Sơn Trang Mỹ Lệ

Chương 1: Chương 1: Người phụ nữ mặc đồng phục (1)




Mưa như trút nước, mười giờ đêm không thể nói là sảng khoái, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Thường Trường một tay xách đồ ăn mua từ bên ngoài, một tay cầm ô vừa mượn từ bạn cùng phòng, bước đi vô cùng vất vả.

Vừa rồi đột nhiên vang lên một tiếng 'bang bang', đèn đường duy nhất ở con hẻm phía sau nổ tung.

Từ đầu hẻm đến sân chơi có một khoảng cách khá xa.

Thường Trường thở dài, đi thật cẩn thận, sạch sẽ như cậu thì xin phép từ chối giẫm lên vũng nước.

Vốn là có thể cầm đi vào bằng cổng sau, nhưng không hiểu sao cổng sau hôm nay lại khóa mất rồi.

Hơi xui xẻo.

Bây giờ là kỳ nghỉ hè, hầu hết các bạn cùng lớp đã về nhà. Ký túc xá Thường Trường chỉ có một người bạn học tên là Vương Tự không về, nghe nói là luyến tiếc máy tính để bàn của cậu, nói một cách hoa mỹ thì là “ Tớ muốn ở lại cùng cậu thui đó.”

Nhưng mà kết quả “ở lại cùng' chính là buổi tối trời mưa còn phải đi vòng qua một sân thể dục lớn đến cửa phụ lấy đồ ăn khuya cho cậu ta.

Thường Trường co rụt cổ lại, cảm giác ngứa ngáy từ nãy đến giờ.

Lộc cộc, lộc cộc.

Từ nãy tới giờ vẫn luôn nghe được âm thanh này.

Ban đầu Thường Trường cho rằng là tiếng dép của mình giẫm lên vũng nước, nên đã cẩn thận tránh. Nhưng âm thanh vẫn không dừng lại.

Ngược lại giống như có người đi theo sau cậu, có tiết tấu giẫm lên vũng nước.

Tim Thường Trường không hiểu sao lại đập nhanh hơn, tuy rằng đây vẫn là địa bàn của trường học, nhưng cũng không đảm bảo sẽ có tên biến thái nào đó ẩn núp đã lâu, thừa dịp không có người tiến đến hiếp rồi giết chứ?

Nhưng kỳ lạ là, khi cậu dừng lại, âm thanh cũng biến mất.

Là mình nghe nhầm sao?

Đang lúc Thường Trường suy nghĩ, có thứ gì đó đột nhiên nhảy xuống vách tường nhỏ, cái đuôi lướt qua ngón chân cậu, xúc cảm khác thường khiến Thường Trường mắng ra tiếng.

“Đệt!”

Cậu sẽ không nói là thiếu chút nữa chỉ vì chuyện này mà sợ tới mức ngã thành chó đớp cứt đâu.

Dựa vào ánh trăng yếu ớt, cậu híp mắt mới thấy rõ đó là cái gì.

Là một con mèo đen, cơ thể ẩn trong bóng tối, đôi mắt có màu xanh lục đáng sợ. Nó ở cách đó vài mét, cứ như vậy nhìn về hướng Thường Trường.

Nó đang nhìn cậu, nó đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Thường Trường không khỏi rùng mình, sao lại có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình vậy cà? Đêm tối như này mà mắt sáng dữ vậy?

Một lúc sau, con mèo đen “meo meo” một tiếng, biến mất trong bóng đêm.

Đó là một con mèo, nó chỉ là một con mèo.

Thường Trường hít sâu một hơi, đi về phía ký túc xá.

Trước ký túc xá nam có một sân bóng rổ, hàng rào sắt gần tòa nhà ký túc xá không biết từ lúc nào đã bị người ta mở một lỗ, cho nên so với quy quy củ củ đi đường vòng tới cửa chính, nam sinh chơi bóng xong thích đi “đường tắt” về hơn.

Thường Trường cũng theo bản năng đi tới sân bóng rổ, mãi sau mới ý thức được mình nên trở về đường cũ —— bởi vì vừa rồi là đi cửa chính ra ngoài cho nên không chú ý, trở về mới phát hiện bởi vì trời mưa sân thể dục đã có không ít vũng nước.

Hơn nữa cầm ô với đồ ăn chui qua lỗ cũng không tiện.

Thường Trường không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận số mệnh xoay người, bỗng nhiên dư quang thoáng nhìn thấy một người đứng cách đó không xa.

Đó là một người phụ nữ.

Sở dĩ Thường Trường liếc mắt một cái có thể nhận ra đây là một người phụ nữ, là bởi vì cô ta đang mặc đồng phục của nữ.

Cũng không phải là đồng phục cảnh sát đặc thù gì. Mà là đồng phục bồi bàn có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi.

Luôn luôn cảm thấy có gì đó rất cổ quái.

Một người phụ nữ mặc đồng phục, tóc tai bù xù đứng dưới giá bóng rổ, đưa lưng về phía cậu, hai tay áp sát đùi cạnh sườn, buông thõng thẳng tắp.

Giống như đứng trong tư thế lúc tập quân sự.

Vài người thích chơi bóng rổ vào ban đêm, nhưng không phải trong thời tiết hiện tại.

Huống chi —— hiện tại trên sân không có một quả bóng nào.

Thường Trường đang do dự không biết nên qua hỏi chút hay không, người phụ nữ bỗng nhiên quay lại.

Có lẽ trời thật sự quá tối, Thường Trường không thể nhìn rõ mặt cô ta.

Sau đó- cô ta chạy!

Thường Trường thấy cô chạy càng lúc càng nhanh, lao thẳng về phía cậu!

Lúc này Thường Trường mới thấy rõ có gì không ổn: Ngay cả khi một người phụ nữ đang chạy, hai tay của cô ta vẫn đặt thẳng bên hông.

Lộc cộc, lộc cộc

Gót giày của người phụ nữ hạ cánh chính xác xuống vũng nước, tiếng vang thanh thúy kích thích màng nhĩ.

Trong nháy mắt không cách nào suy nghĩ nhiều hơn nữa, Thường Trường lúc này hai ngón chân kẹp chặt dép tông, nhanh chóng xoay người chuyển hướng.

Chạy!!!

Thường Trường lúc này chẳng thèm quản việc mình có bao nhiêu chật vật nữa, giờ cậu chỉ muốn chạy tới nơi có ánh sáng, có người.

Cậu không biết người nọ có đi theo hay không, nhưng tốc độ bộc phát của nam sinh trong lúc hoảng loạn không thể khinh thường.

Thường Trường loạng choạng chạy về khu ký túc xá, ô cũng lật về hướng ngược lại, hộp đồ ăn trong tay cũng bị lắc đến ngã trái ngã phải.

Đến nơi, cuối cùng cũng trở về rồi.

Thường Trường đi lên cầu thang, cả người mới thả lỏng.

Mọi thứ lại trở lại quen thuộc. Vừa rồi quả nhiên là quá mẫn cảm.

Chẳng lẽ là dì ở ký túc xá nữ nửa đêm muốn trở về tuổi 20 hả trời?

Lại ngứa cổ, dị ứng?

Lần thứ hai gãi cổ, Thường Trường bỗng nhiên cứng đờ.

Chạm vào một cái gì đó.

Xúc cảm này......

Tóc cậu không dài tới cổ.

Thứ kia không biết còn kết nối với thứ gì.

Trái tim Thường Trường mới buông lỏng lại treo lên. Cậu cứng đờ đứng ở giữa cầu thang, vén mớ tóc không biết từ đâu ra, từng li từng tí kéo lên như múc nước giếng.

Thường Trường nhìn kỹ, trông như một loại vải.

......

Một chiếc mũ đồng phục.

Thường Trường quay đầu lại, trước cửa ký túc xá, người phụ nữ mặc đồng phục lẳng lặng nhìn cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.