Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 12: Chương 12: Y Ôi




CHƯƠNG 12: Y ÔI

Nghe thấy tiếng gọi của Dận Tự, Dận Chân khẽ động đậy nhưng không quay đầu lại.

Tướng quỳ thẳng lưng, cực giống như một pho tượng.

Vào rất nhiều năm về sau, lúc chính thê của Dận Chân Ô Lạt Na Lạp thị qua đời, Dận Tự đã không còn nhìn ra sự dao động trong cảm xúc của y nữa, nhưng lúc này đây, người tứ ca này vẫn là một hài tử chưa quá mười một tuổi, trên mặt mang theo bi thương, đôi mắt hãy còn sưng đỏ sau khi khóc.

Dận Tự bước qua, quỳ xuống cạnh y.

“Đông ngạc nương rất thương huynh, tuy rằng bà không phải thân sinh ngạc nương, nhưng huynh thà rằng bà phải. . . . . .” giọng nói càng ngày càng nhỏ, Dận Chân cúi đầu, giọng khàn đặc.

“Đông ngạc nương là một người rất dịu dàng, cũng là một ngạc nương rất tốt.” Dận Tự nói, “Huynh nên uống nước, hoặc ăn ít cơm đi.”

Dận Chân lắc đầu. “Huynh ăn không vô.”

“Nếu huynh không ăn, Đông nương nương ở trên trời có linh thiên, sao có thể an tâm, bà chỉ mong mỏi huynh sống cho tốt, sống cho đáng.” Dận Tự biết tình cảm y dành cho Đông Giai thị sâu đậm, Dận Chân từ nhỏ không nhận được yêu thương của thân mẫu, xem Đông Giai thị như mẫu thân của mình, mọi yêu thương quấn quýt trẻ thơ đều dành hết cho bà, thế nên quan hệ cùng thân mẫu sau lại ngày càng tệ, mà một trong những nguyên nhân thầm kín —— Đức Phi kỳ thật rất ghét nữ nhân đã cướp con của mình.

Dận Chân cúi đầu không nói, thật lâu sau, mới mở thực hạp Dận Tự mang theo, bưng bát cháo bên trong lên uống mấy ngụm.

Dận Tự gật đầu: “Vậy mới đúng chứ, ăn uống no đủ, mới có sức mà túc trực canh linh cữu cho Đông nương nương.”

Dẫu Dận Chân có thương tâm hơn thế thì cũng bị hắn chọc đến khóe miệng không khỏi khẽ cong. “Đệ mới tám tuổi, nói chuyện y như ông cụ non, huynh mới là ca ca của đệ.”

Dận Tự nhìn y, thật sự không thể đem Dận Chân đối đãi với mình chí thân chí thiện này cùng Hoàng đế Ung Chính mai sau áp bức hắn chí thâm liên hệ với nhau.

“Đệ sao thế, làm gì đột nhiên thẫn thờ vậy?”

Dận Tự lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười nói: “Đệ xem tứ ca mấy ngày nay tiều tụy không ít.”

Dận Chân bị câu nói của hắn khơi dậy cảm xúc đau thương, thấp giọng nói: “Sau này, huynh đã không có ngạc nương. . . . . .”

Chưa dứt lời, đã bị Dận Tự che miệng lại.

“Tứ ca có ngạc nương, ngạc nương của tứ ca chính là Đức Phi nương nương, trong ngoài hoàng cung đâu đâu cũng tai vách mạch rừng, về sau chớ nói bậy.”

Dận Chân nhìn thấy thần sắc nghiêm nghị của Dận Tự, đáy lòng như có một dòng nước ấm lan tràn, tự nhủ: Đông ngạc nương, người an tâm, trong hoàng cung này không phải không ai quan tâm đến con, con nhất định sẽ làm như đã hứa với người, đối đãi tử tế với bát đệ.

Dận Tự không phải nhìn không hiểu ấm áp trong mắt Dận Chân, nhưng hắn vẫn vờ như không hiểu, hoặc nói, vướng mắc kiếp trước khiến hắn vẫn muốn tránh né người này, thế nhưng vận mệnh trêu cợt, người huynh đệ đầu tiên mình gặp sau khi tỉnh, trời xui đất khiến lại là y.

Nếu họ cứ tiếp tục giao hảo như vậy, nếu hắn không đi tranh giành vị trí kia, vậy kết cục của họ, có phải sẽ có thể thay đổi hay không?

Dận Tự đã nghĩ tới vấn đề này vô số lần, nhưng luôn không có kết quả, nên cũng không nghĩ tiếp nữa, thuận theo tự nhiên, trái lại dần dà oán hận tiềm tàng sâu trong nội tâm ngày càng phai nhạt.

Vô luận thế nào, đời này tính cách cẩn thận, là không đổi được. Dận Tự thầm cười khổ.

Dận Chân nhìn thấy nét mặt biến hóa của hắn, chỉ tưởng là do hắn mệt mỏi, vội nói: “Đệ về trước đi, không cần cùng huynh ở đây chịu đựng đâu.”

Dận Tự quả thật rất mệt, nhưng hắn lại muốn ở lại đây thêm chút nữa, tiện thể tăng thêm phân lượng của mình trong lòng người tứ ca này.

Nhưng thân thể này chung quy vẫn còn nhỏ, chỉ chốc lát sau thì mí mắt nặng nề, gật gà gật gù.

Dận Chân nhìn thấy người nghiêng ngả dựa trên người mình, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.

Bảo hắn đi ngủ không nghe, kết quả ở đây lăn ra ngủ, bản thân ngược lại trên người như mang thêm một bao cát, không có chỗ dựa tăng thêm gánh nặng.

Nghĩ thì nghĩ, chung quy không có đẩy hắn ra, chỉ mặc đối phương dựa vào người mình.

Đêm tháng bảy vẫn mang theo cảm giác mát lạnh, nhưng nhiệt độ trên người Dận Tự như xuyên qua y phục truyền đến y, làm y không hề cảm thấy một chút lạnh lẽo nào, giống như tâm cũng theo đó mà trở nên mềm mại.

Thời gian chịu tang trôi qua, mọi nơi trong cung cũng khôi phục trật tự.

Vô luận là ai mất, ngày tháng vẫn tiếp tục trôi qua, có lẽ ngoại trừ Dận Chân thì ai nấy cũng dần dần lãng quên cái chết của Đông Hoàng hậu.

Dận Tự từ sau lần rơi xuống nước thì bắt đầu cố tình vô ý trốn tránh Thái tử.

Hắn biết bản thân đã nhìn thấy chuyện không nên thấy, tuy rằng lúc sau giả ngu tránh được một kiếp, nhưng khó tránh khỏi Thái tử ngày nào đó đột nhiên nhớ tới, thừa dịp Khang Hy vắng mặt lại tìm cái cớ làm hắn biến mất, đó là điều quá dễ dàng.

Theo hắn biết, trong vô số nhi tử của Hoàng a mã, có thể sinh tồn đến cuối cùng nhiều lắm chỉ hai mươi bốn người, số còn lại, hoặc là thuở nhỏ chết yểu, hoặc bệnh cấp tính mà chết, về phần có phải thật sự bị bệnh hay không, hoặc vì sao mà sinh bệnh, thì không ai biết được.

Người ngoài thường chỉ nhìn thấy vẻ hào nhoáng lộng lẫy của hoàng cung, ngay cả những tú nữ của Bát Kỳ, cũng trăm phương nghìn kế muốn nhân lúc thanh xuân mơn mởn nhận được sự sủng ái của Hoàng đế, hy vọng có thể được phong phi, không biết rằng song song cùng vinh hoa phú quý, thường hay là vực sâu vạn trượng.

Nhưng người tính không bằng trời tính, phải tới trước sau cũng tới.

Một ngày Dận Tự xuống lớp, vô tình gặp Cửu A ca Dận Đường cùng Thập A ca Dận Nga đang được ma ma của mỗi đứa dẫn đi.

Hai đứa đang ồn ào đòi đi Ngự Hoa Viên, đâm phải Dận Tự, không nói hai lời nhất quyết kéo hắn đi.

Dận Tự biết chúng thuở nhỏ rất nghịch, phàm là quậy phá gây sự thì không thiếu phần chúng, may mà hai vị mẫu phi địa vị cao, ở trong cung hô phong hoán vũ ít ai dám làm trái, kết quả có khi vì nghịch ngợm quá đà nên bị Khang Hy trách phạt, bao giờ hai đứa cũng cùng nhau gánh, có thể nói cá mè một lứa.

Hắn nhìn nhìn hai đứa, quay qua nói với Dận Chân đang định đi Vĩnh Hòa Cung: “Tứ ca, không bằng huynh đi thỉnh an Đức Phi nương nương trước, rồi hãy đến Ngự Hoa Viên tìm tụi đệ.”

Dận Chân cũng không mấy thích Dận Đường cùng Dận Nga, nhưng không thể nói ra tiếng phản đối, gật đầu rồi nói: “Vậy gặp lại sau.”

Thêm một đồng bọn, Dận Đường cùng Dận Nga bỗng cảm thấy hào hùng vạn trượng, tới Ngự Hoa Viên liền bay lên nhảy xuống, khi thì đòi trèo cây, khi thì muốn bơi hồ, mệt đến đám ma ma thái giám đi theo rả rời, Dận Tự thân là ca ca, không thể nào không đi theo nhòm ngó, cứ lặp đi lặp lại vậy, cũng cảm thấy chịu không thấu.

“Bát ca, huynh xem con chim kia kìa, đệ muốn bắt nó!” Lão thập Dận Nga túm ống tay áo của hắn, chỉ vào một con chim hoàng oanh nhỏ giọng nói.

Đợi đệ trèo lên đến nơi, chim đã bay mất rồi. Dận Tự nói: “Sai người khác lên bắt xuống cho đệ, đệ không thể trèo lên trển!”

“Không chịu, đệ phải tự bắt nó, con chim này thật đẹp, đệ mang về cho ngạc nương xem, hai ngày nữa chính là sinh thần của bà.” bé mập vừa dứt lời liền xắn tay áo, đạp đạp đu lên trên.

Dận Tự vội vã ôm lấy nó. “Không được càn quấy!”

Dận Đường ngửi mùi hoa quế lượn lờ khắp nơi, cũng muốn chạy lại hái hai nhánh, Dận Tự nhìn thấy người xung quanh đều đã giơ tay đầu hàng, đúng là xoay sở không kịp mà.

Bỗng dưng một giọng nói từ cách đó không xa truyền đến. “Bát đệ, cửu đệ, thập đệ, đang làm gì vậy?”

Tay Dận Tự đang ôm Dận Nga bỗng cứng đờ, từ từ quay đầu lại.

Người xung quanh đã sớm quỳ xuống. “Thái tử điện hạ vạn an.”

Thái tử mặc thường phục màu trắng, tay áo viền chỉ bạc, làm tôn lên một thân tuấn tú cao lớn.

Trên mặt hắn mang theo mỉm cười thong dong bước lại, ánh mắt quét một vòng qua ba người, cuối cùng dừng lại trên người Dận Tự.

“Bát đệ, các đệ đang chơi sao?”

Dận Tự cúi đầu, đáp: “Dận Đường cùng Dận Nga nghịch ngợm, quấy nhiễu điện hạ thanh tĩnh, thỉnh điện hạ thứ tội.”

Dận Đường cùng Dận Nga cũng trở nên ngoan ngoãn, chúng dù sao cũng không phải hài tử trong gia đình bình thường, biết ở trước mặt ai không nên gây rối.

“Đều là huynh đệ, có gì mà tội không tội.” Thái tử cười như có như không, khóe miệng khẽ nhếch, Dận Tự luôn cảm giác ánh mắt Thái tử nhìn mình, tựa như có thể nhìn thấu tâm tư của mình.

Người nhị ca này xưa nay rất thông minh, tuy rằng mai sau thông minh của hắn dùng không đúng chỗ, nhưng cũng bởi làm Thái tử gần bốn mươi năm, nội tâm nôn nóng, lại bị người giật dây, mới nghĩ ra nước cờ hồ đồ bức vua thoái vị. Nhưng thời niên thiếu, trí tuệ cùng năng lực của hắn được cả triều văn võ ngợi khen, Khang Hy cũng lấy đó làm kiêu hãnh.

“Bổn cung có chút việc, muốn nói với đệ, đến Dục Khánh Cung một chuyến đi.” Thái tử lại đến gần hơn, hai người gần trong gang tấc, thân hình của hắn gần như che khuất Dận Tự.

Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh.

Dận Tự hơi cúi đầu, nhìn không rõ biểu tình: “Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.