Cái gì gọi là sau khi rải lời nói dối, cần dùng một ngàn lời nói dối để đi vòng? Sau đó để cho lời nói dối giống như cầu tuyết cầu càng lăn càng lớn?
Hạ Tiểu Nịnh cảm thấy chính mình hiện tại trạng thái chính là!
Rõ ràng là đóng giả, nhưng thật giống như trong một đêm rất nhiều người bên cạnh đều biết cô có “bạn trai”, làm cô không thể không kéo Phong Thanh Ngạn ra chống đỡ.
Bây giờ bốn người ngồi ở phòng riêng của nhà hàng cao cấp chờ mang đồ ăn lên, bầu không khí các loại xấu hổ quỷ dị.
Chỉ có Phong Thanh Ngạn còn như trước vẫn duy trì trường khí bình tĩnh cho dù Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc, cầm trong tay ly nước nhẹ nhàng uống, “Mộ tiên sinh cùng Diệp tiểu thư ở bên nhau đã bao lâu rồi? Có dự định kết hôn không? Mộ tiên sinh không phải đùa nghịch lưu manh đi?”
“…… Đó là đương nhiên.” Mộ Đình Tiêu không hổ là ảnh đế, thời điểm nói dối mặt không đỏ, hơi thở không gấp.
Anh thậm chí mâm cũng chưa nhìn liền gắp một đũa đồ ăn, lại vô cùng tự nhiên mà bỏ vào trong bát của Diệp Anh, “Còn anh? Hai người ở bên nhau bao lâu rồi? Có dự định kết hôn sao?”
“Có.” Phong Thanh Ngạn đặt ly nước xuống, âm vang hữu lực từ trong môi mỏng thốt ra một chữ.
Hạ Tiểu Nịnh nghe được đầu quả tim run lên, biết rõ anh là đang nói dối giúp mình giải vây, cũng không biết vì cái gì sau khi nghe thấy chữ này, cô thậm chí có chút không dám ngẩng đầu lên để phân biệt giờ phút này trong ánh mắt anh rốt cuộc có mấy phần thật mấy phần giả……
“Ha ha,” Mộ Đình Tiêu cười nhạt hai tiếng, lại quay đầu “quan tâm” nhìn Diệp Anh, “Ăn đi, sao không ăn vậy? Nguội không thể ăn……”
“……” Diệp Anh nhìn tỏi trong bát của mình, vẻ mặt rối rắm, “Em dị ứng tỏi!”
Mộ Đình Tiêu: “…… Ah.”
Xấu hổ.
Phong Thanh Ngạn tâm như gương sáng, biết rõ đây rõ ràng là đang diễn kịch. Anh dùng chiếc đũa của mình gắp lên một cái nem rán bỏ vào trong bát của Hạ Tiểu Nịnh, “Đừng chỉ nhìn anh. Bây giờ cũng không phải là lúc đợi ăn anh, mau ăn cơm.”
“……”
Diễn tinh a! diễn tinh! Thiếu gia kỹ thuật diễn quả thực muốn bùng nổ!
(*diễn tinh: tỏ vẻ giống như diễn viên, người diễn kịch rất lợi hại)
Hạ Tiểu Nịnh đỏ bừng cả khuôn mặt mà cúi đầu, “Anh, anh nói bậy gì đấy……”
Nói xong, liền cắn một ngụm nem rán, cũng không dám nhìn bất luận người nào nữa.
Phong Thanh Ngạn đưa tay, nhẹ nhàng mà sờ lên đầu cô, giống như là đang trấn an vỗ về một bé mèo con.
Lời này chính anh đương nhiên biết là đang nói bậy, nhưng rơi vào trong tai người khác…… Đã trở thành lời nỉ non làm nũng giữa những người yêu nhau.
Mộ Đình Tiêu sắc mặt đã càng ngày càng khó coi.
Vốn là trong lòng còn có một tia hy vọng, cảm thấy cô cùng Phong Thanh Ngạn nhìn rất không có khả năng, nhưng hiện giờ…… Cũng không phải không có khả năng.
Bàn tay trái đặt ở dưới bàn yên lặng mà tạo thành một nắm, trong bát trước mắt anh bỗng nhiên nhiều hơn một thứ sáng màu trắng.
Quay đầu, liền nhìn thấy Diệp Anh cười sáng lạn với anh, tựa thật tựa giả đối với anh làm nũng: “Tỏi em không ăn được, anh giúp em ăn nhé!”
Mộ Đình Tiêu: “……”
Anh bây giờ tâm trạng há lại chỉ có ăn hết từng đó tỏi, quả thực là so ăn hết thạch tín còn độc hơn!
Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt mà nhìn bọn họ, “Xem ra hai vị hiểu biết lẫn nhau không đủ, phải liên lạc nhiều hơn gia tăng hiểu biết mới được.”
“Nói hay lắm giống như anh đối với Hạ Tiểu Nịnh có bao nhiêu hiểu biết.” Mộ Đình Tiêu cười lạnh.
Hai người đàn ông nam nhân ánh mắt lập tức đối chạm vào nhau, nơi này cũng đã trở thành chiến trường không có khói thuốc súng.
Đối chọi gay gắt, anh tới tôi đi, đao quang kiếm ảnh là không thể tránh khỏi.
“À, tôi đối với cô ấy hiểu biết được không nhiều lắm, chỉ có một chút thôi. Hai người muốn nghe sao?” Phong Thanh Ngạn để đũa xuống, đôi tay mười ngón tay đan xen vào nhau đặt ở trên mặt bàn, nhẹ nhàng ra tiếng.