”
“Tống đại nhân không cần lo lắng vậy đâu.” Tuần diêm Ngự sử Lưỡng Hoài —— Kiều Hưng Tổ vuốt râu, thong dong nói, “Bình tĩnh đi, giả sử hai người kia không may rơi vào tay khâm sai đại nhân, nhưng chỉ dựa vào lời nói một phía của chúng, khâm sai đại nhân cũng không thể định tội cả đám người chúng ta được, huống hồ hiện tại chúng ta đều ngồi trên cùng một con thuyền, có câu pháp luật nghiêng về số đông . . .” Ông đột ngột đổi đề: “Hơn nữa, chỉ cần là người, sẽ có mưu cầu, dù là Hoàng a ca dòng dõi hoàng thân quốc thích, cũng không lý nào ghét tiền tài dâng tới tận cửa, đến lúc đó chỉ cần mỗi người một phần, lẽ nào hắn lại từ chối sao?”
Vừa dứt lời, mọi người có mặt đều đồng loạt nở nụ cười đen tối.
Kiều Hưng Tổ còn định tiếp tục, lại nghe thấy một thanh âm xa lạ tràn đầy hứng thú bất chợt từ ngoài vọng vào.
“Từ chối cái gì?”
Mọi người hoảng hồn, vội nhìn về phía cửa.
Thấy ngay Dận Tự dẫn theo Long Khoa Đa và A Lâm, bình thản bước vào.
“Lớn gan, ngươi là người phương nào, lại dám tự tiện xông vào nha môn Tri phủ!” Tri Huyện Cao Bưu —— Phùng Hi Nguyên lớn tiếng quát.
“Câm miệng!” Lý Trần Thường chặn họng gã lại, đứng dậy bước vội về phía trước, vén tà áo quỳ xuống.
“Hạ quan tham kiến Bát Bối Lặc!” Trong lòng thầm mắng xui xẻo, đúng vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.