Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 281: Chương 281: Anh còn muốn như thế nào nữa hả?




Tục ngữ nói cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, anh ăn đồ của cô, cô mới dễ làm việc.

“Không muốn ăn. Em không có việc gì liền đi trước, nếu em không nhớ rõ đường đi ra ngoài, tôi có thể gọi bảo vệ đến mang em đi.”

“……” Đây là muốn chuẩn bị trực tiếp đem cô xách ra ngoài ném?

Hạ Tiểu Nịnh cũng không rảnh lo cái gì bữa sáng không còn là bữa sáng nữa rồi, chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống cầu anh tha cho mình một cái mạng, “Kỳ thật tôi có việc, muốn xin anh giúp trợ.”

“Ầu, không giúp.”

Anh chậm rãi nói hết, lại cúi đầu bận công việc.

“Tôi, tôi đều còn chưa nói muốn anh giúp đỡ cái gì mà! Có lẽ chỉ là một cái nho nhỏ, một tí xíu chuyện nhỏ thôi?”

“Nửa tí xíu cũng không muốn giúp. Tôi nhớ rõ em ngày hôm qua đã từ chức. Nếu từ chức, lúc vẫn còn đachạy trốn kéo rớt khăn tắm của tôi, lúc sau lại không chịu nghe điện thoại của tôi, nghe lại một câu không nói liền cúp máy, tôi liền tự động cho rằng em là muốn cùng tôi phân rõ giới hạn, tôi đây còn giúp em làm cái gì chứ?”

“……”

Đây là muốn thu được về tính sổ, mấy tội cũng phạt sao?

Hạ Tiểu Nịnh bất đắc dĩ, “Ngày hôm qua tôi từ chức sao? Tôi như thế nào không nhớ rõ? Đó có phải là ảo ảnh chính anh tưởng tượng ra không?”

Nghe vậy, Phong Thanh Ngạn liền mí mắt đều không có nhấc lên nhìn cô một chút, đáy mắt lại lặng yên hiện lên một tia ý cười: “Trí nhớ em thật đúng là không tốt. Ngày hôm qua sau khi em từ chối tôi, tôi cũng nghĩ thông suốt, dưa hái xanh không ngọt, chúng ta vẫn là phân rõ giới hạn như vậy đi.”

Giọng điệu như thế mà rất rõ nghĩa lớn, như thế mà tự tại tiêu sái, như thế mà mây trôi nước chảy.

Liền cả đêm, anh lại có thể nghĩ thông suốt? Ngày hôm qua còn nói năng chuẩn xác muốn cô chịu trách nhiệm đâu! Hạ Tiểu Nịnh rối rắm: “…… Anh nếu không, anh lại đem dưa xoắn xoắn? Nói không chừng liền ngọt nữa nha?”

“Không cần, tôi bận như vậy, không rảnh mỗi ngày xoắn dưa chơi.”

“……”

Trong lúc nhất thời không còn phương pháp, hôm nay cũng không nghĩ về nhà bị thu thập, Hạ Tiểu Nịnh thiếu chút nữa quỳ xuống trước anh, “Anh liền phát phát từ bi cứu cứu tôi đi, ngày hôm qua anh gọi điện thoại đến là ba mẹ tôi nghe máy, lời anh nói có thể hại chết tôi. Bọn họ bây giờ muốn tôi tìm người cùng bọn họ gặp mặt, tôi đã đi đến đại biến của đời người rồi a? Chỉ có thể cầu xin anh…… Liền đi cùng bọn họ gặp mặt, dù sao chúng ta cũng giả bộ bạn trai bạn gái qua nhiều lần như vậy, không kém lúc này đây a! Chờ chuyện này qua đi, tôi lại tìm lý do nào đó, nói anh có cái gì cổ quái linh tinh, lại nói dối tôi đá anh cũng được a……”

Cô liền thở dốc cũng không dám, nhanh chóng nghẹn đem nói cho hết lời, chính là sợ anh trên đường đem đuổi mình ra.

Kết quả buổi nói chuyện này làm Phong Thanh Ngạn vốn là sắc mặt không quá tốt, càng đen……

“Giả bộ? Còn muốn đá tôi?”

“…… Tôi cũng là bị buộc đến không có biện pháp.”

“Ha ha,” Phong Thanh Ngạn đối với gương mặt nhỏ đã rối rắm thành mướp đắng kia, không lưu tình chút nào mà lộ ra một nụ cười lạnh, “Em đi tìm một diễn viên quần chúng hoặc là một diễn viên hạng ba giúp em đi!”

“Đừng như vậy mà, ngày hôm qua anh gọi cú điện thoại kia đến tôi đều không xác định ba mẹ tôi có phải nghe ra giọng của anh rồi hay không, có khả năng bọn họ là giả bộ không nghe ra được để thử tôi. Nếu bọn họ biết là anh, tôi lại mang cái sơn trại mà đi gặp bọn họ, tôi chết không toàn thây……”

“Phải không?” Anh không cho là đúng.

“Cùng lắm thì…… Về sau anh nói là anh đá tôi là được rồi?”

“Không được.”

“…… Anh còn muốn như thế nào nữa hả? Chẳng lẽ nói tôi có cổ quái à?”

Anh sâu kín liếc nhìn cô một cái: “Em thật sự có.”

“Anh!” Hạ Tiểu Nịnh chán nản, đang muốn đáp trở về, trong đầu lại chợt lóe lên một tia sáng, kịp phản ứng tên có chút buông lỏng này.

Cô nhanh chóng thò lại gần, “Tốt lắm tốt lắm, tùy anh nói như thế nào, trước giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn đi!”

“Tôi suy nghĩ một chút.”

“Muốn suy nghĩ bao lâu?”

“Không biết, nhưng nếu có người nào đó rót nước, hoặc thứ gì đó giống như tôi đã làm tối qua, tôi có lẽ liền rất mau liền suy nghĩ xong……”

“…… Còn không phải là uống nước sao? Anh muốn độ ấm bao nhiêu? Có phải chính vừa lúc 75 độ hay không? Tôi lập tức chuẩn bị cho anh!”

Nói xong cô liền chạy nhanh như chớp, vào phòng rót nước, bưng nước trở về văn phòng anh.

“Mời uống.”

“Đột nhiên cảm thấy nước không có tư vị gì, muốn uống cà phê……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.