Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 53: Chương 53: Anh soái, anh có lý




Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

_____________

……

Ân nhân nguyện ý tiếp nhận mình báo ân là chuyện tốt.

Nhưng ân nhân cường hành mình báo ân, là một chuyện vô cùng áp lực.

Hạ Tiểu Nịnh đứng ở sau quầy bếp, một bên quấy chocolate, một bên khẩn trương nhìn thấu qua cửa sổ nhỏ xem bên ngoài.

Bây giờ là buổi sáng, sẽ không có ai tới đây dùng cơm.

Chỉ đặt tám bàn nhỏ trong sảnh, bởi vì Mộ Đình Tiêu đến mà có vẻ lu mờ.

Anh thật giống như Ám Dạ phát sáng, bất kể đi đến chỗ nào, đều khiến xung quanh mình trở thành nền, hết thảy đều lu mờ.

Đại minh tinh cộng thêm đại ân nhân thực sự chạy đến quán ăn nhỏ của mình để ăn.

Thật sự là quá không chân thực……

Dường như có tầm mắt đang nhìn mình từ phía sau lưng, Mộ Đình Tiêu quay đầu lại.

Ánh mắt, chạm vào nhau.

Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng cúi đầu, có chút cảm giác nhìn trộm người khác bị chộp được, đôi má bắt đầu nóng lên đỏ như lửa.

Làn da trắng nõn nà, giống như là trái đào chín vừa mới chín dưới ánh sáng, bề ngoài trắng lại hồng, rất khác biệt.

Mộ Đình Tiêu ánh mắt dừng ở vài sợi tóc đang rũ xuống ở bên má cô, một lát sau, mới chậm rãi dời đi.

Hạ Tiểu Nịnh quản lý quán ăn nhỏ một mình, tuy rằng ngày thường rất bận, nhưng kĩ năng kinh doanh của cô rất thuần thục, nhanh tay.

Rất nhanh đã làm xong mấy cái chocolate su kem, nóng hổi mà bưng ra.

Anh cầm lấy một cái nho nhỏ mà cắn một miếng, “Rất thơm ngon a, mùi vị không tệ.”

Hạ Tiểu Nịnh: “……”

Cô có chút im lặng mà nhìn anh.

“Cùng nhau ăn.” Mộ Đình Tiêu đem đĩa đẩy sang bên kia cho cô, “Không cần khách khí.”

“……”

Rốt cuộc ai mới là chủ quán đây?

Hạ Tiểu Nịnh ngồi xuống, cũng cầm lấy không khách khí mà bắt đầu ăn, “Không nghĩ tới là chính anh ăn……”

Mộ Đình Tiêu sửng sốt, đưa tay búng vào trán của cô, “Nghĩ gì thế? Chính tôi còn phải hô hấp, ngủ, sống nữa mà!”

“……” Cô quýnh một chút, không chân thật cảm giác bị anh nhìn ra, “Em vừa rồi nghĩ rằng anh kêu em làm mấy thứ này gói lại, là cho người khác ăn.”

“Ăn ngon như vậy, tôi vì cái gì phải cùng người khác chia sẻ?” Mộ Đình Tiêu ra vẻ đó là điều đương nhiên.

Được rồi, anh soái anh có lý. Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà không cãi cọ.

Chocolate su kem độ ấm vừa phải, cắn xuống một miếng, trong miệng vẫn còn lưu hương.

Cô đối với tay nghề của mình vẫn rất là tin tưởng, cũng rất nhanh ăn xong một cái, lúc chạm vào cái thứ hai, đĩa trống rỗng không còn gì nữa.

Gặp qua người tham ăn, cũng gặp qua lớn lên đẹp trai, nhưng cô chưa thấy qua đẹp trai mà phần ăn có thể lớn như vậy……

Yên lặng mà rút tay ra khỏi đĩa, cô bưng đĩa trống đứng lên, định đi vào phòng bếp làm món điểm tâm ngọt tiếp theo.

Cổ tay đột nhiên bị chế trụ, truyền đến một cảm giác nóng.

Hạ Tiểu Nịnh còn không có phản ứng lại chuyện gì xảy ra, Mộ Đình Tiêu đã đứng lên, ngón tay nhẹ nhàng mà xoa nhẹ cánh môi cô, “Dính chocolate rồi……”

Cô sửng sốt.

Ngón tay anh đã lau sạch từ nơi vừa lau đến bên kia.

Lau một đường cong thật dài, động tác không nhẹ không nặng, vô cùng tự nhiên, sau khi lau xong lúc sau rất nhanh thu hồi, dường như không có chút ý nào đi quá giới hạn.

Lại làm tim Hạ Tiểu Nịnh thịch thịch thịch mà tăng tốc độ nhảy, cô mất tự nhiên mà dời đi ánh mắt, vội vàng cúi đầu, “Cảm ơn.”

“Không khách khí.” Mộ Đình Tiêu thanh âm thản nhiên mà lịch sự.

Hạ Tiểu Nịnh giơ tay, theo bản năng mà dùng mu bàn tay chạm vào nơi vừa rồi bị anh lau qua, như thể là bị tia lửa nhỏ đốt phỏng vậy……

Còn không có kịp an ủi trái tim đang rung động của mình, cô liền nghe được sau lưng leng keng một tiếng, âm thanh của bảng điện tử chào đón ở ngưỡng cửa tự động vang lên.

Có người đến.

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.