Ăn xong một bàn đồ ăn, Phong Thanh Ngạn cảm giác chính mình đã sắp bị cay đến tứ chi bất toại.
Anh miễn cưỡng mà đứng dậy, cố tự trấn định, động tác coi như ưu nhã mà về tới trên sô pha ngồi xuống, “Bác trai, những bát đũa kia để đấy lát nữa cháu thu dọn cho……”
“Không cần.”
Hạ Chí Dũng lanh lẹ mà thu dọn xong tiến vào phòng bếp, lấy ra điện thoại của mình di bắt đầu gọi cho Cố Lâm Anh báo cáo tình hình chiến đấu ——
[ Không thể ăn cay, không bằng người Lâm Bắc chúng ta. Tiểu Nịnh đã ngủ chưa? ]
[ Đã sớm ngủ rồi. Từ khi ông bắt đầu nói thay nó đi ra ngoài nấu cháo cho Phong Thanh Ngạn, nó liền một chút không khách khí mà đi ngủ. ]
[ Không hổ là con gái ngoan của tôi, xem ra nó đối với Phong Thanh Ngạn thật sự không có ý gì, tôi đây liền an tâm rồi……]
Nhìn thấy không sai biệt lắm, Hạ Chí Dũng mới từ trong phòng bếp đi ra, cùng Phong Thanh Ngạn chào tạm biệt xong.
Sau khi xác định lão gia tử đã đi xa, anh mới từ trước cửa xoay người, về tới trong thư phòng, kéo ngăn kéo lấy hộp thuốc ra.
Uống thuốc giảm đau bao tử, sau đó ấn dạ dày ẩn ẩn phát đau đi ngủ……
……
Kỳ Tư Diệu ngày hôm sau dậy rất sớm, trực tiếp lái xe đến tập đoàn Phong thị chuẩn bị tranh công.
Tối hôm qua anh cậu tuy rằng không có chờ được thiếu nữ xinh đẹp, nhưng tuyệt đối là thu phục xong ba vợ tương lai a!
Cho nên người quân sư này như thế nào cũng phải kiếm chút chỗ tốt đi!
Ai ngờ anh cậu lúc đến đi làm sắc mặt cũng đã khó chịu, lúc nhìn ánh mắt kia của anh có thể nói khủng bố, sợ tới mức Kỳ Tư Diệu liền buổi sáng tốt lành cũng chưa nói đầy đủ liền nhanh chóng chạy ra, mặc cho các tiểu tỷ tỷ bộ phận quan hệ xã hội ở trong thang máy như thế nào giữ lại cậu cũng vô dụng.
Toàn bộ buổi sáng, áp suất không khí trong văn phòng tầng cao nhất của tập đoàn đều cực thấp, mỗi người liền tới gần văn phòng tổng tài hơn ba mét đều yêu cầu dũng khí cực đại, trợ lý Tề Hàng càng là cảm thấy chính mình đã đã trải qua mấy sinh tử luân hồi, hiện giờ còn đang thở dốc đều tính toán mạng mình lớn……
Đêm qua chưa thấy được người trong lòng, liền ba vợ tương lai cũng chưa thể lấy lòng, Phong Thanh Ngạn giờ phút này lực ăn mòn đã đạt tới đỉnh giá trị, ánh mắt nhìn người nào người nấy chết……
Thật vất vả lòng người hoảng sợ mà nhịn tới buổi chiều rồi, mắt thấy trong tay còn có một phần văn kiện cuối cùng của hôm nay chờ Phong Thanh Ngạn ký tên, Tề Hàng mạo hiểm cửu tử nhất sinh hy sinh quyết tâm, kinh sợ mà đẩy cửa văn phòng tổng tài ra——
“!!Thiếu gia, ngài làm sao vậy? Thiếu gia? Người đâu mau tới đây, hỗ trợ!”
Phong Thanh Ngạn ghé vào trên bàn làm việc, mắt đen nhắm chặt, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, hơi thở cạn kiệt, sắc mặt càng là đã lạnh trắng như tờ giấy.…
……
Bờ biển trang viên.
Hạ Tiểu Nịnh đang trang trí bữa tối cho hai đứa nhỏ, cửa phòng bếp bỗng nhiên nổ vang một tiếng.
Cô sợ tới mức con tôm trong tay đều rớt, liền thấy Cao bá lảo đảo mà chạy đến trước mặt cô, “Tiểu Nịnh, thiếu, thiếu gia cậu ấy sắp không được, bệnh viện Đệ Nhất, tôi——”
……
Hạ Tiểu Nịnh lái xe điện mini ở trên đường chạy như bay, trong mũ bảo hiểm toát ra một tầng lại một tầng mồ hôi nóng.
Cô cũng không biết vì cái gì mình nghe đến câu thiếu gia sắp không được kia của quản gia liền đầu óc nóng lên từ trang viên nhanh chóng chạy ra, thậm chí còn mạnh mẽ đoạt lấy xe điện của bác bảo vệ cửa một đường phóng nhanh……
Lúc chờ đèn đỏ lo lắng, cô lại một lần gọi điện thoại cho Phong Thanh Ngạn—
Lúc này đây cuối cùng cũng được kết nối.
“Alo.”
Giọng nói anh nghe có chút suy yếu.
“Anh ở phòng nào trong bệnh viện Đệ Nhất?” Cô nhanh chóng hỏi.
“…… Ai nói cho em biết anh sinh bệnh?”
Tuyệt đối không có ổn được không?
Ăn ớt cay gì đó liền viêm dạ dày viêm vào bệnh viện gì đó quả thực quá mất mặt! Đánh chết anh cũng là sẽ không thừa nhận!
•các tềnh yêu buổi sáng tốt lành ????????????