Phi Cương nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của bọn họ, mắt gã nheo lại, tay vung lên, tay áo bắn đi như tia chớp nhằm kéo Ung Hoài ra khỏi Thanh Phong. Thế nhưng gã vừa nhấc tay thì Thanh Phong cũng chuyển động, sống chết chắn trước mặt Ung Hoài. Tay áo lướt qua gò má Thanh Phong để lại một đường máu dài, hoa máu bắn tung tóa, tình cờ rơi vào dưới khóe mắt Ung Hoài.
Khóe mắt Ung Hoài chợt rát lên, hắn dùng tay lau nhưng chỉ cảm thấy nơi đó hoàn toàn khô ráo.
Phi Cương nhướng mày, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, “Ngươi muốn phản bội chủ nhân?”
“Ta chỉ muốn cứu y.”
“Tiếc là ngươi ai cũng chả cứu được.” Phi Cương lạnh lùng xoay người bỏ đi, cơn giận lan dần khắp người, bắt đầu có chút mất kìm chế, “Hắn chết chắc rồi!”
Thấy Phi Cương đã đi xa, Thanh Phong quay đầu nhìn Ung Hoài, tia sáng quá yếu ớt không cho phép nó nhìn rõ mặt hắn mà chỉ cảm giác được hắn đang im lặng một cách khác thường. Nó phun ra một quả cầu lửa, ánh lửa bỗng bừng lên, Ung Hoài lại chẳng có phản ứng gì, ánh mắt hắn thẫn thờ cả nửa ngày, sau đó mới chuyển sang gương mặt lo lắng của Thanh Phong.
Ung Hoài nhẹ giọng nói: “Ta không sao.”
Thanh Phong nhìn đường nứt nhỏ trên trán của hắn và hỏi: “Tại sao không nói ta biết?”
Ung Hoài cúi đầu, dựa vào vai nó, thân thể dần dần tuột xuống.
Thanh Phong hoảng hốt giữ lấy thắt lưng Ung Hoài, tay vừa chạm vào người hắn thì lòng liền lạnh buốt. Lớp vải mỏng manh khiến cơ thể Ung Hoài hiện rõ lồ lộ. Nó sờ thắt lưng của hắn, phát hiện một đường nứt dài chạy vòng quanh bụng, chỉ cần sâu thêm đôi chút là cơ thể sẽ đứt làm đôi.
Thanh Phong hít vào một hơi khí lạnh, vừa đỡ hắn ngồi xuống vừa cả kinh hỏi: “Làm sao đây?”
Ung Hoài nằm trong lòng Thanh Phong, ngẩng lên nhìn nó, “Tóc ngươi đã trắng rồi.”
“Hả?”
“Lo lắng cũng không bạc thêm được đâu.”
“…Chả buồn cười.”
Ung Hoài nhắm mắt lại, “Nghề của ta vốn là một nghề thấp hèn. Ngày đầu tiên vào nghề sư phụ từng nói làm nghề này còn nguy hiểm hơn kiếm cơm bằng đao kiếm, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ưu điểm cũng có một đấy, chính là lúc chết đi có thể ở nhờ chủ mộ, khỏi tốn tiền mua quan tài.”
“…Cũng không buồn cười.” Thanh Phong có phần giận dỗi.
“Chúng ta đã quen biết như thế nào?”
Thanh Phong nhớ lại ngày đầu tiên hai người gặp mặt. Ngày ấy, gương mặt trắng trẻo của Ung Hoài dưới ánh lửa tựa như phát ra hào quang, khiến nó nghĩ ngay đến bốn chữ “ngọc thụ lâm phong”. Từ đó về sau, mắt nó cứ dán lấy hắn, không có cách nào dời đi.
Ung Hoài nhớ đến lần gặp đầu tiên của hai người thì khóe miệng khẽ giật một cái.
Thanh Phong cúi đầu nhìn vào mặt hắn một lúc thật lâu, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở vết nứt trên trán của hắn.
Ung Hoài lẩm bẩm: “Lăng mộ rất nguy hiểm. Đừng đắc tội Phi Cương.” Sau khi chứng kiến chuyện của Phi Cương và Tử Cương, hắn phát hiện làm yêu quái giữ mộ cũng phải đối mặt với những nguy hiểm nhất định.
“Được.” Thanh Phong nhanh nhảu đồng ý.
“Thói xấu phải sửa đi.”
Thói xấu? Thanh Phong nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra một chuyện, “Giúp đỡ kẻ đột nhập?”
“…” Ung Hoài có cảm giác như bị tát vào mặt, “Lập trường không kiên định.”
Thanh Phong vội bào chữa: “Ta kiên định lắm mà!”
“Vậy sao?”
“Ta xin thề, tình cảm của ta lúc nào cũng kiên định!”
“…” Nếu chưa bị hóa đá thì lúc này chắc Ung Hoài đã tức đến ói máu? Hắn rầu rĩ rên lên một tiếng, vết nứt nơi thắt lưng hình như lại rộng thêm, bờ vai bắt đầu buông lỏng, đùi cũng có vẻ không nghe lời.
Thanh Phong ôm lấy hắn, hết sức chú ý đến từng cử động của hắn, thấy vậy thì nôn nóng hỏi: “Sao rồi?”
Ung Hoài không trả lời mà chỉ khó chịu dựa vào lòng Thanh Phong. Thật ra mắt hắn đã không còn nhìn thấy gì nữa, nhưng hắn biết hai mắt hắn lúc này nhất định đang phản chiếu gương mặt lo lắng của Thanh Phong. Đây là điều tốt đẹp cuối cùng hắn có thể cảm nhận được trong lăng mộ này.
Thanh Phong nhìn hắn, trong lòng chợt thắt lại, run giọng nói: “Ta đi xin chủ nhân biến ngươi thành cương thi.”
“Đừng đi.”
“Tại sao?”
“Tử Cương mặt tím, không đẹp.”
“Ngươi có thể làm cương thi trắng, Bạch Cương mặt rất trắng, là một bông hoa trong giới cương thi.”
“…Ta không muốn làm một tên mặt trắng(trai bao).”
“Vậy như Phi Cương nhé?”
“…Ta không thích hắn.”
“Cương thi lông đi nha? Như Nhị Mao đấy, lông xù sờ thích lắm ấy. Số lượng cương thi lông trong mộ là nhiều nhất, có ba tên.”
“Ta biết, đã chết mất hai, Đại Mao và Tiểu Tiểu Mao.”
“Nếu ngươi làm cương thi lông có thể gọi Mễ Mễ Mao(đồng âm với mèo Mimi).”
…Chết cũng không làm!
Ung Hoài nói: “Ta thích làm người.”
Thanh Phong lấy làm khó hiểu, “Tại sao? Cương thi thọ hơn mà.”
“Ta cũng giống như Tử Cương, ta thích phơi nắng, thích trời xanh, thích mây trắng. Nếu trường thọ mà chỉ đổi được bóng tối cùng lạnh lẽo thì ta thà đoản mệnh.”
“Bên ngoài vui như vậy cơ à?”
“Vui chứ. Có ban ngày, ban đêm. Ban ngày có thể nhìn thấy trời xanh, cây xanh, ban đêm có thể nhìn thấy ánh trăng bàng bạc, sao nhỏ chi chít. Ban ngày lên núi thả diều, tối đến xuống núi nhóm lửa nướng thức ăn. Mùa xuân trăm hoa đua nở, có thể ngắm hoa; mùa hạ nóng bức có thể đến hồ nghịch nước; mùa thu có rất nhiều thức ăn ngon; mùa đông tuyết rơi chúng ta có thể đắp người tuyết.” Ung Hoài vốn chỉ muốn an ủi Thanh Phong nhưng nói một lúc lại bị cảnh tượng chính mình miêu tả làm cho say đắm. Suy nghĩ của hắn trở về với ngôi nhà nhỏ bên sườn núi, có sư phụ, sư thúc, A Tư, A Tưởng, Tiểu Tình và chính hắn. Chim hót, gió thoảng, tiếng vui cười như ca, không giây phút nào là không vui vẻ. “Ta thích đắp người tuyết lắm, như cái đuôi và vảy của ngươi ta cũng đắp được.”
Dù nghe không hiểu nhưng Thanh Phong bất giác cũng say đắm theo, “Thật muốn được ngắm.”
Ung Hoài nói: “Nếu có cơ hội ta dẫn ngươi đi.”
“Thật ư?”
“Thật.” Hắn trịnh trọng hứa hẹn một giả thiết rõ ràng không tài nào thực hiện được.
Thanh Phong ôm lấy hắn, “Ta chờ ngươi.”
“Được, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi…” Hắn ngừng bặt, bởi vì răng đột nhiên gãy ra, chẹn ở cổ họng của hắn.
Thanh Phong nghe thấy cổ họng hắn phát ra tiếng lách cách liền vội vàng cúi xuống kiểm tra. Không thấy còn đỡ, vừa nhìn vào nó đã phát hiện cơ thể Ung Hoài bắt đầu xuất hiện một đường rạn chồng chéo.
Ung Hoài cố gắng nuốt chỗ răng ấy vào một cách khó khăn, định nói gì đó nhưng lại không thể phát ra tiếng được nữa. Cảm giác trên cơ thể hắn dần dần biến mất, hắn chỉ còn có thể nghe tiếng Thanh Phong không ngừng gọi tên mình.
Một túi nước từ trong quần áo của hắn rơi xuống đất.
Túi chưa đóng chặt, lúc rơi ra làm nước bắn tung tóe, có vài giọt bắn vào mắt Ung Hoài, theo mí mắt từ từ lăn xuống tựa như những giọt nước mắt tiếc nuối. Chúng lướt qua giọt máu rồng đỏ thắm khô lại nơi khóe mắt, lướt qua khe nứt hình chữ “Mễ”, rơi lên tay Thanh Phong.
Nếu như có cơ hội, ta sẽ dẫn ngươi đi ngắm hoa, đi thả diều, đắp người tuyết, cùng nhau trải qua một cuộc sống bình yên vui vẻ.
Cho đến khi ngươi buông tay, hoặc giả, đến khi sông cạn đá mòn, thiên trường địa cửu.
Rầm.
Người trong lòng Thanh Phong vỡ thành cát vụn, ồ ạt rơi xuống từ giữa cánh tay và hai chân nó làm dậy lên một trận bụi.
Nó ngơ ngẩn vòng hai tay vào nhau, hệt như khi người ấy vẫn còn nằm trong lòng nó.
Một lúc thật lâu.
Lại một lúc thật lâu.
Giữa ánh lửa tù mù bị bóng tối bao vây chầm chậm vang lên lời độc thoại đầy vẻ cô đơn, “Ung Hoài, ngươi còn chưa cho ta biết tuyết có hình dạng như thế nào.”
Cách nơi có ánh lửa bảy, tám mét, một cái bóng trắng lặng lẽ nhìn một người một rồng thổ lộ với nhau, lặng lẽ nhìn tên con người biến mất, lặng lẽ nhìn chú rồng con mất hồn, cuối cùng không đành lòng bèn toan cất bước, nào ngờ rồng con lại đột nhiên cử động.
Thanh Phong luồn tay vào họng lấy ra những thứ để chứa, hết thứ này đến thứ khác.
Có nồi, có bát, có gáo, có chậu.
Nó quỳ trên mặt đất, vô cùng thành kính vốc cát vụn vốn từng là Ung Hoài của nó lên thả vào những vật để chứa, vốc từng chút, từng chút một.
Tiếng bước chân vang lên.
Đối phương dường như muốn nó nghe thấy nên đặc biệt bước khá nặng nề.
Thanh Phong gục đầu xuống, ngoảnh mặt làm ngơ. Người đó đi vòng qua phía trái của nó, dần biến mất trong bóng tối âm u.
Chính vào lúc nó sắp xếp xong cho “Ung Hoài”, mặt đất đột nhiên chấn động.
Những “cái hủ” run lên, cát vụn lác đác rơi xuống đất.
Thanh Phong thét lớn một tiếng, muốn dùng thân thể bảo vệ lấy chúng nhưng hai tay và một cái đuôi hoàn toàn không hề đủ dùng. Cơn chấn động qua đi, cát vụn cũng rơi mất gần một phần ba.
Cát vụn tán loạn bay như tái hiện cảnh thân thể của Ung Hoài vỡ tan.
Nó bỗng hóa thành rồng, dùng cả người đập liên tục vào những trụ đá và gò đất gần đó như muốn trút hết lửa giận không biết phát tiết ở đâu.
Mặt đất rung chuyển.
Thanh Phong đập đủ mười mấy lần mới dừng lại, mặc cho cả người từ trên gò đất trượt xuống. Những vết thương mới trên người tạm thời giúp nó vơi đi nỗi đau quặn lòng vừa xa lạ lại quá đỗi chua xót kia. Nó nằm ngửa trên mặt đất một lúc rồi đột nhiên bật dậy, bay về nơi ban nãy. Hai chiếc áo rách nát cùng một chiếc quần dù có khá hơn nhưng cũng chẳng còn lành lặn được đặt cạnh nhau, hai trái một phải.
Nó từ không trung đáp xuống, khôi phục hình người, cầm lấy quần áo mặc lên người. Cũng thật kỳ quái, những bộ quần áo vốn mặc thế nào cũng không chỉnh chu được giờ đây bỗng trở nên vô cùng dễ mặc.
Mặc xong quần áo, nó lại một lần nữa gom cát vụn dưới đất cho vào những vật để chứa.
“Ngươi làm gì vậy?” Một giọng nói lạnh lẽo pha lẫn mệt mỏi rã rời vang lên sau lưng nó.
Thanh Phong không muốn nói chuyện chút nào.
“Ngươi có gặp Tử Cương không?” Đối phương lại hỏi.
Đầu Thanh Phong khẽ run lên, cuối cùng cũng chịu dừng tay.
Đối phương đi vòng đến trước mặt nó, “Quả nhiên ngươi biết.”
Thanh Phong ngước lên, nhìn thấy gương mặt cố gắng giữ bình tĩnh của Bạch Cương thì do dự đôi chút mới đáp: “Ổng phơi nắng rồi…”
Bạch Cương gượng cười, nói: “Hắn đi phơi nắng nhất định có mang dù, ta đi tìm hắn.”
“Là Phi Cương dẫn ổng đi.” Thanh Phong buột miệng.
Bạch Cương bỗng nhiên ngừng bước, “Tại sao?”
Thanh Phong trầm mặc. Nó chợt cảm thấy có lẽ Tử Cương sẽ không muốn để Bạch Cương biết được sự thật, tựa như lúc trước Tử Cương cũng không hề nói cho nó biết chân tướng. Nó bắt đầu hiểu được dụng ý của Tử Cương. Đối mặt với thực lực của Phi Cương, ai biết được chân tướng cũng chỉ có hai kết cục – Giả vờ như không biết, hoặc là, làm một Tử Cương.
Bạch Cương nhìn nó, ánh sáng trong mắt dần dần tối lại, “Ta cũng không phải vô tri như ngươi tưởng.”
Thanh Phong ngạc nhiên.
Ả cắn môi, “Hắn cho rằng trên đời này ngoài hắn ra tất cả đều là kẻ khốn nạn.”
“Ngươi có muốn đi xem ổng thế nào không?”
“Không!” Bạch Cương bất thình lình cự tuyệt, “Cương thi đã xấu lắm rồi, cần gì phải đi xem thây khô, thứ còn xấu hơn cả cương thi.” Đang định cất bước, ả bỗng nhìn thấy nào lọ, nào nồi bày đầy dưới đất, “Gì thế này? Ngươi thích ăn tro?”
“…Là Ung Hoài.”
Bạch Cương nói: “Cái tên nhân loại gọi là Ung Hoài ư?” Lăng mộ tuy lớn nhưng tốc độ truyền tin lại rất nhanh.
Thanh Phong ngập ngừng hỏi: “Hoa hút máu có phải thân tín của ngươi không?”
Bạch Cương ngạc nhiên hỏi lại: “Sao thế chứ? Chúng chỉ thích đến tìm bọn Cầu Cầu chơi nên mới thường ghé mộ của ta thôi. Nếu so ra chúng còn già hơn cả ta.”
Hai vai Thanh Phong dần dần xuôi xuống.
“Tại sao hỏi vậy?”
“Không việc gì.”
Bạch Cương nhìn chằm chằm vào nó một lúc rồi hỏi: “Ngươi không khóc?”
Thanh Phong mù mờ hỏi: “Khóc cái gì?”
“Khó chịu, khó chịu sẽ khóc thôi.” Bạch Cương cúi đầu, im lặng một thoáng rồi đột nhiên ngẩng đầu gào lên một tiếng khàn cả giọng.
Thanh Phong giật mình. Tiếng gào mới thảm thiết, bi thương làm sao. Nó cảm thấy màng nhĩ hơi đau, thế nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái, cứ như có thứ gì đó theo tiếng gào của Bạch Cương mà trút hết ra ngoài.
Bạch Cương gào mệt mới từ từ dừng lại.
“Đó là khóc?”
Bạch Cương nói: “Cương thi không biết khóc, ta chỉ đang giả vờ gào khóc mà thôi.”
Thanh Phong nâng những vốc cát vụn, mắt chớp chớp, sau đó đột nhiên ngẩng lên, phát ra tiếng rồng gầm kinh thiên động địa.
Mặt đất một lần nữa chấn động.
Thanh Phong sợ cát vụn bay lung tung bèn ngừng ngay lại, lắc đầu bảo: “Ta khóc không ra.”
“Không hiểu vẫn tốt hơn.” Nhìn số lượng chai lọ sắp lên hai mươi, Bạch Cương liền hỏi: “Ngươi định mang về thế nào?”
Đây là vấn đề khiến Thanh Phong đau đầu. Chai lọ quá nhiều, mang cùng một lúc chắc chắn không được, nhưng mang từng cái nó lại sợ mình làm lạc mất. “Ngươi có thể canh chừng giùm ta không?”
“Ngươi đợi tí.” Bạch Cương vội vã chạy đi rồi nhanh chóng quay lại, tay kéo theo một chiếc xe đẩy, “Đám thợ để lại, ta thấy vui vui nên giữ lại. Cho ngươi đấy.”
Thanh Phong tỏ vẻ cảm kích.
Đều trong cảnh mất đi người quan trọng, cự ly giữa họ vô hình trung giảm đi đáng kể.
Vấn đề vận chuyển được giải quyết nhưng vấn đề mới lại xuất hiện.
Thanh Phong nói: “Ta không có chỗ ở.”
Bạch Cương hoảng hốt hỏi lại: “Phi Cương đuổi ngươi đi rồi sao?”
“Ta không muốn quay về.”
“Cũng tốt.” Trong lòng Bạch Cương hận Phi Cương đến cực điểm, ả chỉ ước sao có thêm một người đứng về phía mình, “Dù gì mộ cũng còn nhiều gian, ngươi cứ tìm đại một gian mà ở.”
Thanh Phong gật đầu.
“Có điều mấy gian mộ giả hầu hết đều bị phá hủy, không có ai dọn dẹp.”
“Ta đã quyết định ở đâu rồi.” Thanh Phong đẩy xe đi băng qua rừng trụ đá, phát hiện lăng mộ đã trở lại thành lăng mộ nó vốn quen thuộc. Đường tuy quen thuộc, nhưng cảm giác đã không còn như xưa.
Nó chọn gian mộ giả mà lần đầu nó gặp Ung Hoài. Cửa động bị đục thủng, nắp quan tài nửa mở nửa đóng, trên đất còn rải rác vài mảnh vải vụn từ quần áo của Ung Hoài. Nó lôi từ trong cổ họng ra một miếng giẻ đi lau chùi tỉ mỉ cả gian mộ, sau đó quay lại nói với chiếc xe: “Sau này nơi đây chính là nhà của chúng ta.”
Nó mở quan tài ra, cẩn thận đổ cát vụn vào trong. Nó định đắp thành hình người nhưng cát vụn quá nhuyễn, mặc cho nó cố gắng thế nào thì kết quả vẫn chỉ là những ụ cát nhấp nhô.
Thanh Phong ghé vào quan tài, buồn khổ nói: “Làm sao bây giờ? Ngươi có thể đắp được vảy rồng và đuôi ta nhưng cả cái cổ ngươi ta cũng không thể đắp được.” Nó đi tìm Bạch Cương nghĩ cách, Bạch Cương cho nó một ý tưởng dở hơi, bảo nó khắc hình người bằng gỗ rồi đổ bụi vào.
Vì vậy, cuộc sống của rồng ta bắt đầu đi theo hướng của một thợ mộc.
Xử lý sơ “tro cốt” của Ung Hoài xong xuôi, nó chạy đến mộ Nhị Mao tìm thi thể của A Tư, A Tưởng và Tiểu Tình.
Nhị Mao đang ngồi thẫn thờ trước ba cỗ thi thể, thấy nó chạy tới đòi xác thì nói một cách không hài lòng: “Không được, ta nhất định phải biết được tại sao bọn chúng lại chết trong mộ của ta.”
Thanh Phong đáp: “Hai người bị hoa hút máu hút sạch máu mà chết, một bị chủy thủ trong cơ quan bắn chết.”
“Không!” Nhị Mao ngoáy mũi, “Không thể chỉ đơn giản như vậy. Ta cảm thấy có thể là cô ả hạ độc một trong hai tên đàn ông, sau đó bị hắn phát hiện và đâm chết. Ngươi xem sắc mặt của chúng kìa, tuyệt đối là triệu chứng trúng độc!”
Dù tâm trạng đang cực tệ nhưng Thanh Phong vẫn khiêm tốn học hỏi: “Còn tên đàn ông còn lại thì sao?”
Hai hàng chân mày của Nhị Mao như thắt lại với nhau, “Một nam một nữ là tự tử vì tình, hai nam một nữ rõ ràng là giết nhau vì tình! Ta biết rồi, một tên đàn ông bắt gặp người nữ vụn trộm với tên đàn ông khác nên giận quá mà hạ độc… Không đúng, vậy tại sao hai người đàn ông lại trúng độc chết? Lẽ nào… Là người nữ bắt gặp hai tên đàn ông đang… Vì giận quá nên ả lén hạ độc, để rồi bị phát hiện và đâm chết.” Gã vỗ tay, “Quá chí lý luôn!”
Nhân lúc gã đang hưng phấn, Thanh Phong nhanh nhảu chộp lấy hai cái xác quẳng lên xe, trên vai vác một cái xác cắm đầu chạy thẳng, tìm ba gian mộ giả thu xếp cho từng người. Lúc an bài cho Tiểu Tình, nó sực nhớ trong ngực cô ả có giấu thứ gì đó, vì vậy bèn thò tay vào mò thử, mò được một cái túi vải nhỏ. Nó nhận ra đó chính là cái túi Tiểu Tình luôn đeo thì không khỏi hiếu kỳ mở ra.
Trong túi có hai mẩu lương khô, hai cái bình sứ, một chiếc khăn tay sạch và một tấm bản đồ.
Thanh Phong ngửi thử bình sứ, cảm thấy có mùi gì là lạ bèn tiện tay cất giữ, sau đó lật bản đồ ra xem, chính là tấm bản đồ nhị thúc đưa cho cô bé, hình vẽ bên trên nó từng xem qua. Nó thấy nhàm chán, đang định cất vào thì lại phát hiện mặt sau bản đồ còn có hình vẽ, chỉ là đường nét rất ít, đông một nét, tây một nét, cứ như vẽ lung tung.
Thanh Phong ngẫm nghĩ, đưa bản đồ lên gần đèn soi thử.
Tấm bản đồ vẽ trên giấy mỏng, lúc hai mặt trước sau chồng lên nhau là có thể nhìn thấy những nét vẽ đó xen lẫn vào những đường mộ và gian mộ một cách khéo léo.
“Lẽ nào là bản đồ của lăng mộ kia và bản đồ hai lăng mộ hợp lại?!”
Bàn tay đang cầm bản đồ của Thanh Phong siết lại. Đúng, Tử Cương biết được sự tồn tại của lăng mộ kia, gã nhất định sẽ tìm cách vẽ lại. Trong đầu nó bỗng nhiên nhoáng lên một suy nghĩ, có lẽ nó có thể hoàn thành hai tấm bản đồ này. Suy nghĩ này làm tim nó đập nhanh một cách khó hiểu. Nó hoảng sợ, Phi Cương nếu biết nó có suy nghĩ này nhất định sẽ giết chết nó, nhưng nó cũng có đôi chút hưng phấn khi nghĩ đến cảnh Phi Cương nổi giận.
Nó lắc đầu nguầy nguậy như muốn lắc cả suy nghĩ kỳ quái ấy ra khỏi đầu, đặt những thứ đó vào trong túi rồi đeo trên lưng, sau đó chỉnh lại quần áo cho Tiểu Tình rồi đậy nắp quan tài.
Vốn nó cũng muốn đi tìm thi thể của sư phụ và tam thúc Ung Hoài nhưng tiếc rằng bọn họ lại chết trong lăng mộ kia, khi các cơ quan trở về như ban đầu thì thi thể của họ cũng biến mất.
Xử lý xong xuôi mọi chuyện, nó trở về ngôi nhà mới của mình. Trong đầu nó chỉ toàn những ký ức Ung Hoài để lại. Lúc mới gặp nhau, chung hoạn nạn, để rồi sinh ly tử biệt… Mỗi chi tiết đều rõ nét đến lạ. Nó vươn tay mò mẫm khắp nơi như muốn tìm kiếm thứ gì có thể mang đến hơi ấm của Ung Hoài cho nó, thế nhưng sờ mãi vẫn không tìm thấy.
Rồi nó nhớ đến câu quan trọng nhất mà nó quên nói với Ung Hoài.
Nó rất kiên định, bởi vì Ung Hoài là độc nhất vô nhị.
Nỗi đau quặn lòng bỗng trào dâng như nước lũ vỡ đê.
Nó dựa vào quan tài, chợt thấy hai giọt nước to tròn rơi vào lòng bàn tay, trong suốt, long lanh. Nó thò tay chọt khẽ, phát hiện ấy vậy mà chúng lại hơi âm ấm, có vẻ giống với hơi ấm của Ung Hoài. Nó mải mê sờ một hồi thì hơi ấm lại biến mất.
Nó không cam lòng, mở nắp quan tài ra rồi nhìn vào đống cát vụn, hờn tủi lẩm bẩm: “Có phải ngươi quên nói ta biết những cái ‘nếu như’ kia làm sao để thực hiện không?” Vốn chỉ là oán trách, nhưng âm ỉ mãi lại trở thành một ngọn lửa, chốc chốc thiêu đốt đầu óc của nó, chốc chốc lại thiêu đốt trái tim của nó, hại nó đứng ngồi không yên.
Rốt cuộc không chịu nổi nữa nó bèn chạy đi hỏi Bạch Cương.
Bạch Cương đang cầm lược gỗ ngồi thẫn thờ trên nắp quan tài, thấy nó bước vào cũng chẳng buồn động đậy.
“Ngươi có biết một người chết rồi sẽ biến thành cái gì không?”
“Cương thi.”
“Nếu không thành cương thi thì sao?”
“Hồn phi phách tán.”
Thanh Phong lắc đầu cãi: “Không đâu. Ung Hoài nói sẽ dẫn ta đi ngắm hoa, bơi lội, đắp người tuyết cơ.”
Bạch Cương ngờ vực hỏi lại: “Chẳng phải hắn chết rồi sao?”
Thanh Phong vẫn cứ cố chấp tin tưởng Ung Hoài, “Y từng nói thế.”
Bạch Cương nhìn nó, cảm giác như nhìn thấy chính mình.
Có khi nào Tử Cương không chết chăng?
Biết đâu chuyện cương thi sợ ánh mặt trời chỉ là truyền thuyết, biêt đâu hắn vẫn chưa bị phơi thành thây khô, biết đâu hắn chỉ bị thương và trốn đi đâu đó. Chính ả chẳng phải vẫn luôn nghĩ vậy ư?
Cho nên mới không dám ra ngoài cửa động. Lòng chưa chết, không chấp nhận số mệnh, hèn mọn cầu xin một kỳ tích nhỏ nhoi, để rồi lúc tỉnh táo lại càng thêm đau khổ.
Thật ra cả nó và ả đều nên biết, hy vọng giả dối, chính là tuyệt vọng.
“Hắn gạt ngươi thôi.” Bạch Cương lạnh mặt, ép bản thân phải đâm thủng ảo tưởng của nó, cũng chính là ảo tưởng của ả. Việc này rốt cuộc vẫn phải có người làm. “Ngươi nhìn thấy hắn chết, chết vô cùng triệt để, xương cốt đều hóa thành tro bụi, cả cương thi cũng khó lòng làm được.”
Toàn thân Thanh Phong thoắt nóng thoắt lạnh. Nó nhìn ả mà thấy đầu hơi choáng váng, cự ly gần vậy nhưng nó bắt đầu không còn nghe thấy ả nói gì nữa.
Bạch Cương tiếp tục kê đơn thật mạnh, “Bụi đá thi thể hắn hóa thành ở chỗ ngươi rồi, về thế nào được? Lấy nước hòa vào cát sao?”
Tay Thanh Phong bấu vào thành quan tài, móng vuốt cắm ngập vào trong.
“Câm miệng.”
Bạch Cương kinh ngạc nhìn một Thanh Phong đầu tóc trắng muốt, hai mắt đỏ rực. Lúc này, ả như nhìn thấy đứa bé ba tuổi chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi biến thành kẻ đã ba mươi.
Long uy tỏa ra từ Thanh Phong áp chế ả gần như không thở được.
Lũ quái lông cầu bất an nhảy nhót trong quan tài.
Thanh Phong đột nhiên lấy lại bình tĩnh, “Ta sẽ chờ.”
Bạch Cương nhếch mép tỏ vẻ trào phúng nhưng chớp mắt lại thôi, “Vĩnh viễn không đợi được thì sao?”
Thanh Phong đáp: “Phải đợi đến vĩnh viễn mới biết.”
“…”
Lúc một con người cố chấp, mười trâu khó kéo nổi.
Lúc một con rồng cố chấp, mười cương thi cũng khó khuyên nổi. Huống chi cả lăng mộ này chỉ có tổng cộng bốn cương thi.
Thanh Phong rút móng ra khỏi thành quan tài, vụn gỗ rơi lác đác, nó chẳng buồn ngoảnh lại mà đi thẳng một mạch về ngôi nhà mới của mình.
Đèn trong mộ sáng lên, ánh sáng chiếu không hết được cả quan tài, quan tài nửa sáng nửa tối.
Thanh Phong ghé vào quan tài bật khóc một chốc rồi lại đứng dậy, vừa quệt nước mắt vừa nói: “Cô ấy không tin ngươi, ta tin ngươi.”
Nó đi vòng quanh quan tài, không ngớt lặp đi lặp lại “tin ngươi”, “tin ngươi”, đến khi cả gian mộ đều vang vọng hai tiếng “tin ngươi” mới thôi.
Bạch Cương vốn tưởng Thanh Phong ít nhất phải mất vài ngày mới có thể vui vẻ chạy nhảy trở lại, nào ngờ chỉ hôm sau nó đã xuất hiện như chưa từng có chuyện gì xảy ra, theo thường lệ nói nói cười cười với Lục Cương, Nhị Mao.
Ả vốn lo nó đâm đầu vào ngõ cụt nhưng giờ lại giận nó bạc tình bạc nghĩa, ngồi nghe bọn chúng cười đùa một lát thì tìm cớ trút giận, sau đó phất áo bỏ đi.
Nhị Mao não thiếu chút muối, chỉ thấy được tình huống trước mắt mà không hiểu đầu cua tai nheo.
Lục Cương cười trên nỗi đau của người khác, “Nó thích Tử Cương, nhưng Tử Cương chết rồi.”
Nhị Mao trừng mắt gã, “Tử Cương chết mày vui cái gì?”
Lục Cương sững người. Bản năng của gã vốn thích làm chuyện hại người mà chẳng có lợi cho mình, thích cười trên nỗi đau của kẻ khác, nhưng giờ nghĩ kỹ lại có cảm giác bầu bí thương nhau, vui thì vẫn vui nhưng cũng nên đề phòng mình nối gót theo sau. Vừa nghĩ tới đó, gã chợt thấy mất hết hứng thú bèn bỏ đi luôn.
Nhị Mao vốn tưởng chúng bỏ đi rồi thì mình sẽ có cơ hội cùng Thanh Phong đào sâu vào câu chuyện tử vong ly kỳ của hai nam một nữ, ai ngờ vừa chớp mắt cả Thanh Phong cũng chả thấy đâu.
Thanh Phong mỗi ngày vào lúc hoàng hôn đều ra cửa động một lúc.
Bởi vì nó nhớ, Ung Hoài đã từng đến vào lúc này.
Lúc đầu nó đợi hai canh giờ, sau đó là ba, bốn, sau nữa là năm, sáu… Sau đó của sau đó, chính nó cũng không còn nhớ nữa. Chỉ biết rằng, khi ngủ, khi tỉnh, nhắm mắt, mở mắt, đều vẫn ở đây.
Bạch Cương đến thử khuyên nó vài lần.
Lần nào Thanh Phong cũng kiên trì nói: “Y sẽ đến mà.”
Rất lâu sau đó, Bạch Cương dù có đến cũng chẳng buồn khuyên nhủ mà chỉ ngồi đó chờ đợi chung với nó.
Lý trí cho ả biết hắn sẽ không đến, trong lòng lại khó tránh âm ỉ chờ mong. Có lẽ chỉ cần kỳ tích phát sinh một lần thôi cũng đủ để cho ả thêm một hy vọng.
Hết năm này qua năm khác, một năm rồi lại một năm, kỳ tích vẫn mãi chẳng chịu xuất hiện.
Thật lâu sau nữa Bạch Cương cũng không còn đến, chỉ có Lục Cương thi thoảng ghé qua giễu cợt đôi câu, Nhị Mao thi thoảng ngồi lại tán gẫu vài chuyện.
Thật lâu, thật lâu sau nữa, sừng trên đầu Thanh Phong mọc dài trở lại.
Có một ngày, Nhị Mao nhịn hết nổi bèn hỏi nó: “Ngươi còn đợi cái gì?”
Thanh Phong bị hỏi thì ngẩn ra, ngơ ngác nhìn gã.
Nó tốn hết nửa canh giờ mới hỏi ngược lại, “Ta đang đợi cái gì ư?”
Thời gian là một cái chày giã thuốc.
Người đặt trong cối, giã hoài, giã mãi cũng thành cát bụi, gió nhẹ thoảng qua, chẳng còn dấu vết giữa đất trời.