Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 89: Chương 89: Cầm lấy, đi chữa bệnh đi!




Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

________________

……

Hôm sau, sáng sớm.

Đồng hồ báo thức vang lên.

Hạ Tiểu Nịnh vươn vai thoải mái, từ trên giường ngồi dậy, sau đó mở to mắt.

“……!”

Cô là ai? Đây là đâu? Cô tại sao lại ở chỗ này?

Chẳng lẽ còn ở trong mơ chưa có tỉnh lại? Cô hung hăng mà nhéo đùi mình một cái, đau đến thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Đây không phải mơ!

Xa hơn về phía bên cạnh, thấy được bài trí quen thuộc cùng với phong cách trang hoàng.

Đây là trang viên bên bờ biển!

Nhưng cô tối hôm qua rõ ràng là ngủ ở trong nhà mình đó a!

Hạ Tiểu Nịnh mông lung, nhanh chóng mặc xong quần áo rồi chạy ra khỏi căn phòng nhỏ.

Trong đại sảnh, đám người hầu đang làm nhiệm vụ riêng của họ, hoặc là quét tước hoặc là sửa sang lại, quản gia Cao Bá cũng ý cười nhẹ nhàng mà đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ làm việc.

Bọn họ nhìn thấy Hạ Tiểu Nịnh, không có chút nào kinh ngạc, mà là từng người từng người một đều đối với cô mỉm cười nói chào buổi sáng.

Hạ Tiểu Nịnh chạy đến quản gia bên kia, “Cao Bá bá, tôi, tôi tại sao lại ở chỗ này?”

Cao Bá lập tức nghi ngờ mà nhìn cô, “Tối hôm qua chính cô trở về a... Vẫn là tôi đi mở cửa cho cô, cô quên rồi?”

“……” Hạ Tiểu Nịnh càng buồn bực mà gãi gãi tóc, làm sao có thể?

Tối hôm qua cô ở trong mơ đều là mơ thấy bản thân mình được ngồi trên khinh khí cầu rời xa nơi này, sao có thể sẽ trở về được?

Đang buồn bực, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân trầm ổn.

Phong Thanh Ngạn mặc áo len màu đen quần dài màu đen, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn cô, “Nếu như mình đã trở lại, về sau cũng đừng có lại tùy ý xin nghỉ. Đi làm việc thật tốt đi.”

“……”

Hôm qua mới thề nói không trở lại, hôm nay đã bị BỐP~ BỐP~ vả mặt, Hạ Tiểu Nịnh rất không nói nên lời cũng rất bất đắc dĩ.

Nhưng trực giác nói cho cô biết, đây là Phong Thanh Ngạn giở trò quỷ!

Cô hai ba bước mà vọt lên một chút, “Là anh đang chỉnh tôi có đúng không?”

“Chỉnh cô?” Phong Thanh Ngạn khinh thường mà hừ lạnh, “Cô bị thương? Vẫn là chịu lạnh cóng? Hay vẫn là chịu khổ? Tôi chỉnh cô cái gì?”

“……” Hạ Tiểu Nịnh nhất thời lại không có lời gì để phản bác lại.

“Ah, cô sẽ không phải cảm thấy là tôi tìm người đem cô trộm từ Hạ gia ra, sau đó để cô ở nơi này đi?” Anh nhíu mày, ngữ khí như trước gợn sóng không sợ hãi, “Hóa ra tôi ở trong lòng cô, tôi có bản lĩnh lớn như vậy!”

“…… Thiếu, thiếu gia, chính anh trên mặt dát vàng! Tôi không có nghĩ như vậy!”

Hạ Tiểu Nịnh có chút hụt hơi.

“Cô tối hôm qua là tự mình trở về, vẫn là quản gia mở cửa cho cô đấy, không tin cô hỏi bọn họ một chút thì biết.” Phong Thanh Ngạn mặt tràn đầy thông cảm mà nhìn cô, “Nói không chừng…… Cô mộng du?”

Mộng du?

Hạ Tiểu Nịnh thiếu chút nữa sụp đổ, đây là tật xấu quái quỷ gì a! Cô như thế nào trước đây đều không có phát hiện được?

“Tới đâu thì hay tới đó, cô đều đã đã trở lại, trước kia chúng ta liền xóa bỏ toàn bộ. Mặt khác……” Phong Thanh Ngạn đưa tay, đem một tờ chi phiếu mỏng đặt vào trong lòng bàn tay cô, “Cầm lấy, đi chữa bệnh mộng du đi.”

“……”

Hạ Tiểu Nịnh liếc mắt nhìn chi phiếu kia một thoáng, đôi mắt lập tức sáng lên.

Phần thưởng tới muộn của cô a!!!

Phong Thanh Ngạn đem biểu lộ không có tiền đồ này của cô thu hết vào mắt, chỉ cảm thấy ngực không hiểu sao bị đè nén.

Chút tiền như vậy liền mua được cô, người phụ nữ này rốt cuộc có hiểu hay không làm người ánh mắt không thể thiển cận, phải mưu tính sâu xa a?

“Chúng ta đây một lời đã định, anh quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, không thể đổi ý! Về sau cũng không cho phép…… Không cho phép……” Hạ Tiểu Nịnh âm thanh dần dần nhỏ xuống, giống như con muỗi.

“Cô là nói không cho phép hôn cô lần nữa à?” Phong Thanh Ngạn giúp cô nhắc lại một chút, âm thanh không có đè thấp.

Cái này, tất cả mọi người đều đã nghe được……

……

________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.