Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 255: Chương 255: Cậu cổ vũ cho tôi (Bão.3)




Hạ Chí Dũng đã tự quen thuộc mà tìm được hướng phòng bếp rồi, xách theo bao liền chui vào. Buông đồ vật ra, về sau còn không quên thăm dò đi ra hỏi, nhìn mười phần quan tâm hỏi: “Thiếu gia, cậu chỗ nào không thoải mái? Có muốn ăn gì đặc biệt không? Tôi lập tức làm xong cho cậu.”

“…… Không có.”

Phong Thanh Ngạn cảm thấy chính mình chỗ nào cũng đều không thoải mái.

“Thiếu gia, cậu không tin tay nghề của tôi? Tôi ở chỗ đó của cậu làm việc đã được ba năm, tay nghề tôi so với Tiểu Nịnh tốt hơn!”

“……”

Nhưng bác không phải cô ấy!

Phong Thanh Ngạn yên lặng mà chửi thầm, nhanh chóng cầm lấy áo sơ mi trên sô pha mặc lại, một nút một nút lần lượt cài.

Chờ Hạ Chí Dũng một lần nữa xoay người bận việc, anh lại lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại cho Hạ Tiểu Nịnh.

Vài giây về sau ——

“Có ba con gấu bọn họ sống cùng nhau, gấu ba ba, gấu mama, gấu bảo bảo……”

Tiếng chuông, lại có thể ở trong phòng bếp căn hộ anh vang lên.

“……” Phong Thanh Ngạn yên lặng mà cúp điện thoại.

Hạ Chí Dũng lại thăm dò đi ra, “Thiếu gia, Tiểu Nịnh đưa điện thoại của nó cho tôi, lo lắng tôi không liên lạc được cho cậu cũng tìm không thấy nơi này.”

“……Cháu đi ra xem.”

“Vậy được, tôi tiếp tục nấu cháo.”

“…… Tốt.”

Phong Thanh Ngạn cắn răng đi về hướng ban công, một lần nữa gọi điện thoại cho Kỳ Tư Diệu, nói rõ tình huống.

Cách tai nghe, anh cũng có thể nghe ra Kỳ Tư Diệu tiểu tử kia nhịn cười nhịn thật sự vất vả!

“Lại cười một lần, tôi đem chuyện năm trước nói cho lão gia tử nhà cậu.”

“…… Anh em sai rồi,” Kỳ Tư Diệu lập tức nghiêm trang, “Loại thời điểm này, đơn giản chính là hai loại tình huống.”

“Hai loại nào?”

“Một, ý đồ của anh đã bị lão gia tử Hạ gia nhìn ra, bác ấy không muốn anh cùng kết giao cùng con gái mình, hoặc là nói, bác ấy là đến điều tra tình huống của anh. Nhị, lão gia tử Hạ gia không nhìn ra ý đồ của anh, đơn thuần đến nấu cơm cho anh.”

“Tôi làm sao bây giờ đây?”

“Vô luận như thế nào lão nhân gia đã tới, đêm nay anh nhẫn nhịn một chút trước. Nhớ rõ đừng để bác ấy ở trong phòng bếp một mình bận việc, nhất định phải biểu hiện ra mặt tích cực của anh cho bác ấy xem!”

“……”

……

Cúp điện thoại, Phong Thanh Ngạn đứng ở trên ban công đau khổ suy tư một lát, sau đó xoay người, quyết đoán đi vào phòng bếp.

“Thiếu gia? Cậu có cái gì phân phó sao?”

“Bác trai về sau gọi cháu là Thanh Ngạn là được rồi.”

“Không dám nhận không dám nhận, thiếu gia chính là thiếu gia……”

“Cháu vào giúp bác nhặt rau. Chúng ta liền bắt đầu từ cải trắng này đi!” Anh lấy ra tất cả lực tương tác suốt đời còn thừa không nhiều lắm đối với Hạ Chí Dũng hơi hơi mỉm cười.

Nói xong anh đã đưa tay đi lấy.

Cải trắng? Ở đâu nhở? Hạ Chí Dũng tìm một vòng mới phát hiện anh nói chính là rau cải, biểu tình tức khắc có chút một lời khó nói hết, “Được rồi vẫn là để tôi đến làm.”

Nói xong liền đem đồ ăn đoạt trở về.

“Vậy…… Cháu tới đánh trứng.”

Phong Thanh Ngạn bất khuất mà lại đi hướng bên cạnh, cầm lấy một quả trứng gà trên bàn.

Nhưng…… Trứng gà, nên đánh như thế nào đây? Sự hiểu biết của anh về các công việc trong bếp chỉ giới hạn ở trước khi đi du học khi ngẫu nhiên một hai lần rửa bát, nấu cơm…… Đó là lĩnh vực chưa bao giờ tiếp xúc qua.

Hạ Chí Dũng ở bên cạnh nhìn anh cầm một quả trứng gà, sắc mặt so với cầm bom nguyên tử còn muốn bộ dáng nghiêm túc hơn, nhịn không được lặng lẽ thở dài một hơi, “Thiếu gia, cậu vẫn là đi ra ngoài, nơi này liền giao cho tôi. Tôi một mình nói không chừng còn nhanh hơn chút.”

“Vậy…… Có cái gì cháu có thể làm không?” Phong Thanh Ngạn thành khẩn hỏi.

“…… Vậy nếu không, cậu cổ vũ cho tôi?”

“……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.