Hà Phong Hiểu cảm thấy yết hầu của mình có một cỗ hương vị sáp áp đau đớn nổi lên khiến anh không nói thành lời, vì ngạnh sinh mà lại nuốt
trở vào. Môi mấp máy muốn nói lại thôi, giống như con cá dưới nước bất
lực hô hấp không khí lạnh như băng trên bờ.
Bao nhiêu lần, đã bao nhiêu lần bên tai anh vang vẳng tiếng nói này, gọi tên của anh…
Trong đầu của Hà Phong Hiểu lúc này hoàn
toàn trống rỗng, muốn khóc hay muốn cười, hắn cũng không tài nào phân
biệt nổi. Có một loại cảm giác giống như sợ hãi, giống như hoảng hốt,
tựa hồ như đang nằm mơ, lại có phần khát vọng…tất cả trong nháy mắt
chiếm cứ hoàn toàn cảm xúc của anh. Màn sương mù trong tâm hồn chậm rãi
tan ra, mơ hồ mà trầm trọng, đặt ở trong nơi sâu thẳm của tiềm thức, ép
anh đến phát đau.
Anh muốn che dấu sự bối rối của mình, cật lực dùng ngữ khí bình tĩnh nhất để nói : “ Nam Nam! Là em sao?”
Cố Nam Nam vẫn nhắm nghiền đôi mắt như trước, thân mình kìm nén không được mà run run.
“ Phong Hiểu….Thực xin lỗi…..” An An vội vàng cầm chặt lấy bàn tay gầy yếu của Phong Hiểu, những lời còn lại nói không nên lời, đôi
môi tái nhợt nhẹ nhàng mấy máy.
Hà Phong Hiểu đột nhiên vung tay ra khỏi An An.
Hiên Viên Tư Cửu tiến lên từng bước, tiếp được An An tưởng chừng như sắp ngã.
Ngọn đèn loang lổ mông lung bao trùm lên tất cả mọi người, giống như một làn khói mỏng.
Lòng An An đang quặn đau, cũng bất chấp đang ỷ lại trong lòng ai đó,
chỉ lui thân mình lại một đoàn, tay níu lấy ngực. Nàng nhìn Hà Phong Hiể nhấc từng bước nặng nề chậm chạp, xiêu xiêu vẹo vẹo đến gần Đại tỷ,
trong ánh mắt kia tràn đầy sủng nịnh cùng quyến luyến, như nhìn bảo bối
mà hắn trân trọng nhất.
Cố Nam Nam run run, bị Hà Phong Hiểu ôm trong lòng. Sau nhiều nay, hắn lại một lần nữa ôm lấy cô.
“ Bọn họ đều nói….em đã chết…. Nhưng mà….em….vẫn còn sống đây mà…!” Hà Phong Hiểu run run xoa xoa khuôn mặt đầy những vết sẹo, gian nan mở miệng nói.
Anh cười nhưng cười so với khóc còn khó coi hơn.
“ Anh….nhận sai người rồi!”Cố Nam Nam đẩy bàn tay Hà Phong Hiểu ra, tiếng nói suy yếu đầy bất lực.
“Anh làm sao mà nhận sai người được…..Em ….em…là vì biến thành như thế này nên mới rời khỏi anh sao?” Bàn tay cẩn thận giúp Cố Nam Nam lau đi những vết máu bẩn đen kết lại,
khuôn mặt đầy vết sẹo chằng chịt dần dần hiện lên rõ ràng, mà trong mắt
anh cũng ngập tràn cảm giác đau thương cũng như vui mừng, “ Mấy năm
nay, em luôn ở Hồ Đô mà anh lại không biết. Nam, anh sai rồi…. Anh sai
lầm rất nhiều…..thế cho nên em mới không muốn nhìn mặt anh nữa, đúng
không?”
Nói xong, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt Hà
Phong Hiểu, rơi xuống trên tay Cố Nam Nam. Tiếp đó, lại thêm một giọt,
rồi một giọt nữa.
Cố Nam Nam giật giật khóe môi một cách quái dị, tựa hồ như muốn mỉm
cười, bàn tay đầy những vết sẹo trải rộng nhẹ nhàng đưa lên, ngọn tay
chậm rãi xẹt qua gương mặt của Phong Hiểu, đôi mắt nheo lại giống như
người lâu rồi mới nhìn thấy ánh nắng mặt trời, lại vẫn mờ mịt như ẩn
dưới một làn sương mờ, mê ly và ướt át: “ Phong Hiểu…”
Thời gian tựa hồ đã làm âm sắc say lòng người của Cố Nam Nam thay đổi không ít, anh còn nhớ rõ, khi đó Nam Nam rất cao ngạo, chỉ khi đối với
anh mới mỉm cười khẽ một cái…Lúm đồng tiên nở rộ như phát ra ánh sáng
chiếc cả nhân gian. Khi đó bọn họ lại bị mọi người cản trở, yêu nhau rất vất vả…..Anh thống hận bản thân không có dũng khí dám đi theo Nam Nam,
kéo dài hơi tàn suốt ngần ấy năm vô ích….Rốt cuộc cũng chờ được cô,
nhưng mà…
Bàn tay Hà Phong Hiểu gian nan từ cánh tay Nam Nam chuyển lên gương
mặt rồi nhẹ nhàng luồn qua mái tóc loạn xạ của cô…Trên tay anh còn dính
máu của Nam Nam, ánh mắt của anh dần dần trở nên cuồng loạn, giọng nói
khàn khàn mà trầm thấp: “ Nam…”
Đôi mắt của Cố Nam Nam bị nước mắt phủ kín, cơ hồ không thể thấy rõ
Phong Hiểu, chỉ cảm thấy những giọt nước mắt ẩm ướt nóng hổi của anh rơi trên tay, tìm đến hơi thở nghẹn ngào của anh, bàn tay lạnh lẽo vuốt lên hai mắt của anh.
Cô còn nhớ rất rõ, bóng áo trắng kia, đó là một thiếu niên tuấn mỹ,
ánh mắt tin thuần giống như bông tuyết mùa đông, không thấy được thế sự
xấu xí và tà ác. Nhưng khi bị anh si ngốc nhìn, cô cảm thấy mình là
người hạnh phúc nhất thế gian. Cô còn nhớ rõ câu đầu tiên mà anh nói:
chân thành tha thiết không hề dối trá, tôi thích em.
Có một ngày cô đi xã giao trở về, anh từ trên tàng câu nhảy vọt xuống trước mặt. Trong hô hấp mang theo mùi hoa quế, giống như là say bắt lấy tay cô, lẩm bẩm nói: “ Em có biết điển cố “ Hồng phất đêm bôn”không? Chúng ta hãy đi đi! Cao chạy xa bay, đến một nơi không ai biết chúng ta….”
Cô cũng uống rượu, cũng say, ở trong vòng tay của anh hoàn toàn trở thành một người phụ nữ bình thường.
Bọn họ dùng tất cả những gì đang có để chuộc thân cho cô.
Sau đó, tình yêu như thứ độc dược che kín toàn thân, thiêu đốt cả lý
trí lẫn tâm hồn của cô. Cô không hề phòng bị mà uống hết chén trà có mê
dược kia.
Sự tình sau đó thế nào cô hiểu rõ hơn ai hết, rõ ràng khiến cô đau
đớn đến tận xương, người kia hoàn toàn không giống Phong Hiểu, nhưng thể thể có cùng huyết thống với Phong Hiểu của lão đè ép cô hết lần này đến lần khác…Cô run run rẩy rẩy, từ chân tóc đến đầu ngón chân đều vô lực
phản kháng. Cô đã cầu khẩn, cầu khẩn ai đó đến cứu cô, nhưng rốt cuộc
vẫn không có.
Cuối cùng hết thảy cũng chấm dứt, vào đúng thời điểm cô dơ bẩn nhất, Phong Hiểu lại đến.
Phong Hiểu gắt gao cắn môi, cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng đứng nhìn cô.
Toàn bộ căn phòng lúc đó một chút thanh âm cũng không có, trời còn
chưa tối nhưng hết thảy đều là một màu xám xịt. Qua lớp bụi bay lởn vởn
trong không khí, anh dùng ánh mắt vô tà giống như một đứa nhỏ nhìn cô,
nhìn cô như thứ nhơ bẩn kinh tởm nhất thế giới này.
Thân bất do kỷ mà phản bội, bị phản bội, thân bất do kỷ mà thương
tổn, bị thương tổn….Không thể nào lựa chọn, không cách nào lựa chọn.
Cô rốt cuộc không thể nào chịu đựng nổi, nức nở phát ra tiếng khóc
thật to, lấy tay che mặt, giống như kẻ điên mà thét chói tai: “ Đừng nhìn em! Phong Hiểu, đừng nhìn!”
Mà anh vẫn nhìn cô như cũ, giống như gương, muốn biến cô thành những mảnh vụn…
“ Phong Hiểu, em chung quy không phải Hồng Phất…”
Ngay sau đó, cô lấy tư thế bình sinh tao nhã nhất, giống như một cánh bị bị bắn rụng, rơi thẳng xuống mặt đất.
Lờ mở nhận thấy, một bàn tay hướng đến chính mình, thanh âm của hắn
thê lương giống như dã thú gào thét, sau đó cánh tay càng ngày càng xa…
Cuối cùng, cảm giác đau đớn dần dần biến mất, cô cuối cùng cũng cảm thấy sung sướng khi ngửi thấy mùi vị của cái chết.
Nhưng mà, vận mệnh lại một lần nữa đùa bỡn cô, cô không chết…Còn
sống, không chỉ mất đi những thống khổ trước kia mà còn cả dung mạo của
chính mình.
Vô số đêm khuya cô gọi tên anh, lại không có người nào trả lời cô.
Trừ bỏ tịch mịch, âm thanh khởi động bắt đầu, cái gì cô cũng không nghe
thấy, trừ bỏ hắc ám vẫn là hắc ám, khôn cùng và tuyệt vọng dần dần ngập
đầu…. Vừa mở mắt ra là bao nhiêu hình ảnh võng tứ vô kỵ cứ ập đến áp chế cô, cô ngay cả một nơi trốn tránh cũng không có.
An An đã từng khéo léo nói với cô hãy để Phong Hiểu biết cô vẫn còn
sống, nhưng cô hiện tại đã nghiện á phiện đến mức thân thể suy sụp, dung mạo lại không có… Cô lấy cái gì để đi gặp anh… Cô không dám gặp lại
anh, cũng không thể gặp lại anh, cô đã mất đi hết thảy, vạn nhất nếu mất đi tình yêu của anh nữa, cô nên làm sao bây giờ?
Nhưng giờ khắc này, rốt cuộc Phong Hiểu cũng đã đến bên cô rồi, còn
cười với cô. Phong Hiểu nhanh cầm chặt lấy tay cô, lòng của cô giống như bị cắt thành trăm ngàn lát mỏng.
Hiên Viên Tư Cửu bình tĩnh nhìn xem tình cảnh bi thương của hai người trước mặt, trong mắt hiện lên sự thương hại không dễ nhận thấy. Đột
nhiên, hắn mỉm cười, không chút do dự mà nâng tay An An lên, cúi đầu hôn xuống những đầu ngón tay của nàng, ánh mắt chứa đầy hàn khí bức người
áp bách An An, nói một cách mềm nhẹ: “ Xem ra em cũng không gạt anh, cho nên…”
An An đã cực kỳ sợ hắn, trong lòng run lên, hít một hơi thật sâu rồi mới mở miệng: “ Anh muốn làm cái gì? Đừng làm khó họ, hai người bọn họ…. Đại tỷ và Phong Hiểu đã khổ sở lắm rồi…”
Hiên Viên Tư Cửu mỉm cười nói: “ Phong Hiểu, tôi có thể giúp các người, giúp các người cao chạy xa bay, tránh khỏi bàn tay của cha cậu!”
Hà Phong Hiểu như nghe mà không hiểu, ngơ ngác nửa ngày mới quay ra
nhìn Hiên Viên Tư Cửu, sau đó lại nhìn Cố Nam Nam, hốt hoảng mở miệng: “ Em nghe thấy không? Chúng ta có thể cao chạy xa bay, đến một nơi không ai biết chúng ta, một lần nữa bắt đầu….”
Hà Phong Hiểu nghĩ Cố Nam Nam sẽ vui mừng, nhưng ngoài ý muốn, vẻ mặt của cô mở mịt, con ngươi đen tròn chớp động mê muội, tiếng nói phát ra
đầy bất an và chần chừ: “ Chúng ta….còn..có thể sao?”
Hà Phong Hiểu nghĩ Cố Nam Nam vì kinh hỉ quá mà ngây người, lại phát
hiện bàn tay của cô nắm chặt lấy vạt áo của anh, dần dần đứng lên, môi
tím tái, đầu túa ra mồ hôi lạnh.
“ Em làm sao vậy?”
Nam Nam có điểm hoảng hốt, nghe được giọng nói của Hà Phong Hiểu bên
tai, nhưng mơ hồ giống như xa cách ngàn trùng. Cô ngẩng đầu, mơ hồ nhìn
thấy ánh mắt lo lắng của Phong Hiểu ở trước mặt. Cô muốn giơ tay lên
nhưng phát hiện bàn tay sớm đã không còn nghe lệnh của chính mình, chỉ
gắt gao chế trụ ở trước ngực của hắn, cố gắng hấp thụ lấy không khí.
Trên người Phong Hiểu có hương vị thuốc lá. Đó là hương vị mà chỉ
người hút thuốc nhiều năm mới có, mà năm đó Phong Hiểu không hút thuốc…
Cố Nam Nam ở trước ngực Hà Phong Hiểu giống như một ngọn lửa đang
cháy hừng hực, nóng đến phát đau. Đầu của cô vùi thật sâu vào người
Phong Hiểu, nói đứt quãng: “ Không có việc gì! Không có việc gì……Chỉ là…em lại lên cơn nghiện thuốc thôi…”
“ Em nghiện thuốc? Cai đi, cai đi có được không?”
“ Được!….Em….hiện tại…sẽ cai ngay…”
Gật gật đầu, gương mặt phong trần tràn đầy gợn sóng mỉm cười một cái. Nụ cười đó xứng danh với hai chữ ” Ôn Nhu”.
Sau đó, cả người Cố Nam Nam đều run lên.
Hà Phong Hiểu lúc đầu chỉ nghĩ Cố Nam Nam nghiện thuốc lá quá thôi,
nên anh ôm cô thật chặt, nhưng dần dần lại thấy có gì đó không đúng.
Sắc mặt Cố Nam Nam ngày càng tái nhợt, máu tươi tràn ra ở khóe môi.
Đôi mắt của cô mờ mịt nhìn Hà Phong Hiểu, trong mắt phủ kín nước phản
chiếu ánh sáng mà trở nên sáng bóng long lanh. Sau đó, giống như không
chịu nổi ánh đèn lay động nên khép lại.
Máu dần dần nhuộm đỏ cả bàn tay của Phong Hiểu, nhuộm cả lên quần áo
của anh, ánh mắt của anh trong khoảnh khắc trở nên vô cùng thống khổ.
Tiếng nói giật giật ở nơi hầu kết thoát ra tạo thành những tiếng rên rỉ: “Thầy thuốc! Gọi thày thuốc mau lên! Xin các người mau gọi thầy thuốc!”
Mọi người chấn kinh, chỉ có Tô Vĩ Dạ đang bị trói trên cột khàn khàn kêu lên: “ Tôi chính là thầy thuốc!”
Lính cai ngục vội vàng đi tới cởi dây trói, Tô Vĩ Dạ bất chấp thân
mình đang đau xót, bước lên phía trước nắm lấy cổ tay Cố Nam Nam.
Kinh ngạc trong chốc lát, sau đó hoảng hốt ngẩng đầu, không dám nhìn
thẳng vào gương mặt thê lương của Hà Phong Hiểu, thong thả lắc lắc đầu.
“ Thân thể của cô ấy lúc trước bị trọng thương đến suýt chết, vốn
đã không tốt. Mấy năm nay, cô ấy lại hút quá nhiều thuốc nha phiến, ngày thường lại ít dùng thuốc chống lại, dĩ nhiên là sa cơ lỡ vận. May mà
chỉ bị ngoại thương, mừng rỡ hóa bi ai…..Tự nhiên sẽ như đèn cạn dầu mà
tắt…”
Hà Phong Hiểu không dám tin nhìn Tô Vĩ Dạ, Tô Vĩ Dạ không dám nhìn
thẳng vào mắt của anh. Giống như một đứa trẻ bị lạc đường, anh đưa ánh
mắt cầu xin nhìn về những người khác.
Đôi mắt quá mức thảm thiết kia khiến ai nhìn vào cũng phải né tránh,
An An chống đỡ không được, tê liệt ngã vào trong lòng Hiên Viên Tư Cửu.
Mà Hiên Viên Tư Cửu bình tĩnh nhìn Hà Phong Hiểu, trong mắt mơ hồ hiện lên tia đồng cảm.
Hà Phong Hiểu lại một lần nữa cúi đầu nhìn Cố Nam Nam, hô hấp nhanh
chóng trầm xuống. Anh lắc đầu, lắc đầu một cách không khống chế nổi, cái gì cũng không nói.
Nam Nam lại cười, giống như đã lường trước được kết cục như thế này.
Mắt của cô đã mơ hồ, dưới ánh sáng nhàn nhạt, gương mặt Hà Phong Hiểu
hiện lên không quá rõ ràng. Nhưng cô biết rõ, vẫn luôn biết, mãi mãi
biết rằng, trong mắt của Phong Hiểu chỉ có mình cô thôi….
Môi Nam Nam rung lên, tiếng nói rất thấp không thể nghe rõ ràng: “ Phong Hiểu, em tuy rằng không thể được như Hồng Phất, nhưng dù sao em cũng
rất hạnh phúc…..Bởi vì, anh yêu em, yêu vẫn chưa bao giờ thay đổi…..Đáng tiếc…đã quá muộn….”
Hà Phong Hiểu nhìn, yên lặng nhìn cô. Tiếng nói của Cố Nam Nam dần
dần biến mất, ánh đèn lay động lắc lư trên khuôn mặt của cô, có thể nhìn thấy rõ nụ cười, gương mặt nhợt nhạt nhuộm một tầng đỏ ửng, giống như
trong khoảnh khắc Nam Nam đã trở lại là cô gái kinh hoa mãn danh năm
nào.Tay vô lực buông xuống, tựa hồ như không có gì bám trụ mà rơi xuống. Cuối cùng, cánh tay cũng dừng lại, hơi thở của cô cũng không còn nữa.
Mắt của cô hơi hơi khép hở, giống như đang ngủ mơ.
Hà Phong Hiểu gắt gao ôm chặt lấy Cố Nam Nam, cắn chặt môi, nhưng máu tươi không hề chảy ra. Thật lâu sau, hai giọt nước mắt trong suốt mới
từ khóe mắt của anh rơi xuống, ướt đẫm hai má. Anh cẩn thận hôn lên đôi
môi của Cố Nam Nam.
Trên mặt Nam Nam vẫn còn lưu lại nụ cười.
Hơi thở của Hà Phong Hiểu cơ hồ đã biến mất. Tim cơ hồ như muốn ngừng đập. Đau đến hít thở không thông, đau đến cứng ngắc, đau đến…..sắp
chết.
Hà Phong Hiểu đột nhiên điên cuồng cười ha hả: “ An An! An An! Đây là số mệnh, em có thấy không? Không muốn tiếp nhận cũng phải nhận mệnh….”
Tiếng nói của Hà Phong Hiểu nghe qua thực sự âm trầm và khủng bố, giống như âm trầm nguyền rủa.
An An run run, muốn tiến lên nhưng lại bị một tiếng súng vang khiến nàng dừng bước.
Mùi thuốc súng qua đi là hương vị nồng nàn của nước mắt, là âm thanh của cái chết, tràn ngập trong không gian mờ nhạt.
Hà Phong Hiểu muốn đứng lên, nhưng thân thể run run không cách nào
ngưng lại được. Súng lục bằng thép từ trong tay anh cùng với máu tươi
đang trượt xuống, điểm hồng trên ngực dần dần nở rộ, dưới ngọn đèn vàng
tiêu diễm vô cùng, truất mục kinh tâm.
Sau đó, anh ngã xuống bên người Cố Nam Nam, máu tươi không ngừng chảy ra, dọc theo quần áo, nhanh chóng hình thành những dấu vết không nhỏ.
Bên trong yên tĩnh một mảnh.
Giờ khắc này, An An chợt nghĩ đến, có một lần vào nửa đêm của ngày
hè, ngoài cửa sổ, chim kêu khiến nàng không sao ngủ được. Rốt cuộc nhịn
không được, nàng xỏ dép, đi đến bên cửa sổ.
Lúc này, tiếng chim kêu cũng ngừng.
Cửa sổ mở một cánh, gió mát đêm mùa hạ thổi bay tấm rèm cửa khẽ vuốt
ve lên gò má của nàng. Ban công phòng của nàng thông với phòng Đại tỷ,
mà Đại tỷ bây giờ chỉ mặc một kiện áo ngủ đứng ở ban công. Bóng hình Đại tỷ thản nhiên như gió mùa hạ, có hương hoa thơm thoang thoảng, bóng đêm che khuất một nửa khuôn mặt của Đại tỷ. Đại tỷ cười, nụ cười trong sáng thuần khiết như nước hòa tan cả đêm đen, không phải là nụ cười lạnh
lùng, khách khí và cao ngạo trong mỗi lần đi xã giao ngày thường.
Nàng vụng trộm nhìn thì thấy Phong Hiểu đang đứng ở dưới ban công
nhìn lên Đại tỷ, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như ánh sao tỏa sáng trong
đêm….Cây xanh âm u trong đêm tối, ngẫu nhiên lại có một trận gió nhẹ
thổi qua khiến cây kinh động mà lay động những tán lá.
Đại tỷ và Phong Hiểu chưa ái nói câu nào, chỉ yên lặng nhìn nhau.
Mà lúc này, An An kinh ngạc nhìn máu tươi loang lổ trên mặt đất, vẻ
mặt giống như chưa từng nhìn thấy máu bao giờ. Nhìn màu đỏ âm thuần chói mắt kia, nàng không khỏi cảm thấy ngực mình buốt đau như có mũi dao vừa đâm vào. Một cảm giác nặng trịch vô cùng.
Đó là sinh mệnh của Phong Hiểu và Đại tỷ.
“ Phong Hiểu…..Chị….” An An lẩm bẩm nghe không rõ tiếng, giống như tiếng rên rĩ trôi trong không khí.
An An muốn tiến lên nhưng Hiên Viên Tư Cửu giữ chặt lấy nàng. Nàng một chút cũng không động đậy được.
“ Buông tay!” An An như không nhìn thấy người trước mặt, chỉ
cảm thấy ngực đau vô cùng, trái tim co thắt lại. Đột nhiên, nàng thét
chói tai, thân mình mềm nhũn, hai tay ôm lấy mặt, lời nói đứt quãng: “ Buông ra….Tôi….tôi….chịu không nổi nữa rồi…..Tôi sắp phát điên rồi….Sắp điên rồi….Anh buông tôi ra…..Xin anh buông tôi ra….”
Hiên Viên Tư Cửu bắt lấy hai tay của An An, giữ thật chặt giống như
là sợ buông ra thì sẽ mất nàng ngay lập tức. Khoảng cách bọn họ gần như
thế, hơi thở hòa vào nhau, ngọn đèn lắc lư chiếu trên khuôn mặt anh tuấn của hắn hình thành một vầng sáng nhu hòa. Con ngươi màu đen yên lặng
nhìn An An, trong mắt có sự giằng co, bình tĩnh vào đôi mắt của An An,
giống như tim kiếm được một con đường đi mãi không thôi.
“ Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ buông tay em ra! Có có nghe thấy không?”
An An cũng nhìn Hiên Viên Tư Cửu. Chỉ nhìn hắn, cách lớp quần áo,
nàng có thể cảm nhận trái tim hắn đang đập một cách điên cuồng, lòng
nàng cũng nổi lên bão táp…
Ánh mắt An An dần dần hiện lên vẻ sợ hãi điên cuồng. Loại sợ hãi này
cực kỳ mãnh liệt, vẻ mặt nàng thống khổ giống như bị xé rách, cảm giác
giống như là….Quả thực giống như là….giống như là…Mất hết hi vọng.
Sau đó đau nhức truyền đến, chất lỏng nóng rực cuồn cuộn dâng lên
trong cổ họng….An An loạng choạng che miệng lại, quỳ rạp xuống mặt đất.
Những cảm xúc kia chẳng mấy chốc tuôn trào ra ngoài như nước tràn đê,
máu rong ra ngoài khóe miệng, có vẻ không muốn ngừng.
“ An An!”
An An nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng của Hiên Viên Tư Cửu, nhưng ánh
mắt không tự chủ nổi mà cứ trợn lên, môi run run không ngừng, hắn nói
tiếp gì sau đó nàng cũng không nghe thấy.
Cũng đắm chìm trong đau thương, Tô Vĩ Dạ nghe thấy tiếng của Hiên
Viên Tư Cửu đầy hoảng hốt thì mới hồi phục tinh thần lại. Anh vội vàng
đi qua, bàn tay theo bản năng đặt lên cổ tay An An, nhưng lại bị Hiên
Viên Tư Cửu một cước đá văng ra xa.
Tô Vĩ Dạ chật vật ngã trên mặt đất, chỉ nhìn thấy trong mắt Hiên Viên Tư Cửu đầy phẫn hận giống như muốn phun lửa. Bất chấp sự đau đớn trên
người, Tô Vĩ Dạ khàn khàn nói: “ Tôi là đại phu.”
Hiên Viên Tư Cửu tựa hồ cũng ngẩn ra, sau đó mới chậm rãi thả lỏng
cảm xúc trong lòng, nhưng bàn tay vẫn gắt gao ôm chặt lấy An An, giống
như sợ nàng sẽ bị ai đó cướp đi.
Tô Vĩ Dạ đặt tay lên mạch cổ tay của Cố An An, chỉ cảm thấy da thịt ở dưới tay mình rất lạnh, giống như toàn bộ độ ấm đều theo máu của nàng
phun ra ngoài. Mà thân thể của nàng lại lạnh đến phát run không ngừng,
gắt gao cắn chặt lấy môi dưới, mặt thống khổ vặn vẹo, ánh sáng sắc nhọn
cắt qua ánh mắt của nàng tạo thành như hình ảnh loang lổ bên trong, xả
rời không chịu nổi.
Thần sắc như vậy Tô Vĩ Dạ mới chỉ nhìn thấy một lần, đó là lúc An An
cầm những tấm bài vị người thân trên tay. Mà lúc này đây….An An lại một
lần nữa mất đi người thân…Cha mẹ của Tô Vĩ Dạ đều đã chết trong chiến
loạn, anh trai của anh vì không chịu nổi cuộc sống cơ cực bần hàn nên
cũng tiếp tục rời xa anh…Nỗi đau khổ mất đi người thân, anh hiểu hơn ai
hết…..Nhưng anh còn có thể khóc, còn An An muốn khóc cũng không thể khóc ra được.
Tô Vĩ Dạ đột nhiên cảm giác trên mặt mình thật lạnh. Nguyên lai, nước mắt đã rơi ướt đẫm khuôn mặt từ lúc nào không biết, sau đó mới có cảm
giác đau lòng, giống như có một cây kim châm chẳng ngần ngại gì mà đâm
sâu đến tận cùng trái tim.
“ An An, đây là do tích tụ đau khổ trong lòng mà thành…..Khóc ra đi! Hãy khóc ra đi!”
An An khó chịu thở hổn hển, mắt hoa, đầu kêu ong ong, cảm giác bức
bối đau nhức trong lòng càng lúc càng lan rộng. Một dòng máu đỏ tươi lại chảy ra từ mũi của nàng ra.
“ Vĩ Dạ….” An An mở miệng, khóe môi còn run run nhưng vẫn cố gắng mấp máy nói tiếp: “ Đừng khóc…..đừng khóc…”
Đại tỷ chết, Phong Hiểu chết, nàng cũng chưa khóc….Thật sự muốn khóc
thật to….khóc hết nước mắt thì thôi….nhưng trong bóng đêm nhuốm đầu máu
đỏ này, nàng chỉ có thể cắn chặt răng …
“ An An, anh khóc thay em….Anh đến khóc thay cho em…”
Tô Vĩ Dạ gắt gao nắm lấy tay của Cố Nam Nam, nghẹn ngào đem mặt chôn
trong bàn tay không độ ấm của nàng. Một chút sau, ngữ điệu của anh hơi
thấp xuống, giống như gió thổi, run run lạc điệu, tiếng nói vỡ vụn nhưng liều mạng muốn nói ra…
Bàn tay của An An hấp thụ những giọt lệ ấm áp của anh. Một chút, một
chút, từng giọt, từng giọt, thấm đầy trên bàn tay không độ ấm của nàng.
An An run run vươn bàn tay còn lại về phía Tô Vĩ Dạ, một cơn ho mãnh
liệt lại nổi lên. Mùi máu rất tanh, không nuốt xuống được, lại trà ra
nơi khóe miệng.
Rất lạnh….Thật sự rất lạnh…. Cái ôm ấm áp ngay trước mắt, những cảm
xúc cố nén cùng cố chấp trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói, nàng
khát vọng muốn anh ôm mình một chút mà thôi!
An An không biết, ánh mắt nàng nhìn Tô Vĩ Dạ dưới ánh đèn trở nên
mông lung mờ ảo như thế nào. Đó là một loại tình yêu say đắm lại bi ai
cực kỳ.
Hiên Viên Tư Cửu ở một bên trong thoáng chốc trở nên đáng sợ đến dọa
người. Hắn có thể nhìn thấy ánh mắt thuần khiết không chút tạp chất nào
của An An, một loại nhu tình khiến tim hắn đau đớn vô cùng.
Hiên Viên Tư Cửu nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ không hề dời
mắt, trong trái tim lại có một tình cảm thực xa lạ, là khát vọng….Nhưng
khát vọng cái gì chính hắn cũng không rõ.
Hiên Viên Tư Cửu từ trong suy nghĩ trở lại hiện thực, giống như vừa
mới tỉnh mộng. Hắn đứng dậy, đá văng Tô Vĩ Dạ, từ bên hông lấy một khẩu
súng chĩa thẳng vào Tô Vĩ Dạ.
Họng súng đen thùi lụi như ác thủ nhe bộ răng nanh, ào ào đến tấn công Tô Vĩ Dạ.
Cò súng căng thẳng, cơ hồ đã có mấy viên đạn được bắn ra.
An An theo bản năng ôm lấy chân Hiên Viên Tư Cửu. Hiên Viên Tư Cửu có thể cảm nhận được bàn tay An An đang cố hết sức ôm lấy chân của hắn,
hơi ấm của nàng xuyên qua lớp vải quân phục dày dặn, xuyên qua cả máu,
xuyên qua da thịt, thẳng tiến vào trái tim của hắn.
“ Tha cho anh ấy…..Tôi xin anh…”
An An nằm ở dưới chân Hiên Viên Tư Cửu thở dốc cố nói hết lời, tóc
đen bay toán loạn, gương mặt trắng bệch nhợt nhạt không chút huyết sắc
giống như bông tuyết trắng tinh. Khóe môi nàng dính chất lỏng còn chưa
khô, sườn xám dính đầy máu tươi, loang lổ giống như hoa đỏ thẫm thêu
trên nền áo.
“ Cầu xin anh, hãy tha cho anh ấy!”
Lời nói cắt đứt suy nghĩ của hắn, nàng gần như dùng hết toàn bộ sức
lực của mình để thốt lên. Đau đớn và kích thích. Ha, ba giây sau, Hiên
Viên Tư Cửu mới nhìn Tô Vĩ Dạ bằng ánh mắt đã có phần do dự, sau đó mới
chậm rãi thu súng về.
Đây là lần đầu tiên An An cầu xin hắn…Môi nàng dính đầy máu nhưng vẫn cố mở miệng cầu xin cho một người đàn ông khác.
Khóe miệng Hiên Viên Tư Cửu đông cứng co rúm lại, tươi cười một cách
tàn nhẫn, ánh mắt đảo qua đôi mắt nhìn không thấy bóng hình hắn của An
An. An An chỉ nghe thấy tiếng hắn như thì thầm bên tai nói: “ Em cầu xin tôi?”
An An cố gắng ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Tư Cửu, hô hấp mỗi lúc một trầm trọng, càng ngày càng thoát phá, giống như
không ngưng lại. Bàn tay cố chấp giữ lấy gấu quần của hắn, dùng hết sức
để không buông lỏng, móng tay kháp cả vào bắp thịt của hắn, nàng nói: “Đúng vậy…..tôi cầu xin anh…..cầu xin anh….”
“ Bù lại, em phải đáp ứng tôi một điều kiện.” Hiên Viên Tư Cửu ngồi xổm xuống, ánh mắt tối đen như nhìn xuống tận đáy lòng của An An,
trong nháy mắt con ngươi của hắn hiện lên tia sáng, An An cũng không dám chống đối. Giọng nói của hắn vẫn luôn lãnh lẽo đến cực điểm, cơ hồ
giống như triền miên: “ Tôi muốn tình yêu của em! Tôi muốn em yêu tôi!”
Yết hầu như có lửa đốt….Gương mặt tuần mỹ của Hiên Viên Tư Cửu gần
trong gang tấc…nhìn nàng bức thiết và khát vọng…giống như một đứa trẻ
tha thiết đòi có món đồ chơi nó thích. Lửa trong hình thất chấp bập bùng lép ba lép bép, cộng thêm cả một ngọn đèn điện sáng mãi khiến bóng
người càng hiện lên rõ ràng.
An An đột nhiên có chút mê muội, khó thở, nghiêng đầu không dám nhìn
Hiên Viên Tư Cửu. Trái tim như bị nhéo mạnh, phiếm đau, đau đến mức mùi
máu tanh lại dấy lên yết hầu, chực chờ muốn xông ra ngoài.
“ Được….”
oOo
Ba người các nàng cùng nhau lớn lên ở Cố trạch. Lúc những đứa bé gái
cùng tuổi khác được làm nũng trong lòng cha mẹ thì các nàng đã phải học, phải luyện tập cách câu dẫn ánh mắt của người khác như thế nào. Lúc
những đứa trẻ khác vui đùa tranh giành đồ chơi với nhau thì các nàng đã
học xong cách đi đứng tạo dáng vẻ dụ hoặc đàn ông. Lúc những đứa bé đó
nằm trong lòng cha mẹ nghe kể chuyện cổ tích thì các nàng phải ngày đêm
học luyện cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú. Nhớ có một lúc vừa từ phòng học vẽ xong, không chịu nổi sự oi bức của mùa hè, cả ba vụng trộm trốn ra
ngoài công viên chơi. Nơi đó có một câu cầu gỗ từ xưa, các nàng tựa trên lan can ngắm nhìn nước sông chảy. Nước sông mang theo một sắc lam nhợt
nhạt, bên bờ có một cái cây nở hoa phớt hồng, nhưng không biết đó là hoa gì. Nhánh cây sà sà xuống mặt nước, ảnh hoa lưu lại trong nước. Gió ấm
thổi qua khiến mặt nước nổi sóng, hoa ảnh theo đó mà dập dềnh nhấp nhô
lên xuống. Dưới cầu, có một đôi uyên ương quấn quýt, đầu chụm xuống dòng nước, sau đó cả thân mình cũng ngụm xuống, một lúc sau lại từ trong
nước ngoi lên. Những hạt nước từ trên bộ cánh của chúng rũ xuống long
lanh giống như những viên trân châu.
“ Độc cầu nhân lâu dài, ngàn dặm cộng thuyền uyên.” Đại tỷ chống má, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.
“ Chị đừng nói, chỉ muốn làm uyên ương không muốn làm tiên nhé!”
“ Cảnh trí tuy đẹp nhưng lại kém xa với vinh hoa phú quý, đình son lầu bạc.” Nhị tỷ cũng không tiếc quay đầu, lạnh lùng châm biếm các nàng.
“ Nhị tỷ, chị càng ngày càng giống mẹ!”
“ Nha đầu chết tiệt kia! Đại tỷ, chị xem, nó xỏ xiên em hay chưa kìa!”
Ánh thái dương như ngọn lửa hồng hiện lên trên khuôn mặt Nhị tỷ, nụ cười khoái hoạt vô cùng.
Vừa cười vừa mắng nhau, bất tri bất giác các nàng phát hiện ra trời
đã tối từ bao giờ liền vội vàng trở về ngay. Chỉ có một mình nàng thở
hổn hển, luôn không theo kịp các chị.
“ Đại tỷ, các chị chậm một chút! Em đuổi theo không kịp!”
Vừa nói lại không nhìn xuống dưới chân, nàng bị vấp mà ngã phịch xuống đất. Các chị đã chạy xa trông thấy liền vội vã chạy lại.
“ Có sao không? Thật là một cô bé ngốc!” Đại tỷ ngồi xổm xuống, bất đắc dĩ cười nói: “ Lên đi! Chị cõng em về nhà!”
“ Em tưởng được khen à? Đại ty, chị nhìn một cái, em ấy đã lớn như vậy rồi mà ngay cả đi đường cũng không làm tốt được sao? Đường làm ra
là để đi chứ không phải để ngồi! Em đây là đang đi đường hay ngồi đường
vậy, An An?” Nhị tỷ đứng một chỗ, mắt cười trong veo, tay che miệng. Nàng nhịn không được mà co rụt người lại, không dám nhìn những người đi đường.
Ngày ấy, nàng được Đại tỷ và Nhị tỷ thay phiên nhau cõng về đến nhà.
Trong trí nhớ của nàng, vải may áo của Đại tỷ mềm mại cực kỳ, còn có thể chầm chậm cảm nhận được nhiệt độ trong người của Đại tỷ, giống như một
hương thơm thấm nhuần…
“ An An! An An!”
Có người kêu chính mình, nàng từ trong suy nghĩ mê mộng bị xé rách mà tình lại. Mở mắt ra thì nhìn thấy Hiên Viên Tư Cửu ở bên người, bỏ đi
quân trang xanh đen, chỉ mặc một bộ quần áo mà trắng mỏng, trên mặt còn
có biểu tình thân thiết vô cùng.
“ Uồng thuốc trước đã rồi hẵng ngủ tiếp!”
An An miễn cưỡng theo bàn tay Hiên Viên Tư Cửu đỡ mà ngồi dậy. Bên
trong cực ấm, nàng tựa hồ đã ngủ rất lâu, một kiện áo ngủ màu hồng đã bị hãn mồ hôi đến ẩm ướt.
Rèm cửa sổ bằng nhung được hé một nửa, ngoài kia mặt trời đã ngả dần
về hướng tây. Ánh mặt trời chiếu vào là một chùm ánh sáng màu hồng, như
mộng như yên.
Ngực An An vẫn đau đớn vô cùng, cơ hồ không hề ngồi thẳng thắt lưng
được, nhưng mặt vẫn biểu tình tươi cười một cách thản nhiên. Một bàn tay vươn ra muốn tiếp nhận thuốc từ trong tay hắn, đến cuối cùng chỉ đầy,
bàn tay Hiên Viên Tư Cửu sang một bên, những viên thuốc vỏ bọc đường rơi xuống.
Hiên Viên Tư Cửu nhìn nàng. An An lại chưa từng nhìn chính diện với hắn.
“ Làm sao vậy?”
“ Em nằm mơ, mơ thấy chuyện trước kia…..Có một lần em bị ngã đau
chân, Đại tỷ cõng em. Chị ấy tuy ngoài mặt lạnh lùng nhưng bên trong thì cực kỳ ấm áp. Em trước kia thường hay sinh bệnh, mỗi lần đều là Đại tỷ
luôn ở bên giường chăm sóc em….Khi đó, em còn nhỏ, không hiểu chuyện,
chỉ khóc và níu gấu áo của chị ấy, nói đừng đi với cái tên xinh đẹp
giống như con gái kia….”
An An cúi đầu, ở bên giường có trải một tấm thảm nhung rất dày. Màu
sắc đỏ tươi của nó khiến nàng nhớ đến cái đêm ở trong ngục thất u ám
kia. Máu chảy từng giọt nhiễm đỏ mọi thứ, nàng vẫn nhớ rõ ràng nỗi bi ai trong mắt của Phong Hiểu…. Trong lòng như có thứ gì đó sụp đỏ, một tình cảm không hiểu nổi giống như bàn tay vô hình gắt gao bóp nghẹn trái tim nàng, khiến nàng đau đớn không chịu nổi.
“ Thật lâu sau…mọi chuyện.. Phong Hiểu trở nên càng ngày càng suy
sụp, có đôi khi em cảm thấy trên người anh ấy không hề có hơi thở….Em tự hỏi nếu lúc trước em nói ra, có phải Đại tỷ và Phong Hiểu đã được ở bên nhau rồi không? Bọn họ có phải sẽ sống bên nhau hạnh phúc rồi hay
không?”
Nếu chết đi có phải là rất tốt?
An An bình tĩnh nói xong lại vừa nghĩ đến nếu nàng chết đi có phải sẽ thoát khỏi hết thảy? Hắn giàu có, quyền thế, địa vị….Đều sẽ không còn
liên quan gì đến nàng