Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 25: Chương 25: Cho em một nụ hôn




Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

_____________

“Chuyện gì vậy?”

Phong Tu Viễn tay nhỏ luồn vào trong túi, từ bên trong lấy ra một cái phong thư, “Ngày hôm qua tôi ở trong trường học phạm lỗi, ba ba bảo tôi viết giấy kiểm điểm. Tôi viết xong rồi, chị giúp tôi cầm lấy đưa cho ba ba.”

“……” Hạ Tiểu Nịnh nhìn phong thư mới tinh kia, “Giấy kiểm điểm không phải là nên tự mình đi đưa mới có vẻ thành ý sao?”

“Không giúp tôi thì thôi!” Phong Tu Viễn làm bộ muốn đem phong thư trở về.

“Đưa cho chị.”

Hạ Tiểu Nịnh duỗi tay nhận lấy.

Hợp đồng giữa ba cô với Phong gia còn có một thời gian nữa mới hết hạn, trước mắt cô ăn nhờ ở đậu, liền không thể không phụ thuộc.

Đối với vị tiểu thiếu gia này, chính mình cũng vẫn là ít đắc tội thì tốt hơn.

“Tốt.” Phong Tu Viễn sảng khoái mà đem phong thư đưa tới, “Ba ba tôi đang ở thư phòng, chị nhất định phải tự mình giao vào tay ba ba. Còn có, không được chị nhìn lén!”

“…… Ừm.”

Yêu cầu thật đúng là nhiều.

Nhưng mà đây là giấy kiểm điểm của cậu sao, nội dung lật qua lật lại chỉ một mặt giấy chẳng phải như vậy là ít sao? Có thể có cái gì để mà nhìn lén?

Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà nhận lấy phong thư, tháo tạp dề xuống, chạy lên lầu.

“Chỉ cần im lặng đưa cho ba ba tôi là được rồi, chị không cần phải nói chuyện!” Phong Tu Viễn lại ở phía sau nói rõ.

Yêu cầu này có chút kỳ quái, nhưng mà Hạ Tiểu Nịnh không có nghĩ nhiều, lại gật gật đầu, xem như đã đáp ứng rồi.

Đám người hầu từng người đều bận rộn việc của mình, không ai chú ý tới việc cô đã lên lầu.

Tới lầu hai, Hạ Tiểu Nịnh có chút bối rối.

Hành lang dài như vậy, từng cái cửa phòng đều giống nhau, cái nào mới là thư phòng?

Cô thử gõ cửa, đều không người trả lời.

Cuối cùng chỉ có thể từng bước từng bước mà mở cửa từng cái một.

Phòng thứ nhất là phòng trẻ em.

Phòng thứ hai là phòng xem phim.

Phòng thứ ba hình như là phòng cho khách……

Cô chậm rãi đi tới cuối hành lang, gần nhất về phía đông kia là một phòng.

Gõ cửa, vẫn là không có người nào trả lời.

Chỉ có thể lại lần nữa đẩy cửa ra, “Xin hỏi nơi này là ——”

Lời nói, nghẹn lại trong cổ họng.

Hạ Tiểu Nịnh giống như bị điểm huyệt mà đứng nguyên tại chỗ, nhìn thẳng vào người đứng ở cửa phòng tắm, liền hành động đơn giản là nhắm mắt như vậy lại quên mất……

Nếu nói lần trước khi cô ngã Phong Thanh Ngạn chỉ mặc một cái quần bơi, thì lần này, cô cảm thấy chính mình quả thực là xui xẻo tột cùng……

Ngay cả quần bơi đều không có……

Máu ở toàn thân ngưng đọng lại, hoảng loạn làm toàn thân cô cứng đờ……

Làm sao bây giờ?

Cô còn trẻ, không muốn sớm như vậy đã chết!

Trong đầu là một mảnh trống, chết máy, dù khởi động lại như thế nào cũng đều không được……

Phong Thanh Ngạn cũng sửng sốt một chút, trong nháy mắt tiếp theo, đem khăn tắm ném về phía cô, “Muốn chết phải không? Dám xông loạn phòng của tôi?”

Ngữ khí, rét lạnh.

Rầm một chút, Hạ Tiểu Nịnh trước mắt bỗng nhiên đen lại.

Bị khăn tắm bao lại, ở bên trong chóp mũi đều là hormone đậm đặc hơi thở đàn ông, nhưng cô có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn mới nhặt về được cái mạng nhỏ.

“Còn chưa cút?”

Âm thanh quát lớn, bộc lộ rõ ràng tâm tình anh đã vô cùng khó chịu.

“……”

Hạ Tiểu Nịnh đứng ở nơi đó, xoay người cũng không phải, không xoay người cũng không phải.

Nhắm lại mắt mà thôi.

Tới nước này rồi, trước khi máu mũi phun trào, cô quyết định tốc chiến tốc thắng.

Thò tay, đem phong thư trong tay ra ngoài, “Cho anh.”

Phong Thanh Ngạn vừa mới cầm áo tắm trên kệ mặc xong, nhìn thấy cô đưa bàn tay nhỏ, đứng đó giống như cọc gỗ, trong lòng bàn tay còn có một cái phong thư.

Chẳng lẽ là văn kiện cấp tốc của công ty?

Anh nhíu mày, trong chốc lát muốn phê bình quản gia, không có việc gì lại để cho một đầu bếp xông loạn đưa đến?

Anh buộc lại dây lưng, bước đến.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, giống như dây cót, nháy mắt đem thần kinh Hạ Tiểu Nịnh vặn tới thật nhanh……

Một giọt mồ hôi lạnh, từ chỗ mép tóc cô lăn xuống dưới.

Cô cảm giác chính mình không hô hấp được, khả năng trong chốc lát cần mười bình thuốc trợ tim hiệu quả nhanh mới có thể cứu mạng……

Rốt cuộc, tiếng bước chân ngừng.

Cô cảm giác Phong Thanh Ngạn đứng lại ở bên cạnh người mình.

Lòng bàn tay không còn, phong thư bị anh lấy đi.

Mở ra.

Bên trong rớt ra một mẩu giấy màu hồng nhạt, Phong Thanh Ngạn cầm lấy nó mở ra, đọc nhanh như gió mà nhìn lướt qua ——

[Gửi Phong thiếu, anh là của trái tim của em, là lá gan của em, anh là đôi mắt của em, là linh hồn của em, là ôxi của em, không có anh, em sống không nổi! Anh là giấc mộng sâu nhất mỗi đêm của em.

Khát vọng, xin anh đáng thương cho em, cho em một nụ hôn, để nó trở thành niềm an cuộc đời này của em a……]

Ký tên: Hạ Tiểu Nịnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.