Tháng mười hai, trời đông giá rét.
Cho dù đã ngồi cả một ngày đêm, Cố An An vẫn không thể quen được với
tiếng ù ù của bánh xe tàu lửa, ồn ào giống như người ta tranh cãi ầm ĩ.
Không một khoang ghế nào trên xe lửa có thiết bị sưởi ấm, nhiệt độ so
với bên ngoài cũng không khác nhau là mấy. Trời lạnh như đóng băng, An
An ăn cũng không tiêu. Suốt cả một ngày đêm chịu đựng, lại thêm thời
tiết giá lạnh làm cho mỗi khớp xương trên cơ thể nàng kêu gào khó chịu.
Giờ phút này mới được yên tĩnh một chút, nàng kéo chiếc chăn bằng vải nỉ tương đối lớn cuộn cả người mình trong đó. Ngồi dựa đầu vào thành
giường, nàng ngơ ngác nhìn ra cảnh sắc có phần ngu muội bên ngoài.
An An không thích ngồi trong xe lửa. Nhưng từ nhỏ đến lớn, có cái gì
là vì chính bản thân mình thích mà được làm đâu, cho tới bây giờ đều là
thân bất do kỉ, một chút cũng không phải do nàng muốn, nên càng khó chấp nhận hoàn cảnh này!
Dường như cảm nhận nàng đang cố gắng chịu đựng, Hà Phong Hiểu rót một chén trà nóng rồi đưa đến tay An An.
Bàn tay hắn ấm áp chạm vào ngón tay lành lạnh của An An. Nàng ngẩng
đầu mỉm cười, khuôn mặt sáng tựa trăng rằm, hai má lúm đồng tiền ửng
hồng.
Hà Phong Hiểu mặc một chiếc áo khoác dài bằng lông lạc đà màu xanh
ngọc, hai sam tay áo hơi cuồn cuộn nổi lên, để lộ lớp lụa màu xanh lá
cây. Hắn nhìn nàng, cũng mỉm cười nhàn nhạt.
Bọn họ ngồi đối diện, mỗi bên bưng một chén trà nóng hổi, chậm rãi nhấp.
“Vốn đã đồng ý cùng em đi Dương Cổ tránh rét, nhưng ai mà biết Hồ Đô hình như xảy ra chuyện, lão gia tử đánh tới ba bức điện báo gọi anh
trở về!”
Nhắc đến cha mình, Hà Phong Hiểu theo bản năng mà sống lưng trở nên cứng nhắc.
An An hơi gục đầu xuống, không nói gì. Những lọn tóc xoăn quăn quăn
rối tung trước ngực, dưới ánh đèn vàng có thể thấy được màu nâu hạt dẻ
ẩn trên những sợi tóc xoăn đang phát sắc.
Vĩ Dạ nói, phát sắc như vậy sẽ khiến cho cơ thể của nàng năm nào cũng ốm yếu. Mẹ nàng lại nói tóc uốn hợp với khuôn mặt nàng.
Trận ốm qua đi, màu hạt dẻ đậm nguyên bản của nàng đã dần dần chuyển
thành màu nâu nhạt, vô tình mang đến một vẻ đẹp cuốn hút. Ngay cả sư phụ làm tóc cũng ngạc nhiên trước kiểu tóc xinh đẹp của nàng. Kể từ đó,
kiểu tóc quăn của Tam tiểu thư họ Cố trở thành hình mẫu cho các phu nhân danh viện bên các tư lệnh quân phiệt noi theo.
Lại nói, chưa có người nào biết nàng phải ngồi trong một chỗ với một
thứ máy cơ thật to. Vô số những cái kẹp cắm lên tóc nàng, bộ dạng lúc đó trông thật xấu xí hơn cả cắm lông điểu lên đầu. Nàng cực chán ghét,
nhưng mà có thể làm được gì đây?
Kỳ thật cũng chẳng sao, nàng chỉ cần ở nơi nào đó dùng ánh mắt luyện
tập vô số lần, cười như không cười nhìn đủ loại nam tử là có thể thoát
khỏi cái máy gớm ghiếc đó. Nhưng, nàng bây giờ là thứ đồ chơi để cho
người ta thưởng thức, suy nghĩ của nàng dù có thế nào thì cũng đã không
còn quan trọng.
Cả đời này của nàng, có phải đã sớm nhận định như vậy hay không?
“Rất lạnh sao? Chịu khó một chút, sắp đến Hồ Đô rồi!”
Bàn tay nàng run lên, Hà Phong Hiều thầm nghĩ An An sợ lạnh, từng góc cạnh trên gương mặt tuấn mĩ như điêu khắc không khỏi toát ra những tia
ấm áp thân thiết.
“Em không sao.” An An ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt cười. Mái tóc
bồng bềnh tựa như đám mây, đôi mắt đen sáng trọng giống như bích thủy
trong hồ mùa thu, trẫm tĩnh nhưng lại lưu chuyển không ngừng, “Ông ấy…. Dù thế nào cũng là cha của anh. Chuyện đã qua nhiều năm rồi, khúc mắc giữa cha con hai người cũng nên được tháo gỡ.”
Trong nháy mắt, gương mặt Hà Phong Hiểu giống như đóa hoa trên bàn bị gió lạnh cuối thu thổi đến héo rũ xuống, khô khan và tiều tụy.
An An lập tức biết bản thân đã nói sai, nàng cắn chặt môi dưới, không biết phải mở miệng lại như thế nào.
Trong lòng không phải không hối hận, nàng dù sao cũng cảm kích Hà
Phong Hiểu. Những năm gần đây, người không vì ham muốn thân thể của nàng mà ở bên cạnh giúp đỡ chỉ có hai người là Vĩ Dạ và Phong Hiểu. Mà Phong Hiểu, bất quá luôn nặng lòng với những chuyện ngày xưa, nàng nói như
vậy, không thể hoài nghi khơi ra vết thương lâu ngày trong lòng của hắn.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ không khí bế tắc giữa hai người.
Mở cánh cửa khoang ghế, Phong Hiểu không khỏi sửng sốt, mở miệng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Tiên sinh, ngài có muốn tôi giúp ngài làm ấm chăn không?”
Trước cửa ghế lô là một người phụ nữ, nhìn trông cũng tầm hơn ba mươi lăm tuổi, mặc sườn xám màu xanh lá mạ. Dưới ánh đèn mờ ảo của hành
lang, chiếc váy xẻ tà cực cao như ẩn như hiện. Có thể nhìn thấy rõ ràng, tất da chân bó sát lấy da thịt, mang theo một loại nhục dục hừng hực.
Người phụ nữ kia cũng không khỏi sửng sốt, làm như không dự đoán được sau cánh cửa này lại là một người đàn ông tuấn tú đến vậy. Đôi mắt dính đầy phong trần lượn quanh một vòng, uyển chuyển đánh giá trên người
hắn.
“Muốn sao, tiên sinh?”
Tiếng nói nhỏ nhẹ, mềm mai, nhưng người nghe thì lại cảm thấy cả sống lưng rét run từng đợt.
Sắc mặt người phụ nữ kia trắng bệch như tờ giấy, giống như là vì ăn
mặc quá mức đơn bạc nên không chịu được hàn khí xâm nhập. Tinh tế quan
sát, cô ta không phải không đẹp, mái tóc đen, khuôn mặt trái xoan đoan
chính, nhưng chính là năm tháng vô tình, những nét đẹp đều bị ăn mòn ẩn
dấu dưới lớp phần son đậm mùi.
Nhan sắc đẹp đến cỡ nào, qua thời gian, lúc xuống dốc cũng là cực thê thảm.
Hà Phong Hiểu hơi sửng sốt, một lúc sau mới hiểu người phụ nữ kia
muốn nói gì. Lông mày nhanh chóng chau lại, chậm rãi mở cửa rộng ra để
cô ta nhìn thấy Cố An An đang ngổi ngay ngắn bên trong.
Người phụ nữ ngẩn ra, lập tức thức thời mà xoay người chuẩn bị rời đi.
“Đợi chút!”
Cố An An đứng dậy, đi đến trước mặt cô ta, đưa cho cô ta mười đồng đại dương.
Người phụ nữ kia cũng không chút do dự, vươn tay tiếp nhận, nhìn thoáng qua Cố An An, cảm động rồi hoảng sợ rời đi.
Đóng cửa lại, Hà Phong Hiểu quay đầu nhìn An An.
“Em biết cô ta?”
“Không thể nói là biết rõ! Năm đó, cô ấy cũng là một trong những
cô gái hồng lâu nổi danh lừng lẫy ở Hồ Đô. Sau này nghe nói giải nghệ
hoàn lương, nhưng do số mệnh không được tốt, gặp phải bọn lừa đảo, tiền
bạc mất hết mới rơi vào hoàn cảnh này.”
Ánh mắt An An lúc này sâu thăm thẳm, con ngươi màu đen giống như bóng đêm, nhìn không ra thứ gì.
An An lặng nhìn ra cánh cửa sổ. Cửa sổ bằng kính, trong khoang xe lửa được phủ một lớp màn che khá gọn gàng, lại có những hạt bụi nằm yên
trên những nếp gấp. Ngoài cửa sổ là khung cảnh hoàng hôn chạng vạng. Bầu trời mùa thu xanh cao vời vợi, nắng vàng lạc lối cuối ngày. Sắc xanh
của trời hòa với sắc vàng óng ả của nắng trải đều lên từng dãy núi, tòa
nhà… khiến cho cả vùng Viễn Sơn như được bao phủ bởi một lớp sa mỏng đẹp tinh tế. Qua khung cửa sổ bằng thủy tinh, khung cảnh lại càng thêm mờ
ảo, mông lung, mà trong tốc độ cực nhanh của xe lửa chỉ được nhìn lướt
qua một lần.
Trầm mặc một hồi lâu, Hà Phong Hiểu mới mở miệng: “Em nói trong người không ổn, anh lại thấy hình như đó là do em suy nghĩ quá nhiều chuyện. Từ khi mới tinh mơ đã như vậy rồi!”
An An hé miệng cười, buông chén trà trong tay xuống. Đúng lúc đó, xe
lửa nổi lên một trận trấn động khiến cho chén trà trong tay nàng rơi
xuống phía dưới.
“Ôi, á!” Một tiếng hét, may mà ở dưới lót một tấm thảm, chén không vỡ. Chỉ là bị đổ một chén trà nóng.
Hà Phong Hiều liền hỏi ngay: “Có sao không?”
An An khom người, thong dong nhặt chén trà lên, cười nói: “Không có gì….”
Hà Phong Hiểu nhìn nàng hồi lâu, trên mặt cười nhẹ, nhưng ý cười kia lại có phần buồn buồn: “Được rồi! Em không nói, anh sẽ không hỏi.”
Một lát sau, tiếng còi hơi nước kéo dài vang lên, báo hiệu xe lửa đã
tiến vào ga Hồ Đô. Từ cửa kính xe nhìn ra, những con phố sạch đẹp kiến
trúc đông tây kết hợp, hồ nước đóng băng, một vài nhà thờ nhiều màu theo kiểu Berlin… Toàn bộ cảnh vật Hồ Đô đều bị bao phủ bởi một màu tuyết
trắng xóa.
Xuống xe, nhưng không giống như bình thường, không hề có tiếng náo
nhiệt, ầm ĩ như những nhà ga bình thường. Tất cả mọi người đều bị dồn ra cùng một nơi, không thể di chuyển.
Một tốp binh lính được trang bị súng đạn đầy đủ bao vây cả nhà ga.
Súng ống đen ngòm làm cho ánh sáng đèn điện bên trong đột nhiên ảm đạm,
ngay cả không khí bên trong cũng lạnh lẽo đi nhiều.
Mọi người đều lo lắng, đề phòng, khẩn trương.
“Làm sao vậy?” Đợi hồi lâu, nhịn không được An An lên tiếng
hỏi. Nàng khoác bên ngoài một chiếc áo nỉ dài đến bắp chân, còn lại để
lộ một mảnh vạt áo sườn xám bằng gấm, tương ứng dưới chân là một đôi
giày da cao gót màu đen. Trang phục như vậy đẹp thì có đẹp thật, nhưng
cũng không thể tránh được gió rét.
An An cắn bờ môi đã trắng bệch, hận không thể ngay lập tức co cả chân lên mà ngồi.
“Hình như đang bắt người?”
Một toán binh lính kéo lên chiếc xe lửa sắp khởi hành, một hồi tiếng
động lớn ồn ào kéo dài, sau đó mới nhìn thấy đám lính kéo một người đàn
ông từ trên xe lửa xuống dưới, áp giải đến trước một chiếc xe ô tô. Cửa
xe được binh lính mở ra, một người đàn ông mặc quân phục chậm rãi bước
xuống xe. Từ xa không nhìn rõ mặt, chỉ giống như một bóng ma hiện ra
trong đêm, mơ mơ hồ hồ, nhưng có thể cảm giác được sát khí tỏa ra từ
người đó.
Lạnh, cảm giác rất lạnh, cho dù đứng cách xa cũng có thể cảm giác
được nhiệt độ đủ để đóng băng một khối hỏa diễm. Rét lạnh xuyên thấu da
thịt, giống như lưỡi dao đâm đến tận xương tủy. Không có chỗ trốn, Cố An An chỉ có thể đứng im như tượng nhìn.
“Hiên Viên Tư Cửu!” Hà Phong Hiểu thì thầm bên tai nàng, nói
cho nàng nghe về thân phận của nam tử kia. Nhưng Cố An An giống như cái
gì cũng không nghe rõ, lại giống như cái gì cũng nghe rõ.
Tựa hồ cảm giác được điều gì, tầm mắt Hiên Viên Tư Cửu quét về phía Hà Phong Hiểu và An An.
Chỉ là thoáng qua, nhưng lãnh ý khiến nàng sợ hãi cực độ, giống như
trăm ngàn con kiến đang cắn lên thân thể. Nhưng, tầm mắt nàng lại không
thể nào di động được.
Nàng thấy rất lạnh, lạnh đến toàn thân đều run lên, thẳng cho đến khi Hiên Viên Tư Cửu dời tầm mắt đi. Lãnh ý như vậy khiến người ta run run, hồn vía như bay đi mất một nửa.
Tiếng gió, tựa hồ gươm giáo xa xưa, trong không gian không ngừng hỗn chiến.
Xa xa, có thể thấy Hiên Viên Tư Cửu đang nói với người đàn ông bị bắt kia điều gì đó, mà tên kia thì run run trả lời lại.
Cố An An đứng ở nơi đó, hô hấp như ngừng lại chờ đợi. Nàng dự cảm sắp có chuyện gì đó không tốt xảy ra. Một chuyện cực kì đáng sợ.
“An An, đừng nhìn!”
Tiếng Hà Phong Hiểu ở phía sau nàng vang lên, sáp lại gần, sau đó nhanh như cắt, bàn tay lạnh của hắn che phủ đôi mắt nàng.
Nhìn không thấy, lại càng nghe rõ tiếng tim đập nhanh hơn, mỏng manh
mà thong thả, sợ hãi giống như nước hồ tràn ra trong cơn lũ lụt, ào ào
cuốn trôi mọi thứ, xông phá mọi ngõ ngách trong cơ thể nàng. Lặng lẽ
chờ, sau đó, nghe được một tiếng súng vang.
Hà Phong Hiểu buông nàng ra. Trên nền tuyết trắng có thêm một thi thể còn đang đổ máu.
“Đó là em trai cùng cha khác mẹ của hắn, cốt nhục tương tàn, xem ra Hồ Đô này lại không được yên ổn.”
Lệnh cấm được bãi bỏ sau khi kẻ kia chết, đám người bị kinh hãi vô
thanh vô thức nối đuôi nhau mà ra, An An đi theo phía sau Hà Phong Hiểu. Khoảnh khắc sắp đi qua cánh cổng lan can sơn đỏ, đột nhiên, nàng dường
như nhớ ra được điều gì đó, quay người hướng về phía Hiên Viên Tư Cửu
nhìn lại. Mà trong nháy mắt này, suy nghĩ của hai người tựa như liên
thông với nhau, Hiên Viên Tư Cửu cũng quay lại nhìn về phía nàng.
Trong lòng An An chấn động, bị hàn ý lạnh thấu xương đánh úp lại. Đột nhiên nàng cảm thấy như đất trời đảo lộn, mọi thứ trở nên mơ hồ đảo
điên.
Ánh mắt hai người lần lượt thay đổi, sau đó thì phân tán.
Biệt thự Nam Sơn nằm trong một hoa viên hình chữ nhật đã bị tuyết bao phủ hoàn toàn chỉ sau một đêm. Những cây xanh hằng ngày được cắt tỉa
gọn gàng cũng phủ một lớp tuyết, trông như chúng đang được đội chiếc mũ
trắng bông. Nhóm người hầu dưới sự chỉ huy của quản gia, ai ai cũng
khoác lên mình chiếc áo bông dày cộm làm việc, trên áo phủ tuyết.
Trong đại sảnh,có một bức bình phong, mặt trước vẽ cảnh Đường Đại Vũ
trị thủy. Mặt sau thì ngược lại, trang trí theo kiểu Âu Tây, thảm len Ba Tư trắng tuyết, sô-pha da sang trọng, một bình hoa mẫu đơn đặt trên bàn gỗ lim, cạnh cửa sổ là một cây đàn dương cầm màu đen.
Cố An An thức dậy từ sớm, khoác một chiếc áo màu phấn trắng, trên tay áo có thêu những nụ hoa sơn trà, bên trong thì mặc một chiếc váy dài.
Nàng đứng trước cửa sổ, nhìn ra hoa viên đầy tuyết.
An An luôn luôn chán ghét mùa đông, cho dù ở trong phòng lo lắng,
buồn vui, hay nhu thuận cũng không nhịn được cảm giác chán ghét này dâng lên. Nàng nhớ rõ, đã rất lâu, lâu thật là lâu, cũng là một mùa đông
giống như thế này, tuyết bay đầy trời, toàn bộ mặt đất đếu bị phủ bởi
một tầng tuyết trắng kéo dài tận đến chân trời. Mẹ nói với nàng: “Con gái nhỏ! Đây là số mạng của con. Mẹ thực xin lỗi!” Tiếng khóc nức nở thảm thiết của mẹ, vẫn còn ám ảnh dù nàng đã bỏ đi xa rồi.
Trong lòng đau đớn nhưng lệ không rơi, từ nhỏ nàng đã bị dạy dỗ rằng
nước mắt đáng giá ngàn vàng. Cho nên, không biết từ lúc nào, nàng đã
không còn rơi lệ dù vì chính bản thân mình đi nữa.
Nhưng không rơi lệ không phải là sẽ không bi thương, mấy năm như vậy, thản nhiên như không, đau thương vẫn thấm sâu vào trong xương tủy. Bao
nhiên ngày cũng giống như hôm nay, nàng đứng một mình nhìn cảnh sắc bên
ngoài cửa sổ, nhịn không được mà đau lòng, vì chính bản thân mình mà đau lòng.
“An An, làm sao vậy? Nghĩ đi đâu mà như người mất hồn vậy?”
Tiếng cười nói lên chủ nhân của nó đang có tâm trạng tốt, An An quay
đầu lại. Cố Hoan Hoan một thân sườn xám màu đỏ thêu hoa mai, thần thái
sáng lạn đang đứng trước cây đàn dương cầm. Đôi mắt yêu kiều, cánh môi
quyến rũ, toàn thân như đang tỏa ra ánh sáng kiểu diễm.
Trong lòng hơi xôn xao, An An nhìn về phía trước, cánh môi anh đào cố gắng nở nụ cười, làm lộ ra hai lúm đồng tiền.
“Không có gì! Ngược lại là nhị tỷ đang vui mới đúng! Mới sáng sớm mà tâm tình đã tốt như vậy, có chuyện gì vui sao?”
Nha đầu Lệ Vân và Yên Hồng cũng đi đến. Rốt cuộc thì tuổi trẻ thích
náo nhiệt, đem chiếc khay sơn mài đặt lên trên bàn, nở một nụ cười.
“Tam cô nương ra ngoài cho nên không biết rồi!”
Yên Hồng vuốt vuốt bím tóc đuôi sam của mình, tựa vào chiếc ghế sô
pha màu da mận. Đôi mắt cô gái tràn ngập tinh thần phấn chấn, hoạt bát,
dung nhan kiều mị nhưng lại không giấu được nét trẻ con. Có lẽ sau hai
năm nữa, cô gái này sẽ càng thêm xinh đẹp động lòng người. Giờ phút này, trong đáy mắt của cô gái lại ẩn chứa sự ghen tỵ, chơi đùa với ngón tay, làm bộ lơ đãng, dùng khẩu khí trêu đùa để nói: “Nhị cô nương đang qua lại với Cửu thiếu đã được tháng nay rồi!”
“Cửu thiếu?”
“Chính là vị Cửu thiếu giết cha hại anh kia đó! Hiện tại người đó đang nắm giữ thiên hạ, hô phong hoán vũ!”
Bàn tay Lệ Vân mềm mại như không xương lướt trên chiếc dương cầm.
Mười ngón tay nhẹ nhàng, móng tay sơn màu đỏ, nước da ngăm ngăm nhìn rất tinh tế, có vẻ xinh đẹp vô song.
Ngoài cửa sổ, ánh tuyết như phát quang chiếu lên người An An, nhưng cũng có hơi lạnh thấu xương
“Nhưng nghe nói hắn bình thường rất là….”
“Em cũng nghe nói sao?” Hoan Hoan nghiêng mặt, mắt phượng nhìn An An liếc một cái, khuôn mặt được trang điểm tinh tế vì thế cũng mất
đi một phần sáng lạn.
“Đúng vậy! Cho dù là loại đàn ông nào, chỉ cần rơi vào tay nhị cô nương chúng ta thì đều điên đảo lên thôi!” Lệ Vân ôm lấy vòng eo của Hoan Hoan, lại bị Hoan Hoan đánh cho một cái, nhưng ý cười thì lại không ngừng rơi trên khóe môi.
An An thấy Hoan Hoan cười quyến rũ như hoa xuân, trên mặt lại nở ra
sự thẹn thùng hiếm có. Vừa nhìn đã biết, Hoan Hoan yêu người đàn ông
kia.
An An biết, giờ này phút này, trong lòng Hoan Hoan nhất định là hạnh
phúc, khoái hoạt. Chính mình cũng không thể, cũng không đành lòng phá vỡ khoái hoạt mà Hoan Hoan khó khăn lắm mới có được.
Vì thế, áp chế sự bất ổn trong lòng, An An vẫn miễng cưỡng như cũ, trêu ghẹo nói: “Cũng phải! Nhân phẩm và nhan sắc của chị dù thế nào cũng là nổi bật
nhất so với tất cả mọi người, vị Cửu thiếu kia tất nhiên cũng không
thoát khỏi!”
Cố Hoan Hoan nghe vậy, xoay người ngồi lên ghế sô
pha. Tuy là ngồi, nhưng sống lưng thẳng tắp, hai tay khoanh trước ngực,
tay trái chống cằm, nàng lạnh lùng cười.
Cố Hoan Hoan cùng An An uyển chuyển, cảm xúc giống nhau như sơn thủy
Giang Nam, nhưng vẻ đẹp lại bất đồng. Vẻ đẹp của Hoan Hoan mang theo một sự cao quý lắng đọng lại, khuôn mặt trái xoan, đường cong đưa đẩy, làn da trắng nõn tinh khiết, trán cao, cằm thon dài, đôi môi mỏng manh cao
ngạo, ánh mắt luôn luôn phong tình vạn chủng nhưng lại phủ một tầng
sương u buồn. Nhưng lúc Hoan Hoan muốn mở miệng, con ngươi đen sẫm cùng
ánh mắt như đang cháy lên một ngọn lửa.
“Em cũng học theo mấy đứa nha đầu này mà vọng tưởng hay sao? Chúng có xuất thân như thế nào? Dễ nghe một chút thì là gái hồng lâu, không
dễ nghe thì chính là kỹ nữ cao cấp thôi, làm sao dám hy vọng xa vời!
Người ta đối với chúng ta mà nói cũng chỉ là chơi đùa thôi!”
An An cúi đầu, tay nắm thành quyền. Móng tay cắm sâu vào da, mặt có
chút tái nhợt, thân thể khẽ run, giống lá khô sắp bị gió thổi.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua những đám mây dày, giống như ngày hè đứng dưới những tán cây nhìn ánh nắng chiếu qua thành bóng in trên mặt
đất, có cảm giác mặt trời đang chiếu từng tia nắng xuống nhân gian.
Tiếng gió bắc ào ào như tiếng khóc than vang bên tai mọi người. Buồn
phiền, bất đắc dĩ, không cam lòng tựa như đám sương mù lẳng lặng phiêu
đãng trong không gian phòng.
Các nàng yên lặng, thần sắc khác nhau, trong lòng khó nén được phiền muộn.
“Sáng sớm tụ tập ở đây làm gì? Hoan Hoan, con còn không mau trang
điểm, xe của Cửu thiếu sắp đến đón rồi! An An cũng vậy! Tươi sáng lên
một chút, Lâm tiên sinh đang chờ, còn không mau đi chuẩn bị!”
Giọng nói từ xa xa sang sảng truyền đến, Lệ Vân và Yên Hồng sợ đến mức lập tức đứng thẳng người.
Cố Tích Niên tao nhã đi đến, có vẻ như mới từ bên ngoài trở về, toàn
thân ăn mặc gọn gàng, tóc đen búi lớn ở phía sau đầu. Mặc dù đã qua tuổi bốn mươi, nhưng da bà vẫn mịn màng, chiếc cằm thon dài. Lúc này, bà mặc một bộ sườn xám màu xanh đen, áo khoác lông cửu trắng như tuyết ở bên
ngoài, ánh mắt có phần tức giận nheo lại, vẫn có vẻ xinh đẹp, bước đi
vội vàng mang theo chút sát khí đằng đằng.
Nghe nói, lúc còn trẻ, Cố Tích Niên là cô gái hồng lâu nổi tiếng nhất Hồ Đô, cho nên hương vị phong trần đến nay vẫn không hề tiêu tan, coi
bộ đã thấm nhuần vào trong xương tủy.
“Thúc giục cái gì? Trễ một chút cũng đâu có sao, lát nữa mẹ cũng
không được thiếu mặt đâu nhé! Hôm qua đánh bài lại thua rồi sao? Bây giờ bắt chúng con bù vào sao?”
Cố Hoan Hoan tỏ vẻ không sợ gì, đôi mắt đen thẫn thờ nhìn về Cố Tích
Niên ở đắng trước, giống như mắt mèo thăm dò tràn đầy vẻ khinh bỉ, xoay
người thướt tha rời đi.
Cố Tích Niên nghẹn một hơi trong ngực, cả người run lên một trận nhỏ, lòng tràn đầy lửa giận nhưng không có cách nào phát tác, chỉ có thể
chuyển hướng sang Yên Hồng và Lệ Vân, mày liễu đổ dựng lên, trách mắng: “Các ngươi định đứng ở đây làm gì? Còn không mau đi hỗ trợ!”
Yên Hồng và Lệ Vân nhìn nhau, thưa dạ rồi lui xuống.
Sau đó Cố Tích Niên mới quay sang nhìn An An, áp chế tức giận, có gắng nở nụ cười cực tươi: “An An, con còn không mau đi chuẩn bị? Đừng để Lâm Hoán Sinh Lâm thiếu gia đợi lâu trong Mai Viên!!”
Nắng ban mai dần dần sáng ngời, khuôn mặt An An trơn bóng như phủ một tầng ánh sáng mong manh, tựa như viên dạ minh châu. Không giống như Cố
Hoan Hoan phất tay áo rời đi, An An chỉ yên lặng cúi đầu nói: “Mẹ, bây giờ vẫn còn sớm, sẽ kịp!” Dứt lời, xoay người lại nhìn về phía cửa sổ, để mặc Cố Tích Niên cô độc đứng đó.
Ngoài cửa sổ, từng khỏa băng tuyết trắng bạc nối tiếp nhau kéo dài
đến tận chân trời. Băng tuyết ở đấy giống như không nhìn thấy ánh nắng
mặt trời.
An An ăn điểm tâm xong thì có điện thoại của Lâm Hoán Sinh gọi đến,
nói có chút việc trì hoãn, cho nên trễ mới đến gặp nàng được. Vốn chẳng
có chuyện gì nhưng hắn ta lại nói liên miên không chịu treo điện thoại,
An An chỉ có thể tựa lên ghế số pha, kiên nhẫn lắng nghe.
Trời rất lạnh, trong phòng đốt lò sưởi, ánh lửa bập bùng cũng không
thể xua hết khí lạnh. Hơi lạnh cứ kéo dài mãi, từng đợt như rót vào
trong cơ thể người.
Nói chuyện qua điện thoại cho nên Lâm Hoán Sinh không biết được tinh
thần An An không tập trung, hắn vẫn hưng phấn nói như trước, nói đến khi hết chuyện để nói thì thôi.
Hắn nói, hai người bọn họ nên đi đến ra quán uống thứ gì đó, ở cửa
phía đông thành có một quán cà phê mới mở, nghe nói hương vị rất thuần
chất. Sau đó bọn họ sẽ đi rạp chiếu phim, có một bộ phim nói về lừa đảo
đang ăn khách. Nhưng ngay sau đó hắn lại nói không nên, vẫn là đi Mai
Viên tốt hơn cả. Bên kia hoa mai đang nở, nhưng lập tức lại nghĩ đến An
An sợ lạnh nên hắn hỏi nàng có hứng thú muốn đi không. Nói một hồi rồi
lại quay về điểm ban đầu.
An An ngồi trên ghế sô pha, tay cầm điện thoại, thân thể lạnh như
băng, cảm giác trong lòng cũng đã sớm loạn, không còn kiên nhẫn lắng
nghe. Nhưng Lâm Hoán Sinh là công tử của nghị viên, Lâm gia nhiều thế hệ đều là chính khách. Tuy rằng hiện này người cầm quyền thay đổi, nhưng
gia tộc họ vẫn có nền tảng vững chắc, nên không thể không cho Lâm Hoán
Sinh chút thể diện, nàng chỉ có thể nhẫn nại đáp lời.
Cách ống nghe, tiếng chuông cửa chợt vang lên, sau đó có chút động
tĩnh, An An cũng chẳng thèm để ý. Cố gia mỗi ngày đều có người đến người đi. Một tay nàng quấn lấy dây điện thoại, mắt nhắm lại, tiếp tục những
lời chán muốn chết mãi mà không dứt của Lâm Hoán Sinh.
Mông mông lung lung, một thanh âm theo ống nghe truyền đến tựa hồ như là rất xa. Qua một hồi lâu, An An cảm thấy có điểm không bình thường,
thân thể dần dần lạnh như băng. Một luồng khí lạnh đang thâm nhập vào
tận xương của nàng, ở gần như muốn chết lặng rõ ràng như lúc trước.
“Cô làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Đó là giọng nói của một người đàn ông, mát lạnh mà thâm trầm.
An An đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn. Một người đàn ông mặt
áo khoác nhung xanh thẫm không biết đang ngồi trên ghế sofa từ bao giờ.
Trẻ tuổi mà tuấn mỹ, nhưng ánh mắt kia giống như là đóng băng, con ngươi vô sắc thấu lạnh.
An An chấn động, khuôn mặt hơi nóng lên ngay tức thì.
Lệ Vân đứng phía sau ghế sô pha, ánh mắt vừa nhìn An An rồi vừa nói: “Cửu thiếu tự mình đến đón nhị tiểu thư sao?”
An An nhìn theo ánh mắt của Lệ Vân, lúc này mới phát hiện ra một tay
mình vẫn còn đang cầm điện thoại, ống tay áo xô xuống đên tận khuỷu tay
như những đám mây chồng chất lên nhau, để lộ cánh tay trắng nõn như
ngọc.
Ánh mắt Hiên Viên Tư Cửu quá mức thâm thúy khiến cho tâm lý An An bất ổn phát hoảng. Theo bản năng, nàng muốn đứng dậy rời khỏi chỗ này thật
nhanh. Nhưng thân mình vừa động thì lại nghe tiếng Lâm Hoán Sinh “A lô, A lô” trong điện thoại đè lại.
“Em biết rồi! Được, đi Mai Viên cũng tốt lắm!”
Bầu không khí trong phòng yên ắng đến đáng sợ, ngay cả tiếng hít thở
cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Mà tiếng An An trả lời tựa hồ giống như
hòn đá ném vào mặt hồ lặng yên không gợn sóng, khiến cho tất cả mọi
người đếu nghe thấy rõ ràng.
An An quẫn bách, xấu hổ, muốn bốc hơi ngay khỏi chỗ này, nhưng không
có biện pháp, chỉ có thể nhanh chóng ngắt điện thoại. Muốn đứng lên đi
ngay tức khắc thì Hiên Viên Tư Cửu lại mở miệng ngăn cản động tác của
nàng.
“Cô tên An An ư?”
“Dạ.”
Toàn thân An An như đóng băng tại một chỗ, đi không được, chỉ có thể cứng nhắc cúi đầu.
“Hình như chưa từng gặp qua cô?”
“Cửu thiếu ngài nhiều năm ở bên ngoài tuất quân, mới trở về Hồ Đô, hai tháng trước Tam tiểu thư lại đo Dương Cổ tránh rét, cho nên mới
không biết.” Lệ Vân cười khanh khách, cố ý ngăn cản nói: “Nhị tiểu thư thay trang phục một lát là xong, lập tức sẽ tới ngay!”
“Phải không? Uống trà đi” Đôi mắt sắc lạnh của Hiên Viên Tư
Cửu lộ ra một tia trào phúng, khóe miệng nhếch lên cười mà như không
cười. Hắn cầm lấy chén trà đưa đến chỗ An An, hành động giống như là chủ nhân nơi này còn hơn cả An An, “Vừa rồi trông cô không thoải mái, không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì…”
An An sửng sốt, ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Hiên Viên Tư
Cửu. Đôi mắt hắn như có một lớp băng mỏng, lạnh lẽo âm u, nhưng lại mang theo một tia nóng bỏng nhìn chằm chằm vào nàng.
Mắt An An đỏ lên, nhưng vẫn duy trì vẻ trấn định như trước.
Trên bàn trà bằng gỗ lim, mỗi người một chén trà. Khay trà bằng sứ
tráng men màu trắng, chén sứ trắng, bên trên có vẽ cánh sen hồng, sắc
màu đa dạng. Bên cạnh, không biết từ lúc nào mà lại có cả bình mai. Hoa
mai Ngạo Tuyết màu hồng đỏ rực kiều diễm, hương thơm tỏa ra. Nhưng mùi
hương như vậy khiến An An cảm thấy choáng váng, từ lòng bàn tay đến cả
cơ thể đều lạnh. Ánh mắt không che giấu kia của Hiên Viên Tư Cửu làm cho An An thấy bất an.
An An khẩn trương nhấp môi, theo bản năng muốn lui thân mình ra xa,
tránh né một chút. Hai tròng mắt sâu kín trong suốt lại có nước mắt như
đang muốn rơi ra ngoài. Nàng không ý thức được bộ dáng này của mình có
bao nhiêu điềm đạm đáng yêu, lại giống như mật ngon dụ hoặc, vừa ngọt
vừa nhuyễn, làm người ta tan chảy.
“Chờ lâu không? Ngài cũng không cùng người ta nói trước một tiếng, hại em luống cuống tay chân, cho nên lần tới…”
Bỗng nhiên, người chưa đến, nhưng tiếng chuông bạc lanh lảnh theo bước chân đã vang lên.
Cố Hoan Hoan đã thay một bộ sườn xám màu đỏ sậm, phấn son trang điểm, nhưng nhìn An An đang sửng sốt sợ hãi, thần sắc cũng lạnh đi vài phần.
An An thừa cơ đứng dậy, bắt lấy cánh tay Hoan Hoan, sát lại bên tai nàng ta nói: “Nhị tỷ, chúc đi chơi vui vẻ!” Nói xong liền trốn ngay ra khỏi phòng khách này, bỏ qua tầm mắt sáng quắc đang nhìn mình.
An An đứng trong phòng một hồi lâu, Lệ Vân mới dám mon men lại gần, nhìn sắc mặt của nàng rồi mới lắp bắp mở miệng: “Em không biết Tam tiểu thư người ở chỗ nào, cho nên mới dẫn Cửu thiếu vào đó, lúc rời đi thì đã muộn…”
“Quên đi, em đi xuống đi!”
Lệ Vân đi ra ngoài. Rét lạnh lại vô tình vô tích quất đến, đông lạnh cả tâm cốt.
An An đứng trước cửa sổ, những ngón tay thon dài trắng nõn gắt gao
nắm chặt lấy khung cửa, tựa hồ đứng thẳng cũng không xong, loạng choạng.
Rất lạnh, thực sự rất lạnh….