Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
______________
“Ah…… Vậy là Mạn Mạn con hy vọng cô ấy rời khỏi nơi này?” Phong Thanh Ngạn bế con gái mình lên, đóng cửa phòng lại, chạy lên tầng.
“Không! Con muốn Tiểu Nịnh, ngoại trừ chị ấy, ai con cũng đều không thích!” Cô bé lập tức không vui, “Ba ba, nếu chị ấy rời khỏi nơi này, con sẽ không bao giờ ăn cơm nữa! Đem Mạn Mạn ú của ba đói thành một người gầy nhỏ, xem ba đau lòng hay không đau lòng!”
“Vậy con đừng nói ra, cô ấy cũng sẽ không đi rồi.” Phong Thanh Ngạn vươn một ngón tay.
Phong Mạn Mạn do dự một hồi lâu, cuối cùng mới cùng ba ba móc ngoắc một chút.
Cô bé có thể không nói, nhưng nếu là Tiểu Nịnh tự mình phát hiện, vậy phải làm sao bây giờ?
Suốt cả đêm, cô bé đau đáu về vấn đề này, cho nên ngủ cũng không được ngon.
Sáng sớm ngày hôm sau ngồi ở trên bàn cơm, cứ ngủ gà ngủ gật, còn có hai quầng thâm mắt không nhỏ.
Xem cô bé một bộ dáng uể oải không phấn chấn, Hạ Tiểu Nịnh không hiểu sao đau lòng, “Mạn Mạn em tối hôm qua ngủ không ngon sao? Lại mơ thấy ác mộng?”
“Không có a, em chỉ là……” Phong Mạn Mạn thiếu chút nữa buột miệng nói ra.
“Khụ ——” Phong Thanh Ngạn bưng lên ly cà phê trước mặt nhẹ nhàng uống một ngụm.
“Ah ah ah, có có có! Em là mơ thấy ác mộng!” Phong Mạn Mạn kịp phản ứng, nhanh chóng chủ động để ác mộng cõng tội.
“……”
Hai ba con này có chút kỳ quái.
Hạ Tiểu Nịnh một bên bày biện dụng cụ cắt gọt trên bàn ăn một bên lén lút nhìn cô bé.
Kết quả cô phát hiện số lần nhìn mình của Phong Mạn Mạn rất nhiều, hơn nữa trong ánh mắt còn mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu cùng rất nhiều, rất nhiều thật cẩn thận, thận trọng……
“Trên mặt chị có gì sao?” Cô hỏi.
“…… Không có, không có a!” Phong Mạn Mạn chột dạ gục đầu xuống, “Em chỉ là cảm thấy hôm nay bánh mì nướng đặc biệt ngon……”
“Em thích là tốt rồi.” Hạ Tiểu Nịnh đối với cô bé mỉm cười.
Ai ngờ cô bé càng thêm cúi đầu, sắp trượt xuống phía dưới bàn ăn, không đối diện với cô.
Hạ Tiểu Nịnh càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, đưa tay qua muốn đem cô bé kéo lên.
“Hạ tiểu thư, khoai dung hấp xong rồi. Xin cô lại đây nêm gia vị.” Hầu gái kéo cửa phòng bếp ra, nhẹ giọng gọi cô.
“Ah, được.”
Hạ Tiểu Nịnh quay người, bước nhanh đi vào phòng bếp.
Phong Mạn Mạn còn còn ở đó, vẫn không nhúc nhích.
Phong Tu Viễn cảm thấy kỳ quái, “Mạn Mạn, em làm sao vậy? Gần đây không có bài kiểm tra a! Em khẩn trương như vậy làm cái gì?”
“……” Phong Mạn Mạn nhanh khóc, nhìn anh trai, lại nhìn ba ba mình.
“Hai người có phải có bí mật gì gạt con hay không?” Phong Tu Viễn mẫn cảm mà ngửi được một tia không đúng.
Phong Mạn Mạn khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng đỏ.
Phong Thanh Ngạn bình tĩnh mà cầm lấy tờ báo sáng kinh tế tài chính trước mặt mở ra, ngay cả mí mắt đều không có nhấc lên một chút, “Nếu như nói bí mật thì con phải giả bộ người đàn ông trên trang tạp chí mà nói cho thật đúng.”
“……” Phong Tu Viễn bị một chiêu làm mất mạng, yên lặng mà nhấc lên nửa mảnh lá rau xà lách chắn mặt của mình, “Tri thức chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn, miễn là con không hiểu, có thể mua sách để nghiên cứu sao?!
Phong Thanh Ngạn liếc mắt nhìn Phong Mạn Mạn một cái, cho cô bé một ánh mắt an tâm.
Cô bé từ từ ngồi thẳng trên ghế, cũng hơi thả lỏng một chút.
Có lẽ, Tiểu Nịnh thật sự sẽ không phát hiện a, chỉ cần chị ấy không phát hiện, thì cũng sẽ không rời khỏi nơi này, sẽ vĩnh viễn ở bên mình rồi……
Thật tốt.
Nhưng trấn định còn không đến ba giây, cô bé liền thấy cửa phòng bếp bị kéo ra, Hạ Tiểu Nịnh mang theo một con dao băm, nhanh chóng hướng bọn họ chỗ này vọt đến.
Phong Mạn Mạn bị dọa đến sắc mặt trắng nhợt, oa oa khóc thành tiếng, “Tiểu Nịnh, ba ba em không phải cố ý hôn chị! Chị không cần giết ba ba em a!!”
_____________